Lại qua một khoảng thời gian, điểm chuẩn của đại học sư phạm Bắc Kinh cũng công bố, điểm của Triệu Đường Diên vượt điểm chuẩn hơn mười điểm, lúc này cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Chu Trầm biết ngày hôm sau anh liền đưa cô đến thủ đô.
Triệu Đường Diên tưởng rằng anh quen biết giáo sư của đại học sư phạm Bắc Kinh, muốn giúp cô giới thiệu gặp mặt, nhưng đêm đó hạ cánh xuống thủ đô, người đầu tiên thấy lại là Trương Dung Cảnh.
Triệu Đường Diên không chuẩn bị chút nào đối với lần gặp này, thậm chí còn khẩn trương hơn khi gặp mặt giáo sư.
Xe lái vào đại viện, dừng lại trước một tòa nhà ba tầng nhỏ, khi xuống xe cô vẫn có chút do dự.
“Em không chuẩn bị cái gì cả, như vậy có phải không lễ phép lắm hay không?” Cô nhìn về phía Chu Trầm với vẻ mặt khó xử.
Chu Trầm dắt tay cô, an ủi tinh tình lo lắng, bất an của cô: “Không đâu, mẹ anh rất thích em, bà sẽ rất vui khi em qua đây.”
Nhưng Triệu Đường Diên vẫn rất khẩn trương.
Trương Dung Cảnh đã nhận được tin từ trước, lúc này nhìn thấy họ về đến nhà liền mừng rỡ nói một tiếng: “Viên Viên tới rồi!”
Điều này toàn bộ do Chu Trầm tiết lộ tin tức, hơn nữa còn cố ý dẫn dắt Trương Dung Cảnh cũng gọi cô như vậy.
Trầm Trầm Viên Viên, một đôi trời sinh.
Trương Dung Cảnh vui vẻ đến mức gần như bỏ quên Chu Trầm, vẫn nắm chặt tay Triệu Đường Diên không buông.
Bà đưa Triệu Đường Diên đi một vòng quanh nhà, giới thiệu với cô về ngôi nhà được bà trang trí cẩn thận.
Biểu hiện của bà còn phấn khích hơn so với Chu Trầm, con trai đem bạn gái về nhà rồi, điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là cuối cũng bà không phải lo lắng cho hôn nhân của con trai nữa, về sau trong nhà cũng sẽ náo nhiệt hơn. Bà đã nghe Chu Trầm nói qua, Triệu Đường Diên đã vượt qua điểm chuẩn của đại học Sư phạm Bắc Kinh, còn là hạng nhất vòng thi thử đầu tiên, với thành tích xuất sắc cộng thêm sự tiến cử của bà, vòng thi thứ hai gần như ổn định.
Trong lương lai, bà sẽ có thêm một cô con dâu theo bà ở thủ đô, cuối cùng cũng không cần phải ước ao người khác, hơn nữa cô con dâu này còn cùng ngành với bà, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau.
Trương Dung Cảnh đắm chìm trong những kỳ vọng tươi đẹp về tương lai, bà và Triệu Đường Diên còn không biết Chu Trầm đã chuẩn bị chuyển trung tâm công ty trở lại thủ đô.
Thế nhưng đối với Triệu Đường Diên, Trương Dung Cảnh muốn cô thích nghi với gia đình này sớm hơn.
Cả hai mẹ con đều cố gắng hết sức giúp cô giảm bớt căng thẳng khi lần đầu đặt chân đến nơi xa lạ.
Vào bữa tối, Triệu Đường Diên ngồi giữa Trương Dung Cảnh và Chu Trầm, người trước gắp thức ăn giúp cô không ngừng, người sau lại không ngừng gắp thức ăn cô không thích từ trong bát cô ra.
“Nghe Trầm Trầm nói cháu đã đạt điểm chuẩn rồi? Tốt quá, ngày mai chúng ta cùng giáo sư Chung ăn cơm, bác nói cho cháu biết, vị giáo sư Chung này là bạn tốt lâu năm với giáo sư Từ đó.” Trương Dung Cảnh lảm nhảm, hoàn toàn quên mất quy củ đã dạy con trai mình trước kia là “Ăn không nói, ngủ không nói”.
Triệu Đường Diên sững người một lúc mới nói: “Vâng ạ.”
Cô tưởng là Chu Trầm quen biết giáo sư của đại học Bắc Kinh, không ngờ là thông qua tầng quan hệ của giáo sư Trương.
Cô buông lỏng một chút so với lúc trước: “Cháu có phải chuẩn bị gì không ạ?”
Trương Dung Cảnh cười nói: “Không cần, chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản, những chuyện khác giao cho Trầm Trầm, cháu cứ theo bác là được.”
Chu Trầm tìm cơ hội xen vào cuộc nói chuyện của mẹ chồng nàng dâu tương lai: “Vậy con sẽ cho người đặt nhà hàng trước?”
Trương Dung Cảnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Quên đi, vẫn là ăn tại nhà đi, ở nhà bổ dưỡng hơn.”
Vấn đề cứ như vậy được quyết định bởi vài ba câu.
Triệu Đường Diên quả thật không phải làm cái gì cả, Trương Dung Cảnh và Chu Trầm hoàn toàn không để cô ngúng tay.
Xuất phát từ các loại suy nghĩ, Chu Trầm và Triệu Đường Diên đều cảm thấy bề ngoài ngủ riêng vẫn là tốt hơn, nhưng mà nếu để riêng tư cuối cùng cũng không biết Chu Trầm sẽ làm những gì, Trương Dung Cảnh liền không có cách nào biết được.
Bà đem phòng của Triệu Đường Diên sắp xếp bên cạnh phòng của Chu Trầm, mà phòng của bà cách phòng của hai đứa trẻ một hành lang rất dài.
Trước khi đi ngủ, Triệu Đường Diên đang định sấy tóc bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa, mở cửa liền thấy Trương Dung Cảnh đang đứng ngoài cửa.
Bà bưng ly sữa bò nóng mỉm cười nhìn Triệu Đường Diên nói: “Uống sữa bò ngủ cho ngon giấc, mọi thứ ngày mai đã có bác và Chu Trầm lo, cháu không cần có áp lực lớn như vậy.”
Bà sợ cô gái nhỏ sẽ khẩn trương khi biết phải gặp thầy hướng dẫn, chuẩn bị ngủ rồi nhưng vẫn đặc biệt chạy tới trấn an tâm tình của cô.
Tiết trời tháng ba còn có chút lạnh, nhưng Triệu Đường Diên lại cảm thấy toàn thân ấm áp do ngôi nhà nhỏ này mang lại.
Cô nháy mắt mấy cái, thu lại nước mắt sắp chảy ra nhẹ nhàng nói: “Dạ, cảm ơn giáo sư Trương ạ.”
Trương Dung Cảnh nở nụ cười ôn hòa vỗ vỗ tay cô.
Lúc Chu Trầm tới, Triệu Đường Diên còn đang sững sờ cầm ly sữa bò, anh đóng cửa lại, đi tới bên người cô, thấy cô còn chưa sấy khô tóc liền nhíu mày lại.
“Sao lại không uống? Không muốn uống sao?”
Triệu Đường Diên lắc đầu uống hết ly sữa bò vào bụng, Chu Trầm cầm khăn tay tới giúp cô lau miệng, cẩn thận tỉ mỉ chu đáo, thật đúng là giống như nuôi con gái.
Anh tìm máy sấy từ trong phòng tắm, bảo Triệu Đường Diên ngồi trên ghế, còn anh đứng trước người cô giúp cô sấy tóc.
Hai người không ai nói gì, âm thanh máy sấy vang vọng trong phòng, Triệu Đường Diên chôn mặt trên eo anh, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh.
Mặt mày Chu Trầm nhu hòa, vô cùng hưởng thụ sự làm nũng của cô.
Anh không hỏi hành động đột ngột ấy của Triệu Đường Diên là gì bởi vì anh hiểu, cũng rất vui vì điều đó.
Cuối cùng, khi cô đã bình tĩnh hết trước khi đi ngủ, Chu Trầm sờ sờ đầu cô và nhét chăn bông cho cô.
“Em có muốn anh ở cùng em hay không?” Anh hỏi.
Triệu Đường Diên lắc đầu và giục anh về, sẽ không tốt nếu giáo sư Trương thấy anh vẫn ở trong phòng cô vào ban đêm.
Mặc dù cô lờ mờ cảm thấy rằng giáo sư Trương đã biết cô và Chu Trầm đã tiến triển đến đâu, nhưng cô vẫn có chút thẹn thùng.
Chu Trầm lộ ra vẻ tiếc nuối, hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Ngủ ngon.”
Triệu Đường Diên vốn tưởng rằng mình ở một nơi xa lạ sẽ phải mất một thời gian mới có thể ngủ thiếp đi, nhưng không lâu sau khi Chu Trầm rời đi cô liền ngủ mất.
Có lẽ vì ly sữa của giáo sư Trương, cũng có lẽ là vì Chu Trầm an ủi.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: http://truyensexhay.org/gai-ban-hoa/
Sáng sớm hôm sau, Chu Trầm phải đến công ty xử lý mọi việc, không thể cùng Triệu Đường Diên đi gặp thầy hướng dẫn của cô lại sợ cô căng thẳng, anh do dự một hồi, muốn đem chuyện của công ty hoãn lại.
Ngược lại Triệu Đường Diên lại an ủi anh: “Không sao đâu, anh đi đi, còn có giáo sư Trương mà!”
Trương Dung Cảnh cũng đi tới, thúc giục anh: “Được rồi, con đi làm đi, Viên Viên do mẹ trông chừng, con không cần lo lắng.”
Chu Trầm không còn cách nào, anh chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của họ.
Chỉ có điều trước khi xuất phát, anh vẫn ôm Triệu Đường Diên vào lòng và hôn thật lâu mới có thể giảm bớt cảm xúc lo lắng kia.
Trương Dung Cảnh nhìn đôi tình nhân hôn nhau ngoài sân qua cửa sổ phòng khách, gương mặt in dấu thời gian nhẹ nhõm và hài lòng.
Bà nhớ rằng khi cha của Chu Trầm còn sống, ông là một người đàn ông tốt, rất yêu thương vợ con.
Thật tốt khi còn trẻ và tình yêu cũng vậy.
Ngay khi Chu Trầm rời đi, Trương Dung Cảnh cũng đưa Triệu Đường Diên ra khỏi cửa, bà biết rằng Triệu Đường Diên lần đầu tiên đến đây, vì vậy bà muốn đưa cô nhận biết đường đi, và nhân tiện để cô làm quen với những người hàng xóm xung quanh bà.
Ý nghĩ nhỏ nhoi trong lòng là muốn khoe khoang con dâu của giáo sư Trương lại lặng lẽ bộc lộ.
Con trai của bà 32 tuổi mà chưa có gia đình thì đã làm sao? Thời gian chờ đợi đều để gặp được một người con dâu tuyệt vời như vậy.
Trương Dung Cảnh cực kỳ hài lòng với Triệu Đường Diên, bà đưa cô đi vòng quanh khu nhà và dạo quanh những địa danh nổi tiếng nhất ở thủ đô, khi đi ngang qua Trung tâm thương mại quốc tế, bà đã chỉ cho cô biết công ty của Chu Trầm ở đâu, thật đáng tiếc Chu Trầm thậm chí không biết rằng mẹ và vợ anh ấy đều đang ở dưới lầu, bởi vì họ đã đến Toàn Tụ Đức để ăn vịt quay.
Giáo sư Trương thích ăn hạt thông, nhưng đầu bếp của Chu gia cũng là người phía Bắc, không thể tạo ra hương vị thành phố Thượng Hải chính thống, Trương Dung Cảnh quyết định tự mình xuống bếp nấu món này, Triệu Đường Diên nói rằng cô sẽ giúp bà ấy.
Khi thịt vải thiều của Triệu Đường Diên được bày ra trên bàn, Trương Dung Cảnh mới biết rằng tài nấu nướng của cô không kém bao nhiêu so với tay nghề của mình.
Bà cảm thấy thân thiết hơn với Triệu Đường Diên, vì thấy cô có nhiều điểm tương đồng với bản thân.
Từ chuyên ngành học đến thói quen sinh hoạt, từ môi trường trưởng thành cho đến cảnh ngộ sau này.
Sau khi hai người mỗi bên nấu một món thì giao bếp cho người giúp việc, Trương Dung Cảnh lên lầu thay quần áo, Triệu Đường Diên đợi bà ở dưới lầu, nhưng nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe tới, cô nghĩ là Giáo sư Chung đã đến nên vẻ mặt có hơi căng thẳng.
Mãi đến khi người hầu mở cửa mới phát hiện là Chu Trầm, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Đường Diên chạy tới trước mặt Chu Trầm, hỏi: “Sao anh lại trở về? Công ty không có chuyện gì sao?”
Chu Trầm đưa áo khoác đã cởi cho người giúp việc, hôn cô một cái rồi mới nói: “Đã xử lý xong, muốn về với em.”
Anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn có chút lo lắng Triệu Đường Diên trong tình huống này sẽ không được tự nhiên, vì vậy anh nắm bắt thời gian giải quyết công việc của công ty, vội vàng trở về với cô, nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn được hưởng thụ bộ dạng cô tràn đầy vui mừng nhào vào lòng anh.
Trái tim anh hoàn toàn được lấp đầy.
Triệu Đường Diên không biết suy nghĩ của anh, nhưng khi Chu Trầm trở lại cùng cô, cô cũng có chút tự tin không thể giải thích được.
Điều ngoài dự liệu của Chu Trầm là vào bữa tối, khi Triệu Đường Diên đối mặt với giáo sư Chung lần đầu tiên gặp mặt, biểu hiện của cô lại rất bình tĩnh và tự tin. Khi nhìn dáng vẻ bình tĩnh trả lời của cô, Chu Trầm thực sự cảm thấy tự hào.
Một kho báu quý giá như vậy đã rơi vào tay anh rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái bán hoa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/10/2023 11:59 (GMT+7) |