Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 11 » Phần 32

Dương Thần - Quyển 11

Phần 32

Yến Phi Linh im lặng nghẹn ngào một lúc, rồi tiếp tục:

– Sau đó, em đã hồi phục mấy phần công lực, có người của Tổ Long đến, mới chứng tỏ là em có luyện công, không phải là người của Ấn Độ. Chỉ có điều là lúc đó em chưa khôi phục việc tu luyện, người của Tổ Long tưởng rằng em là một người luyện võ.

Lúc đó em nghĩ, cố ý nói dối em là một người luyện võ không chuyên mà giấu đi.

Lại sau đó, lão gia đã đích thân đến đây xin lỗi em, còn thu nhận em, đã để em bên cạnh phu nhân để làm việc hậu cần.

Lúc đó em chỉ muốn chờ trận chiến kết thúc rồi rời khỏi, nhưng tình cảm của em với phu nhân càng ngày càng thắm thiết, bà ấy lại thấy em chỉ có một thân một mình, nên tiếp tục thu nhận em, còn nói rằng đợi sau khi về Yến Kinh, sẽ nói với cha mẹ bà ấy nhận em làm con nuôi hay đại loại thế…

Yến Phi Linh kể với giọng đứt quãng, nhưng đại khái cũng rõ ràng.

Còn về việc không muốn về lại Hồng Mông, đi gặp người cha với tư tưởng “thiên địa bất nhân” kia, cô ấy đã lựa chọn sẽ ở bên cạnh vị phu nhân đã cứu mạng mình.

Tuy nói rằng lúc ban đầu hai người coi nhau như chị em, nhưng dù sao thì đại gia tộc thì có quy tắc của đại gia tộc, nếu muốn ở cùng nhau, thì cách duy nhất là làm một cô hầu đi theo về nhà chồng.

Bốn mươi mấy năm trước, việc cưới xin của các nhà giàu có, thì việc có cô hầu cũng không phải là chuyện lạ.

Đương nhiên, Dương Công Minh cùng vợ sẽ không coi Yến Phi Linh như cô hầu, chỉ là Yến Phi Linh muốn đền ơn cứu mạng, ngày thường đã làm rất nhiều việc mà kẻ hầu làm.

Mà cảnh ngộ thật sự của Yến Phi Linh, đợi sau đó vài năm, khi chiến tranh kết thúc, lúc tình cảm dần sâu đậm, mới nói cho Dương Công Minh và phu nhân biết.

Lúc đó, Yến Phi Linh mới chính thức trở thành Yến Tam Nương bây giờ.

– Anh cả, chị hai, người của Dương gia có ơn với em, bao nhiêu năm qua em cũng xem đây là nhà của mình, mọi người đã giết nhiều người như thế, không nên tạo thêm nghiệp chướng nữa.

Yến Tam Nương khuyên nhủ.

Yến Phi Vân nheo mắt suy nghĩ vài giây sau, cười nhẹ một tiếng:

– Tam muội, tuy người của Dương gia đã từng cứu mạng em, nhưng em cũng đã hầu hạ nhà họ bốn mươi mấy năm rồi, ơn cứu mạng cũng đã báo đáp xong từ lâu.

Theo anh thấy, người họ Dương đã coi em như người hầu, lại để cho em trở nên già nua như thế, thật đáng giận!

Yến Tam Nương vừa nghe, vội lắc đầu:

– Không phải, anh cả, là em tự nguyện hầu hạ lão gia và phu nhân, mà em cũng muốn che mắt thiên hạ, nên mới để cho mình già đi theo năm tháng, không ai ép buộc em cả!

– Không được! Nếu để cho cha biết em trở thành người hầu của gia tộc Thế Tục, thì có giết hết nhà họ Dương cũng không xong đâu!

Yến Phi Vân với giọng điệu kịch liệt nói.

– Anh, chị… sao hai người lại như thế!

Yến Tam Nương tưởng rằng sau khi mình chịu ra mặt, nói rõ ràng mọi chuyện, thì có thể hóa giải nguy cơ lần này, không ngờ anh và chị đều không hề có ý muốn buông tha.

– Hừ, Phi Linh, chúng ta không nợ nần gì họ Dương cả, cái tên Dương gia tiểu tử lại còn hủy hoại Yên Vũ Am của chị nữa, làm chị chịu nhục, Hồng Mông chịu nhục, cho dù hôm nay em có ra mặt, thì họ cũng phải trả giá!

– Nhưng mà…

– Không nhưng gì cả!

Yến Phi Vân xoay người lại, không để cho kháng cự mà nói:

– Anh có thể hứa với em sẽ không hại đến tính mạng của họ, nhưng cái tên tiểu tử phải giao nộp công pháp của hắn để làm tin đổi mạng, nếu không, cùng lắm anh sẽ phế việc tu luyện của hắn!

Yến Tam Nương vô cùng tức giận:

– Nếu hai người dám làm gì Dương thiếu gia, thì em sẽ chết trước mặt hai người!

– Phi Linh em điên rồi sao? Chẳng lẽ em điên rồ như thế còn chưa đủ sao? Chuyện hôm nay em đừng có nhúng tay vào nữa, em hãy về gặp cha với anh đi!

Yến Phi Vân giận dữ nói.

Yến Tam Nương lắc đầu, quật cường nói:

– Năm xưa em đã có thể quyết định đoạn tuyệt quan hệ, thì bây giờ càng có thể, nếu hai người còn xem em là em ruột, thì không nên làm những chuyện khiến em phải hổ thẹn nữa!

– Em dám nói anh chị là đáng hổ thẹn à?

Yến Phi Vân như không tin vào lời nói đó.

– Chẳng lẽ không phải sao? Cướp đoạt công pháp của người đi sau, còn là hậu duệ của ân nhân cứu mạng em nữa, chẳng lẽ Hồng Mông đã thối nát đến mức này sao?

– Câm mồm!

Yên Phi Vân hét lớn.

– Tam nương!

Dương Công Minh lúc này đã tiến lên trước, khuyên nhủ:

– Không nên như thế, cô đã vì Dương gia quá nhiều rồi, giờ là lúc cô nên về đi.

– Hừ, tam muội, em đã nghe rồi chứ, lão già kia đã nói ra rồi đấy.

Yến Phi Vân cười lạnh lùng.

Yến Tam Nương quay đầu thiểu não nhìn Dương Công Minh mà cười:

– Lão gia, Tam Nương đã hứa với phu nhân, sẽ chăm sóc tốt cho lão gia và Dương gia, đó là lời hứa.

– Cô… ây da… sao cô lại tự làm khổ mình.

Dương Công Minh nôn nóng nhưng không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng lúc đó, Dương Thần một mực im lặng chợt phát ra một tràng cười.

– Yến Bà Bà, bà đừng cản họ nữa, nếu như muốn có công pháp của tôi, thì hãy đến lấy đi.

Lúc này sắc mặt Dương Thần bình thản, chút ít sầu não cũng không có, ánh mắt mang vài nét mỉa mai.

Lâm Nhược Khê bấu chặt vai Dương Thần, dịu giọng nói:

– Ông xã, anh đừng hiếu chiến nữa được không, người này lợi hại hơn anh nhiều đấy.

Tuy biết rằng Dương Thần có khả năng hồi phục khá mạnh, bây giờ nhìn vẻ mặt có vẻ khá hơn nhiều, nhưng Lâm Nhược Khê lo rằng với tính cách không chịu thua của Dương Thần sẽ lại gây chiến.

Dương Thần với tay vuốt mặt vợ:

– Hãy ngoan ngoãn đứng bên ông anh mà xem là được rồi.

– Nhưng…

Dương Thần nghiêm ngay nét mặt:

– Lâm Nhược Khê, chẳng lẽ em không tin anh sao?

Lâm Nhược Khê thấy ánh mắt sáng ngời của Dương Thần, có chút tức giận, chỉ lặng lẽ rút tay lại, giận dữ nhìn hắn một cái, từ từ lui đến bên Dương Công Minh.

Dương Công Minh vỗ vỗ vai, thở một cái, đối với sự cố chấp của Dương Thần không nói được lời nào.

Hai anh em Yến Phi Vân nhìn Dương Thần một cách tò mò.

– Thần kỳ… quả thật thần kỳ, không ngờ, mày đã hồi phục rồi, xem ra công pháp của mày, thật lợi hại.

Yến Phi Vân cười một cách nham hiểm, Dương Thần càng tỏ ra lợi hại thì càng chứng tỏ công pháp xứng đáng để tước đoạt.

Yến Tam Nương vẻ mặt đầy lo lắng:

– Dương thiếu gia, không nên đánh nữa, anh không phải là đối thủ của anh tôi đâu, “Bắc Minh Băng Phách” của Yến gia chúng tôi kết hợp với Không Minh Kiếm, uy lực mà nó tạo ra tuyệt đối không thua lực công phá của tu sĩ Hàn Thủy Nhị Trọng đâu, anh sẽ không thắng nổi…

– Yến Bà Bà, bà nói như thế là không đúng.

Dương Thần cười tà:

– Đối với tôi mà nói, chỉ cần tôi không chết, thì tôi sẽ không bao giờ chịu thua!

– Ha ha, khẩu khí quá lớn!

Yến Phi Vân giận quá hóa cười:

– Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì hôm nay tao sẽ tác thành cho mày! Vốn dĩ muốn nể mặt của Tam Nương mà tha mạng cho mày, chỉ cần lấy công pháp thôi, nhưng bây giờ, tao không chịu đựng được nữa!

Sắc mặt u ám một lúc, Yến Phi Vân lại lần nữa cầm Không Minh Kiếm, ánh sáng lưu chuyển, Không Minh Kiếm bay nghiêng lên, ánh sáng của kiếm tung ra một luồng sáng.

Dương Thần bay trên không, sau khi né một nhát kiếm, nhìn xuống bên dưới, Yến Phi Vân lại một lần nữa biến mất!

Lần này Dương Thần đã hiểu, không ngạc nhiên, yên lặng mà tọa lạc trên không, chờ đợi Yến Phi Vân xuất hiện.

Trong lúc đó, tứ phương tám hướng đang tụ lại một luồng lốc xoáy chân nguyên lạnh lẽo, đang bao vây Dương Thần!

Dương Thần không hề né tránh, cũng không dùng nửa phần Nam Minh Ly Hỏa, cứ như vậy đứng trong vô xố chân nguyên ngưng tụ từ kiếm khí trung ương!

Kiếm khí cuồng bạo thổi quét bốn phía, làm cho không ít nóc nhà của Dương gia lung lay, Dương Công Minh cùng Lâm Nhược Khê trên mặt đất không thể mở mắt.

– Muốn chết này!

Yến Phi Vân xuất hiện cách đó không xa, nhìn thấy Dương Thần bị một chiêu là tiêu tan, thì cười lạnh lùng.

Nhưng theo sau đó, Yến Phi Vân chợt cảm thấy có gì đó không ổn!

Chỉ thấy léo ra lên một luồng sáng màu xanh lam, một luồng băng lạnh thấu xương của kiếm khí, không ngờ lại nhanh chóng thu nhỏ lại.

Giống như một con rồng dài kinh thiên động địa, đang bay lượn uể oải, co rút, thình lình như muốn tiêu tan!

Dần dần, Yến Phi Vân mới nhìn rõ những chân nguyên đã biến đi đâu…

Dương Thần giơ nhẹ bàn tay phải, chỉ thẳng ngón trỏ lên, và trên ngón trỏ, một quả cầu trong suốt màu xanh lam, đang quay, hút toàn bộ chân nguyên vào trong.

Lúc này, vô số băng tuyết bay lượn xung quanh, vô cùng huyền bí!

Mà thân thể của Dương Thần, hoàn toàn thản nhiên trong gió lạnh, không hề có chút thương tích.

– Đây… đây là…

Yến Phi Vân đã sợ đến hồn siêu phách lạc.

Dương Công Minh và Lâm Nhược Khê tất nhiên là vui mừng hơn mọi lời nói, cùng là tu sĩ như Yến Tam Nương và Yến Phi Vũ, ánh mắt kinh ngạc dán chặt vào đó.

Dương Thần hình như rất thích thú khi nhìn viên cầu trên tay mình:

– Tao phải cảm ơn mày đã chém tao mấy nhát, lại còn tặng cho tao nhiều lực chân nguyên cực lạnh vào người tao nữa, nếu không vì sự rộng rãi của mày, thì tao muốn lĩnh ngộ sự kỳ diệu của Quỳ Thủy, sợ rằng phải mất không ít thời gian…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/10/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ma Vương – Quyển 4
Thây Người Ngập Mặt Đất... Chỉ trong nháy mắt, dưới sự công kích của hai cỗ chiến xa ngũ lượng nỗ xa và ba máy bắn đá, gần một trăm cường đạo đã vĩnh viễn nằm lại trên đường xông tới. Khói thuốc súng cuồn cuộn trên chiến trường, âm thanh điên cuồng của Pháp Tư không hề ngừng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Hạ Thiên – Quyển 12
 Vợ, rốt cuộc chị cũng trở lại. Hạ Thiên cuối cùng cũng vui vẻ, người đẹp tóc vàng này không phải là ai khác, ngoài Mộc Hàm thì không còn một người đẹp tóc vàng thứ hai có thể trực tiếp tiến vào trong phòng làm việc của Mị Nhi. Điều này có vấn đề gì? Mị Nhi ở bên cạnh không nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Giang Nam – Quyển 27
Giang Nam thầm nghĩ: Những máu, xương, da vô dụng với ta nhưng sẽ rất có tích cho người khác, lúc gần đi mang nó ra ngoài đi. Nhưng trong máu Đạo Quân chứa năng lượng, tinh hao sinh mệnh quá khủng bố, đến bên ngoài rất có thể biến thành sinh linh, ví dụ Quỷ bà bà là do máu Đạo Quân biến ra. Giang...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân