Bởi vì ảo trận tự bạo, khiến khe nứt rộng mấy trượng xuất hiện trước mặt chúng tu sĩ, nhưng cũng vì vậy mà khiến cho thông đạo càng trở nên nguy hiểm hơn, ngân quang tại lối vào chớp động liên hồi, ngân lãng (làn sóng bạc) phảng phất như quét hết mọi thứ trông cực kỳ quỷ dị.
Ngay tại lối vào, những tu sĩ tán tu và tu sĩ của các tiểu thế lực tự biết mình không thể tham dự tranh đoạt bèn lánh thân nơi xa xa, ngoại trừ những người này chỉ còn lại ba nhóm tu sĩ tụ tập tựa hồ giằng co không thỏa hiệp.
Một nhóm là do nữ tu tạo thành, toàn thân mặc thúy lục y sam, mỗi người ai cũng trẻ trung và mạo mỹ, dáng người nổi bật, theo cách ăn mặc thì chính là tu sĩ của bản địa Nam Cương. Cầm đầu chỉ có hai người, một phụ nhân Nguyên Anh trung kỳ, dung mạo bình thường, một nữ tử trẻ tuổi Nguyên Anh sơ kỳ, thật tú lệ động lòng người.
Chính diện đối đầu với nhóm nữ tu này là một nhóm tu sĩ khoảng ba mươi người. Nhưng điều khiến người cảm thấy kỳ quái chính là nhóm người này được chia làm hai bên, một bên vận hắc sắc sam y, bên kia vận tuyết bạch trường bào.
Ngay trước mặt bọn họ có năm Nguyên Anh kỳ tu sĩ phân ra đứng. Cát Thiên Hào và Thiên Lan thánh nữ Lâm Ngân Bình hiển nhiên cũng ở trong đó, nhưng đáng chú ý nhất chính là nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Thiên Lan thánh nữ, theo cách linh khí dao động xem ra hắn không ngờ lại là một Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, chính là vị đại tiên sư họ Từ của Thiên Lan thảo nguyên.
Đám tu sĩ cuối cùng nhân số ít nhất, chỉ có ba gã thanh bào đạo sĩ, cầm đầu một lão đạo bạch phát hồng diện (đầu bạc hồng mặt), tiên phong đạo cốt, hiển nhiên cũng là một hậu kỳ đại tu sĩ.
“Mộc phu nhân, quý tông đâu cần phải phân tranh trong vũng nước đục này. Không phải bần đạo xem thường phu nhân, mà là việc này thật sự nguy hiểm dị thường, chỉ cần phân tâm một chút là có thể khiến nguyên khí của Hóa Tiên tông bị đại tổn. Ta đã chứng kiến qua tình cảnh thượng cổ, mới kiệt lực khuyên can.” Bạch phát lão đạo hướng phụ nhân kia nghiêm mặt nói.
Nghe khẩu khí ấy, không ngờ lão đạo và phụ nhân kia lại khá quen biết.
“Huyền Thanh Tử, Thái Nhất môn cho dù xưng là chính đạo đệ nhất môn, cũng không có thể bá đạo như thế. Phong ấn này rõ ràng là ở trong phạm vi thế lực của bản môn, sao Hóa Tiên tông chúng ta lại không thể vào. Còn về sự nguy hiểm, đệ tử của bản tông vốn không để vào mắt.” Phụ nhân kia nhẹ nhàng trả lời.
Nhóm nữ tu này dĩ nhiên là một đại tông khác của Nam Cương, Hóa Tiên tông tu sĩ.
Nói đến đại tông này xem ra danh tiếng tại tu tiên giới so với Thánh môn thậm chí còn vang dội hơn vài phần. Bởi vì duyên cớ công pháp của tông này, nên đại bộ phận đệ tử đều là nữ tu. Trong môn cao giai tu sĩ trưởng lão cũng đều là nữ tử. Nhưng tông này có thể uy chấn Nam Cương vì có thể dựa vào cái trớ chú âm độc khó phòng của tông nội. Nghe nói có thể cách xa ngoài ngàn dặm thi phép giết người trong vô hình.
Cho nên tu tiên giới thường truyền rằng một khi đắc tội với tu sĩ của tông này cho dù ở xứ xa xôi, khỉ ho cò gáy đi nữa thì cũng phải toi mạng. Điều này khiến tu sĩ của những tông môn khác đa số đều đối với tông sĩ nữ tu này phi thường kiêng kị tuyệt không muốn trêu chọc.
Vị “Mộc phu nhân” của Hóa Tiên tông này có một truyền thuyết hãi nhân, đã từng trong một ngày đồng thời thi triển pháp chú giết chết ba tu sĩ cùng cấp bậc tại những nơi khác nhau. Lão đạo cùng nàng ấy năm xưa cũng có một đoạn ân oán bên trong.
Cho nên lão đạo cho dù thân có là trưởng lão hạng nhất hạng nhì của Đại Tấn thì cũng phải khách khách khí khí.
“Huyền Thanh đạo huynh. Sự tình của tông môn Cát mỗ sẽ không hỏi đến, nhưng Âm La tông chúng ta nhất định phải vào.” Cát Thiên Hào bên kia cũng mở miệng.
Người này cùng nhóm Thiên Lan tu sĩ chạy ngày chạy đêm, vừa tiến vào Nam Cương lại gặp phải hai trường lão Âm La tông khác, biết được chuyện phong ấn dưới đất. Lập tức mang theo mọi người chạy tới đây. Hiện giờ hắn tự giác bên mình lực lượng nhân thủ vẫn hơn Thái Nhất môn đương nhiên sẽ không dễ dàng lui bước.
“Cát đạo hữu thật muốn tiến vào, bần đạo cũng không cần cản trở. Không dối gạt chư vị bần đạo có được một mật báo, phong ấn này là có người cố tình tìm trăm phương ngàn kế để giải khai. Tuy rằng ta không biết phía dưới là vậy gì nhưng nghĩ cũng không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, bần đạo không nhúng tay vào việc này. Khe nứt này đã biến dạng thành thế này mấy vị đạo hữu làm sao đi qua. Hiện tại chính bần đạo cũng không dám tùy tiện xông vào khe nứt này.” Lão Huyền Thanh Tử nghe xong lời này không hề động nộ, mà là xoay người thoáng nhìn ngân sắc hà quang (tia sáng màu bạc) trong lối vào, từ chối cho ý kiến.
Vừa nghe lời này của lão đạo, bọn người lục sam phụ nhân và Cát Thiên Hào tất cả đều trở nên trầm mặc. Chuyện này đích thật là một vấn không có một giải quyết tốt đẹp!
Hiện tại trong khe nứt cấm chế dao động cuồng bạo như thế, tiến vào đó đích thật là một việc nguy hiểm dị thường.
“Hóa Tiên tông chúng ta trong những năm gần đây vừa tìm được một kiện Nhật Nguyệt toa, xem như là một trong những bảo vật vừa có lực công kích lẫn phòng ngự thiên hạ hiếm có. Ta và sư muội liên thủ, nguyện ý lấy ra thử một lần.” Phụ nhân phất nhẹ sợi tóc đen trên trán, chậm rãi nói.
“Nhật Nguyệt toa? Một trong ba kiện linh toa bảo vật. Phu nhân lại có bảo vật này!” Lão đạo trên mặt có vẻ ngoài ý muốn.
“Không có gì, bản tông cũng là vừa mới đắc thủ được, đang muốn mang bảo vật này làm truyền thừa chi bảo của Hóa Tiên tông chúng ta!” Mộc phu nhân bất động thanh sắc nói, không một chút kiêng kị.
“Một khi đã phu nhân có bảo vật này. Bần đạo cũng không nói nhiều. Mộc đạo hữu hãy tự lo cho tốt thôi. Hai ngày sau bần đạo cũng sẽ tiến vào phong ấn này.” Lão đạo gật đầu, quả nhiên không nói thêm gì.
“Hai ngày sau? Vừa rồi đạo hữu không phải nói mình cũng không có cách thông qua sao chứ, giờ nói như vậy là có ý gì?” Cát Thiên Hào nghe ra có gì đó không hợp lý.
“Bần đạo không có nói sao? Hai ngày sau, Thất Diệu chân nhân của Thiên Ma tông sẽ tới đây. Có Linh Quy phi xa của Thất Diệu đạo hữu, thông qua khe nứt này cũng không thành vấn đề.” Lão đạo vân vê chòm râu nói.
“Thất Diệu chân nhân cũng muốn tới đây?” Nhóm Cát Thiên Hào và những người khác đều cả kinh.
“Không sai, bần đạo nhận được mật báo, vốn chính là liên can đến việc của chính ma lưỡng đạo, vừa lúc bần đạo và Thất Diệu đạo hữu cùng phụ trách, mà hai người chúng ta không lâu trước đây mới tại phụ cận của Nam Cương phân công làm việc. Bây giờ đã tìm được manh mối tìm, tự nhiên phải tìm Thất Diệu huynh đến giúp bần đạo một tay. Không phải là lão đạo nhát gan, mà nếu là mật báo là thật, lão đạo tự nhận một người cũng không có tác dụng gì. Đợi Thất Diệu đạo hữu đến rồi cùng nhau tiến vào trong phong ấn nội, sẽ cảm thấy ổn thỏa hơn chút.” Lão đạo thản nhiên nói.
Nghe được ngày kia Thất Diệu chân nhân của Thiên Ma tông cũng xuất động. Cát Thiên Hào sắc mặt thật sự không tốt. Sau khi âm trầm một lúc, môi hắn khẽ nhúc nhích cùng Thiên Lan thánh nữ và thanh niên họ Từ truyền âm.
Thanh niên họ Từ thần sắc bất biến, mà Lâm Ngân Bình nghe xong lại nhíu chặt chân mày.
Cát Thiên Hào thấy vậy, lại vội vàng nói hai câu gì, sau khi thanh niên họ Từ trầm mặc một lúc, rốt cuộc chậm rãi gật đầu. Lâm Ngân Bình mặc dù có chút chần chừ, nhưng cũng không có mở miệng ngăn cản gì.
Lúc này vẻ Cát Thiên Hào mới thư giãn, sau đó hướng Huyền Thanh Tử kiên quyết nói:
“Nghe khẩu khí của Huyền Thanh đạo hữu, bộ dáng của phong ấn đích xác có vấn đề không nhỏ. Nhưng đại trưởng lão của bổn môn đã đi xuống, Cát mỗ không thể ngồi yên không màng. Tuy rằng bọn ta không có loại bảo vật như Nhật Nguyệt toa hay Linh Quy phi xa, nhưng cũng muốn thử một lần.”
“Hắc hắc! Lão đạo cũng hiểu rõ, Cát huynh còn có ỷ trượng. Bần đạo cũng sẽ không làm một ác nhân. Có thần thông gì để thông qua khe nứt, thì cứ việc thi triển là được.” Huyền Thanh Tử không chút kinh ngạc, sau khi dùng ánh mắt dò xét Thiên Lan đại tiên sư họ Từ, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Xem ra lão đạo này đối với lai lịch của nhóm Thiên Lan tu sĩ biết rất rõ ràng.
“Đã là như vậy, bọn ta cũng không tức giận. Từ đạo hữu, làm phiền ngươi xuất thủ.” Cát Thiên Hào nghe vậy cười ha ha, quay mặt về phía sau nói.
“Uhm, Cát huynh đã nhất lực yêu cầu, Từ mỗ tạm thử một phen.” Thanh niên đưa tay vỗ lên túi linh thú tại eo, nhất thời một mảnh thái hà từ trong túi bay ra, sau đó linh quang chợt lóe, một con khổng tước ngũ sắc hiện hình tại không trung, thái linh (bộ lông nhiều màu) tản mát ra một vòng ánh sáng dài vài xích, thật lấp lánh bắt mắt.
“Đây là Linh Tê khổng tước!” Huyền Thanh Tử hai mắt híp lại, trên mặt thoáng biến sắc.
“Không sai, ngũ sắc linh quang do Linh Tê khổng tước này phóng xuất trời sinh có thể ngăn cách thiên địa linh khí. Sẽ do nó mở đường, chúng ta đồng dạng có thể tiến vào. Huyền Thanh huynh, chúng ta chờ sẽ đi trước một bước.”
Bọn người Cát Thiên Hào vừa thấy thanh niên họ Từ phóng xuất linh cầm, không hề trì hoãn gì, sau khi khổng tước kia gáy một tiếng trong trẻo, lao đầu vào ngân sắc hà quang, mấy Nguyên Anh kỳ tu sĩ bọn họ đều phóng xuất hộ thân pháp bảo, nhanh chóng độn nhập vào trong ấy theo sát.
Trong nháy mắt bên ngoài chỉ còn lại các đệ tử cấp thấp của Thiên Lan và Âm La tông đích.
Những người này tựa hồ trước đó đã được mệnh lệnh, vừa thấy bọn người Cát Thiên Hào bình yên tiến vào trong một hồi, tựa hồ không có vấn đề gì liền lập tức cũng không định ở lại đây, lần lượt biến thành quang độn hướng lên mặt đất độn đi.
Trong khoảnh khắc, lối vào chỉ còn lại bọn người Huyền Thanh Tử và nữ tu của Hóa Tiên tông.
Phụ nhân họ Mộc thấy vậy, sau một lúc trầm ngâm, đồng dạng quay đầu phân phó vài câu. Nhất thời nhóm nữ đệ tử môn hạ cũng lập tức giải tán, ly khai nơi này.
Các thấy môn hạ rời xa nơi đây, phụ nhân lúc này mới hướng nữ tử tú lệ kia gật ý tứ nói:
“Sư muội, phóng xuất linh toa đi!”
“Biết rồi!” Nữ tử tú lệ cất tiếng đáp, lập tức ngọc thủ hướng chiếc eo mảnh mai, trong tay nhất thời liền xuất ra một kiện bảo vật có hai đầu nhọn màu bạc, ném lên không trung.
Cơ hồ cùng một lúc, tay áo của phụ nhân run lên, một kiện kim sắc bảo vật giống y hệt tung ra.
Nhất thời hai đạo quang mang một ngân một kim bắt đầu chạm vào nhau trên không trung, chúng quyện vào nhau mà không có bạo liệt bật ra, ngược lại trong khoảnh khắc hợp hai làm một, hóa thành một cự toa kim ngân sắc, lớn chừng một trượng, khí thế kinh người.
“Đi!” Phụ nhân khẽ kêu một tiếng, lập tức cùng nữ tử tú lệ hóa thành hai đạo cầu vồng, chợt lóe lướt tới tiến vào cự toa không thấy bóng dáng.
Bề ngoài của cự toa kim ngân quang mang (màng ánh sáng vàng bạc) đồng thời lấp lánh, sau khi xoay tròn liền phóng nhanh đi, phi độn vào bên trong khe nứt.
“Lão đạo phí nhiều lời như vậy, các ngươi vẫn muốn tiến ào. Dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể oán lão đạo không nhắc nhở!” Huyền Thanh Tử sau khi thấy bóng dáng cự toa hoàn toàn biến mất, trên mặt mang một tia dị sắc lẩm bẩm nói.
Sau đó hắn hướng hai kết đan kỳ đạo sĩ phía sau khoác tay, lập tức ba người ở lối vào khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Có một vị đại tu sĩ như vậy thủ tại lối vào, xa xa những tu sĩ khác chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.
Tại bên trong phong ấn ở đỉnh của Côn Ngô Sơn, trong một không gian phong bế âm u không rõ nào đó, một cái hình thể to lớn khó có thể tưởng được của một cự vật phiêu phù ở giữa không trung không nhúc nhích, tại bên ngoài thân thể dán vô số trương cấm chế phù, xiềng xích quấn quanh dày đặc.
Những cái cấm chế phù này linh quang chớp động, vừa thấy đã biết tất cả đều là cấp bậc cực cao. Mà xiềng xích thì ngược lại đen thùi không chút ánh sáng, lại thoáng có những tia máu thấm ra ngoài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/07/2019 11:36 (GMT+7) |