Dục Uyển đang trong phòng thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi…
Cuộc phẫu thuật của mẹ Dịch Nam rất thành công, vẽ mặt mừng rỡ đến phát khóc của cậu ta khi nhìn thấy mẹ mình được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, vỡ òa nức nở, làm cô cũng đã khóc theo.
Bác sĩ nói nghỉ ngơi tịnh dưỡng thêm một thời gian, bà có thể hồi phục như người bình thường. Dịch Nam hiện tại đang ở trong bệnh viện chăm sóc bà. Nếu không vì lời hứa với Dịch Nam thì cô đã cao bay xa chạy từ lâu, bây giờ mẹ của Dịch Nam đã không sao, cô có thể rời khỏi đây.
Vấn đề khiến cô quan tâm nhiều nhất, vẫn là mẹ Tiêu, người hết mực yêu thương và chăm sóc cô. Cô không thể như vậy mà ra đi, khi chưa chào tạm biệt bà lần cuối. Cho nên, Dục Uyển đã đặt cái ba lô trên vai xuống giường và cầm giấy viết, viết ra một lá thư dài mấy trang, mang đến đặt trước cửa phòng của Tiêu Tường.
Cửa mở sao…
Dục Uyển thấy như vậy cũng tốt, cô có thể từ đây nhìn thấy mẹ Tiêu mà không cần phải vào bên trong. Vào rồi cũng không biết phải nói gì…
“Em đã gặp mặt cậu ta… dù không đẹp trai bằng Ngạn Tổ, nhưng là một cậu thanh niên tốt, rất thật thà, em tin lời của Khiêm… cậu ta sẽ không bỏ rơi Dục Uyển”
“Em đã gặp mặt trợ lý Lưu rồi sao” Hoắc Nghị lên tiếng.
“Hồi chiều này… Khiêm có giúp em, hẹn gặp mặt cậu ta”
Hóa ra trong phòng không phải chỉ có Tiêu Tường, mà còn có Hoắc Nghị. Tiêu Tường đang đứng trước gương, giúp Hoắc Nghị chỉnh cổ áo và đeo nơ.
Dục Uyển tính là sẽ nhìn mẹ Tiêu một lát rồi đặt lá thư xuống đất, sau đó bỏ đi. Nhưng nghe ra, câu chuyện của Hoắc Nghị và mẹ Tiêu đang nói hình như là liên quan đến cô, nên nán lại một lúc.
“5% Cổ phần anh cho em, em lại chuyển sang cho Khiêm… em không thấy tiếc chút nào sao”
“Nghị! Anh biết em vốn không quan tâm đến chuyện đó, em chỉ mong sẽ tìm được cho Tiểu Uyển một người đàn ông tốt, có thể yêu thương chăm sóc cho con bé cả đời, em không mong gì hơn… nhìn thấy con bé hạnh phúc, mỉm cười mỗi ngày là tất cả với em”
Dục Uyển ở bên ngoài nghe được mà nước mắt rưng rưng, có phải mẹ Tiêu biết cô muốn rời đi, nên cố ý nói ra nhưng lời này để giữ chân cô lại. Mẹ Tiêu quá tốt với cô, cô có nên rời khỏi đây hay là không.
Cô có thể bỏ lại người thân duy nhất này mà đi sao…
“Mấy tháng nữa là đến sinh nhật 17 tuổi của Dục Uyển, anh dự định sẽ đem 5% cổ phần của Hoắc thị tặng cho nó làm quà sinh nhật, em thấy sao”
“Không nên… anh yêu thương con bé thì mua quà cho nó là đủ, không cần đem cổ phần của công ty cho nó”
“Hoắc Khiêm, Hoắc Luật, Hoắc Phi… trong tay đứa nào cũng có 10% cổ phần của Hoắc thị, Dục Uyển tuy không phải là con ruột của anh… nhưng nó cũng mang họ Hoắc, nó cũng nên nhận phần thuộc về mình”
Không đi nữa…
Dục Uyển đã có thêm một lý do để mình ở lại Hoắc gia, nếu lúc nãy cô còn lưỡng lự không biết nên đi hay ở, thì 5% cổ phần của Hoắc thị đã xua tan đi điểm mù phía trước. Mở ra tương lai tươi sáng phía trước.
Nửa năm sau, cô sẽ sở hữu 5% cổ phần của Hoắc thị, dù chưa biết là bao nhiêu nhưng cô ước tính con số không nhỏ, nếu không, Lữ Trị đã không cắn chặt không buông, ha… a…
Nếu bà ta biết Hoắc Nghị sẽ cho cô 5% cổ phần Hoắc thị, có phải tức đến thổ huyết mà chết. Dục Uyển thật sự rất háo hức chờ đợi đến giây phút đó.
“Ha… a…”
Trong lúc Dục Uyển còn đang phấn khích thì cánh cửa phòng của Tiêu Tường được đẩy ra, Hoắc Nghị đã đứng trước mặt cô, dáng vẽ cao lớn, bệ vệ…
“Sao con lại ở đây… mà chưa đi thay đồ” Hoắc Nghị lạnh giọng lên tiếng.
Thay đồ gì chứ, Dục Uyển đang tự hỏi mình. Hình như có ai đó nói với cô, hôm nay nhà của Bạch Ngạn Tổ có mở tiệc, là sinh nhật của ba, hay của mẹ hắn thì phải. Hoắc Nghị muốn cô phải có mặt trong buổi tiệc, mà cô lại quên mất.
“Lão gia! Dục Uyển không đi là tốt nhất, nó và Ngạn Tổ vừa mới hủy hôn, giờ con bé lại xuất hiện ở Bạch gia, mọi người sẽ đàm tiếu rất nhiều” Tiêu Tường lo nghĩ cho cảm giác của Dục Uyển, sợ cô nhìn thấy người mà nghĩ chuyện cũ.
Nhưng đó không phải là những gì mà Hoắc Nghị bận tâm, thứ ông đặt nặng vẫn là sĩ diện của Hoắc gia.
“Bạch gia và Hoắc gia vừa mới hủy hôn, nếu Dục Uyển không xuất hiện, mọi người sẽ nghĩ Hoắc gia không có đại lượng, ghi nhớ chuyện cũ…” Hoắc Nghị quay sang nhìn Tiêu Tường.
“Dục Uyển! Mau về phòng thay đồ, cha ở dưới lầu đợi con”
Vì 5% cổ phần đó mà cô còn phải ở lại đây thêm nửa năm. Không nên làm cho Hoắc Nghị tức giận, ở trong Hoắc gia thì tiếng nói của ông ta là lớn nhất.
Dục Uyển lập tức chạy về phòng, nhưng có một vấn đề không nhỏ là khi cô mở tủ quần áo ra, mới phát hiện tất cả đầm dạ hội, trang sức đắc tiền, giày dép, túi xách hàng hiệu gì đó, đều bị cô đem đi thanh lý hết trong hai ngày qua. Trong tủ chỉ còn lại mấy bộ váy ngủ sexy vì không có người mặc, nên mới may mắn còn trong tủ.
Bây giờ cô phải mặc cái gì đi dự tiệc đây…
“Mẹ có đầm dạ hội không, cho con mượn”
“Đầm dạ hội sao…”
Dục Uyển chỉ còn cách là cầu cứu mẹ Tiêu, nhưng ngày thường Tiêu Tường không hay ra ngoài, tất cả tiệc tùng bên ngoài đều là Lữ Trị đi cùng Hoắc Nghị, nên cũng không có nhiều đầm dạ hội. Chỉ có một chiếc sườn xám, bà mặc trong buổi tiệc từ thiện hồi năm ngoái.
“Mẹ chỉ có cái này”
Tiêu Tường lấy trong hộp ra một bộ sườn xám màu đen, ngày thường ít mặc nên vẫn còn rất là mới. Dục Uyển không có sự lựa chọn, nên chỉ có mặc vào.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensexhay.org/duc-uyen/
Đám người dưới lầu thì chờ đợi đến mỏi mòn, Hoắc Nghị thì chửng chạc trong bộ vest đen, đang đứng chờ dưới lầu. Bên cạnh là Lữ Trị cũng đẹp rạng ngời với chiếc đầm dạ hội màu đỏ lệch vai đuôi cá.
Còn ba vị thiếu gia thì như ba chàng hoàng tử. Hoắc Khiêm thì mặc vest màu màu trắng thắt nơ bướm, tao nhã lịch lãm như con người hắn muốn thể hiện. Hoắc Luật lại mặc vest đen huyền bí khó đoán như bản tính hắn vốn có. Hoắc Phi thì mặc vest màu xanh nổi bật, thể hiện cá tính mạnh thích nổi loạn của hắn.
“Lão gia! Hay là chúng ta đi trước, sinh nhật của lão Bạch mà ông đến muộn thì không được tốt… lát nữa, bọn trẻ đến sau cũng được mà” Lữ Trị lên tiếng.
“Cha và dì cứ đi trước, bọn con sẽ đợi Dục Uyển” Hoắc Khiêm lên tiếng.
“Vậy cũng được, con nhất định phải đưa Dục Uyển đến dự tiệc sinh nhật của lão Bạch, nhớ chưa…”
“Dạ! Con biết rồi”
5 phút sau khi Hoắc Nghị và Lữ Trị ra khỏi cửa, thì nữ nhân vật chính mới xuất hiện.
Dục Uyển từ trên lầu đi xuống với chiếc sườn xám màu đen tôn lên dáng người thon gọn tuyệt mỹ. Khuôn mặt của cô vì được Tiêu Tường trang điểm rất kỉ lưỡng, nên bớt đỏ trên mặt phần nào đã được làm mờ đi, từ xa sẽ không thể nào nhìn thấy.
Vì vậy, hình ảnh của cô lúc này rất hoàn hảo trong mắt ba người họ. Đặc biệt là chiếc sườn xám cô đang mặc trên người. Phần khoét sâu ở ngực dù không quá lộ liễu nhưng vẫn khéo léo khoe cặp gò gợi cảm, và xẻ tà ở hông vừa vặn khiến cho đôi chân thon dài nõn nà của cô thêm nổi bật. Dáng người này sinh ra chính là để mặc sườn xám và những đường cong quyến rũ đó chính là khắc tinh của đàn ông.
Bọn họ bị làm sao vậy, sao lại nhìn cô đáng sợ như vậy…
Vừa rồi mẹ Tiêu có giúp cô tạo một kiểu tóc có thể che đi cái bớt đỏ trên mặt, nhưng trời thì đang nóng nực, bảo cô xõa tóc không phải muốn nướng chín cô sao. Nên Dục Uyển quyết định búi tóc, càng cao càng gọn càng tốt. Bây giờ thì tốt quá rồi, dọa hết ba người họ.
Thấy ánh mắt quái lạ của Hoắc Khiêm, Hoắc Luật và Hoắc Phi nhìn mình, Dục Uyển cho rằng đó là kết quả của việc không nghe lời mẹ Tiêu.
“Đi thôi! Buổi tiệc chắc đã bắt đầu”
Hoắc Khiêm đứng dậy, cài lại cúc áo rồi đi thẳng ra xe. Hoắc Luật và Hoắc Phi cũng lần lượt đứng dậy.
“Cái gì chứ… họ xem cô là người tàn hình sao” Dục Uyển vội vàng từ trên cầu thang chạy xuống lầu, đuổi theo ba anh em họ.
“Đợi tôi với…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |