– Thả tôi xuống.
Triệu Vũ Cơ khẽ nói, bây giờ nàng không được tự nhiên, có một đám người đang nhìn nàng.
Lần này Hạ Thiên lại đặt Triệu Vũ Cơ xuống dưới mặt tuyết, khoảnh khắc khi hắn đặt nàng xuống thì mọi người ngạc nhiên phát hiện ra một vấn đề, tuyết dưới chân nàng nhanh chóng bị hòa tan, sua đó nhanh chóng bốc hơi, khi hai chân nàng hạ xuống thì chỉ còn là mặt đất khô ráo.
Triệu Vũ Cơ cũng phát hiện ra tình cảnh khó tưởng như vậy, nhưng bây giờ nàng không còn ngạc nhiên, dù sao nàng đã gặp những chuyện còn ngạc nhiên hơn, hơn nữa nàng biết tất cả đều do Hạ Thiên làm ra.
– Cảnh sát, chính là hắn, là hắn đã xúi tên tội phạm chạy trốn, đây là xúi giục, sợ rằng bọn chúng là đồng bọn, vì vậy nên bắt hắn lại, có lẽ hắn biết tên kia đang trốn ở đâu.
Một âm thanh vang lên.
Triệu Vũ Cơ khẽ cau mày, nàng nhìn về phía người mở miệng, nàng biết đối phương, vì đây là tên Hàn Tinh đã bị Hạ Thiên đánh hai lần. Người này làm nàng không biết nói gì hơn, hai lần trước bị đánh đều chạy vội đi, lúc này thấy cảnh sát đến lại muốn gây phiền toái cho Hạ Thiên sao?
– Em Vũ Cơ, em đã về rồi.
Đúng lúc này một âm thanh vui mừng vang lên, người này là Tô Tô, nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt Triệu Vũ Cơ:
– Em làm chị lo lắng muốn chết, cả buổi tối không về, hơn nữa tối qua có trận tuyết lớn, chị muốn đi tìm nhưng không thể. Lúc này chị vừa thương lượng với nhóm cảnh sát, để bọn họ yêu cầu cứu viện, nhưng bây giờ em đã về rồi, thật sự quá tốt.
Tối qua nơi đây xảy ra án mạng, cảnh sát mãi đến chiều mới tới, nhưng khi đó hung thủ đã bỏ chạy. Cuối cùng đám cảnh sát điều tra một phen, sau đó chuẩn bị đưa thi thể đi, đúng là không có biện pháp, nơi này đi lại khó khăn, kết quả là tối qua tuyết rơi, bọn họ tất nhiên không thể đi được.
Vì không có tin tức về Triệu Vũ Cơ nên Tô Tô lo lắng cả đêm không ngủ, nàng chạy đén tìm cảnh sát, lại đi tìm thôn trưởng nhưng không ai có biện pháp. Nếu đi lên Thanh Phong Sơn tìm người vào đêm tuyết, điều này chẳng ai dám làm, nhưng khi nghe Tô Tô nói Triệu Vũ Cơ là ngôi sao lớn, đám cảnh sát lập tức đặt nặng vấn đề. Bọn họ vội vàng dùng bộ điện thoại duy nhất trong thôn để liên lạc với trong huyện, nhưng huyện Mộc Dương cũng không ai dám chạy đến cứu viện, chỉ nói sáng hôm sau sẽ phái người đến, nhưng bây giờ tuyết vẫn rất mạnh, bọn họ cũng chưa có dấu hiệu nào muốn hành động.
– Này, anh đừng nói bậy bạ, người ta không liên quan gì đến tên giết người kia, đó là bạn của em Vũ Cơ, không thấy người ta vừa đưa người từ trên núi về à?
Tô Tô trừng mắt nhìn Hàn Tinh:
– Bảo anh lên núi tìm thì không dám, bây giờ còn ở đây vu tội người ta.
– Ai vu tội? Lúc đó có rất nhiều người nghe thấy, chính là hắn xúi giục Dương Tiểu Tiến chạy trốn, khi đó đến giờ lại không thấy mặt hắn đâu, tôi nghĩ rằng hắn đang giúp tên kia chạy trốn.
Hàn Tinh nói với vẻ mặt căm phẫn, sua đó hắn lại thúc giục đám cảnh sát bắt người:
– Cảnh sát, tôi có thể làm chứng, tôi phụ trách lời nói của mình, dù thế nào hắn cũng khó tránh khỏi liên quan.
– Vợ Đại Yêu Tinh, bây giờ chị có muốn về thị trấn không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
– Ừ, đi thôi.
Triệu Vũ Cơ không muốn tiếp tục ở lại ngọn núi này, nơi đây chính thức làm nàng lưu luyến chỉ có vách núi trên Thanh Phong Sơn, bây giờ nàng đã rời khỏi Thanh Phong Sơn, vì vậy không cần phải ở lại làm gì cho mệt.
– Sao? Bây giờ các người muốn ra ngoài sao? Tôi nghe nói trên đường đều là tuyết, rất khó đi, không không cẩn thận sẽ rơi xuống khe núi, rất nguy hiểm, các người nên đợi đến khi tuyết tan rồi xuống.
Tô Tô vội vàng nói.
– Không sao, chúng tôi không có nguy hiểm.
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói:
– Chúng tôi còn không gặp nguy hiểm trên Thanh Phong Sơn, con đường nhỏ nơi đây có đáng gì.
Triệu Vũ Cơ sở dĩ nắm chắc như vậy cũng không phải dựa vào mình, mà nàng biết Hạ Thiên nhất định sẽ đưa mình rời khỏi đây một cách an toàn, dù có rơi xuống khe núi cũng chẳng có vấn đề, vì vách núi cao như tên Thanh Phong Sơn mà bọn họ còn có thể vượt qua được.
– Vợ Đại Yêu Tinh, tôi cõng chị ra ngoài.
Hạ Thiên lúc này trừng mắt nói với Triệu Vũ Cơ.
– Được rồi.
Triệu Vũ Cơ có chút chần chừ, sau đó nàng khẽ gật đầu, bây giờ nàng biết rõ, nếu để người này cõng đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn.
– Tô Tô, chúng tôi đi trước, sau này nếu chị có ra thì điện thoại cho tôi nhé?
Triệu Vũ Cơ nói với Tô Tô một câu, sau đó ghé lên lưng Hạ Thiên.
Hạ Thiên cõng Triệu Vũ Cơ lên, sau đó chuẩn bị bỏ đi.
– Đứng lại.
Hàn Tinh thấy Hạ Thiên sắp đi thì lập tức nôn nóng, hắn đột nhiên chất vấn đám cảnh sát:
– Các anh làm gì vậy? Các anh làm cảnh sát thế nào vậy? Rõ ràng có đồng lõa của tội phạm giết người ở đây, các anh lại khoong quan tâm… Á…
Hạ Thiên tung một cước đá ngã Hàn Tinh.
– Thằng ngu, mày không thấy chính mình rất phiền sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hàn Tinh đang té trên đất, sau đó hắn cõng Triệu Vũ Cơ biến mất trong mắt mọi người.
– Hắn đánh người, hắn đánh người, các anh thấy không?
Đám cảnh sát lại tỏ ra không quan tâm, bọn họ căn bản không chú ý đến Hàn Tinh, mà phản ứng của bọn họ cũng không có gì kỳ quái, vì đây chính là nhóm cảnh sát mà tháng trước đã thấy năng lực khủng bố của hắn. Bây giờ trong nhóm cảnh sát không ai dám tiến lên, bọn họ đâu ngu làm như vậy?
– Tôi muốn tố cáo các anh, tố cáo các anh, đám các anh đừng hòng được làm cảnh sát nữa…
Hàn Tinh rất bức bối hắn tương đối bức bối, mà một người bị đánh ba lượt sao không bức bối cho được?
Nếu Hàn Tinh biết rõ bản lĩnh thật sự của Hạ Thiên thì sẽ cảm thấy may mắn, vì gần đây người bị Hạ Thiên đánh ba lượt mà vẫn còn sống là rất hiếm.
… Bạn đang đọc truyện Hạ Thiên – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensexhay.org/ha-thien-quyen-10-full/
Triệu Vũ Cơ tưởng rằng mình có thể về huyện thành rất nhanh, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện sự việc không phải là như vậy. Khi bắt đầu thì Hạ Thiên chạy rất nhanh, nhưng sau đó tốc độ của hắn ngày càng chậm, cuối cùng đi rất lâu mà chưa rời khỏi vùng núi.
– Này, có phải cậu hết sức rồi không? Nếu như vậy thì thả tôi xuống tự đi cũng được.
Một lát sau Triệu Vũ Cơ không nhịn được phải nói.
– Vợ Đại Yêu Tinh, tôi vẫn còn rất khỏe.
Hạ Thiên trả lời.
– Vậy sao cậu đi chậm thế?
Triệu Vũ Cơ tức giận hỏi.
– Vợ Đại Yêu Tinh, tôi nghe nói cõng vợ không nên đi quá nhanh.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
– Ngu ngốc, cõng vợ phải càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ bị người ta cướp mất.
Triệu Vũ Cơ tức giận nói, sau đó nàng mới phát hiện không đúng, không phải nàng tự nhận mình là vợ hắn sao?
– Là thế phải không?
Hạ Thiên tỏ vẻ đã hiểu:
– Được rồi, vậy tôi chạy nhanh hơn.
Hạ Thiên nói xong thì đẩy mạnh tốc độ nhưng trong lòng có chút tiếc nuối, một lúc nữa sẽ không thể được hưởng thụ món xoa bóp đặc biệt của vợ Đại Yêu Tinh.
Mãi đến khi gần trưa thì Hạ Thiên mới đưa Triệu Vũ Cơ về biệt thự bên bờ sông.
– Tôi đi tắm.
Triệu Vũ Cơ nhanh chóng vào phòng tắm, ném Hạ Thiên ở phòng khách.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số Kiều Tiểu Kiều.
– Chồng, anh về chưa?
Điện thoại vừa nối thông thì Kiều Tiểu Kiều đã vội vàng hỏi.
– À, anh vừa về.
Hạ Thiên trả lời.
– Tìm được người chưa?
Kiều Tiểu Kiều tất nhiên biết rõ Hạ Thiên đã tìm được người.
– Được rồi.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
– Vậy là tốt rồi.
Kiều Tiểu Kiều cũng không hỏi thăm tình hình cụ thể, nàng có chút chần chừ rồi hỏi một câu:
– Chồng, chúng em đang chuẩn bị dùng cơm, anh có muốn đến ăn chung không?
– Anh sẽ đến.
Hạ Thiên nhìn phòng tắm rồi đưa ra quyết định.
Hạ Thiên cúp điện thoại và nói một câu:
– Vợ Đại Yêu Tinh, tôi đi trước, chị tắm xong thì điện thoại cho tôi nhé?
– Biết rồi.
Triệu Vũ Cơ lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, chỉ có quỷ mới điện thoại cho hắn.
Vài phút sau Hạ Thiên đã có mặt ở nhà hàng của khách sạn Đông Thăng, mà Kiều Tiểu Kiều, kiều phượng nhi và Kiều Hoàng Nhi đã ở chỗ đó chờ hắn. Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Phượng Nhi có chút tức giận, lưu manh chết tiệt này hôm qua không về, cũng không tiếp tục mát xa cho nàng, cũng không biết có ảnh hưởng gì không.
Kiều Phượng Nhi tức giận nhưng không nói gì, nàng chỉ có thể chờ cơ hội mà thôi.
– Chồng, anh đi đâu vậy, sao không điện thoại được? Chẳng lẽ lên Thanh Phong Sơn?
Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi.
– Đúng vậy, vợ Đại Yêu Tinh chạy đi leo núi Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
– Vậy anh lên núi sao?
Kiều Tiểu Kiều có chút chần chừ, nàng khẽ hỏi.
Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh cảm thấy có chút mơ hồ, lưu manh này không phải nói đi lên núi tìm người sao? Vì sao Kiều tiểu thư còn hỏi lại?
– Thiếu chút nữa đã đi, nhưng anh vẫn không đi.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn hiểu ý của Kiều Tiểu Kiều, thực tế nàng hỏi hắn có đi gặp thần tiên tỷ tỷ hay không. Thật ra đêm đó hắn chần chừ rất lâu, cuối cùng cũng ráng nhịn không lên.
Kiều Tiểu Kiều đang định nói thì chuông điện thoại vang lên, Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, sau đó hắn nhận điện thoại.
– Chị Mộng, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên hỏi, người điện thoại đến là Liễu Mộng.
– Tiểu bại hoại, không tốt, mẹ chị bị bắt cóc.
Liễu Mộng có chút lo lắng.
Hạ Thiên ngây người, mẹ của Liễu Mộng, là bà lão Ninh kia sao? Ai không có mắt vậy, bắt cả một bà già?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2020 03:29 (GMT+7) |