Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 11 » Phần 20

Dương Thần - Quyển 11

Phần 20

Người được hỏi là hai người, nhưng Quách Tuyết Hoa nhìn thấy Lâm Nhược Khê có vẻ căng thẳng nên cũng giơ tay ra nhẹ nhàng kéo vạt tay áo của người phụ nữ này.

Lâm Nhược Khê đang lúc căng thẳng, không biết hỏi như thế nào mà chỉ nhìn về phía mẹ chồng.

Quách Tuyết Hoa dùng ánh mắt cổ vũ, nhẹ nhàng mỉm cười nói:

– Ông nội hỏi chồng con đó, con tự nói đi, còn căng thẳng gì nữa.

Lâm Nhược Khê thẹn thùng gật gật đầu, ngẩng đầu lên nói:

– Dương Thần, anh ấy sau khi xuống máy bay, nói là ngồi xe nên bị tắc đường, vì thế cháu mới trở về trước.

– Ha ha, ngồi xe bị tắc đường, chẳng lẽ lại bay trở về sao?

Một quan chức cười nói.

Những người khác cũng cười giễu cợt theo, dù sao cũng có Ninh Quang Diệu ở đây, nói vài câu đùa cũng chẳng sao.

Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh rung chuyển truyền vào trong phòng.

– Ai da, làm sao ông biết tôi bay trở về?

– Ai… Ai?

Những người ở đây đều lạnh cả sống lưng, chẳng lẽ giữa ban ngày lại có ma quỷ sao?

– Dương Thần? Con ở đâu?

Quách Tuyết Hoa cười cười nhìn ra bốn phía.

Dương Công Minh nhìn về phía Yến Tam Nương ở bên cạnh, chỉ chỉ cười cười bất đắc dĩ lên phía trên.

– Lão gia, Dương Thần thiếu gia xem ra sớm đã đến đây rồi, chỉ có điều Dương Thần thiếu gia tu luyện cao hơn tôi nên chờ ở trên nóc nhà, tôi cũng không phát hiện ra.

Dương Công Minh không khỏi cười mắng:

– Tên tiểu tử thối này, cháu còn học cách nghe trộm sao, mau xuống đi.

Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, âm thanh đó là của Dương Thần.

Chỉ nhìn thấy ở bên ngoài sảnh, một người thanh niên mặc chiếc áo màu lam cổ thấp, và mặc một chiếc quân màu nâu rụng thùng thình, một tay cầm quả cà chua gặm, tay kia lại cầm một quả cà chua khác, cũng không biết đứng đó từ lúc nào, từ từ hướng vào bên trong đại sảnh.

Đa số mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Thần, nhíu nhíu mày. Bộ quần áo này là hàng hiệu, nhưng cách ăn mặc lại rất vớ vẩn? Không ngờ lại còn nhai cà chua? Bây giờ là lúc nào chứ?

– Được lắm, tên tiểu tử này, vừa mới trở về đã đạp hư vườn rau nhà ta rồi.

Dương Công Minh cũng nhận ra là quả cà chua trên tay của Dương Thần chính là thứ mà tận tay ông trồng, lập tức không vui quát mắng.

Dương Thần bĩu môi, lại cắn thêm một miếng nữa, khóe miệng vẫn còn nước màu đỏ của cà chua:

– Ông à, ông lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn keo kiệt, lần trước nói với ông rồi mà, chẳng phải đã ăn của ông mất quả cà chua rồi đó sao? Sáng sớm bay từ Trung Hải đến Yến Kinh, cơm trưa cũng chưa cả chuẩn bị, cháu ăn mấy quả cà chua này thì làm sao chứ?

Nói xong, Dương Thần đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê, đưa quả cà chua còn lại cho Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê ngây người nhìn người đàn ông này. Mặc dù đã chung sống với nhau hai năm, tên này dù ở trong hoàn cảnh nào thì cũng có sức chống cự rất mạnh, nhưng không thể ngờ rằng, không ngờ có thể gặm cà chua trong hoàn cảnh này được.

– Này, em yêu, ngây ra đó làm gì vậy. Còn tươi ngon lắm, ăn một quả đi, bổ sung vitamin đấy.

Dương Thần cười hì hì nói.

Lâm Nhược Khê vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình như trong mơ.

Dương Thần không còn cách nào khác, đành phải ngậm một quả trong miệng, kéo tay Lâm Nhược Khê mở ra, sau đó nhét quả cà chua vào trong lòng bàn tay người phụ nữ này.

Tất cả im lặng, không ít những lão nhân nhà họ Dương bắt đầu nhăn cơ mặt, đương nhiên là bị tức phát điên.

Coi là bề trên của Dương Thần, đương nhiên các lão nhân sẽ không chủ động đến gặp Dương Thần, vì vậy lúc trước khi ở Yến Kinh vài ngày cũng chưa từng gặp mặt.

Đây là lần gặp đầu tiên thì đã bị trêu ngươi như vậy, mọi người đều cực kỳ bất mãn nhìn trừng trừng Dương Công Minh.

Trong mắt Dương Phá Quân hiện lên sự tức giận, nhưng không biểu hiện ra ngoài như lúc trước.

– Cậu ta chính là Dương Thần? Cháu của ông?

Tam Thúc Công tức giận hỏi.

Dương Công Minh gật đầu, cười híp mắt:

– Đúng vậy, chính là nó, chính xác là có chút không hòa hợp được, nhưng thằng cháu này cũng không quá tồi tệ đâu.

Không quá tồi tệ? Vậy mà cũng nói tốt được sao?

Những lời đánh giá này từ trong miệng Dương Công Minh phát ra đủ để khiến cho mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt.

– Hừ, tôi thấy ông hồ đồ rồi! Ông không được coi là con cháu nhà họ Dương thì thôi cũng được, nhưng ông còn muốn giấu chúng tôi truyền gia tộc này cho thằng lưu manh này? Ông muốn đẩy nhà họ Dương xuống hố lửa sao?

Dương Công Minh nhướn mi nói:

– Lão Lục, ông nói gì vậy, làm sao tôi có thể đẩy nhà họ Dương xuống hố lửa được. Tôi và các người giống nhau, đều là người của nhà họ Dương. Dương Thần là cháu tôi, cũng là người nhà họ Dương, đương nhiên sẽ vì nhà họ Dương rồi.

– Thôi đi. Chính miệng ông đã thừa nhận, ông không phải do bá phụ sinh ra, như vậy thì ông, Phá Quân, Dương Thần, Dương Liệt, tất cả đều không phải người nhà họ Dương. Hôm nay chúng tôi phải đuổi cái tên này ra, chúng ta phải lập lại một gia chủ mới.

Lúc này, mọi người đều lớn tiếng ùa theo, tức giận chỉ trỏ hai người Dương Công Minh và Dương Thần.

Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê đều lặng yên đứng ở một bên, sắc mặt lo lắng, nhưng trong trường hợp này, vì là thân phận phụ nữ nên không được quyền chen vào nói.

Còn Dương Thần thì vẫn ung dung ngồi gặm cà chua, bộ dạng giống như chưa nghe thấy gì cả, chỉ chăm chú nhìn đám người kia một cách thích thú…

Dương Công Minh dường như cảm nhận thấy gì đó, sau khi thở dài, cao giọng nói:

– Các vị, có cách nghĩ và quyết định gì, sao không đợi tôi nói xong chuyện năm đó thì nói cũng chưa muộn?

– Còn cái gì đáng nói nữa chứ! Ông đã không phải là người nhà họ Dương, thì có tư cách gì mà ngồi ở đây nói chuyện?

Lão Lục khinh thường nói.

Dương Công Minh cười nói:

– Có phải người nhà họ Dương hay không, không phải ông nói là xong. Cha của tôi rõ ràng biết tôi không phải là do ông ấy sinh ra, nhưng vẫn truyền lại chức vị cho tôi, vậy tức là tôi là người nhà họ Dương.

– Hừ, đó là do bá phụ thiên vị. Ông ấy không làm được một người đàn ông chân chính, còn giấu tất cả mọi người để đem một đứa con hoang lên vị trí đó, quả thực là một sự sỉ nhục đối với nhà họ Dương chúng ta!

Lão Lục hét lớn.

Dương Công Minh đanh mặt lại:

– Lão Lục… Tôi nhịn ông nhiều lắm rồi, ông lại còn dám nói cha tôi như vậy! Ông cũng đừng quá vội vênh váo đắc ý.

Nói đến tiên phụ, sắc mặt Dương Công Minh trầm xuống.

Những người già ở vị trí cao cuối cùng cũng nhận ra không khí trong phòng lúc này khiến mấy người đứng gần khó có thể thở nổi.

Sắc mặt của đám người Ninh Quang Diệu cũng ngơ ra, bọn họ biết rất rõ rằng Dương Công Minh tuyệt đối sẽ không hòa nhã như bên ngoài như vậy. Những lão nhân này có quân hàm Nguyên soái, khi còn trẻ đã cầm đao cầm kiếm đi chém giết, đương nhiên cũng có diện mạo kiên quyết như thế.

Khóe mắt lão Lục nháy nháy vài cái, nhìn những người khác của nhà họ Dương để có ý cổ vũ, lớn tiếng nói:

– Thế nào? Bị tôi nói trúng chỗ đau mà đã bắt đầu lộ nguyên hình rồi sao? Lẽ nào đó không phải sự thật? Phụ tử của bọn họ đều lừa tất cả những người nhà họ Dương chúng ta, bộ mặt của Dương gia đã bị các người cướp mất rồi.

– Tôi…

Dương Thần bỗng nhiên sẵng giọng, ép lời của lão Lục xuống.

Trong ánh mắt đầy sự lạnh lùng đó, Dương Thần hất đầu nhìn lão Lục, nói:

– Ông có thể làm khác sao? Ở đó mà kêu liên thiên, đã nói rồi, đợi nói xong chuyện này thì hãy nói tiếp, ông già rồi lú lẫn sao?

– Mày… Mày, tên cẩu tạp chủng này, dám… dám nói…

Lão Lục chỉ thẳng vào mặt Dương Thần rồi chửi ầm lên, căn bản là không còn cơ hội để nói nữa.

Mọi người chỉ thấy hoa mắt khi bóng dáng Dương Thần biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện lại một lần nữa, rõ ràng Dương Thần đã đứng bên cạnh vị trí của lão Lục.

– A!!!

Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê đều hét lên.

Chỉ thấy cánh tay phải của Dương Thần giơ lên cao, mà trên cánh tay phải này rõ ràng là nhấc một cái đầu đang đầy máu be bét.

Cái đầu này chính là của lão Lục.

Trên cổ của lão này, vì đầu đã bị rút lìa khỏi cổ nên máu không ngừng chảy ra, rồi giống như có một lực đẩy nhẹ, thân thể người này đổ ầm xuống mặt đất.

– Giết… giết người!

– Hắn đã giết lão Lục!

– Mau!! Mau bắt lấy hắn!

Toàn căn phòng cuối cùng cũng hoàn toàn nổ tung lên, đám người Ninh Quang Diệu và Lý Mạc Thân sắc mặt nghiêm trang, đám quan chức bên cạnh đều bị dọa cho xanh mét mặt mày, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Mặc dù sớm đã biết Dương Thần không phải loại người lương thiện gì, nhưng cũng không ngờ lại chẳng nói gì đã vặt ngay đầu lão già nhà họ Dương này xuống rồi.

Mà những lão già nhà họ Dương khác đều cảm thấy bất an, sợ hãi nhìn Dương Thần, ngồi trên ghế không dám nhúc nhích.

Đám người hầu và hộ vệ bên ngoài nhà họ Dương thì lộ vẻ hứng thú, bọn họ đương nhiên là trung thành với Dương Công Minh, vì vậy Dương Thần xuống tay tàn nhẫn như vậy đã càng làm bọn họ được hả hê.

Dương Thần ném đầu lão Lục ra phía ngoài, cái đầu đập vào phiến đã lăn lông lốc mấy vòng, rải máu khắp nơi.

Vẩy vẩy vết máu trên tay, Dương Thần nói với đám người giúp việc:

– Trong nhà có chó, hãy mang cho chó ăn đi, đừng lãng phí mà dùng tiền mang đi hỏa táng.

Vài tên hộ vệ xuất ngũ lập tức tiến lên, xử lý thi thể bị đứt rời đó thật nhanh gọn.

Mọi người nghe thấy điều này đều toát mồ hôi lạnh, không ai dám nói thêm điều gì, đối mặt với một nhân vật vui giận thất thường như vậy, e rằng sau này sẽ là mình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/10/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 4
Nhóm tu sĩ Hoàng Phong cốc vừa thấy cảnh này, sớm đã được nghe Hàn Lập nói nên còn không biết đối phương muốn làm gì nữa sao. Lập tức không khách khí dùng pháp khí, đạo thuật đánh vào bốn quang kén. Bọn họ đều biết, trước khi đối phương biến thân phá kén ra ngoài, mấy Huyết thị này...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lưu Phong – Quyển 10
Tĩnh Vương gia trầm tư một hồi rồi vuốt râu nói: “Nói về cái chết của Túc vương, đối với hắn thì đó là sự trừng phạt đúng đắn. Tuy nhiên gần đây ngẫu nhiên ta nhận được một ít tin tức. Kỳ thật cái chết của Túc vương hoàn toàn là do Lưu Phong một tay thao túng. Hắn giết chết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Hàn Lập – Quyển 20
Mười ba đầu giáp trùng kêu lên một tiếng rồi lập tức lao về phía hai khôi lỗi bằng ngọc lưu ly. Bốn cánh tay của hai con khôi lỗi đột nhiên run lên, đồng thời thân hình bắn ngược về sau. Không những vậy, hai con khôi lỗi giơ bốn cánh tay về phía linh trùng thả ra một mảng ngân hồ và một...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân