Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Đường Môn – Quyển 5 » Phần 90

Đường Môn - Quyển 5

Phần 90

Đường Tam xuyên qua cánh cửa làm bằng ngọn lửa màu xích kim, do Ba Đấu Tây hiến tế tạo thành, đi đến bên ngoài Hải Thần Thần điện, bị màn hào quang bảo vệ bên ngoài Thần điện ngăn cản. Hắn liền nghĩ đến phương pháp trực tiếp nhất, phá vỡ nó mà vào. Đã không có Hải Thần Chi Tâm, đây là phương pháp duy nhất mà hắn nghĩ đến.

Ngay khi Đường Tam đem năng lượng bản thân ngưng tụ, chuẩn bị công kích, âm thanh lạnh như băng lúc trước lại vang lên: “Phá hư vòng bảo hộ của Hải Thần Thần điện, sẽ làm cho Hải Thần Thần điện bị nước biển ép hư.”

Năng lượng vừa mới ngưng tụ xong, bởi vì câu nói này mà không thể không buông xuống. Đường Tam cũng đã nhíu mày lại. Tại sao lại như vậy? Không thể phá hư màn hào quang này, chính mình lại không có Hải Thần Chi Tâm, làm thế nào mới có thể đi vào Hải Thần Thần điện đây?

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ việc đầu tiên lúc này chính là quay đầu lại nhìn xem cánh cửa bằng ngọn lửa xích kim sắc kia còn tồn tại hay không. Nếu quả thật nó còn tồn tại, ít nhất cũng sẽ có đường lui lại. Mà Đường Tam cũng không có làm như vậy, ở trong lòng hắn, hắn không bao giờ nghĩ đến chuyện lui lại. Vì quá trình truyền thừa, Hải Thần Đấu La Ba Đấu Tây đã trả giá bằng chính sinh mệnh của mình, hắn quyết không có khả năng lùi bước.

Nhìn màn hào quang trước mặt, Đường Tam cố gắng tận lực làm cho mình tỉnh táo lại, trong nội tâm hắn tuy rằng còn lo lắng, nhưng tại thời khắc này, lo lắng cũng vô dụng.

Hải Thần Chi Tâm vốn là điểm mấu chốt để xuyên qua màn hào quang này. Bất kể là bởi vì Hải Thần Chi Tâm hay là Hải Thần tín vật, chính mình đã phải vất vả thông qua tám khảo hạch của Hải Thần mới có thể đến đây, không thể nào bị ngăn cản lại tại đây. Một khi đã như vậy, vấn đề hết sức rõ ràng, muốn giải quyết được vấn đề này, cách tốt nhất chính là, tìm mọi cách chứng tỏ với màn hào quang trước mắt này mình chính là người truyền thừa của Hải Thần, là người do chính Hải Thần lựa chọn. Chứng minh được điều này, việc có Hải Thần Chi Tâm hay không cũng là như nhau mà thôi.

Nghĩ đến đây, Đường Tam tập trung tinh thần, đem toàn bộ tinh thần lực của mình cô đọng lại, sau đó chậm rãi rót vào trong dấu ấn Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán.

Quang mang màu vàng kim nồng đậm từ dấu ấn Hải Thần Tam Xoa Kích phóng ra, chiếu rọi lên trên màn hào quang phía trước. Chính như Đường Tam dự đoán, màn hào quang dưới sự chiếu rọi của Hải Thần Chi Quang, hơi hơi run rẩy một chút, mà âm thanh lạnh như băng lúc trước cũng không có cất lên.

Bản thân màn hào quang này vốn là vô cùng cứng rắn, nhưng Đường Tam phát hiện ra, tại vị trí bị Hải Thần Chi Quang chiếu rọi, màn hào quang cũng trở nên mềm hơn một chút. Cũng không ảnh hưởng đến khả năng ngăn cản nước biển của nó, nhưng việc màn hào quang này mềm hơn một chút cũng làm cho trong lòng Đường Tam dấy lên một chút hi vọng.

Hải Thần Chi Quang không ngừng phát ra, đồng thời, Đường Tam bắt đầu khống chế để Hải Thần Chi Quang bao phủ xung quanh thân thể của mình. Sau đó bắt đầu chậm rãi dung nhập vào vị trí của màn hào quang bị Hải Thần Chi Quang làm cho mềm ra.

Lúc mới bắt đầu thực là vô cùng khó khăn, nhưng dưới sự chiếu rọi của Hải Thần Chi Quang, thân thể Đường Tam bắt đầu gia nhập vào trong phạm vi bao phủ của màn hào quang. Ở trong nước biển vốn là không thể hít thở, nhưng mà, trong khu vực chiếu rọi của màn hào quang, cũng đã có thể hít thở trở lại. Đương nhiên Đường Tam cũng không tính đến việc đập vỡ màn hào quang này. Hắn vẫn nhớ rõ lời nhắc nhở của âm thanh lạnh như băng kia. Khi cả người hắn đều đã dung nhập vào trong màn hào quang. Thông qua Hải Thần Chi Quang làm cho màn hào quang mềm ra, Đường Tam đầu tiên để hai tay để lên phần bị lủng của màn hào quang, sau đó từ từ đem phần lỗ hổng mà mình tạo ra, nhanh chóng sửa cho kín lại. Sau đó đem Hải Thần Chi Quang mãnh liệt rót vào, làm cho lỗ hổng chỗ mình đi vào hoàn toàn bịt lại.

Cứ như vậy, cho dù là hắn tiếp tục xuyên phá vào bên trong, nhưng bên ngoài màn hào quang vẫn như trước là hoàn toàn khép kín, ngăn không cho nước biển xâm nhập vào.

Sau khi cẩn thận xem xét lại, màn hào quang cũng không có vấn đề gì, vẫn kín kẽ như trước, Đường Tam lúc này mới đem Hải Thần Chi Quang rót mạnh vào xung quanh thân thể mình, làm cho màn hào quang kia ngày càng mềm mại hơn, đồng thời, rót hồn lực của hắn vào thanh chủ nhận của Hải Thần Tam Xoa Kích, dùng nó đâm vào phía trong màn hào quang.

Không thể không nói, màn hào quang này là vô cùng vững chắc, nếu không có Hải Thần Chi Quang tác dụng vào, Đường Tam muốn phá vỡ nó cũng phải tiến hành tạc hoàn, tạm thời nâng cao năng lực bản thân mình lên đến trình độ tối thượng mới có thể phá vỡ nó. Bất quá, có Hải Thần Chi Quang, năng lực phòng ngự của màn hào quang này cũng đã hạ xuống rất nhiều. Rốt cuộc, cùng với việc Đường Tam toàn lực ứng phó, đâm ra Hải Thần Tam Xoa Kích, phốc một tiếng, toàn thân hắn chợt nhẹ hững, đã giãy ra khỏi phạm vi của màn hào quang, hướng về phía dưới rơi xuống. Mà màn hào quang phía trên lại y nguyên như cũ, nhìn không thấy có bất cứ cái gì biến hóa.

Trí tuệ chính là lực lượng vô tận, Đường Tam biết, cửa thứ nhất này chính mình rốt cuộc cũng thông qua.

Phóng thích ra năng lực phi hành của Lam Ngân Hoàng đùi phải hồn cốt, ở không trung khống chế thân thể của mình, Đường Tam hướng về phía trước Hải Thần Thần điện rơi xuống…

Từ xa xa nhìn lại, đã cảm nhận được Thần điện này là vô cùng to lớn, nhưng khi hắn chân chính đáp xuống trước tòa đại điện, vẫn không khỏi bị rung động một chút.

Đứng trước Hải Thần Thần điện, Đường Tam cảm giác được mình vô cùng nhỏ bé. Chung quang hết sức yên tĩnh, nhìn lên không trung, ánh sáng chiếu rọi từ trên nước biển xuống vẫn là màu lam trong suốt như trước.

Thở sâu, điều chỉnh một chút lại tinh thần lực của mình bị tiêu hao khi nãy do phá vỡ màn hào quang, Đường Tam tay cầm Hải Thần Tam Xoa Kích, xoải bước hướng về phía Hải Thần Thần điện đi lại.

Hai cánh cổng to lớn chắn trước mặt Đường Tam, Hải Thần Thần điện cao tới hơn hai trăm thước, thì cánh cổng đại điện này cũng cao khoảng hơn trăm thước, độ dày lại không biết được. Trên mặt hai cánh cổng có khắc hai bức hình thật lớn. Trên cánh cổng bên trái, chính là chạm khắc một pho tượng Hải Thần, vô cùng cao lớn, cầm trong tay một thanh Tam xoa kích đang chỉ thẳng về phía trước, làm ra bộ dáng đang tấn công. Mà ở trước mặt hắn, trên cánh cửa bên phải, là một con Ma kình đang từ dưới biển vọt lên. Xem lại, đúng là con Thâm Hải Ma Kình Vương mà trước đây Đường Tam đã đánh chết và đoạt lấy hồn hoàn, hồn cốt của nó.

Đứng trước hai cánh cổng lớn này, Đường Tam có thể cảm nhận được bức hình khắc trên đó gây cho mình rất nhiều rung động. Bức hình kia, điêu khắc nhìn qua cũng không tính là tinh tế, nhưng đứng ở chỗ này, hắn lại cảm giác được, chính mình giống như là đang lạc vào một cảnh giới khác, giống như là đang tận mắt chứng kiến được cảnh tượng Hải Thần đang rong ruổi tung hoành trên đại hải vậy.

– Hải Thần đại nhân tôn kính, Đường Tam đến để nhận sự truyền thừa của ngài đây.

Đường Tam cao giọng hô lớn. Đồng thời hai tay cầm Hải Thần Tam Xoa Kích, hướng về phía đại môn trước mặt hơi khom mình xuống hành lễ.

– Ngươi đã làm mất Hải Thần Chi Tâm, còn vọng tưởng đến chuyện truyền thừa năng lực của ta hay sao?

Âm thanh uy nghiêm chợt vang lên, âm thanh này căn bản làm cho người ta không biết là nó vang từ đâu đến, nhưng có thể làm cho linh hồn phải run sợ. Áp lực vô hình đè xuống làm cho Đường Tam có chút không thở nổi.

Cúi đầu, nhìn chăm chú vào thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, trong mắt Đường Tam toát ra thần sắc hổ thẹn:

– Đúng vậy, ta đã làm mất đi Hải Thần Chi Tâm. Hải Thần Chi Tâm đã lựa chọn ta, nhưng ta lại không bảo vệ tốt nó. Nhưng mà, ta nhất định phải đến truyền thừa năng lực của ngài. Ta cần năng lực của ngài để bảo vệ thân nhân, bằng hữu của ta, muốn dùng lực lượng của ngài để báo thù cho kẻ đã phá hủy Hải Thần Chi Tâm. Thỉnh ngài cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nguyện ý chấp nhận trừng phạt vì đã làm hủy Hải Thần Chi Tâm.

– Nếu đã là như vậy, ngươi có thể đi vào!

Cạch, cạch, cạch… két… Cùng với âm thanh gầm rú liên tiếp, hai cánh cổng cao hơn trăm thước kia từ từ chậm rãi mở ra, hướng vào phía trong của Hải Thần Thần điện. Nhất thời, kim quang mãnh liệt từ trong Hải Thần Thần điện bắn ra, sáng rọi đến mức làm cho Đường Tam có chút không mở được mắt ra. Lực lượng thần thánh khổng lồ bao phủ, nhất thời trong lòng Đường Tam lại xuất hiện cảm giác cực kỳ nhỏ bé. Lúc này hắn cảm giác chính mình giống như một hạt cát trong biển rộng vậy, là hoàn toàn nhỏ bé không đáng kể.

Đây là uy áp của Thần hay sao? Trên mặt Đường Tam đột nhiên toát ra một tia mỉm cười, nụ cười tràn ngập sự tự tin. Hắn từng đối mặt qua với thần, tuy rằng lúc đó Thiên Nhận Tuyết cũng chưa phải là thần hoàn chỉnh, nhưng dù sao nàng cũng là thần. Lúc ấy thực lực của Đường Tam cũng còn xa mới bằng bây giờ, hắn vẫn có gan cùng với Thiên Nhận Tuyết chiến đấu, hơn nữa vẫn còn sống. Sự chênh lệch lúc đó so với bây giờ còn lớn hơn cơ mà. Hắn bây giờ cũng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng này thôi. Hơn nữa, cho dù mình thực sự chỉ là một hạt cát trong biển rộng thì có sao, như vậy, hắn quyết cũng làm một hạt cát quấy động toàn biển rộng.

Chính bởi vì có ý niệm như vậy trong đầu, nụ cười của Đường Tam mới tràn ngập sự tự tin như vậy. Xoãy bước nhanh lên, tại thời khắc này, thân thể hắn đối với Hải Thần Thần điện mà so sánh, tuy rằng vô cùng nhỏ bé, nhưng hắn vẫn muốn biến chính mình thành trung tâm của nơi này.

Bên trong Hải Thần Thần điện, hai bên mỗi bên đều có ba mươi sáu cái cột lớn chống đỡ đỉnh đại điện, chính giữa là một hành lang rộng chừng ba mươi thước, dẫn thẳng đến đại sảnh bên trong. Cuối hành lang là một cái ghế dựa thật lớn, trên ghế lúc này đang có một người đang ngồi ngay ngắn, không, phải nói là trên ghế có một người khổng lồ mới đúng.

Đường Tam ngừng bước, hơi sửng sốt một chút, người khổng lồ kia nhìn qua cũng không khác gì nhân loại bình thường bao nhiêu, mặc trên người một bộ trường bào màu trắng khảm hoàng kim. Đầu đội mão Tam xoa khôi, chính giữa Tam xoa khôi có khảm một viên bảo thạch màu Thủy lam. Thân hình hắn nhìn qua vô cùng quen thuộc, giống với hư ảnh do Hải Thần thần niệm từ Hải Thần Chi Tâm phóng ra biến thành, mà trước đây Đường Tam đã từng mấy lần gặp qua. Chẳng qua khi đó Đường Tam gặp chỉ là một cái thân ảnh hư ảo, còn bây giờ, cái mà hắn gặp lại chính là Hải Thần chân chính mà thôi.

Hải Thần?

Gương mặt Hải Thần mang phong cách cổ xưa, không tính là anh tuấn, nhưng cực kỳ uy nghiêm. Đôi mắt bình thản mà nghiêm khắc nhìn chăm chú vào Đường Tam, lúc này đang từ đầu kia của đại sảnh tiến vào, quang mang nhàn nhạt trong ánh mắt lưu chuyển. Lúc trước ở bên ngoài, Đường Tam đã cảm nhận được áp lực thật lớn, ở trong này áp lực lại càng thêm cường đại hơn. Cảm giác của Đường Tam lúc này, giống như là lúc hắn bước vào Hải Thần Chi Quang tại kì khảo nghiệm đầu tiên trên Hải Thần đảo vậy. Chẳng qua lúc đó hắn thừa nhận là áp lực bên ngoài thân thể, mà bây giờ thừa nhận, lại là áp lực đến từ linh hồn.

– Chào ngài, Hải Thần đại nhân tôn kính. Thật không nghĩ đến, nghi thức truyền thừa này, dĩ nhiên lại do đích thân ngài chủ trì.

Đường Tam sau chút ngắn ngủi kinh ngạc đã lập tức tỉnh táo lại. Đường Tam lúc này cũng đã hiểu rõ, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hải Thần ở cuối đại điện, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói lớn.

– Nhìn thấy ta, vì sao không quì?

Hải Thần mở miệng, âm thanh uy nghiêm tràn ngập áp lực phóng ra.

Đường Tam lạnh nhạt nói:

– Ta chỉ là người truyền thừa của ngài, không phải là người hầu của ngài, vì sao ta phải quì?

Hải Thần nở nụ cười, chậm rãi từ trên ghế đứng lên. Khi hắn đứng lên, nhất thời làm cho người ta có cảm giác như Thái Sơn Áp Đỉnh. Phải biết rằng, vị Hải Thần đại nhân này thân cao đến hơn trăm thước a!

– Ngươi bởi vì Ba Đấu Tây hiến tế mà bất mãn ta hay sao?

Hải Thần mỉm cười nói.

Đường Tam nói:

– Không nói đến việc Ba Đấu Tây tiền bối đã từng giúp ta rất nhiều, chỉ riêng việc nàng thủ hộ Thần điện của ngài, thủ hộ Hải Thần đảo mà chấp nhận hi sinh, kết quả cuối cùng của nàng lại là hiến tế, chấm dứt sinh mệnh của mình. Ngài cho rằng, ta nên có cảm giác như thế nào đây?

Đường Tam cũng biết, chống đối với một vị thần, cũng không phải là hành động thông minh gì. Chỉ là, tưởng tượng đến cái chết của Ba Đấu Tây, trong lòng hắn liền tràn ngập cảm giác căm phẫn.

Hải Thần bình tĩnh nói:

– Nàng chính là nằm dưới sự bảo hộ của ta. Sống thì như thế nào? Chết lại như thế nào? Đôi khi, một người còn sống, thậm chí so với chết còn càng thống khổ hơn nhiều. Cho dù là thần, cũng không có ngoại lệ.

Đường Tam cười lạnh một tiếng:

– Cho nên, ngài mới quyết định vận mệnh của nàng ta, đúng không?

Hải Thần lắc đầu:

– Không, ngươi lầm rồi. Là chính bản thân nàng ta quyết định vận mệnh của chính mình. Cho dù là thần, cũng không có quyền quyết định vận mệnh của một người. Đó là sự lựa chọn của nàng. Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, ngươi cũng không ngoại lệ. Ngươi có thể đến đây, chính là sự lựa chọn của ngươi. Tổ tiên của Ba Đấu Tây, chính là tùy tùng của ta khi ta còn tung hoành trên đại hải. Tổ tiên của tất cả mọi người trên Hải Thần đảo cơ hồ cũng là như vậy. Bọn họ thủ hộ trên Hải Thần đảo không phải bởi vì đợi ngươi đến để nhận truyền thừa, đồng thời cũng để thủ hộ một phần ký ức còn sót lại. Đó là sự lựa chọn của bọn hắn, cũng không phải là yêu cầu của ta. Ta để lại, chỉ là phương pháp để đi đến nơi này, cũng không có quy định nàng ta nhất định phải làm vậy. Chỉ có khi bản thân Đại Tế Ti của Hải Thần Đảo cho rằng làm như vậy là đáng giá, tự bản thân họ sẽ làm. Ngươi đã hiểu chưa?

Đường Tam không nghĩ tới Hải Thần có thể bình tĩnh giải thích cho mình như vậy. Đúng vậy, mỗi người đề có sự lựa chọn của mình, cái này cũng không có sai. Chính là, cảnh tượng Ba Đấu Tây hiến tế, mãi cũng không nguôi trong tâm trí của hắn.

Hải Thần cười:

– Mỗi người sau khi chết đi, kỳ thật chính là thân thể cùng với linh hồn chia lìa nhau. Đường Tam, ngươi nói cho ta biết, đối với một người mà nói, thân thể là quan trọng, hay là linh hồn quan trọng hơn?

Đường Tam nói:

– Xét trên một phương diện nào đó, thân thể chỉ là ký thể của linh hồn mà thôi, nhưng mà, nếu không có thân thể, chẳng lẽ linh hồn có thể tồn tại hay sao? Chỉ sợ cũng sẽ tiêu tan mất.

Hải Thần gật đầu, nói:

– Ngươi đã hiểu được đạo lý này, ta đây cũng sẽ dễ dàng giải thích cho ngươi hiểu. Đúng vậy, bình thường nhân loại sau khi chết đi, linh hồn sẽ nhanh chóng tiêu tán mất, cho dù là hồn sư cũng không có ngoại lệ. Nhưng mà, tại thời điểm Ba Đấu Tây tiến hành hiến tế, tuy rằng nàng chết đi, nhưng linh hồn nàng cũng không có tiêu tán. Linh hồn của nàng, được lực lượng của ta dẫn đường, đi đến một thế giới khác. Phàm là khi trở thành thần, linh hồn đều sẽ đi đến thế giới đó.

– Trở thành thần sẽ đi đến thế giới khác?

Đường Tam có chút mờ mịt nhìn Hải Thần.

Hải Thần mỉm cười:

– Từ trước đến giờ cũng không có hi sinh mà không có được đáp đền. Hi sinh của Ba Đấu Tây ta như thế nào lại không biết đây? Cái ta có thể làm, chính là ban cho nàng khả năng linh hồn trường tồn. Mà linh hồn trường tồn, chỉ có thần mới có thể đạt được. Cả đời nàng tuy rằng không thể trở thành thần, nhưng sau khi nàng chết, linh hồn nàng lại cùng cấp với thần. Ngươi còn cho rằng nàng không được trả công gì sao? Hơn nữa, tâm tình của Ba Đấu Tây ta biết rõ. Ông cố ngươi khi chết cũng đã có một bộ phận linh hồn đạt đến cảnh giới thần cấp, ta liền giúp hắn một chút, làm cho linh hồn hắn cũng có thể trường tồn. Cứ như vậy, tuy rằng tại nhân gian bọn họ đều đã chết, nhưng mà, linh hồn bọn họ lại tồn tại vĩnh viễn không chia lìa. Như vậy, hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi cho rằng Ba Đấu Tây còn sống tốt hơn, hay là chết sẽ tốt hơn?

– Cái này…

Đường Tam trợn mắt há hốc mồm nhìn Hải Thần, đã là không nói nên lời, nhưng có thể khẳng định, sự căm phẫn trong lòng hắn cũng đã lặng yên tiêu mất.

– Ngươi chẳng phải đã sớm đoán ra sao. Thần, kỳ thực chỉ là cảnh giới mà khi con người đạt đến một trình độ nhất định sẽ đạt đến? Đúng vậy, ngươi đoán rất chính xác. Cho nên, kỳ thực thần cũng chỉ là người mà thôi. Cho nên, sinh mệnh của thần cũng có hạn, chẳng qua chỉ là dài hơn nhân loại một chút mà thôi. Sau khi thần chết đi, linh hồn của thần cũng không giống như nhân loại, bị tiêu tán, mà là hóa thành Thần hồn. Thần hồn cũng không thể dừng lại ở thế giới nhân loại, nhiều nhất chỉ có thể ở lại một vài năm mà thôi, sau đó Thần hồn bắt buộc phải đi đến một không gian khác. Ngươi có thể hiểu thông đạo giữa thần giới và nhân giới là con đường một chiều. Chỉ có Thần hồn mới có khả năng đi vào thần giới, linh hồn con người thì không thể. Hơn nữa, Thần hồn một khi đã đến thần giới, cũng không thể rời đi trở về nhân giới nữa.

Nói tới đây, trên mặt Hải Thần toát ra một tia bất đắc dĩ:

– Nếu như nói có thể đầu thai kiếp khác, kỳ thực ta sẽ không lựa chọn làm thần. Cuộc sống tại thần giới, nếu so sánh với nhân giới, quả thật là buồn tẻ hơn rất nhiều. Ngươi biết không? Ngay cả ta còn có chút ghen tị với Ba Đấu Tây, bởi vì nàng sau khi biến thành Thần hồn, tại thần giới còn tìm được người yêu của mình, cũng không cô đơn. Cô đơn chính là đáng sợ nhất. Ở tại thần giới, tất cả mọi người đều là Thần hồn bất tử, lực lượng căn bản là không có ý nghĩa gì cả.

Đường Tam nhịn không được hỏi:

– Chẳng lẽ ngài không thể tìm một người mình yêu hay sao?

Hải Thần bật cười nói:

– Ngươi cho là dễ dàng như vậy hay sao? Hơn nữa, hiện tại ta cũng vô pháp làm được. Bởi vì, thần vị của ta cũng chưa có truyền thừa xuống, cũng chưa phải là Thần hồn rảnh rỗi. Chờ đợi lâu như vậy, ta mới tuyển chọn ngươi. Ngươi cũng không có làm ta thất vọng, có thể đi đến mức này. Ngươi tốt lắm, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều. Ban đầu ta vốn nghĩ là, khi ngươi đến nơi này thấy ta, sẽ tìm mọi biện pháp để có thể truyền thừa thần vị của ta. Nhưng ngươi lại có thể vì cái chết của Ba Đấu Tây mà có gan khiêu chiến quyền uy của ta. Chỉ riêng điểm này thôi, ngươi đã có đủ tư cách truyền thừa năng lực của ta rồi.

Đường Tam nhìn về phía thanh Hải Thần Tam Xoa Kích cầm trong tay mình:

– Đáng tiếc, ta không có bảo vệ tốt Hải Thần Chi Tâm, thần niệm của ngài cũng không chỉ một lần cứu sống ta.

Hải Thần thở dài một tiếng, nói:

– Lúc trước khi còn ở nhân gian, thời gian thành thần của ta là nhanh nhất, dùng thời gian cả đời để chinh phục lực lượng trên đại hải. Đến khi đến được Thần giới, ta mới cảm thấy hối hận. Bởi vì ta cũng không có một bằng hữu nào có thể cùng ta tu luyện đến cấp độ Thần cấp. Vốn là, khi ngươi tiến hành truyền thừa Hải Thần Thần vị của ta, ta và ngươi cũng không nên gặp nhau. Nhưng với ta mà nói, đây là một cơ hội hiếm hoi, có thể cùng người khác trao đổi. May mắn cũng không để tên Tu La Thần kia cướp mất ngươi đi. Truyền thừa thần lực, đều là cực kỳ thống khổ. Đã không có thần khí bảo hộ, thân thể của con người vốn là không thể chịu đựng nổi. Bất quá, ngươi cũng không giống với nhân loại bình thường, ngươi có đến hai cái vũ hồn. Hồn hoàn phối trí đến ngay cả ta cũng cảm thấy kinh ngạc, điều này làm cho ngươi có được thân thể siêu việt hơn so với bất cứ người bình thường nào. Nhưng mà, ta cũng phải nhắc ngươi một chút. Tại thời điểm tiến hành truyền thừa, nhất định không được sử dụng lực lượng của thanh Hạo Thiên Chùy này. Hiện tại nó đã thấm đẫm Tu La Thần lực, nhất định sẽ làm ảnh hướng đến quá trình truyền thừa thần lực của ta. Quá trình truyền thừa của ngươi chia làm tám cửa ải, mỗi cửa ải đều phải trải qua thống khổ cùng với khảo nghiệm khác nhau. Với điều kiện thân thể của ngươi, hẳn là có cơ hội thành công. Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận trải qua thống khổ như thế nào, đều nhất định phải bảo vệ đầu óc tỉnh táo, chỉ có duy trì tín niệm không gì lay chuyển được, mới có thể thành tân nhiệm Hải Thần.

Nếu lúc này Thiên Nhận Tuyết có thể thấy được cảnh này, nhất định sẽ đau lòng đến phát khóc a. Đồng dạng là truyền thừa thần vị, đãi ngộ mà nàng nhận được sao lại kém như Đường Tam thế này? Thời điểm khi nàng tiến hành truyền thừa cũng không có bất luận kẻ nào chỉ điểm cả, Thần hồn của Thiên Sứ thần càng không có cùng nàng gặp gỡ qua. Tuy rằng cuối cùng cũng miễn cưỡng truyền thừa xong, nhưng bởi vì tâm ma quá nhiều, nên trong lòng cũng xuất hiện chút tỳ vết, cũng do đó mới để lại trong lòng một hình bóng Đường Tam, làm thành sơ hở trí mạng đối với nàng.

Mà Đường Tam hiện tại, lại được Thần hồn Hải Thần chỉ điểm, tuy rằng Hải Thần cũng không có nói quá nhiều, nhưng một phen trao đổi này, cũng giúp cho Đường Tam vượt qua được chướng ngại trong lòng do cái chết của ông cố Đường Thần cùng với Hải Thần Đấu La Ba Đấu Tây mang lại, có thể toàn tâm toàn ý tiến hành truyền thừa. Hơn nữa, Hải Thần Thần hồn cũng đã nói cho Đường Tam biết toàn bộ quá trình truyền thừa, chí ít cũng giúp Đường Tam trong quá trình truyền thừa cũng không bị đi đường vòng, hơn nữa tâm trí càng thêm kiên định hơn.

Nếu nói Thần vị Truyền thừa cũng có thể đi cửa sau, hiện tại chính để chỉ tình huống của Đường Tam lúc này. Đương nhiên, hắn cũng không biết lúc Thiên Nhận Tuyết tiến hành truyền thừa, cũng không có khả năng biết được trước quá trình như hắn vậy, rõ ràng hắn có ưu thế hơn nhiều.

Thế nhưng, Hải Thần hiển nhiên còn cho rằng mình nhắc vậy sợ cũng chưa đủ, lại bổ sung một câu:

– À, đúng rồi, quên nói với ngươi. Ngươi mang theo hạt Kình châu lấy từ trong não của Thâm Hải Ma Kình Vương, tại thời điểm truyền thừa cuối cùng kia cũng cần dùng tới đó. Như vậy, ngươi cũng có thể tránh được rất nhiều phiền toái rồi.

Nghe Hải Thần vừa nói thế, trong lòng Đường Tam chợt động, vội vàng hỏi:

– Quá trình truyền thừa cuối cùng có phải cũng liên quan đến Hải Thần Tam Xoa Kích hay không, khối kình châu kia có thể giúp ta hồi phục nó lại như cũ không?

Nghe xong những lời Đường Tam vừa hỏi, Hải Thần biến sắc, sự ôn hòa nãy giờ đột nhiên biến mất:

– Là ngươi nhận truyền thừa hay là ta nhận truyền thừa? Đừng nói nhiều. Quá trình truyền thừa hiện tại bắt đầu.

Vừa nói, hai mắt Hải Thần đột nhiên sáng lên, giống như hai vầng mặt trời vậy, Đường Tam chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như lập tức bị hút vào trong đó. Hết thảy mọi thứ xung quang đều trở nên mờ ảo đi, trong không khí bốc lên một tầng sương mù màu vàng kim dày đặc, thậm chí còn có một số bọt khí kim sắc hiện ra. Sau một khắc không gian vặn vẹo, hắn đã chìm vào trong hôn mê.

Quang ảnh chợt lóe lên, một đoàn quang cầu kim sắc thật lớn đột nhiên xuất hiện tại trước ngực của Hải Thần. Hào quang tỏa sáng, cả tòa Hải Thần điện đều kịch liệt rung động, rung động đến điên cuồng, giống như là muốn tinh lọc hết tất cả vậy.

Ông… Đường Tam lúc này đang hôn mê trong luồng sương mù màu vàng kim, bị đoàn quang cầu kim sắc kia bao phủ, nổ tung, thân thể hắn đã hoàn toàn biến mất. Hải Thần Thần điện cũng cùng với sự tiêu thất của luồng kim quang kia mà khôi phục trở lại.

Hải Thần thở dài một hơi, lau lau trán, nơi mà căn bản không thể nào có mồ hôi tồn tại, nhìn vào vị trí mà khi nãy Đường Tam đứng trước khi biến mất, thì thào lẩm bẩm:

– Tiểu tử này quả thật quá thông minh. May mắn là bản thần phản ứng nhanh, mới không để sự thông minh của hắn trở thành sai lầm. Nói thế nào, dù sao thì những chỉ thị rõ ràng nhất ta cũng chưa có nói cho hắn, cho dù là Chấp pháp thần giới biết cũng không có sờ đến ta được. Hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc…

Nếu Đường Tam có thể nhìn thấy bộ dáng này của Hải Thần, chỉ sợ hắn cũng sẽ trợn mắt há mồm, nhớ đến một tên đồng bọn của mình. Nụ cười hiện tại trên mặt Hải Thần, nhìn qua giống hệt như nụ cười vô cùng khinh bỉ của Hương Tràng Đại Thúc Thúc Áo Tư Lạp. Không còn chút nào bộ dáng uy nghiêm thần thánh như trước kia.

– Hừ…

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh như băng chợt vang lên, cả tòa Hải Thần Thần điện kịch liệt chấn động lên một chút. Hải Thần vốn đang cười rất đáng khinh, nhất thời cảnh giác lại, thu hồi nụ cười, bày ra vẻ uy nghiêm thần thánh, xoay người, nhìn về phía lối vào của Hải Thần Thần điện.

Một thân ảnh, đồng dạng thật lớn giống như Hải Thần, toàn thân lại đều được bao phủ bởi một vầng ma văn màu đỏ sậm, lúc này đang chậm rãi bước vào. Mỗi bước đi của hắn đều làm cho cả tòa Hải Thần Thần điện này phải rung động. Quang mang màu đỏ sậm không ngừng xoay quanh thân thể hắn, làm cho người khác không nhìn rõ bộ dáng. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, trên người hắn đang mặc một bộ chiến giáp bao phủ ma văn màu đỏ sậm.

Không khí trong cả tòa Hải Thần Thần điện cũng như cô đọng lại, sắc mặt Hải Thần cũng trở nên có chút khó coi:

– Tu La, ngươi chạy đến đây làm gì?

Nam nhân mà Hải Thần gọi là Tu La lạnh lùng nói:

– Ba Tắc Đông (Posedon), chính ngươi đã phạm phải lỗi gì, ngươi cũng đã biết rõ mà?

Thanh âm của tên nam nhân toàn thân được phủ bởi chiến giáp ma văn màu đỏ sậm này giống như là kim loại va chạm nhau vậy. Hơn nữa mỗi chữ hắn phun ra, không khí giống như là lạnh thêm vài phần.

Hải Thần bĩu môi khinh thường:

– Ta căn bản là không biết ngươi đang nói gì.

– Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ.

Tu La lãnh đạm nói:

– Ngươi chẳng những tự mình tiến hành chủ trì việc truyền thừa, lại thêm chỉ điểm cho người nhận truyền thừa, ý đồ làm cho sự khó khăn khi truyền thừa giảm đi nhiều. Ngươi đã vi phạm quy tắc của thần giới, biết hậu quả là gì chứ. Vi phạm quy tắc thần giới, hủy bỏ kết quả.

Hải Thần biến sắc, âm thanh đồng dạng cũng trở nên lạnh như băng:

– Tu La, ngươi đừng có ngậm máu phun người. Đừng tưởng ngươi là Chấp pháp Thần giới là có thể tùy tiện vu hãm Thần tốt đó. Lỗ tai nào của ngươi nghe được ta đã chỉ điểm cho hắn, làm giảm đi độ khó của quá trình truyền thừa?

Tu La lúc này đã bước đến cách Hải Thần còn có năm bước, hai tên Thần cấp cường giả thân hình cao lớn đối mặt thẳng nhau:

– Lúc trước ngươi nói với tên nhân loại tên Đường Tam kia những gì, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?

Hải Thần đột nhiên bật cười, hơn nữa, hắn cười so với lúc trước nhìn qua càng đáng khinh hơn nhiều:

– Ha ha, ha ha ha ha ha…

Hai mắt đỏ như máu của Tu La nhất thời càng thêm rét lạnh:

– Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể thoát khỏi sự chế tài của Thần giới hay sao?

Hải Thần có chút khinh bỉ nhìn Tu La thần:

– Ai nói với ngươi là ta sẽ bị chế tài? Tu La à, những chuyện mà ca ca ta làm, hết thảy đều nằm trong giới hạn cho phép của Thần giới. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua khái niệm Thân hòa độ vượt giới hạn trong quá trình truyền thừa hay sao?

– Thân hòa độ vượt giới hạn? Ý ngươi nói, tên Đường Tam kia…

Không đợi Tu La thần nói xong, Hải Thần đã cướp lời:

– Đúng vậy, Đường Tam sau khi hoàn thành tám khảo nghiệm đầu tiên của Hải Thần Cửu khảo, đã có được một trăm mười lăm phần trăm Hải Thần Thân hòa độ. Tuy rằng bởi vì Hải Thần Chi Tâm mà hắn giữ trong tay bị phá hủy, nên làm cho hắn chỉ đạt tối đa chín mươi chín phần trăm Hải Thần Thân hòa độ. Nhưng Hải Thần Chi Tâm bị phá hủy là do tên truyền thừa của Thiên Sứ Chi Thần gây ra. Kết quả Thân hòa độ bị một tên Thần cấp cường giả làm ảnh hưởng, không thể đánh giá theo bình thường được. Như vậy, cũng không tính là bị ảnh hưởng, dựa theo tính toán thông thường, hiện tại hắn đã vượt qua Thân hòa độ trăm phần trăm. Điểm này đừng nói là ngươi không biết đi. Thế nào, Chấp pháp đại nhân của ta?

Tu La im lặng, hiển nhiên, những lời này của Hải Thần làm hắn không thể phản bác.

Hải Thần tiếp tục nói:

– Kẻ tiếp nhận truyền thừa, tại thời điểm trước khi bắt đầu truyền thừa, nếu có thể đạt được Thân hòa độ với Thần truyền thừa vượt qua trăm phần trăm. Như vậy, khi bắt đầu truyền thừa, Thần hồn của chân thần truyền thừa có thể đi đến địa điểm truyền thừa để tiến hành chỉ điểm trong giới hạn nhất định. Cho nên, ta đến đây, chính là hoàn toàn nằm trong sự cho phép của Thần giới. Chính là, theo ta được biết, cho dù ngươi thân là Chấp pháp thần, nhưng cũng không thể dễ dàng rời khỏi Thần giới mà đến đây. Nơi truyền thừa tuy rằng là chỗ trung gian của Thần giới cùng Nhân giới, thuộc loại lãnh địa hư ảo, nhưng không có tình huống đặc thù, Thần cũng không được phép đến đây mà. Ngươi thân là chấp pháp, sao có thể biết pháp phạm pháp? Cẩn thận không ta đến Thần giới Ủy ban cáo tội ngươi a.

Tu La lạnh lùng nhìn Hải Thần:

– Không cần phải miệng lưỡi như vậy. Những lời vừa rồi ngươi nói với Đường Tam ta đều nghe rõ cả. Ngươi dám nói ngươi không có vượt qua giới hạn cho phép sao? Những gì ngươi chỉ điểm cho hắn đều hết sức rõ ràng.

Hải Thần cãi chày cãi cối:

– Ai nói là ta chỉ điểm quá mức rõ ràng cho hắn? Ta chính là ngay tại thời điểm hắn còn chưa có hiểu được gì cả đã đưa hắn đến nơi tiếp nhận truyền thừa rồi mà. Tu La ơi Tu La, đừng tưởng ta không biết ngươi vì sao lại chạy đến đây. Còn không phải là vì Đường Tam hay sao? Chính vì thần lực của ngươi không chiếm được thân thể của Đường Tam, bị thần lực của ta áp chế, nên mới nghĩ đến việc lấy chuyện công làm việc riêng, đến đây ngăn cản quá trình truyền thừa của hắn. Ngươi khẳng định là tính toán, lợi dụng lúc Đường Tam tiến hành truyền thừa Hải Thần, bởi vì Hải Thần Chi Tâm bị phá vỡ, nửa đường kiên trì không nổi, ngươi nhân cơ hội đó ra tay cứu giúp, ngược lại làm cho hắn tiếp nhận sự truyền thừa Tu La Thần thần vị của ngươi, ta nói có đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có nằm mơ. Đã biết bao nhiêu năm rồi, ta tìm một người truyền thừa như hắn không dễ tí nào. Đường Tam đã hoàn thành tám khảo nghiệm của ta, ngươi đột nhiên chạy đến muốn hớt tay trên hả? Đừng vọng tưởng. Ai nói cho ngươi không có Hải Thần Chi Tâm sẽ không thể nhận truyền thừa? Chỉ đơn giản là nguy hiểm hơn một chút mà thôi. Hơn nữa, còn có một chuyện mà ngươi chưa biết. Con tiểu ma kình lúc trước từng mang đến cho ta một ít phiền toái cũng đã bị Đường Tam giết chết, còn lấy được Ma kình châu của nó, có được thứ đó, khôi phục lại Hải Thần Chi Tâm cũng không thành vấn đề.

Tu La thần lạnh lùng liếc nhìn Hải Thần một cái:

– Hắn giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương kia là bằng vào lực lượng Hải Thần của ngươi hả?

– Ách…

Hải Thần lúc này mới nhớ ra, Đường Tam giết chết con Thâm Hải Ma Kình Vương tựa hồ nguyên nhân chủ yếu là nhờ vào Sát Thần lĩnh vực biến dị, dẫn đến lực lượng của Tu La thần, mượn dùng hơi thở sát khí cường đại của Tu La thần, mới có thể hoàn toàn trấn áp năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương, nhờ vậy mới chiến thắng.

Mà trên thực tế, cho dù Hải Thần Thân hòa độ của Đường Tam vượt qua trăm phần trăm đi nữa, những gì Hải Thần làm đã là tận hết khả năng rồi. Do hắn biết được Tu La thần có ý cướp đoạt Đường Tam, nên mới cố sống cố chết dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến chỗ này, chính là không hi vọng Đường Tam tại thời điểm truyền thừa xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, để cho Tu La thần nắm được cơ hội.

Lực lượng của thần quyết không được truyền cho nhân loại, vĩnh viễn cũng không thể, chỉ có thể tại thời điểm thành thần, để lại tại nhân gian một tia thần niệm, có thể phụ trợ người được tuyển chọn hoàn thành các khảo hạch, nhưng tuyệt đối không được có sự thiên vị. Nếu không, Hải Thần đã sớm vận dụng lực lượng cường hãn của mình để đối phó với Thiên Nhận Tuyết, lúc nàng đang uy hiếp tính mạng Đường Tam rồi. Suy nghĩ của Hải Thần chính là, dùng tốc độ nhanh nhất trợ giúp Đường Tam hoàn thành quá trình truyền thừa. Lúc đó coi như gạo nấu thành cơm, cho dù địa vị của Tu La tại Thần giới có cao đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng muối mặt cướp đoạt Đường Tam trở lại.

– Cho dù mượn dùng lực lượng của ngươi thì sao chứ? Ngươi biết rõ hắn là người truyền thừa của ta, còn cố chen ngang vào cướp. Tu La thần, cả hai ta đều là chủ thần chân chính, cho dù là đến Thần giới Ủy ban cáo trạng ta, ta cũng không sợ ngươi. Nhìn cái gì? Không phục hả? Đừng dùng ánh mắt như cá chết kia mà nhìn ta. Nơi này là Hải Thần Thần điện của ta, cho dù có động thủ, ngươi cũng chưa chắc đã đánh thắng được ta.

Tu La thần cũng không có động đậy, thanh âm của hắn vẫn như trước giống kim loại va chạm, lạnh như băng ngàn năm:

– Ngươi là đang nói với ta về thứ tự đến trước và sau hả?

Hải Thần ưỡn ngực:

– Đúng vậy, cái gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ. Ngươi chờ đến khi Đường Tam hoàn thành xong Hải Thần bát khảo của ta, mới chui ra với ý đồ cướp người, thân ngươi là chấp pháp, như vậy không phải là biết pháp phạm pháp hay sao?

Tu La thần chậm rãi gật gật đầu:

– Được, ta với ngươi bây giờ đến trước Thần giới Ủy ban lý luận một chút xem cái gì là thứ tự trước sau đi. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Đường Tam vì sao tại thời điểm giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương lại có thể vận dụng được lực lượng của ta? Thần giới không có khả năng truyền lực lượng của mình xuống nhân loại, đó là ta cho hắn sao? Ba Tắc Đông, chúng ta gặp lại tại Thần giới Ủy ban.

Nói xong câu đó, Tu La thần lạnh lùng xoay người, bay thẳng ra khỏi Hải Thần Thần điện.

Nghe xong hắn nói mấy lời này, Hải Thần đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, nhịn không được hô lớn một câu:

– Khốn kiếp thật!

Thần sắc trên mặt cũng nhất thời trở nên xấu hổ một chút.

Vốn là trước giờ hắn vẫn nghĩ là Tu La thần đợi đến thời điểm Đường Tam sắp hoàn thành Hải Thần truyền thừa, kế thừa thần vị của mình đột nhiên chạy đến hớt tay trên. Nhưng mà, nghe xong Tu La thần nhắc nhở, hắn mới đột nhiên nhớ đến, Sát Thần lĩnh vực kia của Đường Tam là khi Hải Thần Chi Tâm của mình gặp được hắn, hắn cũng đã có sẵn rồi. Thứ lĩnh vực kia mang trong mình hơi thở chết chóc của Tu La thần, tự nhiên cũng là đại biểu đặc thù cho người mà Tu La thần tuyển chọn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Danh sách truyện cùng bộ:
Đường Môn – Quyển 1
Đường Môn – Quyển 2
Đường Môn – Quyển 3
Đường Môn – Quyển 4
Đường Môn – Quyển 5
Thông tin truyện
Tên truyện Đường Môn - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/12/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lăng Tiếu – Quyển 20
Vốn có lời đồn đại nói Chí Tôn Phong bà bà chính là từ lúc mấy vạn năm trước đã sớm vượt qua Chí Tôn bình thường, đã đạt tới thực lực Trung Giai. Ở trong xứ sở Thiên Long thì bà có được tư cách có thể ngang vai ngang vế cùng bất cứ Chí Tôn nào. Mà mỗi một vị ở trong quan tài cổ này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Bác sĩ trong đoàn A Ninh kiểm tra vết thương cho chúng tôi, tiêm một liều kháng viêm và vắc xin phòng bệnh lây truyền qua động vật, vết thương bị rách quá to cũng được rửa sạch và khâu lại. Mông Bàn tử bị thương nặng nhất, khiến hắn chỉ có thể nằm sấp mà ăn uống. Chúng tôi đã sắp chết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Hàn Lập – Quyển 7
Nhưng nhìn thấy cảnh này có chút ngoài tưởng tượng của Hàn Lập. Cự kiếm vừa tiếp xúc ti võng, lập tức ti võng này lam quang lóe, hiện ra một võng tuyến rắn chắc vô cùng. Cự kiếm chém vài cái quang võng nhưng không có phá được ngược lại còn bị vật ấy thao túng, càng lúc bị nó vây lấy. Tuy...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân