Mọi người sắc mặt ngưng trọng, bọn họ cũng cảm giác được một cảm giác bị áp bách bá đạo tuyệt luân, phảng phất trong cung có một bá chủ hùng cứ thiên địa, chờ đợi bọn hắn vào cung bái kiến!
Đám người Giang Nam chân mang Tinh Quang, đi vào tòa cung điện này, chỉ nghe thanh âm to lớn kia lần nữa vang lên, thanh âm trầm thấp, chấn đắc màng nhĩ mọi người ông ông tác hưởng:
– Bỉ Ngạn chín quan, Càn Khôn, Thiên Đao, Thiên Ý, Ứng Long, Cực Nhạc, Tạo Hóa, Huyền Hoàng, Hồ Thiên, Đạo Vương, chỉ có đả thông chín quan, mới có thể bái kiến Thần Đế, trở thành Thần Đế đệ tử. Nơi này chính là cửa thứ nhất, do Càn Khôn đạo nhân ta trấn thủ!
Chúc Dịch Băng thất thanh nói:
– Trấn thủ trong Thần Cung này chẳng lẽ là Càn Khôn Lão Tổ?
Mọi người trong lòng không khỏi hoảng sợ, bọn họ đã đi tới chỗ sâu trong Thần Cung, chỉ thấy vân quang rung chuyển, sau lưng một thần nhân một mặt trời chói chan bay lên, kim quang vạn đạo, khí phái thật lớn.
Hèn mọn, cực độ hèn mọn!
Này là tất cả người thấy thần nhân kia, trong lòng dâng lên ý nghĩ.
Thần nhân này thân cao bất quá năm thước, vừa già vừa gầy, tặc mi thử nhãn, chòm râu dê dài, ngực nhô ra áp chân lưng còng, xấu đến đáng sợ, thanh âm cũng rất vang, trầm giọng nói:
– Ta chính là Thần Đế đệ tử Càn Khôn đạo nhân!
Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Giang Nam cũng cảm giác được không thể tưởng tượng nổi, Đạo Vương đã từng đánh giá qua Càn Khôn Lão Tổ, nói hắn là tiểu bạch kiểm, ngay cả nam tử như Đạo Vương cũng nói hắn là tiểu bạch kiểm, có thể thấy được Càn Khôn Lão Tổ tuyệt đối là mỹ nam tử hiếm thấy, mà trước mắt trấn thủ Càn Khôn Cung Càn Khôn đạo nhân, lại hèn mọn kỳ cục, hiển nhiên không phải là Càn Khôn Lão Tổ chân chính, mà là Bỉ Ngạn Thần Đế mở một cái đùa giỡn.
Hắn đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm tốn hơi thừa lời, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tiềm Long Đạo Nhân sắc mặt đỏ lên, hàm răng cắn khanh khách rung động, ân cần nói:
– Đạo huynh sao vậy?
– Không có gì!
Tiềm Long Đạo Nhân một bộ tức điên, phổi suýt nữa muốn cuồng phun máu tươi, cả giận nói:
– Càn Khôn Lão Tổ có xấu như vậy sao?
– Khụ khụ!
Vị thần nhân Càn Khôn đạo nhân kia vẻ mặt bất đắc dĩ, đáng thương nói:
– Cái tên này là Thần Đế ban tặng, ta cũng không muốn gọi cái tên này, bất quá Thần Đế nói, ngươi đủ xấu đủ hèn mọn, bảo là Càn Khôn, cho nên ta gọi Càn Khôn. Thần Đế còn nói, ngươi yếu nhất, đi trấn thủ cửa thứ nhất, cho nên ta liền tới trấn thủ cửa thứ nhất…
– Hắc tốt, hắc xinh đẹp!
Tiềm Long Đạo Nhân sắc mặt xanh mét, đột nhiên bang bang phun ra một câu làm cho người ta không giải thích được.
Giang Nam liếc hắn một cái, trong lúc bất chợt cảm thấy bộ dáng đạo nhân này cùng tướng mạo của Càn Khôn Lão Tổ trong Bỉ Ngạn Thần Châu kia, tựa hồ có mấy phần tương tự.
Chẳng qua là Càn Khôn Lão Tổ trên bình phong cực kỳ trẻ tuổi, là một thiếu niên, mà Tiềm Long Đạo Nhân trước mắt này lại là người đến trung niên, trên bộ dáng có biến hóa rất lớn, hơn nữa còn có chòm râu.
– Sẽ không thật sự là Càn Khôn Lão Tổ chứ?
Trong lòng Giang Nam máy động, nhất thời nghĩ tới đạo nhân đủ loại kỳ dị, trong lòng càng có chút khẳng định.
Tiềm Long Đạo Nhân thấy trong sách cổ Bỉ Ngạn Thần Đế lưu lại ghi chuyện bịa, đã từng biến qua sắc mặt, nói ra vì sao ghi chuyện không duyên cớ để cho bọn hậu bối nhạo báng. Hắn vốn cho là Tiềm Long Đạo Nhân chẳng qua là cảm khái, bây giờ nghĩ lại, Tiềm Long Đạo Nhân chỉ sợ là Càn Khôn Lão Tổ!
Hắn nguyên vốn không có hoài nghi đến điểm này, là bởi vì Càn Khôn Lão Tổ lai lịch quá lớn, quá kinh người, một trong Cửu Tôn Bổ Thiên thần nhân, so sánh với Thần Đế lai lịch còn muốn lớn hơn, ai có thể nghĩ đến, tồn tại như vậy lại hấp tấp chạy tới, chủ động đi lên Bỉ Ngạn Thần Chu?
– Tiềm Long vật dụng, tiềm giả, càn dã. Long ra Cửu Uyên, uyên giả, khôn dã. Hợp ở chung một chỗ chính là Càn Khôn, hắn hẳn là Càn Khôn Lão Tổ!
Giang Nam suy nghĩ, thầm nghĩ:
– Càn Khôn Lão Tổ chỉ bị nắm qua một lần, chính là ở trong Cổ Tiên hạo kiếp, hắn ám toán đám người Đạo Vương, suýt nữa hại chết đám người Đạo Vương, kết quả bị Huyền Hoàng, Thiên Ý, Thiên Đao ba vị lão tổ bắt được ra sức đánh. Mà hai cuốn sách cổ trên thần chu người không thể lấy đi kia, bởi vì thấp nhất cần pháp lực Đế cấp cường giả, nhưng nếu như là Càn Khôn Lão Tổ mà nói, lấy thực lực của hắn thu hai cuốn sách cổ cũng không nói chơi. Hắn lấy đi sách cổ, chính là vì che đậy!
Đối với Càn Khôn Lão Tổ thanh danh hiển hách vì sao đi tới Bỉ Ngạn Thần Chu, hắn cũng có định luận:
– Càn Khôn Lão Tổ đối với Bỉ Ngạn Thần Đế ái mộ đã lâu, thậm chí ngay cả lời như làm Đế phi cũng có thể nói ra khỏi miệng, hắn lần này tới, đoán chừng chính là nghiệm chứng Bỉ Ngạn Thần Đế sinh tử, gặp lại lão tình nhân! Chẳng qua là Bỉ Ngạn Thần Đế hiển nhiên đã sớm ngờ tới hắn sẽ đến, cho nên cửa thứ nhất làm ra Càn Khôn đạo nhân vừa già vừa xấu vừa hèn mọn tới buồn nôn hắn, đả kích hắn…
Tiềm Long hẳn là đạo hiệu của Càn Khôn Lão Tổ, hắn đã có hơn năm ngàn vạn năm chưa từng dùng qua, khó trách không có ai nghe qua cái tên này. Mà hắn 5000 vạn năm qua cũng là bao phủ ở trong thần quang nặng nề, không người nào có thể thấy diện mục, vì vậy hắn hiển lộ chân thân, phản thật không có người biết hắn.
Mà hắn biết rất nhiều, kiến thức rộng rãi, mặc dù bí mật Thần Tôn cũng không biết, hắn cũng thuận miệng nói!
Càn Khôn, Bỉ Ngạn, đều là cường giả đã trải qua Cổ Tiên hạo kiếp, phong hoa tuyệt đại.
Càn Khôn Lão Tổ là quân sư trấn áp Cổ Tiên hạo kiếp, cư công chí vĩ, mà Bỉ Ngạn Thần Đế là Tiên Thể ứng kiếp mà sinh, sau hạo kiếp thành vị Thần Đế thứ nhất của thiên địa, cũng là một vị nữ thần Đế, hai người bọn họ hơn phân nửa có một chút tình cảm gút mắt, bất quá trong chuyện này phát sinh qua chuyện gì, Giang Nam liền không biết được.
Nhưng mà, Càn Khôn Lão Tổ rõ ràng cực kỳ tuấn mỹ, là mỹ nam tử hiếm có, mặc dù người đến trung niên, cũng nhiều ra mị lực nam nhân thành thục, Bỉ Ngạn Thần Đế lại cứ để cho một đệ tử vừa già vừa xấu vừa hèn mọn gọi Càn Khôn đạo nhân, rõ ràng chính là vì hắc Càn Khôn Lão Tổ.
– Như thế nào vượt qua Bỉ Ngạn chín quan, bái kiến Thần Đế?
Đột nhiên, một Thần Chủ cao giọng hỏi.
– Cửa ải này của ta rất đơn giản, khảo nghiệm chính là tư chất cùng ngộ tính!
Sau ót vị Càn Khôn đạo nhân kia mặt trời chói chan treo cao, thanh âm uy nghiêm, hết lần này tới lần khác tướng mạo cực kỳ hèn mọn cười nói:
– Cửa ải này, các ngươi tự đào thải, chỉ còn lại có trăm người, trăm người này chỉ đánh bại ta, liền coi như là qua cửa thứ nhất, còn có thể nhận được phần thưởng, đó chính là Thiên Đạo phần thưởng của Bỉ Ngạn thế giới ta! Thần Đế lựa chọn đệ tử, lựa chọn chính là tư chất cùng ngộ tính, tu vi ra sao cũng là chó má. Các ngươi tu vi quá kém, ta cũng sẽ không mạnh mẽ làm khó dễ các ngươi, chỉ dùng tu vi thực lực ngang hàng cảnh giới cùng các ngươi giao thủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/01/2015 03:29 (GMT+7) |