Trên bàn ăn lúc này đã không còn đông đủ như trước. Hoắc Luật thì biến mất không lý do, mẹ cả không có tâm trạng xuống ăn, Lữ Trị đang chăm sóc Mạn Ni. Ông ngoại cô thì sáng nay đã ra sân bay, cùng Bạch lão lên đường chinh phục miền đất mới, đã nói lời tạm biệt từ tối đêm qua. Chỉ còn lại cha Hoắc, mẹ Tiêu, Hoắc Khiêm, hắn và cô. Năm người trên một chiếc bàn dài, mỗi người không ai nhìn nhau cũng không ai lên tiếng.
“Tôi ăn xong rồi, mọi người tiếp tục.” Hoắc Nghị là người rời khỏi bàn đầu tiên. Lúc này những tờ báo mới được đặt trước mặt của ông ta.
Tiêu đề sáng hôm nay rất chói mắt “Hoắc Tam thiếu gia có con riêng, người thừa kế đời thứ ba của Hoắc thị, có mẹ là tiếp viên quán bar.” Đập thẳng vào mặt của Hoắc Nghị, khiến ông tối sầm mặt lại.
Không chỉ một mà tất cả những tờ báo tiếp theo, dù tiêu đề và tình tiết có phần được cải biên đôi chút, thêm chút muối, bỏ chút đường, nhưng đều chung một nội dung chính, là công kích Hoắc gia.
“Hoắc Phi! Chuyện này là sao?”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensexhay.org/duc-uyen/
Nghe tiếng hét của cha già kính yêu, Hoắc Phi không cần phải xoắn não lên suy nghĩ, cũng biết hắn lại gây ra họa. Nhưng gây ra họa gì, mức độ vi mô hay vĩ mô có cứu được hay không, thì phải qua đó xem thử.
Hoắc Phi lấy khăn lau miệng, rồi đẩy ghế ra và đi đến chỗ của Hoắc Nghị.
“Cha! Có chuyện…”
“Vèo… o…”
Một sấp báo ném ngay vào người Hoắc Phi, khi hắn lọt vào trong tầm ngắm của Hoắc Nghị, chưa kịp giữ lấy thì nó đã rơi xuống sàn. Có nghiêng đầu nhìn xuống xem thử, cũng không có gì, chỉ là ảnh của hắn trên mỗi trang bìa tờ báo. Bọn kí giả này đúng thật tài giỏi, chụp lén mà hình vẫn đẹp như vậy.
Nhưng đến khi Hoắc Phi nhận ra không chỉ hắn, còn có Phi Yến và Dục Uyển cùng lọt vào trang bìa. Thì nụ cười cợt nhã không nghiêm túc vừa rồi đã theo gió cuốn bay. Hắn gấp rút cầm tờ báo lên xem. Không còn muốn bình luận thêm về gốc độ chụp hình, hắn lật nhanh mỗi tờ báo, tiêu đề mỗi trang đều được tô đậm “Người thừa kế đời thứ ba của Hoắc thị có mẹ là tiếp viên quán bar.”. Tên nhà báo khốn kiếp nào đã làm cái trò này.
“Tin tức trên báo có phải thật?”
Hoắc Nghị đang giận đến cực điểm, nhưng vẫn gượng cười. Vì đó là điều cần thiết để ông kìm lại cơn giận của mình. Hoắc Phi phải lấy làm tự hào, vì chỉ có hắn mới khiến Hoắc Nghị đau đầu nhức óc, và một bộ mặt đa sắc thái như bây giờ.
Với Hoắc Nghị chuyện này không phải tầm thường, không chỉ ảnh hưởng đến danh dự còn mặt mũi của Hoắc gia. Lần trước chuyện xấu mặt của Hoắc Phi và Dục Uyển ở Trịnh gia, Hoắc Nghị muốn chấm dứt đàm tiếu của mọi người nên đành chấp nhận cho họ đính hôn. Nhưng lần này có sự tồn tại của đứa nhỏ là vấn đề lớn, đính hôn sẽ không thể nào giải quyết được.
“Tại sao lại không lên tiếng, rốt cuộc có thật hay không?”
Tiếng hét lần hai này của Hoắc Nghị đã kinh động hết lực lượng trong nhà, người làm thì không dám lộ diện, nhưng những người khác thì đều chạy lại.
“Lão gia! Có chuyện gì?” Mẹ Tiêu lên tiếng.
“Cha! Có chuyện gì? Hoắc Khiêm xuất hiện sau mẹ Tiêu, cũng lên tiếng.
Dục Uyển bước đến, nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của Hoắc Nghị chỉ tập trung vào mỗi Hoắc Phi, nửa giây không rời mắt.
Lỗi lần này Hoắc Phi gây ra có lẽ không phải nhỏ…
Dục Uyển cầm những tờ báo còn sót lại dưới sàn lên. Cũng rất làm kinh ngạc, dù chỉ đọc lướt qua, dội dung các bài viết đa phần chỉ tập trung vào Phi Yến, tệ hại thế nào, xấu xa thế nào, lên giường với hôn phu bạn thân, mượn đứa trẻ để bước vào hào môn, có bài báo còn nói Phi Yến là kẻ lừa đảo, đứa trẻ đó chưa chắc con cháu Hoắc gia.
Điều đó làm cho Dục Uyển cảm thấy rất lạ, tại sao không bài viết nào xoáy mạnh vào Hoắc gia, hay đề cập đến Tề Hạo, đêm qua rõ ràng hắn đang đứng cạnh Phi Yến, nếu chụp được Phi Yến chẳng lẽ bọn kí gia không nhận ra Tề Hạo.
Thật ra, tất cả đều có chủ đích. Những bài báo này cũng chỉ mang tính chất giải trí cao, chủ biên tập vừa sợ người có quyền thế như Tề gia, cũng lo ngại kẻ lắm tiền như Hoắc gia. Nên không dám đá xoáy vào hai đại gia tộc này. Mục đích của họ chỉ là bán chạy báo, kết quả sáng nay báo chưa kịp xếp lên kệ đã có người hỏi mua.
“Dục Uyển! Đứa nhỏ đó có phải là con của Hoắc Phi?” Vì Dục Uyển không có bất kỳ thái độ kích động quá mức nào, nên Hoắc Nghị nghĩ có lẽ Dục Uyển đã biết trước chuyện này. Không dài dòng thôi lôi, đi thẳng vào trọng điểm.
Cô nghĩ chuyện này có lẽ đã chấm dứt từ đêm qua. Chỉ có cô, Hoắc Phi và Phi Yến ba người họ biết chuyện này, sau khi cô đi du học, thì bọn họ thế nào cũng không quan tâm. Dù đã thông suốt, nhưng tại sao mở miệng thừa nhận chuyện này trước mặt người khác lại khó khăn như vây.
“Dục Uyển! Cha hỏi lại con… đứa nhỏ cô tiếp viên đó đang mang trong bụng, có phải là của Hoắc Phi?” Hoắc Nghị lại một lần nữa nhấn mạnh, buộc Dục Uyển phải trả lời ông.
“Phải! Đứa trẻ đó là con của Hoắc Phi.”
Thật sự đó không phải câu hỏi Hoắc Nghị muốn hỏi Dục Uyển, ông chỉ đã thăm dò thái độ của cô về chuyện lần này. Dù hơi gượng ép nhưng Dục Uyển lại không hề làm ầm lên, cho nên mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.
“Vậy… nếu cha để Hoắc Phi cưới cô ta, giải quyết cái rắc rối này… con không phản đối?” Hoắc Nghị đặt câu hỏi ra, và đảo mắt nhìn Dục Uyển lẫn Hoắc Phi, thật ra đây cũng lại là một sự thăm dò khác.
“Lão gia! Ông vừa nói gì?” Tiêu Tương giật mình thay cho con gái, bà vừa mở miệng thì Hoắc Nghị đã giơ tay ngăn lại, ông nhìn Dục Uyển.
“…” không phải mình đã thông suốt, có gì phải do dự. Nhưng Dục Uyển còn chưa lên tiếng thì Hoắc Phi đã mở miệng nói trước.
“Con sẽ không cưới Phi Yến.”
Câu trả lời của Hoắc Phi không làm cho mọi người trong nhà quá kinh ngạc. Theo suy diễn thường tình của mọi người, Hoắc gia là gia tộc nổi tiếng có tiền có thế, còn Phi Yến dù sao cũng chỉ chơi qua đường, lại là tiếp viên quán bar, nếu cưới về không phải thể diện nhà họ Hoắc đều mất hết.
Nhưng Dục Uyển lại cảm thấy rất bất ngờ, lời của hắn tối qua cô vẫn nhớ rất rõ. “Anh sẽ cưới Phi Yến, cả ba chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.” Cô ngẩn người nhìn hắn, thật ra Hoắc Phi đang suy nghĩ gì trong đầu.
“Không chỉ Phi Yến, mà bất cứ người con gái nào cũng vậy… ngoại trừ Dục Uyển, con sẽ không cưới ai.” Lúc Hoắc Phi nói ra những lời này, Dục Uyển vẫn chưa nhận ra, hắn đã nắm chặt tay cô từ lúc nào.
“Vậy con muốn giải quyết chuyện này bằng cách nào, có thể khiến cho đám người bên ngoài ngậm miệng lại?
“Con sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho Phi Yến và cả đứa nhỏ, nhưng con sẽ không kết hôn với cô ấy… đợi qua một thời gian chuyện này lắng xuống, con sẽ tự mình giải quyết, cha không cần phải bận tâm.”
Xuất phát từ cảm giác người có lỗi, nếu không vì hắn, Phi Yến vẫn còn tiểu ni cô ngây thơ ở trong chùa, cũng không bị Tề Hạo cưỡng bức. Hoắc Phi xem việc che chở bảo vệ Phi Yến là trách nhiệm của mình. Cho nên dù đứa trẻ đó không phải con hắn, chỉ cần Phi Yến lên tiếng hắn sẽ chăm sóc hai mẹ con cô cả đời.
Còn chuyện hắn nói sẽ cưới Phi Yến, ba người cùng sống hạnh phúc, những lời lẽ đó chỉ là chọc tức Dục Uyển, trả đũa vì cô đã lên giường với người đàn ông khác tối đêm qua. Từ đầu hắn đã xác định, ngoại trừ Dục Uyển sẽ không cưới với bất kỳ người phụ nữ nào, hắn đã trúng độc rất nặng, nặng đến mức đã không còn thuốc chữa.
“Được! Chuyện này cha sẽ không can thiệp vào, nhưng nhớ những gì con vừa nói.” Hoắc Nghị đã thở phào, ông chỉ sợ đứa con trai bốc đồng này lại nhất thời nông nổi, muốn chịu trách nhiệm với cô tiếp viên Phi Yến gì đó, cưới cô ta về. Thì Hoắc gia nhất định sẽ trở thành đề tài bàn tán suốt nhiều năm sau của mọi người.
“Cha! Cũng không còn sớm nữa, lể đính hôn sắp bắt đầu.”Hoắc Khiêm cũng không muốn có một cô em dâu mất danh phận, tống khứ một Hoắc Dục Uyển không dễ, hắn không muốn phải mất công phí sức trên người Phi Yến.
Hoắc Nghị, Tiêu Tường và cả Hoắc Khiêm đều lên lầu thay lể phục. Chỉ còn lại Dục Uyển và Hoắc Phi đứng dưới sảnh. Tay hắn vẫn nắm chặt tay cô không buông, Dục Uyển hất tay hắn ra sau khi mọi người đi hết.
“Hoắc Phi! Thật ra anh muốn gì? Tối qua không phải anh nói sẽ cưới Phi Yến?”
Dục Uyển chỉ vừa đặt ra câu hỏi thì hắn lại tỏ ra rất tức giận, tiếp xúc đủ lâu để cô nhận ra khi nào nụ cười của Hoắc Phi luôn không đồng nhất với tâm trạng.
“Anh không cưới Phi Yến, khiến em thất vọng như vậy sao? Hoắc Dục Uyển… rốt cuộc em có từng yêu tôi hay không?” Hoắc Phi đẩy cô, rồi bỏ lên lầu.
Có thể Hoắc Phi thật sự yêu cô, và cô cũng đã yêu hắn. Nhưng bản tính đại thiếu gia của hắn, cô lại không thể nào chịu đựng được, dù bên cạnh hắn cô có được rất nhiều khung bậc cảm xúc, vui buồn giận dữ khóc cười đan xen, nhưng quá nhiều sóng gió lại không phải thứ cô cần.
Bây giờ lại xuất hiện thêm đứa trẻ, thì cô lại nên càng phải rút lui.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |