Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 8 » Phần 76

Dương Thần - Quyển 8

Phần 76

Dương Thần có thể né tránh được, nhưng hắn không hề có chút ý nghĩ nào muốn né tránh cả.

Khi nhận ra người đàn bà muốn tát mình, Dương Thần chỉ chú ý đến ánh mắt kìm nén nỗi đau khổ đến tột cùng của cô ta.

Chính bản thân làm cho cô ta trở thành như vậy? Tuy rằng Dương Thần còn mơ hồ, chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vấn đề chắc chắn xuất phát từ chỗ của mình, chỉ hy vọng sau khi để cho Mạc Thiện Ny tát một cái thật mạnh, có thể khiến cho lòng của cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Cho dù là Quách Tuyết Hoa, hay là Mã Quế Phương nhìn ở phía xa, đều sưng sờ với cái tát này, nhưng tất cả mọi người đều im lặng, nhất là Quách Tuyết Hoa, nhìn thấy con trai mình bị đánh, xém chút nữa đã lên tiếng kêu dừng tay.

Nhưng mà lúc này, họ với tư cách là bậc trưởng bối, cũng đều chọn cách im lặng.

Còn trong mắt của Lâm Nhược Khê, cảm giác phức tạp trong lòng, không lời nào tả nổi.

Rõ ràng chồng mình bị người đàn bà khác tát tai, nhưng người đàn ông này lại cam tâm chịu tát, còn bản thân mình lại không biết phải làm sao để ngăn cản.

Dương Thần hít thở một hơi thật sâu:

– Hết giận rồi phải không, có muốn thêm…

“Bốp”.

Không đợi Dương Thần nói hết, bàn tay kia của Mạc Thiện Ny thêm một bạt tai mạnh vào mặt Dương Thần.

Dương Thần cảm thấy má của mình đau rát như lửa, dù sao thì trước mặt là người đàn bà yêu dấu, Dương Thần cố hết sức không chống đỡ, sợ làm tổn thương cô ta, nên bèn để cho Mạc Thiện Ny trút hết cơn giận.

Vì vậy mà Dương Thần cũng có thể cảm thấy sự đau khổ, tuy là như vậy, cơ thể của Dương Thần khỏe mạnh ngoài sức tưởng tượng, tay của Mạc Thiện Ny đánh đến nỗi hơn tê, lòng bàn tay bừng đỏ, đường chỉ tay trở nên trắng bệch.

Dương Thần nhíu mày, nhìn bàn tay run run của Mạc Thiện Ny, hỏi khẽ:

– Đánh mạnh đến như vậy, tay em đau rồi.

– Đau? Đau đến nỗi con tim rỉ máu, xương cốt rã rời, đã tê tái hết rồi, làm gì còn biết đau nữa.

Mạc Thiện Ny cười khẩy.

Dương Thần cảm thấy buồn bực.

– Thiện Ny, rốt cuộc em vì chuyện gì mà phải đứng đợi anh dưới mưa vậy? Cho dù bây giờ là mùa hè, tắm mưa như vậy cũng có thể bị cảm, em có chuyện gì cứ nói với anh không phải tốt hơn sao?

Mạc Thiện Ny cắn môi, kìm lại dòng lệ, giọng nói hơi buồn bã nhìn người đàn ông.

– Tìm anh… tìm anh ư? Em luôn tìm anh đấy chứ, liên lạc với anh, nhưng anh có cho em cơ hội sao?

– Ý… ý em là sao?

Dương Thần cảm thấy càng nghi ngờ hơn.

– Hừ, còn giả vờ không biết nữa hả?

Mạc Thiện Ny cười khẩy, nói:

– Vậy cũng tốt, để em nói… vì mẹ em muốn anh rời xa em, nói rằng chúng ta không có bất cứ cơ hội nào, thì anh liền bỏ rơi em, lảng tránh em, không phải sao?

– Lảng tránh em? Bỏ rơi em? Anh… nói rằng sẽ bỏ rơi em nào hồi nào?

Dương Thần thất thanh hỏi.

Mạc Thiện Ny nhìn chằm chằm vào hắn.

– Anh không nói, em cũng cảm nhận được, tối hôm đó em gọi điện thoại cho anh, anh gọi thẳng tên của em, giọng nói lạnh lùng như một kẻ xa lạ, anh có biết rằng sau khi em nghe thấy đã khó chịu đến nỗi nào không? Em chưa nói được mấy câu, thì anh đã cúp máy, em cứ tưởng chắc anh có việc gấp, nhưng mà… nhưng mà nửa tiếng sau, một tiếng sau… từng cuộc điện thoại của em, gọi đến điện thoại hết pin, anh cũng không chịu bắt máy.

– Chuyện này…

Dương Thần buồn rầu vô cùng.

– Tại vì anh…

– Em biết.

Mạc Thiện Ny thẳng thừng ngắt lời giải thích của Dương Thần.

– Anh đã đi Mỹ rồi, đúng không? Chẳng nói chẳng rằng, điện thoại của em cũng không nghe, một mình bỏ đi Mỹ, làm cho em không tài nào liên lạc với anh được, em thực sự làm cho anh cảm thấy phiền phức đến như vậy, em thực sự đã làm cho anh cảm thấy không còn ý nghĩa gì đế gặp mặt một lần nói rõ mọi chuyện sao?

Nghe Mạc Thiện Ny nói mấy lời này, Quách Tuyết Hoa đứng ở một bên bỗng quay đầu liếc nhìn Mã Quế Phương đứng ở đằng xa bên kia.

Trong ánh mắt của 2 người làm mẹ, không chỉ nhìn thấy sự đau khổ, mà còn cảm thấy khó xử.

Dương Thần gượng cười.

– Thiện Ny, em hiểu lầm anh rồi…

– Hiểu lầm?

Mạc Thiện Ny nước mắt giàn giụa.

– Em cũng hy vọng chỉ là hiểu lầm… Nhưng mà sáng hôm nay, kể cả việc dừng lại nói với em một câu cũng không thèm, không lẽ cũng là hiểu lầm sao? Nếu không phải em đứng ở cánh cửa chính này dầm mưa đợi anh, anh có chịu gặp mặt em sao?

– Em… em hãy nghe anh giải thích, anh… anh… Haiz.

Đầu của Dương Thần hơi bấn loạn, không biết phải nói từ đâu, vừa ôm đầu vừa nhíu mày, bản thân mình không ngờ đã vô tình làm cho sự hiểu lầm giữa 2 người đã càng ngày càng sâu sắc đến mức độ này.

Buổi tối hôm đó, đúng là trong lòng của mình có phiền muộn, mới không thể nào nói vài câu thân mật với Mạc Thiện Ny, sau đó lại vì sự việc ở Thái Bình Dương, di động để quên ở nhà, nên cứ gác lại chuyện này.

Làm sao cũng không ngờ, vì bản thân mình nhất thời sơ sẩy, đối với Mạc Thiện Ny mà nói, mấy ngày nay đã phải chịu đả kích và tra tấn một cách nặng nề.

Sáng hôm nay thì càng khóc không ra nước mắt, vừa lúc Lâm Nhược Khê và Trinh Tú xảy ra chuyện, bản thân mình dĩ nhiên không dám ở lại nói chuyện phiếm với Mạc Thiện Ny.

Ai ngờ, sự hiểu lầm bên trong đó, đã làm cho Mạc Thiện Ny suy sụp đến nỗi như vậy.

Thực ra Dương Thần không thể nào biết được, trong tình cảm giữa hắn và Mạc Thiện Ny, cảm giác an toàn của Mạc Thiện Ny, suy cho cùng khác với Dương Thần, cho nên khi xảy ra sự việc, tinh thần của Mạc Thiện Ny không chịu nỗi sự đả kích.

Mạc Thiện Ny thấy Dương Thần buồn rầu đến nỗi không biết phải nói gì, cho rằng hắn im lặng là thừa nhận tất cả, càng đau buồn hơn.

– Không lẽ, tình cảm giữa em và anh, anh chỉ cần nghe lời nói của mẹ em, thì có thể một mình quyết định sao đường ai nấy đi sao? Anh dựa vào điều gì mà không hỏi cách suy nghĩ của em chứ, kể cả cơ hội nói một lời với em cũng không cho?

– Em biết, em không phải là vợ của anh, em chỉ là một người tình bé nhỏ có thể có, cũng có thể không có bên cạnh của anh, nhưng anh tưởng là bản thân em rất cam tâm, trời sinh ra em chỉ là để làm người tình của anh thôi sao?

– Đúng vậy, em không bằng Nhược Khê, em không xinh đẹp như cô ta, không có giàu như cô ta, không có tài quản lý giỏi tất cả mọi thứ như cô ta, em chỉ là một người làm công việc văn phòng bình thường dưới quyền quản lý của cô ta, nhà em cũng không giàu có, em cũng không có ba, còn mẹ em cần em nuôi dưỡng…

– Nhưng mà, chính vì em không bằng vợ của anh, em với tư cách là một người phụ nữ, kể cả quyền để yêu một người đàn ông cũng bị cướp đoạt sao?

Nghe người phụ nữ nói ra những lời dường như làm cho cõi lòng tan nát, Dương Thần kinh ngạc đứng đứng chết lặng một chỗ, nói không được lời nào, toàn thân như bị ngọn lửa thiêu đốt, trái tim bị sắp bị một luồng tình cảm mãnh liệt làm cho nổ tung.

Còn Lâm Nhược Khê đứng ở không xa, thì khuôn mặt thê lương đau khổ, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Mạc Thiện Ny lau nước mắt ở khóe mắt, thở mạnh một hơi.

– Không sai, em đã yêu một người đàn ông không nên yêu, bắt đầu từ ngày em quyết định bày tỏ tình cảm của mình, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, em biết, em không phải tham lam điều gì, em chỉ muốn giành lấy một phần tình cảm mà mình muốn có, bởi vậy, mặc kệ người ta coi em ra sao, cả đời này em cũng không hối hận vì sự lựa chọn của mình.

– Anh có biết không, Dương Thần, khi anh chấp nhận tình cảm của em, sự vui sướng trong lòng của em, là sự vui sướng không thể nào xóa nhòa trong 20 mấy năm nay.

– Em có thể vì ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên nói chuyện với anh, gặp mặt anh, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố… em có thể trả giá tất cả những gì em có thể.

– Cho dù đứng trước mặt của Lâm Nhược Khê, không thể nào ngẩng cao đầu nữa, cho dùng trong ánh mắt của những người khác, trở thành kẻ thứ ba thâm độc không hơn không kém, em cũng không hối hận.

– Bởi vì, em biết rằng anh cũng yêu em, vậy là đủ rồi…

Nói đến đây, Mạc Thiện Ny bổng cười khẩy với vẻ mặt sầu thảm, lắc đầu:

– Em thực sự không thể chấp nhận, trước đó vài ngày, lúc em định vì mẹ, rời xa anh, rõ ràng anh rất là kiên quyết muốn bên cạnh em… Tại sao, tại sao chỉ vài ngày trôi qua thôi, anh lại chỉ vì mẹ em nói chúng ta không thể ở bên nhau, thì chủ động bỏ rơi em… cho em hy vọng, rồi ngay lập tức đưa em xuống địa ngục, anh tưởng rằng em kiên cường đến vậy sao, có thể chấp nhật bất cứ chuyện gì sao?

Dương Thần không thể nào nghe tiếp nữa, trái tim của hắn dường như bị lời nói của người đàn bà vạch một vết thương làm cho máu tươi tuôn trào, còn bị xát thêm muối, ánh mắt của Dương Thần trở nên tăm tối, thậm chí không thể nào thở được nữa.

– Thiện Ny, không phải như em nghĩ đâu…

– Anh nghe em nói hết đã.

Ánh mắt của Mạc Thiện Ny sáng rực:

– Dương Thần, em muốn nói với anh là lúc em bước về phía của anh, em đã từ bỏ tất cả sự tự tôn đáng quý nhất của mình, bỏ rơi cả gia đình mà một người đàn bàn vốn phải có. Nếu như anh thật sự cảm thấy em là gánh nặng của anh, anh và em chia tay, sẽ thực sự tốt cho cả 2, vậy thì em không còn gì để nói nữa.

– Nhưng mà, khi anh muốn rời xa em, cả việc đối mặt nói với em cũng không muốn, tại sao phải trốn tránh em như vậy? Cho dù, người ta muốn bỏ một con mèo con, một con chó con thì cũng phải tự tay vứt bỏ…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/09/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lưu Phong – Quyển 2
Trương Thiên Sư cũng không để ý đến thái độ của Hoa Hạ đại đế, tiếp tục nói: “Bệ hạ, không dối gạt người nhưng nói hai năm là hạ thần đã có trừ hao ra rồi. ” Hoa Hạ đại đế gật đầu không nói gì. Trương Thiên Sư trầm mặc một lúc nhìn quanh bốn phía xem có người hay không, nhẹ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Dương Thần – Quyển 11
Phía Tây Bắc bệnh viện thánh Maria, một khu biệt thự nhỏ tương đối yên tĩnh của London. Căn biệt thự của Jane nằm một mình trong đám cây cối tươi tốt rậm rạp, mặc dù là nhân vật thuộc giới quý tộc của nước Anh, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, nên cũng không ai dám làm trái yêu cầu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Miêu Nghị – Quyển 21
Chuyện nhân chứng gặp đạo phỉ từ trên trời rơi xuống cũng dừng ại, các nhân viên kiểm tra quanh tinh môn cũng dần dần giảm bớt, sau đó đã biến mất không một tiếng động, có một số việc tự nhiên qua đi như vậy, không cần lý do. Lúc này bên Thủ Thành Cung lại có một vị khách, khách đến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân