– Các người… đều đã cùng tôi trải qua bao nhiêu sóng gió. Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi quên các người đã đóng góp như thế nào cho hội, tôi cũng biết trong lòng các người nhất định có nhiều điều bất mãn với tôi…
Nhưng tôi không ngờ, các người thực sự đã đi đến nước này, lẽ nào tình cảm bao nhiêu năm qua đều không đáng nhắc đến như vậy sao, muốn đoạn tuyệt như vậy sao.
Các Đường Chủ đều im thít, không nói gì. Cùng lắm thì cũng có vài người dùng ánh mắt buồn bã liếc nhìn Lưu Thanh Sơn một cái.
Trong mắt của Lưu Thanh Sơn lộ ra một nụ cười bất lực:
– Xem ra, các người thực sự đã quyết định muốn tôi chết rồi.
– Anh Lưu, cái gọi là “anh hùng” của anh đã không cách nào cho chúng tôi nhiều lợi lộc như vậy, nhưng Hội trưởng Từ lại có thể. Vậy chúng tôi đương nhiên phải ủng hộ bà ấy làm Hội trưởng. Nhưng, anh Lưu à, anh có đi xuống dưới âm phủ thì cũng đừng quá lo lắng, dù sao đứa con trai Minh Hào của anh sau này cũng có thể làm Hội trưởng. Cũng coi như anh còn có chút hương khói còn lưu lại.
Một người đàn ông thản nhiên nói, cũng không biết là an ủi hay là châm biếm.
Lưu Thanh Sơn đột nhiên cười lớn, cười đến nỗi trông hết sức kỳ dị.
– Hương khói… Đúng vậy, tôi còn có chút hương khói…
Lưu Thanh Sơn cười không ngừng, thân thể cũng như co rúm lại.
Cao Việt ôm Từ Oánh, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy Lưu Thanh Sơn có chút kỳ quái, nhưng lại không nói gì, cũng không nghĩ nhiều. Cao Việt cười khẩy, nói:
– Lưu Thanh Sơn, trước khi chết, không có điều gì muốn nói sao? Nếu như không có gì thì tôi sẽ tiễn ông lên đường.
Lưu Thanh Sơn không để ý tới bọn họ, mà nói với Dương Thần vẫn đang ngồi im lặng ở bên cạnh:
– Con rể, con xem, việc này nên làm thế nào?
Từ trong lời nói của Lưu Thanh Sơn, Dương Thần cảm thấy có chút khác thường. Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Thanh Sơn liền hiểu ra điều gì đó.
Đúng rồi, thảo nào vừa rồi mới cảm thấy có gì đó không bình thường, mình đã bỏ qua một vài chi tiết nhỏ…
Lập tức, Dương Thần cười ngây ngô, nói:
– Vừa rồi tôi còn cảm động đôi chút vì ông đang cầu xin cho tôi. Nhưng bây giờ xem ra, đúng là gừng càng già càng cay.
– Cậu sai rồi.
Lưu Thanh Sơn nói:
– Mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng những lời tôi nói đều là thật lòng.
Dương Thần im lặng một hồi:
– Những thứ này đối với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa gì quá to lớn cả. Ông đã sớm có kết luận như vậy, thì xử lý đi.
Cao Việt, Từ Oánh ở một bên và tất cả mọi người nghe thấy cuộc nói chuyện khó hiểu giữa Lưu Thanh Sơn và Dương Thần, đều chau mày lại. Nhưng trong lúc này, Lưu Thanh Sơn còn có cách nào có thể chạy trốn chăng?
– Hừ, sắp chết rồi mà còn khoa trương.
Trên khuôn mặt đầy mê hoặc của Từ Oánh lộ ra vẻ tàn nhẫn:
– Lưu Thanh Sơn, những chiêu của ông, tôi đã nhìn thấy nhiều rồi, đừng tự cho rằng có thể hù dọa người khác. Ông đã không có lời nào trăn trối như vậy, vậy chính tay tôi sẽ cắt đứt tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm qua, tiễn ông xuống địa ngục.
Nói xong, Từ Oánh đưa tay về phía một người đàn ông mặc áo đen ở ngay phía sau, nói:
– Đưa súng cho tôi.
Nói xong, nhưng không nhìn thấy người đàn ông kia phản ứng gì.
Từ Oánh nhíu mày, không đủ kiên nhẫn bèn quay đầu lại, nói:
– Nghe thấy không, lỗ tai mày điếc à?
Người đàn ông kia vẫn đứng im như khúc gỗ, không thấy chút động tĩnh gì.
Trong mắt Từ Oánh hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nói với tên áo đen khác:
– Cậu, qua đây, đưa súng cho tôi.
Kết quả vẫn như vậy, tên áo đen kia cũng vẫn đứng im, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, căn bản là không nghe theo sự điều khiển của Từ Oánh.
Lúc này, rất nhiều người trong hội trường cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó bất thường.
Từ Oánh và Cao Việt nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau.
Lẽ nào…
– Vẫn là tôi…
Giọng nói của Lưu Thanh Sơn lúc này liền biến thành một giọng nói rất đáng sợ.
Chỉ thấy Lưu Thanh Sơn chỉnh lại cổ áo, khôi phục lại tinh thần, từ trên ghế đứng dậy, chắp hai tay ra sau, ngạo nghễ nhìn toàn bộ hội trường một vòng.
– Tất cả mọi người hãy về vị trí của mình.
Lưu Thanh Sơn chậm rãi nói.
Vừa ra lệnh, tất cả những tên mặc áo đen đều đưa súng ra, hướng vào những nguyên lão của hội Thanh Long ở gần họ nhất.
Đúng lúc này, người đàn ông phía sau Từ Oánh và Cao Việt cũng đưa nòng súng chĩa về hướng sau đầu của đôi nam nữ này.
Trong khoảnh khắc, tình thế đột ngột chuyển hướng.
Không chỉ có Từ Oánh và Cao Việt sắc mặt trở nên trắng bệch, khó tin vào mắt mình, mà tất cả những nguyên lão trong hội Thanh Long cũng đều cảm thấy mình như đang nằm mơ, quên mất cả việc hít thở.
Dương Thần chậc chậc vài tiếng thán phục, cũng không nói gì, chỉ cảm thấy mình đã quá xem thường người bố vợ này.
Khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xây dựng cơ sở đầu tiên cho hội Thanh Long, đế vương trong thế giới ngầm ở Yến Kinh, chẳng lẽ thực sự có thể để cho người khác dễ dàng phản bội mình vậy sao?
May mà Lưu Thanh Sơn là một thủ lĩnh ma – phi – a ở Yến Kinh, nếu ông ta mà ở Trung Hải thì có lẽ Tư Đồ Minh Trạch sớm đã bị xử lý, và Sắc Vi của mình cũng không có cơ hội trưởng thành…
Dương Thần cũng vừa mới tìm ra một vài manh mối. Lúc trước điều khiến hắn cảm thấy có gì đó khác thường, không phải thứ gì khác mà chính là bên người của Lưu Thanh Sơn, không ngờ lại không có bất kỳ một vệ sĩ nào. Điều này đối với một thủ lĩnh ma – phi – a mà nói, thực sự thật chẳng ra làm sao. Cho dù có giấu ở nơi âm u nào đi nữa thì cũng không có đạo lý nào mà Dương Thần không cảm nhận được.
Sau khi nhìn thấy những Đường Chủ khác trong hội trường cũng không có vệ sĩ, Dương Thần cho rằng đây là một đại hội bình thường, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng sau đó, tên họ Trương bị bắn chết trong phòng họp, âm thanh của súng cũng không phải nhỏ, đây lại không phải là phòng cách âm gì, cho nên âm thanh nhất định sẽ được truyền ra bên ngoài rất xa. Nhưng không ngờ cũng không có bất kỳ một động tĩnh nào từ bên ngoài, điều này cũng có chút khó hiểu.
Đây dù sao cũng là địa bàn trọng yếu của hội Thanh Long, vẫn là khách sạn nghỉ dưỡng có nhiều nhân viên. Cho dù Từ Oánh và Cao Việt có mua chuộc được một lực lượng lớn các nhân viên để chuẩn bị cho việc phản bội này thì cũng không thể khiến cho tất cả những nhân viên trong hội Thanh Long răm rắp nghe theo lệnh của họ được.
Trong đại hội nguyên lão như vậy, sau khi có tiếng súng vang lên, không ngờ không có bất kỳ nhân viên nào tới gần để xem xét kiểm tra, đương nhiên tình huống này sớm đã có sự sắp xếp.
Nói rằng Từ Oánh và Cao Việt đã mua chuộc được tất cả những người ở đây, hoặc đổi thành người của bọn họ, như vậy cũng quá giống khua chiêng gõ trống, lật ngôi vị còn muốn để người khác biết sao? Dường như không thể, vì vậy khả năng lớn nhất chính là – tất cả những người này đều do Lưu Thanh Sơn bài trí sắp xếp ở xung quanh, đều nhận được mệnh lệnh là án binh bất động.
Lưu Thanh Sơn vẫn cứ thăm dò, lợi dụng tình huống này để thử độ trung thành của những người ở đây.
– Làm sao… làm sao có thể như vậy được?
Từ Oánh thì thào, hai đầu gối mễm nhũn ra, quỳ rạp ngay xuống mặt đất, mặt ngây ra.
Còn Cao Việt thì toàn thân run lẩy bẩy, cũng quỳ xuống đất, dập đầu mạnh trước Lưu Thanh Sơn.
– Hội trưởng, Hội trưởng, xin hãy tha mạng. Hội trưởng xem, Cao Việt tôi đã bên ông bao nhiêu năm rồi, không có công lao thì cũng có phần vất vả. Xin đừng giết tôi. Đều do người đàn bà này xúi giục tôi, nên tôi mới ngu ngốc như vậy… Hội trưởng… Hội trưởng, đều là lỗi của bà ta.
Nghe thấy Cao Việt khóc lóc cầu xin tha mạng như vậy, Từ Oánh quay đầu lại. “Phụt!”, Bà ta nhổ nước bọt vào người Cao Việt.
– Cao Việt… thua thì cũng thua rồi, cậu thực sự không phải đàn ông…
Từ Oánh nhìn Cao Việt khinh miệt, sâu trong đôi mắt là sự ân hận và tuyệt vọng.
Lưu Thanh Sơn thản nhiên liếc nhìn hai người này, cũng không để ý tới, mà nhìn đám nguyên lão đang ngồi ở bên, nói:
– Các người có lẽ rất bất ngờ, vì sao đáng lẽ tôi nên bị sắp đặt như vậy, nhưng ngược lại những kẻ bị an bài đều là các người.
Nói xong, Lưu Thanh Sơn dừng lại, dường như đang ngắm nghía vẻ sợ hãi của tất cả mọi người ở đây, mới hờ hững nói:
– Đương nhiên các người sẽ không hiểu. Vì các người không hiểu nên tôi – Hội trưởng, còn các người hôm nay sẽ đều phải rời khỏi thế gian này.
– Hội trưởng tha cho lão Đặng này. Là Từ Oánh và Cao Việt xui khiến chúng tôi, không phải là lỗi của chúng tôi.
Vị Đường Chủ họ Đặng toát mồ hôi hột, dập đầu trên mặt đất, ve vẩy đuôi như con chó Nhật, run rẩy.
Lưu Thanh Sơn xua tay, nói:
– Lão Đặng, ông nói như vậy cũng chẳng ích gì. Vừa rồi, tôi hỏi các người, có phải các muốn đoạn tuyệt tình nghĩa với tôi không, thì không một ai trong các người lựa chọn đứng về phía tôi. Các người đã không thể cùng sinh cùng tử với tôi như vậy, thì tôi cũng không nhất thiết phải níu giữ các người lại. Cơ hội thì cũng đã cho các người rồi, nhưng đáng tiếc, các người không biết trân trọng.
Tất cả các thành viên trong hội nghị đều tỏ vẻ hối hận và không cam lòng. Bọn họ không thể ngờ rằng, từ đầu đến cuối, Lưu Thanh Sơn mới là người khống chế tất cả. Từ Oánh đùa giỡn bọn họ, nhưng Từ Oánh chẳng phải cũng bị Lưu Thanh Sơn đùa giỡn lại sao?
Mấy năm nay, nhìn Lưu Thanh Sơn không còn sung sức như trước kia, sự sợ hãi của mọi người đối với ông ta cũng giảm dần. Nhưng lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa, Lưu Thanh Sơn bất động, nhưng một khi ra tay thì vẫn rất khủng khiếp, tiêu diệt tất cả.
Những người ở đây đều hiểu rõ, trên con đường này, sự phản bội, sự bất trung đều là những tội danh được đặt lên hàng đầu. Nếu như không thành công thì sẽ phải mất mạng.
Lưu Thanh Sơn cũng không do dự nhiều. Những gì ông muốn nói thì cũng đã nói rồi. Người đàn ông một tay thống nhất Yến Kinh này, trong thời khắc như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian ở đỉnh cao, bỗng gầm lên:
– Giết!!!
– Chờ một chút.
Dường như đúng lúc này, lão Đặng đang quỳ dưới đất bỗng đứng dậy, xé tan bộ trang phục trên người mình ra.
– Các người không thể giết tôi, nếu không tất cả sẽ cùng chết.
Lão Đặng với gương mặt điên cuồng, đầy dữ tợn hét lên, quanh bụng ông ta đang buộc một chùm bom.
Rất hiển nhiên, nếu đạn bắn vào người ông ta thì trong nháy mắt sẽ va chạm với chùm bom đó, và khi một quả bom nổ, thì tất cả sẽ cùng nổ theo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/09/2020 03:29 (GMT+7) |