“Tôi biết là các cháu đang ở bên trong… ngôi nhà này đã thuộc về ngân hàng, vài ngày nữa ngân hàng sẽ đến tịch thu”
“Các cháu sẽ không còn nơi nào để ở… chuyện này là tốt cho cả hai đứa, đến cô nhi viện những người ở đó họ sẽ chăm sóc yêu thương hai đứa như người một nhà”
“Không cần! Chúng tôi có thể tự chăm sóc cho nhau, các người đi đi… chúng tôi sẽ không đến cô nhi viện đâu, các người có nói gì cũng vậy thôi” Bin lên tiếng.
“Gạt người! Chúng tôi không tin lời của mấy người… các người đi đi” Bo cũng hét lên.
Bởi vì không thể thuyết phục được hai anh em Bin và Bo, bọn nó không chịu mở cửa ra nên người của sở phúc lợi đành bỏ đi. Chỉ khi không thấy tiếng của người bên ngoài, Bin mới mở cửa ra.
“Tại sao hai đứa không muốn đến cô nhi viện” Dục Uyển nói.
“Chị không biết đâu… cô nhi viện rất đáng sợ, những người ở đó sẽ đánh đập và hành hạ bọn em” Bo nói.
“Là ai nói với em như vậy…” Dục Uyển hỏi.
“Anh Xỉn và mọi người ở đây đều nói vậy, những đứa trẻ ở cô nhi viện đều bị cha mẹ bỏ rơi, do chúng không tốt… nên phải chịu phạt, tụi em không bị cha mẹ bỏ rơi, cũng không phải là bé hư… chúng em sẽ không đến cô nhi viện để bị phạt đâu”
“Bo! Không phải tất cả những đứa trẻ ở cô nhi viện đều là bị cha mẹ bỏ rơi, cũng không phải chúng không ngoan… những người ở đó họ rất tốt bụng, họ sẽ yêu thương chăm sóc em”
“Chị không gạt bọn em chứ…” Bin nhìn Dục Uyển.
“Không hề gạt em, chị xin thề” Dục Uyển giơ bốn ngón tay lên, mỉm cười với thằng nhóc.
“Vậy họ có cho em ăn không” Bo lên tiếng.
“Có! Họ sẽ cho em ăn, còn cho em đi học nữa… em sẽ có thêm nhiều bạn mới”
Mặc dù chỉ mới biết Dục Uyển có nửa ngày, nhưng Bin và Bo lại tin tưởng cô hơn tất cả những người khác ở đây. Nhất là Bo, vì Dục Uyển đối xử dịu dàng với nó, dỗ nó nín còn mua rất nhiều thức ăn cho nó, nên trong mắt nó Dục Uyển chính là chị gái xinh đẹp và tốt bụng nhất.
“Anh hai! Hay mình đến cô nhi viện đi… ở đó chúng ta sẽ không bị đói, anh hai cũng không cần phải đi ra ngoài kiếm thức ăn, để Bo ở nhà một mình nữa”
Nhớ lại những gì nó nhìn thấy trong đoạn video khi nãy, Bin rất là lo lắng. Nếu như nó không ở bên cạnh, thì những tên khốn ở đây, không chỉ thằng Xỉn mà còn những thằng khác, sẽ làm gì em gái nó.
“Được rồi! Ngày mai khi người của sở phúc lợi quay lại, anh sẽ đồng ý với họ”
Bin quay sang nhìn Dục Uyển…
“Chị Uyển! Sau khi bọn em đến cô nhi viện, chị có đến thăm bọn em không”
Bo tròn xoe đôi mắt nhìn Dục Uyển. Bin cũng ngẩn đầu nhìn cô, sự mong chờ hiện rõ trên mặt nó. Có lẽ là con trai nên cách thể hiện của nó không giống như em gái mình. Nhưng sau khi nhìn thấy cô gật đầu thì cả hai anh em nó đều mừng rỡ, chạy đến ôm lấy chân cô.
“Reng… reng…”
Trong bầu không khí yên lặng, dào dạt cảm xúc thì chuông điện thoại reo lên. Cả ba người đều giật mình. Nhìn thấy số điện thoại của Bạch Ngạn Tổ hiện lên Dục Uyển vẫn đang suy nghĩ, tại sao hắn lại gọi cho cô, giữa họ đâu còn mối liên hệ nào, có nên nghe máy hay là không…
“Alo… gọi cho tôi có gì không”
Nhưng cô vừa cầm máy lên, thì nghe thấy tiếng hét của Bạch Ngạn Tổ…
“Hoắc Dục Uyển! Cô đã đem Lý Nhã đi đâu rồi hả, cô có biết mấy giờ rồi không… mau mang cô ấy về ngay, nếu không muốn tôi biến cô thành thịt tương” Bạch Ngạn Tổ la hét một hơi, rồi cúp máy cái cụp.
Chết thật, tại sao cô lại quên mất Tiểu Nhã. Cô đúng là bạn xấu, dù Bạch Ngạn Tổ có bầm cô thành tương, cũng là đáng đời cô.
“Chị có chuyện gấp phải đi… ngày mai chị sẽ quay lại thăm hai đứa, tạm biệt”
“Tạm biệt… chị Uyển”
Dục Uyển chạy hụt mạng ra tới đường lớn, lập tức đón một chiếc taxi đến rạp hát.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensexhay.org/duc-uyen/
Cùng lúc đó…
“Hắc… xì. Ì!!”
Trong lúc tất cả mọi người đều đã ra về hết thì trước cửa rạp hát, vẫn còn một cô gái đang run cầm cập.
“Uyển Uyển! Cậu đi đâu rồi… cậu mau quay lại đi, mình rất sợ…”
Khi Dục Uyển đến nơi thì Lý Nhã mừng rở đến phát khóc, ôm chầm lấy cô.
Hậu quả cho sự bất cẩn bỏ quên Lý Nhã, cô đã nhận được lệnh cấm của Bạch Ngạn Tổ. Hắn Không cho phép cô dẫn Lý Nhã ra ngoài thêm một lần nào nữa. Mặc dù Lý Nhã không trách cô, nhưng bản thân Dục Uyển cảm thấy có lỗi, vì cô mà Tiểu Nhã bị cảm suốt mấy ngày.
Cô có tới nhà thăm Tiểu Nhã, nhưng tên Bạch Ngạn Tổ đó xem cô giống như phần tử khủng bố, sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Nên mỗi lúc cô ở cạnh Lý Nhã, hắn cứ kè kè theo sau.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensexhay.org/duc-uyen/
Hoắc thị – phòng chủ tịch.
Hoắc thị vừa mới thêm vào một quy định mới, bổ sung vào hàng tá những quy định rắc rối khác của công ty. Là vào giờ nghỉ trưa, toàn thể nhân viên trên dưới Hoắc thị phải thật giữ im lặng, hạn chế sự ồn ào ở mức thấp nhất, và duy trì sự yên lặng ở mức cao nhất.
Mục đích của việc này là vì mức độ làm việc quá tải của các nhân viên trong Hoắc thị, đang được báo chí quan tâm quá đà. Hoắc Khiêm mới đưa ra cái quy định này. Là vì lợi ích chung của nhân viên và hình tượng của công ty với giới truyền thông.
Nhưng…
“Chụt… chụt…”
Âm thanh liếm mút mạnh bạo đó lại phát ra trong chính căn phòng, của người vừa đặt ra cái quy định đó, được ba ngày. Cũng không biết là đằng sau cái ghế chủ tịch đang diễn ra cảnh dâm mỹ gì, từ khe hở của cánh cửa. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi quay lưng ra cửa, và khe hở giữa gầm bàn cho ta biết có một người phụ nữ đang quỳ ở giữa hai chân hắn.
“Chụt… chụt…”
Âm thanh càng lúc càng lớn. Hoắc Khiêm nắm lấy mái tóc xoăn bồng bềnh của người phụ nữ kéo lên.
“Cô nhỏ tiếng một chút… tôi không muốn ảnh hưởng đến nhân viên bên ngoài”
Người con gái ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên miệng cô ta còn dính chất dịch trắng của Hoắc Khiêm, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm quanh miệng mình, nở một nụ cười gợi cảm, rồi đứng dậy.
Cô ta đi ra ngoài kéo cửa lại, rồi xoay người vào trong, đẩy chiếc ghế của Hoắc Khiêm ra ngoài ánh sáng. Và đây chính là bộ dạng đạo mạo của người thừa kế Hoắc thị, chủ tịch tương lai. Mà mọi người và báo chí đều ca ngợi là thiếu niên kiệt xuất.
Nửa thân trên thì hoàn toàn nghiêm túc, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, cà vạt ngay ngắn chưa hề xê dịch một tí nào. Còn nửa thân dưới… khóa quần đã mở banh, dục vọng vươn cao ngạo nghễ trong trắng, còn động lại một chút dịch đặc sệt và xen lẫn nước bọt của người phụ nữ trên đó.
Nhưng thần thái trên khuôn mặt của hắn, lại không có một chút dục vọng ham muốn, vẫn bình thản như không có gì. Tóm lại nữa thân trên thì đạo mạo đứng đắn, nhưng nửa thân dưới lại bại hoại vô cùng, đó là lý do tại sao Dục Uyển hay gọi hắn “ngụy quân tử”
Nhưng lại có hàng tá cô chết vì cái tính khí này của Hoắc Khiêm, như người phụ nữ trước mặt hắn, là con gái duy nhất của tỷ phú dầu mỏ, xung quanh có bao nhiêu đàn ông theo đuổi, lại tình nguyện quỳ giữa hai chân của hắn, còn vui vẻ dùng miệng để thỏa mãn hắn.
Cô ta cầm dục vọng của Hoắc Khiêm cho vào miệng mình, chiếc lưỡi đỏ hồng nhẹ nhàng đảo quanh rồi mút vào. Bên dưới lại tự lấy tay mình, khai thông hoa huyệt, kích thích nó đủ ẩm ướt để nuốt trọn lấy hắn, chuẩn bị cho cuộc yêu.
Mặc dù cô đã cùng hắn quan hệ vài lần, nhưng trong cuộc yêu giữa hai người, thì cô luôn là người phải chuẩn bị sẵn sàng cho cả hai phía, vì hắn sẽ không bao giờ làm chuyện đó thay cô. Sau khi mật dịch đã ướt đẫm tay mình, thì cô ta đứng dậy.
Từ từ kéo chiếc váy đắt tiền của mình lên, nhẹ nhàng và uyển chuyển như đang trình diễn những đường cong đẹp đẽ của mình cho Hoắc Khiêm xem, váy hở tới đâu thì da thịt trắng hồng lộ ra tới đó, từ đôi thân thon gọn, dần dần đến nơi nữ tính mềm mại với những sợi lông mau đen mượt, tiếp đến là chiếc bụng phẳng phiu, vòng eo nhỏ nhắn và lên cao nữa là cặp vú căng tròn với nhũ hoa đã dựng đứng.
Tại sao cô lại kéo Hoắc Khiêm ra ngoài ánh sáng… vì để hắn nhìn thấy vẽ đẹp quyến rũ của cơ thể cô lúc này, để hắn động tâm, quả nhiên cô đã thành công. Dục vọng đàn ông của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu nhúc nhích.
Cô nhếch miệng cười rồi bước tới trước mặt Hoắc Khiêm, banh rộng hai chân mình ra và trèo lên người hắn, từ từ ngồi xuống, đem dục vọng của hắn nuốt trọn vào trong.
“Ưm… m…” Chính là cái cảm giác này, hai tay cô đặt lên vai của Hoắc Khiêm.
“Lúc cô ra ngoài không bao giờ mặc đồ lót sao…” Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi ngắt lấy nhũ hoa của của cô ta kéo mạnh.
“Á… a…”
“Không… chỉ khi nào đến gặp cậu, tôi mới không mặc đồ lót… thời gian của cậu rất quý báo, tôi không muốn phải lãng phí cho những việc không cần thiết” Hai tay cô ta quàng qua cổ của Hoắc Khiêm, và chủ động động thân mình.
“Ưm… Ưm…”
“Á… A…”
Bên dưới thỏa mãn vẫn chưa đủ, cô ta muốn được người thiếu niên luôn tỏ ra vô cảm này, phải âu yếm mình nhiều hơn, lần nào cũng là cô chủ động, hắn bị động. Nhưng hôm nay cô muốn hắn nhiều hơn, cô nắm lấy bầu vú của mình đưa vào miệng của Hoắc Khiêm.
“Mút nó… làm bất cứ thứ gì cậu muốn, xin cậu đó”
Xem như đây là một chút thành ý cảm ơn. Hoắc Khiêm đã há miệng ra, mút vào bầu vú của cô ta. Chắc trên đời này, chỉ có một mình hắn có thể giữ được sự tĩnh tâm trong lúc này. Không biết là do hắn là người vô cùng lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, hay là hắn chưa gặp được người phụ nữ thuộc về mình.
Mà ngay lúc này, trong đầu hắn lại đang hiện lên những con số lợi nhuận mà Hoắc thị thu được từ việc đầu tư vào tập đoàn dầu mỏ của cha cô ta, thay vì là thân thể xinh đẹp này.
“Ưm… m…” Được Hoắc Khiêm mút vào còn chưa đủ thỏa mãn, cô ta cầm lấy tay của hắn đặt lên bên vú còn lại của mình.
“Bóp mạnh vào… nó cũng muốn được cậu chạm vào…”
Hoắc Khiêm bắt đầu chuyển từ thế bị động sang chủ động, ôm cô ta đứng dậy đi đến ban công và ép sát cô ta lên cửa kính, từ phía sau mãnh mẽ đâm mạnh vào.
“Á… a…”
“Chúng ta kết hôn đi… tất cả những gì thuộc về tôi sẽ là của cậu… Á. A…”
Mặc dù bản thân đang điên loạn vì hành động cuồng dã bên dưới của Hoắc Khiêm, nhưng cô ta vẫn cố gắng đưa ra lời cầu hôn.
Bởi vì cô muốn chiếm hữu người thiếu niên này, hắn phải thuộc về cô…
Hoắc khiêm lật người của cô ta lại, để cho lưng cô ta dựa vào tấm kính, một tay cầm lấy đùi của cô ta nâng lên, rồi đem dục vọng đâm mạnh vào.
“Á… a…”
Cơn đau và khoải cảm như sóng thủy triều cuồng cuồng khiến cô ta đê mê, nhắm mắt lại, răng gắn môi tận hưởng.
“Nhưng tôi chỉ có hứng thú với công ty của cha cô, ngoài ra thì không có gì khác”
Hắn nhếch miệng cười, rồi nâng tiếp một chân khác của cô lên, Trong tư thế chữ M, hắn lại đâm mạnh vào. Âm thanh phanh phách phát ra, khi da thịt trần trụi tiếp xúc với nhau nghe rất kịch liệt.
“Nếu tôi đem cả tập đoàn của cha tôi và tài sản của ông ấy giao hết cho cậu… thì cậu có đồng ý lấy tôi làm vợ không…”
Sính lễ hồi môn của cô dâu thật sự quá là lớn, tập đoàn dầu mỏ của cha cô ta không chỉ chi phối tất cả Á Lạp Tân này, ông ta còn có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới thương nhân.
Hoắc Khiêm đứng im không động thân. Cô ta mỉm cười, rồi hôn lên môi hắn.
“Xem như cậu đã đồng ý…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |