Hiện giờ trong bốn đại gia tộc, mạnh nhất là Ninh gia, tộc trưởng thay đổi triều đại trước tiên và thuận lợi, Ninh Quang Diệu trấn thủ ngai vàng Thủ tướng Hoa Hạ, cũng tự nhiên mà trở thành gia chủ Ninh gia.
Dương Công Minh nhà Dương gia sức khỏe hiển nhiên so với Đường lão gia cường tráng hơn rất nhiều, tuổi tuy rằng không nhỏ, nhưng chưa khi nào nghe nói có bệnh tật gì.
Lý Mạc Thân nhà Lý gia thì lại đối lập, tuổi còn trẻ, còn chưa đến thời điểm gánh vác trọng trách, nếu muốn nói tuổi xế chiều, cũng liền giống như Đường Triết Sâm, bất luận tuổi tác hay sức khỏe, đều đã tới thời kỳ cuối cùng.
Cho nên, làm sao để sau khi Đường lão gia mất đi, Đường gia vẫn có thể đứng vững trong vị trí bốn đại gia tộc, vẫn là nỗi lo lắng của các thành viên trong gia tộc.
Lý Độn là lần đầu tiên đến Đường gia, không quen biết với những người ngồi ở đây, nhưng căn bản không gặp hắn cũng không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, vừa ngồi xuống, đã rót đầy rượu Mao Đài, hướng tới vài người nhà Đường gia ngồi gần hắn kính rượu.
– Thật khó có được may mắn cùng các vị ăn bữa cơm chung, kính mong quý vị không chê món lễ nhỏ của tôi, tôi xin uống trước ba chén rượu phạt.
Lý Độn hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu lên, một chén rượu trắng liền như vậy đưa vào miệng, ít nhất cũng có hai lượng.
Mọi người ai ai trong lòng cũng đều buồn bực, bọn họ đâu ai nói phải phạt rượu hắn a.
– Lý thiếu gia thật biết nói đùa, đại thiếu gia Lý gia, chúng tôi đâu dám khinh thường, huống chi lại là một trong thế hệ Song vương trẻ tuổi, chúng tôi có thể cùng ăn bữa tối như thế này, là chúng tôi nên kính rượu mới đúng.
Đường Hoàng tại thời điểm này đã biểu hiện ra thái độ của người nối nghiệp Đường gia tương lai, đứng dậy cùng Lý Độn chạm cốc, cười nói.
Lý Độn nuốt một ngụm rượu to xuống bụng, nhếch miệng cười ngây ngô nói:
– Cái gì song vương với không song vương, còn không bằng quả trứng vịt hai lòng.
Nói xong, Lý Độn đột nhiên cùng người ngồi một bên, nãy giờ vẫn không hé răng cúi đầu không nói là Đường Tâm, nói:
– Đường Tâm tiểu thư, có thể hay không rót cho tôi một chén rượu?
Đường Tâm đang căm tức, nghe được Lý Độn đột nhiên cười hì hì nói mình phải rót rượu, bất mãn nói:
– Anh không có tay không biết rót sao?
Nói vừa xong, Đường Tâm sắc mặt liền cứng đờ, thầm nhủ không tốt rồi.
Quả nhiên, tất cả mọi người Đường gia đang ngồi ở đó trừng mắt nhìn Đường Tâm, cô bé kia là ăn phải thuốc súng sao? Không biết thời điểm này là thời điểm ngàn năm một thuở phải nịnh bợ Lý gia sao?
Ngày thường, Lý Độn vị tiểu chủ này của Lý gia đều đánh trận ở các nơi trên thế giới, thật khó mà gặp mặt? Cho dù tại Yến Kinh, lấy tính tình quái gở của hắn cũng rất ít tham dự các trường hợp xã giao, khó tự mình chạy đến cửa, lại bị Đường Tâm phá hỏng rồi, cô chính là tội nhân của Đường gia.
Ai ngờ, Lý Độn 1 chút tức giận cũng không có, mà là cười ha hả nói:
– Đúng vậy, là Lý mỗ đường đột quá, tôi có tay, có tay…
Mọi người liền nhìn thấy, Lý Độn tự mình lấy bình rượu, tự rót cho mình một ly.
– Đường Tâm tiểu thư, tôi kính cô, tôi uống cạn, còn cô tùy ý.
Lý Độn lại hướng Đường Tâm nâng chén nói.
Mọi người trong Đường gia đều ngửi thấy mùi lạ, Lý Độn này… Giống như thật lòng có ý đặc biệt với Đường Tâm nha…
Theo lý thuyết, trong những người đang ngồi ở đây, người phải kính rượu trước tiên nên là Đường Triết Sâm mới đúng, nhưng Lý Độn cũng là một lòng một dạ ở bên người Đường Tâm, nghiễm nhiên hôm nay đến cũng là vì Đường Tâm.
Đường Tâm tuy rằng không muốn, nhưng vẫn là đứng dậy, hai tay cầm chén rượu cùng Lý Độn chạm chén, tùy tiện nhấp môi.
Nhưng ai đâu biết bởi vì hồn để tận đâu, nên Đường Tâm uống rượu Mao Đài nồng độ cao nên liền bị sặc.
“Khụ khụ…”
Đường Tâm nhẹ giọng ho khan, một đôi mắt tròn tròn cũng hồng hồng thấm ra nước mắt.
Lý Độn cả kinh, vội buông chén rượu, giúp đỡ Đường Tâm phía sau lưng, nhẹ nhàng vỗ vài cái, xấu hổ nói:
– Ai ya, Đường Tâm tiểu thư, tôi không biết em không uống được rượu, sớm biết, tôi sẽ không mời rượu nữa, tôi thực không cố ý để em sặc…
– Anh buông ra.
Đường Tâm bỗng nhiên phát giác chính mình bị Lý Độn ôm lấy lưng, lập tức khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ lên nóng ran, kinh hoảng đứng xa Lý Độn.
Lý Độn ngượng ngùng mỉm cười vài cái, sau đó lại hướng mọi người Đường gia đang ngồi ngây người mặt dày mày dạn nói:
– Thật xấu hổ quá, con người tôi kỳ thật khá đứng đắn, tuyệt đối không có ý đùa giỡn Đường Tâm, chỉ do… Chỉ do quan tâm, quan tâm cô ấy một chút mà thôi.
Dương Thần vừa rồi an vị ở đằng kia vẫn im lặng dùng bữa liếc mắt Lý Độn một cái, lắc đầu cười cười.
Lý Độn như vậy, nếu ai còn nhìn không ra, hắn là có ý tứ đối với cô bé Đường Tâm kia, thực là chỉ số EQ quá thấp.
Ánh mắt Đường Uyển mang theo tia cười, nhẹ giọng ở Dương Thần bên tai nói:
– Không nghĩ tới, Lý Độn sẽ thích Tâm nhi, tôi trước kia còn lo lắng Tâm nhi luôn ở bên ông nội sẽ rất khó lấy chồng, hiện tại xem ra không cần phải gấp gáp.
– Lý Độn kia điên điên khùng khùng, em làm chị mà yên tâm sao?
Dương Thần cười tà nói.
Đường Uyển khinh bỉ liếc mắt nhìn Dương Thần một cái.
– Loại người nam nhân như anh còn có nữ nhân nguyện ý đi theo cùng, còn sợ Lý Độn như vậy sao.
Dương Thần mất mặt, làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục tự mình uống rượu dùng bữa, hắn là đến ăn cơm chiều, chứ không có hứng thú cùng người ta xã giao.
Đường Triết Sâm mặt mũi hiền lành nhìn một lát, vẫn cười dài, lúc này tình hình rốt cục an tĩnh lại, hỏi Lý Độn:
– Thiếu gia Lý gia, hôm nay chúng ta tổ chức bữa cơm tối này, vốn là muốn cảm tạ Dương Thần đã cứu cháu gái ta Đường Uyển, nhưng cậu lại tới như vậy, cũng giống như là mời cậu, cậu nên hướng Dương Thần tạ lỗi một chút.
Lý Độn khoát tay áo, ý không sao cả nói:
– Đường lão gia điểm ấy yên tâm, Dương Thần nghĩ cái gì tôi rõ ràng nhất, hắn chỉ cần hết ăn lại uống, những việc khác đều không sao cả.
Nói xong, còn nhướn mày nháy mắt với Dương Thần.
Dương Thần đang gặm chân gà nghe nói như thế, hận không thể trực tiếp đem chân gà ném trên mặt Lý Độn.
– Hình như ngươi mượn cớ phải phạt rượu, uống hết nửa chai Mao Đài.
Dương Thần không cam lòng yếu thế lườm hắn một cái.
Lý Độn cũng không đỏ mặt, vỗ bộ ngực nói:
– Tôi đây rất thẳng thắn, đâu giống ngươi đồ tiểu nhân giả vờ trái tim quân tử?
– Còn ngươi thì mời khách ăn cơm đi tới quán mì sợi, đưa tiễn bằng hữu sợ xe tốn dầu, giống người mini keo kiệt, tiểu nhân đều dính không vào…
– Tôi…
– Được rồi được rồi.
Đường Uyển nhịn không được.
– Các anh cũng không phải trẻ con, như thế nào còn đấu võ mồm chứ, Đường gia chúng tôi là vườn trẻ sao?
Đường Uyển cũng là không có biện pháp để ngăn trở, bởi vì người ngồi ở đây nghe được chuyện Lý Độn mời khách đi quán mì sợi, đều đã cố nén, còn không đã cười thành tiếng rồi.
Thậm chí vài người hầu đã dùng ánh mắt quái dị nhìn Lý Độn, dường như suy nghĩ đại thiếu gia Lý gia như thế nào lại keo kiệt như vậy, chẳng lẽ trong nhà không cho tiền tiêu vặt sao?
Chỉ có Đường Tâm ngồi ở bên cạnh Lý Độn, cúi đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự khinh thường và cười lạnh.
Hai nam nhân nhàm chán khắc khẩu một đoạn, Đường Hoàng hợp thời khơi mào đề tài, cười tủm tỉm nói với Dương Thần:
– Dương tiên sinh, nghe nói… Ngươi cùng Yến Kinh Dương gia, quan hệ rất sâu đậm, nhưng vẫn là tin tức nghe bên lề đường, không biết đêm nay có thể hay không nói cho mọi người biết một câu, Đường gia chúng ta cũng đều rất ngạc nhiên a.
Quan hệ giữa Dương Thần và Dương gia, trên thực tế trước khi Dương Phá Quân không trúng tuyển cũng đã có phong thanh tại Yến Kinh, dù sao hướng đi của Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa, không có khả năng giấu diếm được những người nhạy cảm.
Đường Hoàng lúc này hỏi, kỳ thật cũng muốn nhìn rõ quan hệ của Dương Thần và Dương gia đến mức độ như thế nào, làm cho hắn thấy rõ thế cục giao lưu cùng Dương Thần.
Dù sao, nếu Dương gia nhìn nhận Dương Thần, Dương Thần kia mới chính là người thừa kế thứ nhất của Dương gia, nếu Dương gia trước mắt không tiếp nhận hắn, như vậy… Dương Thần vẫn là một nhân vật màu xám, không ngẩng mặt lên được.
Mặc dù những người đang ở đây đối với Đường Hoàng cũng không thích thú, nhưng cũng đều mang nghi ngờ chờ Dương Thần trả lời.
Dương Thần nhấm nuốt thịt heo, nói:
– Tôi trước đó vài ngày, tìm được mẫu thân thất lạc nhiều năm rồi, về phần khác, tôi cũng không có gì có thể nói.
Nghe xong đáp án này, mọi người trong Đường gia đều có suy nghĩ riêng, xem ra Dương Thần và Quách Tuyết Hoa sống cùng nhau là thật, nói như vậy không có giới hạn rõ ràng với Dương gia.
Nếu Dương Công Minh không muốn nhìn nhận Dương Thần, liền sẽ không đi Trung Hải, cũng sẽ không để con dâu cùng Dương Thần ở lại cùng nhau.
Vừa nghĩ tới đó, người nhà Đường gia lại hưng phấn lên, Dương Thần lại nhiều lần cứu Đường Uyển, khẳng định là quan hệ với Đường Uyển không phải là ít, nói không chừng, Đường gia có thể dựa vào Dương Thần, cùng Dương gia tạo mối quan hệ.
Về phần Dương Thần đã kết hôn, người trong đại gia tộc có thể trực tiếp bỏ qua, ngay cả con gái của Đường Uyển đều đã lớn như vậy, vốn không thể thật sự gióng trống khua chiêng lập gia đình, cho nên, cho dù là âm thầm có quan hệ, người nhà Đường gia cũng thấy không có gì.
Có người còn nghĩ tới Đường Đường và Viên Dã của Trung Hải Viên gia, trong tương lai nếu thuận lợi kết hôn, vậy thì phải cùng Dương gia liên kết hai đường, lại vui gấp bội.
Không ít người trong lòng mừng rỡ, đây thật đúng là ngày tốt, mắt thấy Dương gia và người của Lý gia, đều muốn cùng Đường gia tạo mối quan hệ.
Chỉ có điều mọi người cũng không biết được, nếu Đường Uyển thực sự cùng Dương Thần xác lập quan hệ gì đó, giá trị bản thân Dương Thần, so với Dương gia còn lớn hơn.
Lý Độn nghe được Dương Thần và Dương gia có liên quan, cũng không bất ngờ mấy, Lý gia vốn là người nắm trong tay cục an ninh, tin tức trọng yếu, Lý Độn luôn có thể trực tiếp biết được, chỉ có điều hắn cũng không cần quan tâm Dương Thần là thân phận con cháu Dương gia.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/09/2020 03:29 (GMT+7) |