Ngọc Tuyết Ngưng cười tươi, nói một cách bí hiểm:
– Vậy còn có thể thế nào? Đây đã là cảnh giới cao nhất mà tiên nhân Thượng cổ có thể làm được, mục tiêu của họ là giúp cho tất cả sinh linh đều có đường sống riêng, chứ không phải trăm họ lầm than.
– Về cách bài trí, liệu có bị người xấu lợi dụng, ta nghĩ bọn họ sớm đã có cân nhắc, nhưng có điều… có một điểm có thể nói cho các người biết, vị tổ tiên nhà họ Mông đã tự mình từ bỏ việc lấy đi chiếc trống, lý do ư… đến nay các ngươi vẫn chưa thể lý giải, nói ra các ngươi cũng sẽ không hiểu nổi.
– Cái gì? Nói nửa chừng! Chúng tôi không phải là trẻ con?
Lạc Tiểu Tiểu lầm bầm tức giận.
– Cô bé này, tỷ tỷ ngươi sống hơn năm vạn tuổi, ngươi mới có ít tuổi, ha ha, cũng nóng nảy quá nhỉ.
Ngọc Tuyết Ngưng tựa hồ cảm giác Tiểu Tiểu rất đáng yeu, chìa tay vuốt má cô bé, khiến Lạc Tiểu Tiểu vô cùng phiền muộn.
Dương Thần luôn cảm giác Ngọc Tuyết Ngưng có rất nhiều chuyện giấu mình, nhưng biết có hỏi cũng không được.
Chỉ nói đến văn tự cổ trên tháp Thông Thiên, rốt cuộc có phải chỉ đơn giản là ghi chép lại lai lịch của những kỳ cảnh này, Dương Thần cũng không rõ.
Chỉ có Ngọc Tuyết Ngưng biết, nên bà ta nói gì, cũng chỉ có thể tin như thế.
Bất luận ra sao, thông qua bút tích những văn tự cổ này, Dương Thần và Ngọc Tuyết Ngưng cũng lý giải được phần nào tại sao tháp Thông Thiên lại đột ngột mở ra trong chưa đầy 60 năm như vậy.
Trên thực tế, ban đầu tháp Thông Thiên luôn mở cửa, không phải 60 năm mới mở một lần, nói cách khác, vẫn luôn bị lũ ma tu và yêu tu trong Vạn Yêu Giới thâm nhập.
Thế nhưng, do hơn vạn năm trước, tổ tiên nhà họ Mông đã lấy đi chìa khóa thông với Thiên Ma Chi Nhãn, khiến cho đường dẫn tới Thiên Ma Chi Nhãn bị đóng sập.
Cũng chính là trận pháp màu tím mà Dương Thần và Lạc Tiểu Tiểu đã nhìn thấy khi ở trong thông đạo.
Trận pháp này một khi bị đóng, sẽ ngăn cản tà khí từ Thiên Ma Chi Nhãn tiến vào tháp Thông Thiên, dần dần, tháp Thông Thiên không thể có đủ lượng tà khí để sinh ra Tử Thanh Thần Lôi.
Để có đủ sức mạnh để trấn áp yêu ma trong Vạn Yêu Giới, tháp Thông Thiên mới chọn mỗi 60 năm hội tụ đủ tà khí, mới mở cửa tháp một lần.
Mà hôm nay, chĩa khóa trở về vị trí cũ, tháp Thông Thiên một lần nữa hội tụ đủ tà khí, cũng sẽ tiếp tục mở ra.
Phải thừa nhận, thiết kế của tiên nhân thượng cổ thật tinh xảo.
– Tiểu tử, trống Nao Ngưu ở ngay trước mắt ngươi, nếu ngươi lấy đi, nhân lúc còn sớm, quyền quyết định vẫn trong tay ngươi, nếu ngươi không lấy đi, vậy chúng ta đi thôi.
Ngọc Tuyết Ngưng nói.
Dương Thần bất ngờ nói:
– Bà cho tôi lựa chọn? Lẽ nào bà không muốn cho lũ yêu tu, ma tu trong Vạn Yêu Giới ra ngoài?
– Ha ha…
Ngọc Tuyết Ngưng cười duyên, tùy tiện nói:
– Tại sao phải cho chúng ra ngoài? Có thể ra ngoài là dựa vào bản lĩnh của Ngọc Tuyết Ngưng ta, chúng không thể ra ngoài, cũng không thể trách ta, đúng không?
Dương Thần ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu cười đau khổ:
– Hôm nay, tôi không thả họ ra, lần sau đến Hồng Hoang Cảnh, không biết ăn nói ra sao với đám người đó.
– Mà thôi, ngay cả bà – lão tổ tông của tộc Thanh Khâu cũng không quan tâm bọn họ, tại sao một mình tôi phải để ý chứ.
– Dù sao bọn họ cũng không làm gì được tôi, tôi cũng không lấy trống Nao Ngưu, hãy tiếp tục để nó ở đây đi.
Ngọc Tuyết Ngưng chớp chớp mắt:
– Tại sao ngươi không lấy đi? Ngươi phải biết rằng, nếu cầm trống Nao Ngưu đi, đừng nói là uy lực của thần khí, hàng ngàn hàng vạn yêu ma trong Vạn Yêu Giớ cũng sẽ biết ơn ngươi.
– Bọn họ ra ngoài rồi, nhưng đều có sức mạnh điên đảo của Thái Thanh, thậm chí là Thượng Thanh Thần Lôi.
Dương Thần nhún vai:
– Vậy thì sao, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, còn không phải do ta ra tay thu dọn tàn cục, tuy ta giết không ít người, nhưng cũng không thể để nhân loại rơi vào họa diệt vong, tôi vẫn phải giữ giới hạn này.
– Vậy thật đáng tiếc, ta vẫn tưởng ngươi sẽ đánh cuộc một lần, dù sao ở bên ngoài hình như ngươi có không ít rắc rối.
Hai mắt Ngọc Tuyết Ngưng sáng long lanh, mơ hồ có chút xúc động.
Cuối cùng quay lại nhìn trống Nao Ngưu, ba người vẫn tính rời khỏi tháp Thông Thiên, tìm lối ra.
Mà quá trình tim lối ra còn nhẹ nhàng hơn nhiều, rất nhanh đã phát hiện ra tại hướng đối diện với Thiên Ma Chi Nhãn, chính là cửa đi ra thế giới bên ngoài.
Cửa ra ngoài này không hề có cơ quan đặc biệt, nhưng lại là thiết kế trận pháp chỉ có thể đi ra chứ không thể đi vào.
Ba người không do dự nhiều, lục tục đi qua lối ra.
Sau một hồi sóng gió, cảnh tượng phía trước đập vào mắt là những cánh rừng trắng như tuyết và khối kiến trúc cũ kỹ.
Chín là khu vực ngoài tháp Tỏa Yêu trên núi Thục Sơn, lần trước Dương Thần ra khỏi tháp Thông Thiên cũng chính ở khu vực này.
Đúng lúc đó, Dương Thần đột nhiên rùng mình, đầu óc tê dại quay lại nhìn Ngọc Tuyết Ngưng ở phía sau.
Một sức ép lớn khiến Dương Thần có cảm giác tựa hồ như núi Thái Sơn đè lên, chợt nổ tung!
Con Cử Vĩ Thiên Hồ lúc này xem ra không giống mỹ nhân chân yếu tay mềm chút nào, cảm giác của Dương Thần là, con hồ ly tinh này đã lớn đến cực điểm, tực hồ như Chư thiên thần Phật, chỉ dùng một tay cũng thừa sức giết chết hắn.
Khủng khiếp hơn là, Dương Thần có thể nhanh nhạy cảm giác được, giữa trời và đất có một sức mạnh vô ngần, do sự xuất hiện của Ngọc Tuyết Ngưng mà sinh ra những cuồng phong điên đảo.
Tuy có thể nắm bắt được sức mạnh của trời đất, song Dương Thần lại không thể giống như Ngọc Tuyết Ngưng, chỉ cần xuất hiện có thể khiến trời đất thay đổi.
Nếu so sánh, giữa Dưong Thần và trời đất chỉ là quan hệ hợp tác, giống như bạn bè, còn Ngọc Tuyết Ngưng, tựa hồ đã điều khiển được đất trời, đến trời đất còn khiếp sợ bà ta!
Điều kỳ lạ là, tháp Tỏa Yêu lại không có phản ứng gì trước yêu tu Ngọc Tuyết Ngưng, rất ôn hòa không có động tĩnh gì.
Khuôn mặt Ngọc Tuyết Ngưng tràn ngập nụ cười đẹp và ngọt ngào, mở rộng hai tay, nhẹ nhàng ưỡn lưng.
Tuy trời đông giá rét, nhưng không ảnh hưởng tới nhã hứng hưởng thụ phong cảnh và bầu không khí bên ngoài của bà ta.
Khi Ngọc Tuyết Ngưng ý thức được Dương Thần đứng bên cạnh đang biến sắc, Lạc Tiểu Tiểu còn run sợ hơn khỏi động nguyên khí bảo hộ, mặt mày đỏ gay, hai mắt đầy sự kinh hãi, không khỏi “phì” cười.
– Ngại quá, quên mất sau khi ra ngoài sẽ khôi phục công lực…
Ngọc Tuyế Ngưng vừa dứt lời, rút uy lực lại, liền có cảm giác tất cả những việc trước kia đều giống như tưởng tượng, tất cả đều tan thành mây khói.
Mà Dương Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, nghẹn giọng:
– Bà… trong Vạn Yêu Giới thực sự chỉ bị trấn áp phân nửa sức mạnh.
Ngọc Tuyết Ngưng trừng mắt:
– Đợi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, ngươi tự khắc sẽ hiểu. Nếu ta không có chút sức mạnh như vậy, có thể đấu với Văn Thao hơn năm ư? Huyết Ma long cốt đao của hắn, còn bị ta phá hủy nữa là.
– Trong Vạn Yêu Giới, đối với từng loại yêu tu khác nhau, mức độ hạn chế cũng có sự khác biệt, ta thừa nhận bản thân bị hạn chế nhiều hơn một chút ít, nhưng nhà ngươi yên tâm, ta không có ác ý với ngươi.
Dương Thần dở khóc dở cười, chính xác, dựa vào thực lực của Ngọc Tuyết Ngưng, nếu quả thật muốn hạ thủ với mình, e rằng Thượng Thanh Thần Lôi cũng không có tác dụng gì.
Dương Thần thậm chí cảm thấy rằng, Athena xem ra cũng không phải là đối thủ của Ngọc Tuyết Ngưng, dĩ nhiên, Dương Thần cũng không biết Athena sau khi khôi phục phong độ đỉnh cao sẽ như thế nào.
Hoàn toàn không có cách nào phản kháng, là một sức mạnh ở đẳng cấp khác hẳn, đó là nhận định cương quyết của Dương Thần đối với Ngọc Tuyết Ngưng.
Thậm chí… Dương Thần luôn cho rằng, Ngọc Tuyết Ngưg có lẽ không chỉ là Ngọc Thanh đỉnh phong… nhưng cao hơn Ngọc Thanh, sẽ là gì chứ?
– Sao nơi này lại trở nên lạnh như thế, tuyết rơi rồi, ở bên ngoài lẽ nào là mùa đông?
Lạc Tiểu Tiểu nhìn vào đám bông tuyết mênh mọng, hỏi một cách tò mò.
Dương Thần lại nhận thức được, thần cách của mình lại mạnh mẽ hơn nhiều, sức mạnh tinh thần đã gần đạt trình độ Thái Thanh đỉnh phong.
Trái tim Gaia này, thực sự là tai họa ngày càng nghiêm trọng.
Ngọc Tuyết Ngưng có chút hăng hái nhìn tất cả mọi thứ xung quanh:
– Xem ra bên ngoài quả thực đã xảy ra chuyện lớn, nhưng điều đó không liên quan gì tới ta, tiểu tử, ta muốn gặp những người trong gia tộc, người dẫn đường cho ta nhé.
Dương Thần do dự một lát, nói:
– Ta nghĩ nên đưa Lạc cô nương về Huyễn Cảnh trước, ta phải giải quyết một số ân oán với cha cô ta, hậu duệ của bà, tộc trưởng Thanh Khâu, nếu không nhầm thì đang sống trong địa bàn của ta, đợi khi ta quya về, tiện đường sẽ dẫn bà đi theo.
– Cũng không sao, nhưng năm vạn năm nay ta chưa ra ngoài, ngươi hãy giới thiệu cho ta những nơi hấp dẫn trên trái đất.
Dáng vẻ hồ hởi của Ngọc Tuyết Ngưng, thoạt nhìn có chút ngây thơ, không chút tâm địa nào.
Dương Thần biết loại hồ ly tinh này phần nhiều là biểu hiện bề ngoài, trong lòng nghĩ gì, có quỷ mới biết.
Lạc Tiểu Tiểu lo lắng:
– Dương Thần, anh đã đồng ý với em, không thể giết cha em, phải đối xử tốt với ông ấy…
Dương Thần thầm nghĩ mình đồng ý lúc nào, liền nói lấp lửng:
– Cô cứ làm như ta nói là được, cha cô có chịu vì con gái mà hóa giải ân oán hay không, quyền quyết định không nằm ở tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/11/2020 11:29 (GMT+7) |