Triệu Đường Diên làm công thần nên không thể không đi, oan gia ngõ hẹp, đi cùng còn có nam sinh nhìn cô không hợp mắt kia, may mắn là giáo sư Từ ở đây nên cậu ta cũng không dám cho Triệu Đường Diên sắc mặt kém.
Sau một lần kia Triệu Đường Diên cũng mới biết được, giáo sư Từ vậy mà lại quen biết Chu Trầm hơn nữa còn quan hệ rất tốt.
Là học trò cưng của giáo sư Từ nên cô được giáo sư đặc cách giới thiệu cho Chu Trầm.
Từ Tòng Khanh từ ái nhìn Triệu Đường Diên, một bên đối với Chu Trầm nói: “Tiểu Triệu thực sự rất có thiên phú lại chịu khó vươn lên.”
Chu Trầm cười phối hợp theo nói: “Dạ, năng lực không tệ, có thể kéo tài trợ từ Chu thị.”
Triệu Đường Diên ở một bên nghe được hơi sững sờ, anh thực sự là bởi vì cô “Khích lệ” mà bằng lòng tài trợ?
Là nữ sinh duy nhất có mặt ở đây, Triệu Đường Diên bị các đàn anh thuyết phục uống rượu, khi đó giáo sư Từ đúng lúc nhận được điện thoại của trường học gọi tới, tạm thời có chuyện nên phải rời đi trước, trong chốc lát trên bàn chỉ còn lại một đám học sinh cùng với người vốn nên bận rộn Chu Trầm.
Triệu Đường Diên cho rằng Chu Trầm chắc cũng phải rời đi, không nghĩ đến anh lại không hề có ý rời đi cho đến khi Chu Trầm thay cô ngăn lại đàn anh đến mời rượu.
Anh lấy cớ chiếu cố nữ sinh mà cản trở đàn anh mời rượu, đồng thời thay cô uống toàn bộ.
Tổng giám đốc Chu người nổi tiếng của thành phố Thượng Hải quả nhiên là người tao nhã lịch lãm như lời đồn.
Thế nhưng cản rượu lại không từ chối được đồ uống, nước ép ngũ cốc không biết bị người bỏ thuốc lúc nào.
Khi kết thúc bữa ăn Triệu Đường Diên mới phát hiện không bình thường, từ chối các đàn anh đề nghị đưa cô về trường mà cô quyết định ở trong gió lạnh tỉnh táo lại.
Ban đêm gió lớn, mặt của cô lại càng ngày càng nóng, đó là một loại cảm giác chưa từng có cô cảm thấy có thể mình đã bị bỏ thuốc.
Một nam sinh từ trong góc đi tới, Triệu Đường Diên chống đỡ mí mắt nhìn anh ta, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy dáng người chập chờn thế nhưng vẫn có thể nhận ra nam sinh đó là người vẫn luôn ngáng chân cô.
Mấy lần trước lén lút cô không để ý, không ngờ lần này thay đổi lại trực tiếp bỏ thuốc.
Cô gắng gượng đứng dậy rồi lấy ra con dao trong người.
Nam sinh kia tưởng là cô không hề có sức chống cự lúc tiến lên liền bị cô cắt một nhát lên cánh tay, nếu không phải toàn thân cô mất hết sức lực thì đáng lẽ nhát dao kia phải đâm vào bụng hắn.
Lúc này nam sinh kia mới phát hiện cô còn giấu dao mang theo bên người, anh ta thẹn quá hóa giận đẩy cô ngã xuống nền gạch cũng đoạt mất con dao của cô.
“Chỉ bằng con dao rách nát này?” Tên đó cười khẩy nói.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: http://truyensexhay.org/gai-ban-hoa/
Chu Trầm cũng không có lập tức rời khỏi quán ăn, anh ngồi phía sau xe Rolls – Royce, đột nhiên nhớ tới sắc mặt ửng đỏ bất thường vừa rồi của Triệu Đường Diên nên có chút lo lắng bảo trợ lý quay lại xem sao, anh vừa lúc có thể hóng gió một chút để giảm bớt cảm giác say.
Vốn là hôm nay anh sẽ không tới, nếu không phải giáo sư Từ gọi điện thoại cho anh thì anh sẽ không bao giờ tham gia loại bữa tiệc như thế này.
Người của thành phố Thượng Hải muốn mời anh ăn cơm nhiều như vậy, đâu phải ai cũng có thể như mong muốn.
Chỉ có sự nhân từ của giáo sư Từ mới đem loại sinh viên lỗ mãng coi như dũng cảm, Chu Trầm chỉ cảm thấy những sinh viên này không biết trời cao đất rộng, dại dột, một chút cũng không giống sinh viên trường danh tiếng.
Lại không nghĩ tới Triệu Đường Diên vậy mà làm cho anh ngạc nhiên.
Khi gặp mặt lần thứ hai Chu Trầm đã đem lai lịch của cô điều tra rõ ràng, thủ khoa xuất hiện từ làng chài nhỏ không nghĩ tới còn được giáo sư Từ coi trọng như vậy, thậm chí còn không ngại nâng đỡ học trò cưng của mình ở trước mặt anh.
Hứng thú của Chu Trầm đới với Triệu Đường Diên càng ngày càng gia tăng.
Lúc anh đang chợp mắt thì trợ lý vội vã gấp gáp trở về, trong lòng còn ôm Triệu Đường Diên quần áo xốc xếch.
“Tổng giám đốc Chu.”
Sắc mặt Chu Trầm lạnh lùng, nhìn triệu Đường Diên được thả bên cạnh anh, nhíu mày hỏi trợ lý: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy bị bỏ thuốc rồi.” Trợ lý có chút không chắc chắn lắm, trực giác nói cho anh ấy biết cô gái trước mặt đối với tổng giám đốc Chu mà nói không bình thường, nhưng mà tổng giám đốc Chu của bọn họ hạ trần gần nữ sắc từ khi nào?
Sắc mặt Chu Trầm trong nháy mắt tối sầm như màn đêm.
“Tổng giám đốc Chu, ngài xen nên làm sao bây giờ?” Trợ lý hỏi anh.
“Còn có thể làm sao? Đến bệnh viện!”
Rolls – Royce màu đen lao vùn vụt về phía bệnh viện.
Lúc xuống xe Chu Trầm lại không mượn tay trợ lý nữa mà tự mình ôm cô thẳng vào bệnh viện.
Bệnh viện Thượng Hải – Bắc Kinh cũng là một sản nghiệp của nhà họ Chu, một nhóm bác sĩ và y tá đều nghiêm chỉnh mà canh giữ ở cửa khi họ nhận được chỉ thị. Bọn họ khiếp sợ vô cùng khi thấy tổng giám đốc Chu ôm một cô gái nhỏ, sau khi định thần lại thì họ không dám nhìn thêm nữa.
Triệu Dường Diên ý thức không còn tỉnh táo, chỉ có cảm giác nóng bỏng trên cơ thể hành hạ khiến cô lộn xộn trong ngực Chu Trầm.
“…” Sắc mặt Chu Trầm nay càng trở nên âm trầm sau khi cảm nhận được cơ thể nóng bỏng trong lòng.
“Tên kia đâu?” Anh nhìn Triệu Đường Diên được đẩy vào phòng điều trị sau đó sắc mặt lạnh lùng nhìn trợ lý.
“Người… đã chạy.”
Lúc đó trợ lý chỉ lo đem Triệu Đường Diên về nên không chú ý đến nam sinh kia chạy mất, nhìn sắc mặt âm trầm của Chu Trầm hắn vội bổ sung: “Nam sinh kia là bạn học của cô Triệu buổi tối cũng ngồi cùng bàn.”
Chu Trần nhướng mắt, lộ ra vài phần ánh sáng lạnh lùng.
“Tra đi.”
Lúc Triệu Đường Diên tỉnh lại liền ôm lấy thân thể theo bản năng, hoàn cảnh xa lạ cùng gặp phải sự cố khiến toàn thân cô cảnh giác.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, trông giống như phòng bệnh nhưng lại không giống với phòng bệnh bình thường.
Cô vừa muốn xuống giường thì cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.
“…”
Cách nhau năm mét, cô và Chu Trầm hai mắt nhìn nhau.
“Chu tiên sinh?” Cô có chút kinh ngạc.
Chu Trầm khôi phục lại bộ dáng nho nhã lịch lãm, giọng điệu ôn hòa hỏi cô: “Cảm giác tốt hơn chút nào không?”
Triệu Đường Diên có chút mơ hồ gật đầu: “Ngài đã cứu tôi sao?” Cô chỉ nhớ rõ cảnh tượng trước khi ngất là người đàn ông dáng vẻ giống như trợ lý của Chu Trầm đã chạy tới cứu cô.
Chu Trầm từ chối cho ý kiến, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: “Con gái có tâm phòng bị là tốt, nhưng việc mang theo dao bên người không khác gì cung cấp vũ khí cho kẻ bắt cóc.”
Lông mày anh nhảy dựng khi biết Triệu Đường Diên không có đâm chết người ngay tại chỗ, lần đầu tiên anh cảm thấy cô không nhạy bén như trong tưởng tượng.
“… Ah.” Triệu Đường Diên hiếm thấy mà vâng lời.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt bộ dạng suy yếu trong lòng Chu Trầm mềm nhũn, bỏ qua ý nghĩ tiếp tục răn dạy cô, chỉ nói cô nghỉ ngơi thật tốt anh đã giúp cô xin nghỉ với trường học rồi.
Mà Triệu Đường Diên trở lại trường mới phát hiện nam sinh bỏ thuốc cô đã lặng yên không tiếng động bị trường đuổi học rồi, hơn nữa còn từ đấy bặt vô âm tín.
Sau hôm đó, cô suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc vẫn bấm số điện thoại mà Chu Trầm đã lưu cho cô lúc cô nằm viện.
“Chu tiên sinh.” Vẫn là giọng nói Phúc Kiến mềm mại ấy: “Tôi muốn mời ngài bữa cơm.”
“Được.” Khi đó Chu Trầm đang đứng trước cửa sổ trên tầng cao nhất của Chu thị, quan sát một nửa thành phố Thượng Hải, dòng người cùng xe cộ trước mắt anh nhỏ bé như những con kiến hôi.
Đó là bước ngoặt vận mệnh của cuộc đời Triệu Đường Diên.
Cô xác thực thông minh như Chu Trầm đoán, biết rằng không ai lại vô duyên vô cớ giúp mình, chắc chắn anh muốn lấy một số thứ trên người cô.
Vừa khéo cô lại có, đồng thời cô cũng thiếu một ít lợi thế để sống sót ở thành phố này.
Hai người đều ngầm hiểu đối với giao dịch này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái bán hoa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/10/2023 11:59 (GMT+7) |