Lúc này Kiền lão ma đã biến thành huyết ảnh, sớm đi trước một bước phi độn vào phía trong, tam yêu cũng vừa lúc nhìn thấy vô số ngân ti xuyên thủng qua Huyết ảnh, đem huyết ảnh phá vỡ vụn ra hàng trăm mảnh, nhưng quanh thân huyết ảnh đồng thời bộc phát ra các tia Huyết quang chói mắt. Thân thể đang bị tổn hại, không ngờ lại được tu bổ không ngừng. Dưới tình hình như vậy, huyết ảnh do Kiền lão ma biến thành cũng không có đình trệ, trong nháy mắt nhập vào trong Bắc Cực Nguyên Quang không thấy tông tích. Nhìn thấy cảnh này tam yêu cũng không chút trì hoãn, giống như đã sớm thông qua thương lượng đối sách, sư cầm thú thân hình nhoáng lên một cái đứng ở phía trước, đồng thời mồm như cái chậu máu há to ra. Từ trong miệng vô thanh vô tức phun ra một cỗ kim sắc âm ba, những nơi nào nó đi qua, tất cả ngân ti trong nháy mắt bị đứt thành từng đoạn. Theo sát phía sau, Ngân Sí dạ xoa sử dụng đôi cánh dùng sức quạt một cái, một cỗ thanh sắc kình phong từ trong cánh tuôn ra, phối hợp với kim sắc âm ba lập tức đem các đoạn Ngân ti bị đứt đoạn thổi bay đi. Vì thế, dưới hai loại thần thông không ngừng càn quét, một khoảng đất trống rốt cuộc cũng hiện ra. Tam yêu nhân cơ hội này đều xông vào trong, sau đó chậm rãi hướng vào sâu trong đại điện mà đi.
Còn lại ở ngoài Côn Ngô Điện, Lâm Ngân Bình, ngọc dung trông rất khó coi, vẻ mặt này chỉ hiện lên trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục công phá các cây đại thụ còn lại, hiện tại cũng chỉ còn có bọn nàng cùng với nhóm người Cát Thiên Hào.
Hàm răng nàng cắn chặt, đôi mày nhíu lại, quay đầu hướng thanh niên họ Từ nói: “Từ huynh! Chúng ta…”
“Thánh nữ không cần nóng lòng. Chúng ta chủ yếu là vì tên tiểu tử họ Hàn kia. Nay bảo vật trong điện không lấy được cũng không sao cả. Huống hồ nhiều người như vậy cùng đi vào. Bảo vật kia nào có thể dễ dàng mà độc chiếm được. Chúng ta trước tiên phải huỷ diệt những cây đại thụ này đã. Sau đó canh giữ ở ngoài cửa điện là được.” Thanh niên họ Từ sử dụng một thanh phi kiếm được chế bằng ngọc, đang không ngừng oanh kích một cây đại thụ, thờ ơ nói.
“Ha ha!!! Lời nói của Từ huynh thật là có lý. Cho dù những người khác có đoạt được bảo vật. Cuối cùng cũng phải từ cửa điện này mà đi ra. Ta tuy rằng không thể tiến vào trong Bắc Cực Nguyên Quang nhưng khi đứng chờ ở đây, những người ở trong đó muốn dễ dàng rời đi cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không” Cát Thiên Hào vỗ tay cười ha hả nói.
Lâm Ngân Bình nhìn vào ngân sắc quang ti phía trong đại điện dò xét. Hơi cân nhắc một chút, liền bình tĩnh gật gật đầu. Mặt khác hai gã hắc sam lão giả, nghe lời bàn như thế. Cũng hiểu được có chút đạo lý, tâm tư lo được lo mất cũng giảm đi không ít. Đồng dạng cũng thành thành thật thật tiếp tục công kích đại thụ. Trong nháy mắt ‘Uỳnh’ một tiếng truyền ra. Một cây đại thụ đường kính hơn mười trượng dưới sự công kích của những người này đổ xuống.
Cùng thời gian này, Hàn Lập đứng ở phía sâu trong Côn Ngô Điện thở dài một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau dày đặc ngân sắc quang ti một cái.
“Năm đó cổ tu đúng thật là giảo hoạt, ở trong Bắc Cực Nguyên quang còn cố ý bố trí thêm một cái ảo trận. Nếu như ta không có Minh Thanh linh nhãn, sợ là gặp chút phiền toái” Hàn Lập nói thì thào một câu, mới quay đầu hướng phía trước quan sát.
Hiện tại vị trí của hắn là ở phía sau Côn Ngô điện, diện tích cũng không quá lớn. Nhưng ở đối diện trước mặt hắn lại có hai hàng ghế dựa bằng gỗ giống như một cái nghị sự đường.
Mà ở cuối cùng có một chiếc ghế dựa màu vàng đặt ở chính giữa, bên cạch chiếc ghế lại có một cái bàn án lục sắc cao tầm một trượng. Chiếc ghế tựa thật sự không có gì đáng nói, nó cũng chỉ được điêu khắc bằng Kim Ti linh mộc bình thường mà thành. Nhưng cả bàn án lại là vật thể lục sắc toàn thân tản ra một linh khí nhàn nhạt, vừa thấy đã biết là vật không tầm thường, huống chi hiện giờ nó lại nằm trong một tầng lục sắc quang tráo, mà nhìn xuyên qua hào quang lại có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt bàn lại đặt mấy dạng đồ vật. Đây chính là bảo vật của Côn Ngô Điện!
Hàn Lập đôi lông mày khẽ nhíu lại, lướt nhìn sang hai bên thấy đều trống rỗng, cũng không có cái gì đáng để chủ ý, cuối cùng ánh mắt của hắn lại nhìn trở lại phía trước, hướng mắt nhìn lên phía trên chiếc ghế rồi dừng ánh mắt ở trên đó. Chính là phía sau lưng chiếc ghế dựa màu vàng là một vách đá, nhưng trên đó lại có một bức vẽ tả ba người đang ngắm trăng (tam nhân vọng nguyệt đồ).
Một tăng, một đạo, một nho ba bóng người mơ hồ đứng trong một rừng trúc đều ngóng lên vầng trăng tròn mang một bộ dáng như có một tâm sự nào đó. Bởi vì bức họa đồ này chỉ lớn khoảng một thước, bức ảnh có chút ố vàng nét vẽ có chút hơi mờ, lại không có linh quang, cho nên ngay từ đầu Hàn lập cũng không có chú ý tới nó, nhưng hiện giờ hai mắt hắn nheo lại nhìn chằm chặp vào họa đồ không có nhúc nhích, tinh thần trở lên tập trung.
Một lúc sau, Hàn Lập mới cúi đầu xuống, mặt mang vẻ trầm ngâm. Vừa rồi nhìn trên bức tranh này vẫn chưa thấy cái gì dị thường, thần thức sau khi đảo qua cũng chỉ thấy bức họa này rất là bình thường. Nhưng trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy bức họa này có chút cổ quái, một cái vật phàm tục như thế này sao có thể đặt tại địa phương này được. Sắc mặt âm trầm bất định, bỗng nhiên Hàn Lập mặt hiện lên vẻ kiên quyết, đơn chưởng vung lên, một đạo kim quang dài hơn một trượng bắn nhanh mà ra, ngay sau đó liền hung hăng chém lên trên bức tranh, kiếm quang lập tức bạo liệt mở ra. Dưới kim mang chớp động, bức “Tam nhân vọng nguyệt đồ” bị chém nát thành nhiều mảnh từ trên không trung rơi xuống. Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập có chút ngẩn ra.
Chẳng lẽ thật sự ta có chút đa tâm rồi? Hàn lập trong lòng có chút buồn bực. Tuy nhiên, nếu đã muốn làm như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không có hối hận gì.
Lập tức Hàn Lập tay áo đơn giản phất lên một cái, một cái hoả cầu bằng nắm tay từ trong người hiện ra, hít vào một hơi, dùng thần thức mang hoả cầu này bắn ra, chuẩn bị đem mảnh các mảnh vụn của bức tranh đốt sạch sẽ.
Nhưng ngay tại lúc này, trong đầu Hàn Lập truyền tới một tiếng hét kinh hãi của Ngân nguyệt vang lên.
“Chủ nhân cẩn thận!”
Hàn Lập cả kinh, tuy rằng thần thức không có cảm ứng được dị thường, nhưng thân thể lập tức không do dự trở lên mơ hồ, trong phút chốc biến ảo thành bảy tám cái hư ảnh giống nhau như đúc hiện ra, nhất thời không phân biệt được đâu là chân thân của hắn.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, phía sau Hàn lập hơn một trượng tại một tảng đá nằm phía dưới đất bạo liệt mở ra, ở trong đá vụn linh quang chợt chớp động, vài đạo hư ảnh đã bị kim ngân thứ từ phía sau lưng xuyên thủng mà qua. Chỉ còn một đạo nhân ảnh trên người lại truyền đến một tiếng ‘Keng’ giòn tan, kim ngân thứ như bị một cái gì cản lại, bị bắn ngược trở lại, chính là một cái pháp bảo kim ngân sắc tiêm toa.
… Bạn đang đọc truyện Hàn Lập – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensexhay.org/han-lap-quyen-11-full/
Đạo nhân ảnh kia cũng bị một kích vừa rồi đánh cho bị thương, nhưng ngay lập tức thân hình nhoáng lên một cái ngay tại chỗ lập tức biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở một chỗ khác cách đó sáu bảy trượng, rồi quay đầu lại nhìn, lộ ra khuôn mặt của Hàn Lập đang tỏ ra kinh sợ cực kỳ.
Vừa rồi nếu không phải hắn sớm trước một bước đem cương thuẫn xuất ra, chắn ở phía sau, nếu không đã bị thương cũng không nhẹ. Bình thường Hàn Lập không thể hiện tình cảm ra vẻ mặt, nhưng giờ phút này mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi không ngừng, trong lòng lửa giận vút tăng, lúc này một tay chụp tới, một cái mặt tiểu cương thuẫn trên mặt thuẫn ngân quang lóng lánh ngay lập tức hiện ra trong tay, mặt khác cánh tay còn lại vung lên, hơn mười thanh tiểu kiếm liền hoá thành một mảng kiếm quang dày đặc, rồi lóe lên hướng phía đối diện đá vụn bắn nhanh tới.
Kết quả một tiếng cười của nữ tử khẽ truyền ra, lập tức thứ mang chợt lóe, một cái kim ngân sắc tiêm toa cự vật từ dưới đất phóng lên, tất cả kiếm quang sau khi chém vào vật đó, nhưng lại quỷ dị lóe lên rồi biến mất. Thấy tình cảnh này, trong lòng Hàn lập lửa giận nhất thời thu liễm lại hơn phân nửa, vội ngưng thần nhìn lại.
Cái kia kim ngân sắc cự vật, chính là một cái cự toa cao mấy trượng, trên bề mặt hiện lên kim quang chớp động, không biết được luyện chế từ loại tài liệu nào. Mà nhìn hình dáng xem ra vật ấy cùng vừa rồi bảo vật đánh lén hắn giống nhau như đúc, chính là nó lớn hơn rất nhiều lần mà thôi.
“Đạo hữu thật đúng là dị thường cảnh giác, một kích như thế mà vẫn không thể đắc thủ. Chậc… chậc không biết đạo hữu tu luyện công pháp gì, có thể nói cho tiểu muội biết một phần được khôn? G” Tại nơi mấy cái kim ngân sắc tiểu toa vừa công kích, nhất thời cái đại toa vừa hiện ra xoay quanh một cái vụt bay về bên đó, đồng thời bên trong đại toa truyền đến một âm thanh nữ tử tỏ ra kinh ngạc.
Hàn lập một bên sắc mặt tỏ ra bình tĩnh rồi triệu hồi những thanh phi kiếm, một bên tâm niệm nhanh như điện, đột nhiên toàn thân linh quang chợt lóe, hoá thành một đạo thanh hồng hướng thẳng án bàn bắn tới. Ở đây đã có những tu sĩ khác đến, hắn tự nhiên tính toán, trước tiên đem bảo vật đoạt vào trong tay, nếu vạn bất đắc dĩ mới dây dưa ở đây, nhưng tu sĩ có thể thông qua Bắc Cực Nguyên Quang vào đây sẽ càng lúc càng nhiều. Hy vọng bảo vật tới tay cũng sẽ càng ngày càng phi thường khó khăn.
Tuy nhiên, khi Hàn Lập lao tới, đồng thời trong lòng có chút khó hiểu, thanh âm của nữ tử này rất xa lạ, tuyệt đối không phải cùng với nhóm người ở ngoài điện và đám yêu vật mà mình nhìn thấy. Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã có những tu sĩ khác tiến vào Côn Ngô sơn. Còn chạy tới trước cả đám người Kiền lão ma thông qua Bắc Cực Nguyên Quang.
Hết thảy suy nghĩ này chỉ là trong đầu Hàn Lập chợt lóe lên mà thôi. Ngay tại khi âm thanh nữ tử tỏ ra kinh ngạc vừa thốt xong, hắn đã biến thành độn quang xẹt qua hơn hai mươi trượng, mắt thấy đã xắp tới phía trước bàn án rồi. Đúng lúc này, trên đỉnh đầu Hàn Lập bỗng nhiên không gian dị động, một chiếc khăn màu xanh trên đó có các đạo phù văn, tỏa ra một đạo thanh hà chớp động không một chút báo trước hiện ra, tiếp theo không chút nào trì hoãn hung hăng áp xuống.
Chiếc khăn này rộng khoảng năm sáu trượng vuông, xuất kỳ bất ý xuất hiện tại địa phương này trong nháy mắt, cho dù Hàn Lập thần thông có cường đại, thủ đoạn có nhiều hơn nữa cũng có chút bất ngờ, nhất thời bị bao vây vào trong đó! Hàn Lập liền bị thanh quang lóe ra bao vào trong. Thầm kêu không ổn, vội vàng nhoáng lên một cái, trong tay Nguyên Cương Thuẫn hiện ra, một cái tầng bạch sắc quang tráo trong phút chốc hiện ra trên người, đem chính mình bảo vệ vào trong.
Mà ở bên ngoài chiếc khăn xanh, một phụ nhân lại quỷ dị xuất hiện, đúng là hoá tiên tông Mộc phu nhân.
Phụ nhân này đã chứng kiến qua uy lực Tam Diễn Phiến của Hàn Lập, tự nhiên cũng biết cái khăn xanh này cũng không có khả năng vây khốn Hàn Lập được lâu, sau khi vừa thấy đánh lén thành công, cũng không dám chậm trễ thân hình liền nhoáng lên một cái, người liền hoá thành một đạo bạch hồng bay tới trước bàn án.
Tay vung lên, trong lòng bàn tay liền hiện ra một khối lệnh bài màu bạc, mặt trên ngân mang chớp động, một mảng ngân hà phun ra vừa lúc đánh tới lục sắc quang tráo.
Thoạt nhìn quang tráo có vẻ chắc chắn dị thường, nhưng dưới sự chiếu rọi của ngân hà, giống như tuyết gặp nắng xuân nhanh chóng bị tan ra, trong chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh, lộ ra bàn án, trên đó có mấy thứ đồ vật hiện rõ chân diện trước mắt.
Bốn cái Huyết sắc mộc bài cùng nằm một chỗ, một thanh tiểu kiếm tử sắc, một cây Hàng ma trượng, một quyển thư cuốn màu hồng và một chiếc ấn tỳ màu xanh, mặt ngoài chiếc ấn điêu khắc một con ngũ trảo chân long trong rất sống động.
Nhìn thấy mấy thứ này, trên mặt phụ nhân hiện lên vẻ mừng rỡ, ánh mắt sau khi dừng lại trên ấn tỳ, lập tức tay áo liền phất lên một cái, muốn sở hữu đoạt vào trong túi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/07/2019 11:36 (GMT+7) |