Nhìn thấy Dương Thần, lão Lý để hắn mau mau ngồi xuống, lại vỗ vỗ bả vai hắn, thấp giọng nói:
– Ta nhìn thấy cả rồi, Tiểu Dương cháu nên nắm chặt một chút, Tinh Tinh nhà ta rất được hoan nghênh đó.
Lão Lý nói, đương nhiên chính là chuyện Mông Triết Tân đưa người tới vừa rồi.
Lỗ tai của Lý Tinh Tinh vẫn là nghe thấy, hờn dỗi nói:
– Cha, nói cái này làm gì, con không có gì với Cục trưởng Mông kia.
Dương Thần ngược lại lại rất để ý hỏi han:
– Tên tiểu tử lại thường đưa Tinh Tinh về?
– Há chỉ là đưa về bình thường, còn lên nhà tán gẫu với vợ chồng ta, còn tặng đông trùng hạ thảo gì đó, đều là những thứ mấy vạn tệ. Vợ chồng già ta sống nghèo quen rồi, cũng không dám nhận.
Lão Lý trực tiếp xua tay.
Dương Thần có phần xấu hổ, những thứ đồ này bản thân lại chưa từng tặng qua, vỗ vỗ ngực nói:
– Những thứ đó có gì tốt chứ, cháu tặng chú chính là linh đan diệu dược, đó mới thực sự có thể bảo vệ sức khỏe, kéo dài tuổi thọ, mấy trò biểu diễn vứt đi của gã có thể so sánh sao?
Lão Lý thấp giọng cười nói:
– Tiểu Dương à, chúng ta sống đến tuổi này rồi, kỳ thật đồ có tốt hơn nữa cũng không dùng được mấy năm. Nhưng nếu Tinh Tinh theo cháu, cháu không thể cứ nhìn nó ngồi xe người khác về mà.
Dương Thần nghe đến đây, gừng đúng là càng già càng cay, ý của lão Lý quá rõ ràng – nếu Lý Tinh Tinh có xe của mình, còn phải ngồi xe người khác sao?
Dương Thần cũng vỗ ót mình, tại sao lúc trước không nghĩ đến chứ, sớm cho Lý Tinh Tinh một chiếc xe không phải xong rồi sao?
Lý Tinh Tinh tuy công việc hiện tại không tồi, nhưng mua xe không phải một chốc là có thể mua được, mua rồi còn phải nuôi, cho nên chỉ có thể gọi xe đi làm, thật đúng là cho Mông Triết Tân kia cơ hội.
Dương Thần nghĩ đến điểm này liền lấy di động ra, tìm số điện thoại cửa hàng chuyên kinh doanh Mercedes Benz, trực tiếp đặt một chiếc SLK350, tính cả các loại chi phí phục vụ cũng “chỉ” hơn một triệu.
Lúc trước bán đan dược cho Phác Xuyên Trám cũng được mấy chục triệu, đủ cho Dương Thần chi tiêu trong một thời gian ngắn, cũng không cần lấy tiền từ trong tài khoản nước ngoài.
Lão Lý thấy Dương Thần thoải mái tặng một chiếc xe cho con gái như vậy thì cười càng thêm sung sướng. Đây cũng không thể trách lão, dù sao con gái cũng làm tình nhân rồi, nếu cuộc sống còn túng quẫn vậy cũng quá mệt đi, cha mẹ nào không muốn con gái sống tốt chứ?
Lý Tinh Tinh không yêu cầu gì những thứ này, nhưng thấy Dương Thần và cha mình cố ý muốn như vậy thì cũng vui vẻ nhận lấy, chỉ cần xe Dương Thần tặng, tốt xấu gì cũng được.
Chờ mẹ Lý làm xong đồ ăn, người một nhà ngồi xuống, Lý Tinh Tinh rót rượu cho một già một trẻ, cười cười nói nói cùng uống.
– Tiểu Dương, lễ mừng năm mới cháu không phải nói là quay về Yến Kinh sao, sao đột nhiên lại về Trung Hải?
Lão Lý rượu quá nửa tuần, sắc mặt hồng hồng hỏi.
Dương Thần một tay cầm chén rượu, một tay gắp miếng nem, thở dài một tiếng nói:
– Quay về xử lý chút chuyện, chuyện này làm rõ ràng rồi trong lòng lại thấy phiền muộn, phiền muộn rồi thì lại nghĩ muốn tìm người nào đó uống rượu, vẫn là tìm người bạn cũ chú uống rượu thì thoải mái hơn chút.
– Hắc hắc… ta chính là cha vợ cháu, làm bạn cháu không phải là ngang hàng sao?
Lão Lý lắc lắc tay.
– Được rồi, giả bộ cái gì chứ, cháu nói cho chú biết, con gái chú theo cháu là được tiện nghi lớn, con gái nhà ai có thể khiến cha mẹ mình sinh long hoạt hổ như vậy chứ, có tin sau này cháu lại làm mấy viên đan dược mang đến, để vợ chồng chú sinh thêm thằng nhóc nữa không?
– Sinh thằng nhóc cái gì? Cháu nghĩ là heo mẹ sinh heo con à?
Lão Lý cười mắng.
Mẹ Lý cùng Lý Tinh Tinh ở bên cạnh nghe xong, hai mẹ con đều đỏ mặt, thật sự là đàn ông uống rượu vào cái gì cũng nói được.
Dương Thần không ngừng cười “hắc hắc”.
– Chú không hỏi cháu gặp chuyện phiền muộn gì à?
Lão Lý lắc đầu.
– Không nói ta cũng biết, chẳng qua là chuyện nhà, bằng không cháu cũng chẳng có mấy chuyện buồn phiền. Loại chuyện này chỉ có cháu tự mình xử lý, dù sao chúng ta cũng là người ngoài, chỉ có thể uống chén rượu cùng cháu, hơn nữa uống không được mấy chén, lão già ta phải đi ngủ trưa.
Dương Thần nhếch nhếc miệng, có chút không nói nổi đối với người cha vợ không trách nhiệm này, nhưng lại nói bản thân cũng không tính bảo lão Lý giúp mình chuyện gì, chỉ là uống chén rượu, nói mấy lời buông bỏ buồn phiền.
Lý Tinh Tinh lại quan tâm hỏi han:
– Dương Thần, có chuyện gì em có thể giúp anh không?
Dương Thần cười lắc đầu.
– Tinh Tinh, em đừng nghĩ nhiều, chuyện này ai cũng không giúp được anh, tối nay anh lên máy bay về Yến Kinh, từ từ giải quyết.
Lý Tinh Tinh thấy hắn nói vậy cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục rót rượu gắp rau cho hai người.
Ăn cơm trưa xong, lão Lý quả thật khò khò ngủ mất, mẹ Lý cũng thấy nhưng không thể trách, liền kéo bạn già tới cái ghế sa lon nằm rồi đắp chăn lên, cũng không quản nhiều.
Dương Thần uống cao lương, trên mặt cũng có chút hồng, nửa nằm trên ghế sa lon xem TV một lát, thấy bóng dáng yểu điệu rót trà cho mình của Lý Tinh Tinh, trong lòng liền nổi lên ngọn lửa nhè nhẹ, tâm dương khó nhịn dâng lên.
Chân tay nặng nề bước trên mặt đất, Dương Thần ôm lấy eo cô, đầu chui vào phần cổ trắng của Lý Tinh Tinh, thở ra mùi rượu hỏi:
– Bảo bối Tinh Tinh, gần đây luyện công thế nào?
Lý Tinh Tinh sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt cố ý vô tình liếc mẹ đang rửa bát trong phòng bế.
– Không xuống dốc, cảm giác thân thể cũng tốt lên nhiều, cũng không biết đến trình độ gì, chỉ có điều chân khí dày hơn trước kia rất nhiều.
– Ừ… để chồng kiểm tra cho em, đi, theo anh tới phòng em…
Lý Tinh Tinh mới không tin người này là muốn kiểm tra tu vi của mình, nhưng không lay chuyển được nhiệt khí hắn, xương cốt bắt đầu nhũn ra, ỡm ờ đi vào phòng ngủ.
Dương Thần rất là quen thuộc mà khóa trái cửa lại, sau đó đẩy người phụ nữ này lên giường, toàn bộ thân thể liền đè lên.
Sau giờ ngọ, không khí ấm áp thơm mát trong khuê phòng, dường như đã sớm muốn nghênh đón mùa xuân…
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensexhay.org/duong-than-quyen-14-full/
Trong văn phòng Cục phó Cục Giáo dục Trung Hải.
Vốn không phải ngày đi làm, dù sao ngày mai cũng là lễ mừng năm mới, nhưng làm lãnh đạo mới tới, Mông Triết Tân có ảnh hưởng dẫn dầu, nên vẫn là đến tăng ca.
Đối với Mông Triết Tân mà nói đây chả đáng là gì, đơn giản chỉ là tăng ca, làm loại chuyện tốt cho danh tiếng của mình, là rất có lợi, đối với loại quan chức cấp tốc thăng chức như gã, thì đây là loại tư liệu giúp đỡ việc lên chức rất nhiều.
Chỉ là chiều nay tăng ca, Mông Triết Tân cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh dưới khu nhà, hình ảnh Dương Thần nồng nhiệt hôn Lý Tinh Tinh khiến sắc mặt gã u ám, lộ ra vẻ dữ tợn.
Gã vốn tưởng Lý Tinh Tinh nói có bạn trai là lừa mình, cô chẳng qua là xấu hổ thôi, nhưng gã không gấp, bởi vì dạng phụ nữ biết kháng cự mới có ý nghĩa để gã săn đón.
Cũng thật không ngờ, tiểu tử này không coi gã ra gì, làm trò hôn người phụ nữ kia trước mặt gã, thực đáng ghét.
Nhưng gã không phải người không lý trí, người không thể bắt hình dong, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Trong lần gặp mặt ngắn ngủi, sau khi biết tên người, Mông Triết Tân còn nhớ kỹ biển số xe BMW kia của Dương Thần.
Một cuộc điện thoại gọi tới, khóe miệng Mông Triết Tân hiện lên tiếu ý, xem ra là đã tra được tin tức.
Nhận điện thoại, Mông Triếu Tân hỏi.
– Cục trưởng Vương, tra được tin tức rồi?
Bởi vì là biển số xe của tỉnh Tô, không phải bản địa Trung Hải, nên Mông Triết Tân trực tiếp gọi điện cho Cục trưởng Cục Công an Vương của tỉnh Tô.
Cục trưởng Vương ở đầu dây cười nói:
– Cục phó Mông, đã tra được, giấy phép xe kia đích thực là của tỉnh Tô, vốn là thuộc Trường Kình Hội của Cao gia, nhưng Trường Kình Hội kia bị diệt trừ rồi, đã tặng cho người đàn ông cậu nói tên Dương Thần kia.
– Anh ta là chồng Chủ tịch Lâm Nhược Khê của Quốc Tế Ngọc Lôi, những tin tức khác cũng không có gì cụ thể, chính là từ nước ngoài trở về, lý lịch trống rỗng, lúc trước đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc phân nhánh Giải trí Quốc tế Ngọc Lôi.
– Bối cảnh gia đình?
Cục trưởng Vương nói:
– Không tra được, hình như là cô nhi, 9 tuổi cùng mẹ phân tán, bị người buôn lậu đưa ra nước ngoài, được một cặp vợ chồng hảo tâm thu dưỡng… 23 tuổi tốt nghiệp học vị thạc sĩ Đại học Quản lý thị trường Mỹ, cùng năm đó về nước… Chỉ có như vậy, không có gì đặc biệt.
Trên thực tế, với cấp bậc của Cục trưởng Vương, không có tư cách biết được tư liệu hồ sơ do quốc an lập, đó đều là thông tin Dương Thần làm giả, giống nhau như đúc so với lần đầu tiên Dương Thần gặp Thái Nghiên.
Đặc biệt là nhân vật đặc biệt như Dương Thần, càng không thể dễ dàng sửa chữa, sẽ bại lộ nhiều tin tức.
Mông Triết Tân trầm ngâm một lát, nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Thời gian gã đến Trung Hải cũng không dài, nhưng biết Quốc Tế Ngọc Lôi là xí nghiệp dẫn đầu số một số hai thương giới Trung Hải, là một trong số ít những công ty lớn về ngành thời trang ở các đại lục, tài sản mấy trăm triệu cũng không phải là nói đùa.
Nhưng, những thứ này đối với Mông Triết Tân mà nói không tính là gì, thậm chí công ty đó trong mắt gã chỉ là hổ giấy, bởi vì tiền vốn ảnh hưởng đến vận tác của toàn bộ công ty, tùy tiện can thiệp chính sách, làm không tốt sẽ dẫn đến phá sản.
Mà thực lực của gã, hoàn toàn có khả năng khiến Ngọc Lôi chịu không nổi!
Gã hiện tại cảm thấy có hứng thú chính là, Dương Thần này là chồng của Chủ tịch Ngọc Lôi?
Tuy không biết Lâm Nhược Khê kia sao lại coi trọng một tên như vậy, nhưng đường đường là chồng của Chủ tịch Ngọc Lôi lại ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân, đây là chuyện rất thú vị.
Càng nghĩ như vậy, Mông Triết Tân càng cảm thấy hứng thú, lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, Mông Triết Tân cầm lấy điện thoại, gọi đến Quốc Tế Ngọc Lôi.
– Xin chào, đây là Tổng bộ Quốc Tế Ngọc Lôi, xin hỏi ngài cần gì?
Điện thoại rất nhanh được truyền đến âm thâm ngọt ngào.
– Tôi là Cục phó Cục giáo dục Mông Triết Tân, tôi có chuyện muốn liên lạc với Chủ tịch Lâm Nhược Khê của các cô, rất quan trọng, mau giúp tôi liên lạc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |