Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 2 » Phần 91

Dương Thần - Quyển 2

Phần 91

Dương Thần đứng dậy, cầm tờ giấy ăn lau dầu ở tay:

– Đi nào. Theo chú tới nơi này.

– Đi đâu?

Đường Đường lo lắng rằng Dương Thần sẽ đưa cô về nhà.

– Đi tìm quán nào tốt một chút chứ sao.

– Quán?

Đường Đường mặt hớn hở:

– Chú thật tốt bụng, chẳng những mời cháu ăn cơm, còn đưa cháu đi quán lên mạng!

Dương Thần cười thầm:

– Yên tâm đi, chú không phải đưa cháu đi chơi trò chơi, chú muốn cho cháu xem thứ này.

Không để ý tới những thắc mắc của Đường Đường, Dương Thần đi ra ngoài trước.

Trên đường đi, Đường Đường cứ thắc mắc mãi. Hai người đi được mấy chục mét thì tìm thấy quán lớn liền vui mừng.

Vào trong quán, Dương Thần chọn một phòng đơn, cách ly bên ngoài, khiến Đường Đường rất tò mò, không biết Dương Thần muốn làm gì, chỉ thấy vô cùng thần bí thôi.

– Chú à, không phải chú muốn cùng cháu ở quán nét… cùng cháu làm cái gì gì đó chứ?

Đường Đường không giấu nổi ngượng ngùng hỏi.

– Cái gì?

Dương Thần không nghe rõ.

Đường Đường xấu hổ mặt đỏ như trứng gà:

– Đúng là cái chuyện thân mật đó sao… Trời ơi! Chọn quán để làm gì chứ, cho dù là một mình một phòng thì cũng đủ mất mặt lắm rồi, chú thật là xấu xa đó, lại thích cái kiểu này…

Dương Thần cuối cùng cũng hiểu được ý của Đường Đường, hắn giơ tay gõ nhẹ vào trán con bé:

– Cả ngày chỉ nghĩ những cái linh tinh thôi, chú mà biến thái vậy sao?

– Thấy giống giống…

Đường Đường giọng lí nhí.

Dương Thần không để ý tới con bé có những cái suy nghĩ quái đản, ranh mãnh của cái tuổi đang lớn lên này. Sau khi đi vào phòng riêng, bật máy tính lên bắt đầu vào mạng.

Đường Đường đứng phía sau lưng Dương Thần, cũng im lặng, mà kiên nhẫn đứng nhìn.

Dương Thần mở Inte Explorer lên, nhanh chóng đăng nhập vào một địa chỉ mạng, trước mặt xuất hiện một hình ảnh vô cùng kỳ dị.

Toàn bộ màn hình đen sì, ngay sau đó, giữa trung tâm xuất hiện một vật thể có hình tròn, màu vàng nhạt, vật thể đó chia thành 2 tầng trong ngoài.

Dương Thần bắt đầu ở vùng trống giữa 2 tầng của vật thể, hắn nhập vào đủ các loại chữ và số bằng tiếng anh.

Đường Đường đứng sau ngây người nhìn, vì cô nhận ra địa chỉ trang mạng mà Dương Thần đăng nhập vào, không ngờ đã hiện thành một loạt dấu “*”, căn bản là nhìn không ra cái địa chỉ trang mạng đó là gì, nhưng độ dài phải trên 20 ký tự.

Kinh hoàng hơn nữa chính là số lượng ký tự phải nhập vào bên trong hai cái khung, xem ra đã vượt qua 100 ký tự, toàn bộ đều là dấu ngoặc kép, dễ nhận thấy đây là mật mã của cái gì đó.

Sau khi Dương Thần hoàn tất đăng nhập, hai vật tròn kỳ lạ đó bắt đầu xoay chuyển, xoay tới một mức nhất định, dường như là đã ăn khớp hoàn toàn, sau đó màn hình phía trên biến mất hẳn.

– Chú à, ghê gớm quá đi! Cái ID này của chú, mật mã ít nhất cũng hơn 100 ký tự! Chú làm sao mà nhớ được?

Đường Đường không tin vào mắt mình.

Dương Thần thầm nghĩ cái này cần gì nhớ, với khả năng ghi nhớ của não hắn thì 1000 ký tự cũng không thành vấn đề… nhưng hắn vẫn thuận miệng nói ra:

– Cứ gõ nhiều là được thôi.

– Ồ… Vậy bây giờ màn hình đã đen rồi, chú muốn cho cháu xem cái gì?

Đường Đường càng háo hức.

Dương Thần tìm xung quanh, từ dưới ngăn kéo tủ lấy ra cái ống nghe điện thoại, sau khi kết nối với máy tính, nói:

– Picture!

Vừa dứt lời, màu đen của màn hình máy tính biến mất, hiện ra một người cùng với quyển sách, bên trong phân thành nhiều loại, trang bìa mỗi loại đều là tên gọi của một cái gì đó.

Dương Thần lại chỉ nói có mỗi một từ, nhưng mà từ này lại không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Hoa Hạ. Cái mà Đường Đường nghe thấy dường như là loại ngôn ngữ tương đối ít dùng.

Sau khi nói ra từ đơn đó, hình ảnh hiện ra là một bức ảnh chụp một thôn nhỏ, trong tranh vẽ những ngôi nhà tranh có đầy đủ các đồ trang trí nhiều màu sắc, bên ngoài có đống lửa trại. Phía xa xa có tuyết phủ kín, phía dưới là vùng thảo nguyên mênh mông bát ngát.

– Chú, đây là đâu?

Đường Đường hỏi.

Tất cả những chuyện cổ quái này đều làm cô thích thú.

Dương Thần hồi tưởng nói:

– Đây gọi là thôn Phi Châu của người Diarra. Trên thảo nguyên Trung phi này, tuy là một lãnh thổ của một nước thuộc Châu Phi, nhưng dường như chỉ là một vùng đất hoang sơ không ai quản lý. Thôn đó cùng vài thôn xung quanh vẫn còn tồn tại chế độ chiếm hữu nô lệ của xã hội nguyên thủy, họ đã phải chống lại cái nóng lạnh của thời tiết, sự nguy hiểm của các loại thú dữ, chỉ sau vài ngày là không có cái ăn rồi. Cũng chính vì nguồn nước trên thảo nguyên bỗng bị cạn kiệt, cho nên bọn họ phải đấu tranh giành lấy nguồn nước, bọn họ tôn thờ thần núi, mà từ trước đến giờ thần núi chưa từng phù hộ cho họ. Có người trong số bọn họ mắc bệnh thì sẽ bị ném đến vùng hoang dã, bị thú dữ ăn thịt, bởi vì bọn họ sợ bệnh truyền nhiễm, hơn nữa bọn họ căn bản là không có cách nào cứu chữa được.

Đường Đường nghe một cách say sưa:

– Bọn họ thật là đáng thương, trên thế giới này, làm sao lại vẫn còn những mảnh đất như thế này. Chú à, làm sao chú có được tấm ảnh này? Chú đã từng đến nơi đó chưa?

– Khoảng 6 năm về trước, vì chú có việc, cần phải ở đây nửa tháng. Bởi vì trong lúc chờ đợi không có việc gì làm, nên chú đã chụp một vài tấm ảnh.

Dương Thần nói. 6 năm về trước hắn chưa đủ mười tám tuổi.

Sau đó Dương Thần lại tiếp tục mở mấy tấm ảnh khác, đều là hình ảnh cuộc sống của cư dân ở thôn này. Bọn họ mặc những bộ quần áo rách, mặt bôi đầy thuốc màu, già trẻ gái trai đều đen nhánh, ăn thịt muông thú.

Khiến cho Đường Đường đỏ mặt lên khi xem những bức ảnh này là việc người dân bản xứ ở đây sống theo bầy đàn trong việc sản sinh thế hệ sau.

Điều này làm cho con người ta cảm thấy thôn này tách khỏi thế giới loài người. Bọn họ dường như là một tập thể bị thế giới vứt bỏ. Văn minh nhân loại đã có từ mấy ngàn năm trước, đã bài trừ bọn họ.

Lại mở một tấm ảnh khác, bức ảnh này chụp một thôn nữ đang nằm trên tảng đá được trải bằng cỏ khô, một đứa trẻ dường như được sinh ra chưa lâu đang bò trên người cô ấy, người gầy gầy. Đang nằm áp sát vào ngực mẹ nó, phía bên kia tảng đá, có một đứa bé đang mút tay, ánh mắt đen láy mở thật to, nhìn mẹ và đứa em trai của mình.

– Chú… Đây là cái gì?

Đường Đường lúng túng hỏi.

– Người này là một quả phụ của thôn, lúc chồng bị một con báo cắn chết thì cô mới sinh thằng bé này, nhưng mà chưa đầy hai tháng, người phụ nữ này mắc dịch tả, không ngừng đi ngoài, toàn thân gầy gò như que củi. Lúc chú chụp bức ảnh này, người phụ nữ ấy đã chết, nhưng thằng bé này lại không biết mẹ nó đã chết, nó rất đói, muốn bú sữa mẹ, vì vậy nó đã bò lên ngực của mẹ nó tự mình bú, nhưng nó đã bú hết sạch rồi, bây giờ mẹ nó chỉ là một cái xác, làm sao có thể cho nó ăn được.

– Đứa chị ngồi cạnh cũng rất đói, bởi vì không có ai cho ăn, nhưng mà nó biết mẹ nó đã chết, vì vậy chỉ ngồi ngẩn người trên tảng đá nhìn thằng em đang bú sữa, tự mình mút ngón tay của mình.

Đường Đường chưa nghe hết câu chuyện, mắt đã cay cay:

– Chú à, cuối cùng bọn họ thế nào? Đói tới chết sao?

Dương Thần lắc đầu, ánh mắt buồn bã:

– Bọn chúng không bị đói chết, trước khi chúng bị đói chết thì người dân của thôn phát hiện ra mẹ của chúng đã chết và đem hai đứa trẻ đi, hai chị em trở thành thức ăn của thôn, vì vậy mọi người rất vui mừng, bọn họ chia thịt cho mọi người. Trong đó cũng có ông bà nội của hai đứa trẻ.

– A!

Đường Đường kinh ngạc kêu lên, che miệng lại, không kìm được nước mắt:

– Tại sao bọn họ lại có thể như vậy, ăn… ăn thịt người!?

– Đối với bọn họ mà nói, con cái mà không có bố mẹ cũng chính là mất đi tình mẫu tử, không có người chăm sóc, lúc nào cũng có thể biến thành thức ăn. ‘ Dương Thần cười đau khổ nói. Hắn biết Đường Đường sẽ rất đau buồn, nhưng không nghĩ rằng trái tim của con bé này lại trong sáng đến như vậy, chỉ biết khóc.

Đường Đường quay đầu đi chỗ khác, sau đó lau nước mắt hướng về phía Dương Thần xua tay:

– Chú đừng nói nữa, tắt nó đi, cháu không muốn nhìn những bức ảnh này nữa đâu…

Dương Thần gật đầu, thoát khỏi hệ thống, màn hình máy tính lại như lúc đầu, dường như chưa có gì xảy ra.

– Chú à.

Đường Đường quay đầu lại hỏi:

– Tuy cháu không biết chú đến đó làm gì, nhưng tại sao chú lại không cứu chúng, mà lại để chúng chết khi còn quá nhỏ như vậy, thật là đáng thương.

– Cứu? Chú làm sao mà cứu bọn họ được? Cháu biết không, lúc đó chú vẫn còn nhỏ, so với bây giờ chú vẫn còn quá bé nhỏ, chú mang hai đứa trẻ đó chạy trốn khỏi thảo nguyên ư? Đứa bé gái còn có thể nhưng còn thằng bé thì sao, cũng phải có lúc cho nó bú sữa…

Dương Thần lắc đầu thở dài:

– Chú làm sao có thể cứu được với tình hình đó, ở đó mỗi ngày đều có người mắc bệnh.

Đường Đường im lặng, nấc vài cái:

– Chú à, vì sao chú lại cho cháu xem những bức ảnh này, đau lòng quá.

Dương thần khẽ cười:

– Chú muốn cháu so sánh, đối với bọn họ mà nói, cháu từ nhỏ đã từng trải qua những việc như thế này chưa?

– So với cháu sao?

Đường Đường bĩu môi nói:

– So sánh với cháu như thế nào, tuy rằng bố mẹ của cháu không thể ở cùng một chỗ, nhưng tốt xấu gì thì cũng là bố mẹ của cháu, hơn nữa cháu cũng chưa bao giờ thiếu tiền, muốn mua cái gì thì mua thôi.

– Đúng vậy, so sánh với bọn họ, cháu thật sự quá may mắn. Bọn họ không thể giống cháu như vậy, dù trốn nhà cũng có người như chú đưa cháu đi ăn Macdonald.

Dương Thần tiếp tục trêu chọc:

– Cháu cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi, gia đình không hạnh phúc, nhưng cháu có nghĩ tới không, trên thế giới này có biết bao nhiêu đứa trẻ, cũng phải gặp những kết cục bi thảm như thế này. Cho dù cháu đang đứng cạnh chú, cháu có cảm thấy là người có gia đình hạnh phúc không, lúc cháu ở tuổi 18 bất mãn, đến cái nơi tồi tàn đó đà điểu cũng không sinh tồn được, cháu muốn đi liền hơn một tháng sao? Cháu có người chăm sóc lúc ốm đau. Có người cho ăn cho mặc, cho đi học. Thế tại sao học có 1 tháng đã mệt, mẹ cháu quản cháu nghiêm khắc, cũng có ý muốn tìm bạn trai, cháu lại phá bà ấy, bỏ nhà đi. Cháu có biết, ngôi nhà cháu bỏ đi là mảnh đất mơ ước của bao nhiêu người không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 23/08/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vĩnh Hằng – Quyển 2
Vô số sợi tơ màu xanh lục từ trong Thi động, trên mặt đất, trong đám thảo mộc, từ những tảng đá lớn nhanh chóng ngưng tụ lại trở thành một bức tường ngăn cách trước mặt Bạch Tiểu Thuần, ngăn cản một kích này của Hứa Tiểu Sơn. Tiếng ầm vang chấn động, vô số sợi tơ màu xanh lục...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Vĩnh Hằng – Quyển 11
Ở trong tiếng rít gào này, thân thể hắn rốt cuộc nhanh chóng bành trướng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Trong nháy mắt, hắn lại có thể hóa thành kích thước chừng mười trượng. Thân thể hắn cũng không còn chênh lệch hai bên cách xa như trước nữa. Tuy vẫn là một bên to một bên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Hàn Lập – Quyển 21
Nghe được những lời này, Lũng gia lão tổ sau khi suy nghĩ một hồi lập tức khởi độn quang hướng về Hàn Lập nhanh chóng bay đi. Chớp động một cái liền xuất hiện bên cạnh Hàn Lập với một bộ mặt âm trầm, lạnh lùng. Ở một nơi khác, Vũ Y thiếu nữ với đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhanh...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân