Cái khe này tuy to lớn đến vậy, nhưng chỉ cần không đứng gần quá, nhất thời dùng nguyên cương thuẫn hẳn là không có vấn đề gì.
Hàn Lập chỉ có thể làm như vậy trong khi lòng thấp thỏm không yên.
Chỉ thấy hắc ám trong nháy mắt, sau một trận choáng đầu hoa mắt, hai mắt hắn liền nhanh chóng sáng ngời, thấy dần xuất hiện một vùng hư không.
Cũng may Hàn Lập đã trải qua một lần kinh nghiệm, ngay tức khắc liền khôi phục sự thanh tĩnh, dõi mắt về bốn phía vội vàng cảnh giác, kết quả trong lòng cả kinh.
“Tầng thứ chín!”
Hàn Lập không cần phán đoán, tức thì buông ra một câu.
Nơi đây rõ ràng là một không gian độc lập, khoảng trung gian chỉ là vùng đất lớn lớn nhỏ trống trải khoảng vài dặm. Bốn phía đều có tầng vụ khí quay cuồng bất định, cũng không biết rõ là rộng lớn cỡ nào.
Mà ở phía dưới thân hắn, lại có một tế đàn thật lớn cao hơn trăm trượng, dưới rộng trên hẹp, bốn mặt có hình bậc thang, dùng khiết bạch mỹ ngọc điêu khắc thành, to lớn tinh xảo dị thường.
Mỗi phía treo một vòng đá lớn tạo thành một siêu trận vây lấy tế đàn, trên mỗi thạch trụ đều chứa đựng quang mang đại phóng, như đang ở trong trạng thái bị kích thích, mà trên đỉnh tế đàn, có một con cự lang hai đầu cỡ quả núi nhỏ, một cái đầu hắc sắc đang không ngừng phun ra hắc khí, đấu với những đối thủ đang lơ lửng ở không trung xung quanh, đang đối chọi với nhau kịch liệt dị thường.
Địch thủ này chính thị là yêu vật liên quan đến việc biến mất của các tu sĩ.
Không chỉ có thế Hoa Thiên Kỳ không biết từ nơi nào bay đến, vung song chưởng lên, tạo thành một đại thủ màu trắng ngà, tập trung vào vùng hắc khí mà đánh xuống. Diệp gia đại trưởng lão, thi hùng vạn năm, ngân dí dạ xoa tất cả đều ở nơi này. Duy nhất không thấy hình bóng chỉ có đại đầu quái nhân mà thôi.
Bất quá điều khiến Hàn Lập kinh ngạc hơn là bên cạnh cự lang có một tu sĩ, không ngừng thúc dục ngân toa linh quang lóng lánh hiệp trợ cự lang. Người này chính là nữ tử tú lệ của Hóa Tiên tông.
Lúc này mặt của nàng đã bị hắc khí làm cho đờ đẫn, điều khiển bảo vật tranh đấu với Mộc phu nhân ở phía dưới với dáng vẻ cực kỳ kinh sợ, phảng phất như đang bị mất đi bản tính.
Trong khi đó, những người khác đều tự thi triển thần thông của mình, liều mạng công kích tới cự lang trước mắt. Khoảng không phía trên cự lang chợt xuất hiện hoàng phong cuồn cuộn. Một con hắc giao long ẩn hiện trong đó, miệng phun ra hắc phong, đấu với ngân sắc cự liên cùng cùng ảo ảnh tám con yêu thú khác.
Ngân liên này đứng bất động trên không, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt. Phạn văn liên tiếp từ cánh hoa bay tới, một phù văn hình bàn tay. Cùng với ngọn hắc phong mà giao long phun ra phát sinh ra một tiếng nổ vang, đem ngọn hắc phong mãnh liệt kia đánh tan ra bốn phía.
Hắc Phong Kỳ, Bát Linh thước.
Hàn Lập đảo mắt một cái là nhận ra hai kiện thông thiên linh bảo, đồng thời đối với tình hình hai nữ nhân của Hóa Tiên Tông, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nguyên bản Khuê Linh lúc trước đã từng nói qua, các nàng ở trên mặt đất có bố trí qua một trận pháp, dường như có mưu đồ gì đó. Hắn lúc đó nếu không phải theo hắc sắc truyền tống trận mà thoát thân, khẳng định sẽ lén theo dõi xem rốt cục là cái gì, vì sao nữ tử kia lại bị cổ ma thánh tổ mê hoặc thần trí.
Càng làm cho Hàn Lập ngạc nhiên hơn là, mặc dù đối ngạnh với nhiều đối thủ nhưng cự lang vẫn chiếm thế thượng phong, hết người này đến người khác đều bị bức lui về, căn bản không thể tới gần tế đàn một tí nào.
Cự lang này phun ra một luồng hắc khí, đen bóng dày đặc như dịch thể, ngoại trừ vạn niên thi hùng dùng huyết nhận trong tay biến thành một mảng huyết quang điên cuồng chém loạn vào hắc khí, những người khác đều lấy bảo vật phòng ngự toàn thân, không dám để loại hắc khí tà ác kia lây nhiễm một chút, chỉ sử dụng pháp thuật cùng các loại công kích từ xa đánh tan hắc khí tới gần.
Do đó, bọn họ tự nhiên chịu bó tay bó chân, rơi vào thế hạ phong.
Nếu không phải Hoa Thiên Kỳ cùng thi hùng chống đỡ hơn phân nữa công kích của cự lang, Bát Linh thước trên không biến thành ngân liên, chiếm không ít sự chú ý của cự lang, thì chỉ cần cự lang phun ra một ngụm hắc khí trợ giúp hắc ô mãng thì những người năng lực thấp đã không chống đỡ nổi rồi.
Dù sao Sát Hồn ti của Ngân Sí Dạ Xoa cùng với kim ba phun ra từ miệng Sư Cầm thú, tựa hồ đối với hắc ma khí cũng có một chút tác dụng.
Bất quá chỉ trong chớp mắt, Hàn Lập cũng phát hiện một điểm kỳ quái.
Song thủ cự lang này cơ hồ không rời khỏi tế đàn, bay lên không với bộ dáng luôn sẵn sàng chiến đấu, chỉ biết gắt gao canh giữ phần thượng của tế đàn, một tấc cũng không rời.
Điều này làm cho trong lòng Hàn Lập không khỏi kinh ngạc.
Đúng lúc này một thanh âm kinh hãi dị thường cách đó không xa truyền đến.
“Không tốt, phong ấn quả nhiên đã mở ra. Cổ ma này thế nào lại có thể khai phá được phong ấn pháp khí.”
Hàn Lập ngẩn ra, theo tiếng nói mà nhìn tới.
Chỉ thấy ở một bên cách hai mươi trượng, Huyền Thanh Tử nhìn chằm chằm vào phía trên tế đàn thất thanh kêu lên, cùng với Thất Diệu chân nhân bên cạnh, thần sắc đồng dạng âm trầm.
Hàn Lập lúc này mới phát hiện, không chỉ riêng hai người này, Lâm Ngân Bình, Linh Tê khổng tước, Khuê Linh cùng với con rối hình người, đang ở xa hoặc gần trong vùng không gian tầng thứ chín, tất cả đều mang bộ dáng đáng thương hại.
Xem ra vừa rồi không gian vỡ vụn chỉ là chuyện ngoài ý muốn, do kích động phải cấm chế thôi, kết quả là làm cho mọi người bị chuyển qua một tầng không gian khác.
Bất quá, ngọc dung của Lâm Ngân Bình có chút tái nhợt, xem ra dị biến vừa rồi đã làm cho nàng kinh hãi không nhỏ.
Hàn Lập dùng ánh mắt lướt qua phía trên tế đàn cùng với Huyền Thanh Tử hai người xem xét tình hình xung quanh.
Sau khi dò xét cẩn thận, Hàn Lập không khỏi ồ một tiếng.
Tại mặt sau cự lang có hai tấm bia đá, bị tro bụi bám lấy, hình dạng không chút bắt mắt.
Nhưng Hàn Lập vừa thấy hai tấm bia đá đó, trên mặt liền thoáng hiện lên vẻ chớp động, một cảm giác quen thuộc truyền đến, ngay lập tức trong đầu liền hiện ra tên một loại tài liệu quý hiếm “Sất linh nhuyễn ngọc”. Lúc trước tại Thiên Nam trong vạn trượng Ma Uyên, hắn đã thấy một tấm bia tương tự.
Chỉ bất quá tấm bia đá thấy lúc đầu đã bị vỡ tan rồi. Mà hai tấm này vẫn còn nguyên, trong đó phần trên một tấm có ấn tỳ lục sắc khảm vào bên trong, làm cho tấm bia đá nổi lên một màu hắc quang nhàn nhạt, không ngừng rung động.
Hàn Lập thần sắc khẽ động, phát hiện phía trên tấm bia đá chớp động linh quang cùng với trận pháp xung quanh tế đàn hô ứng, phảng phất như là đầu mối then chốt của trận pháp. Mà cự lang kia tựa hồ cũng vì bảo vệ tấm bia đá kia mà một tấc cũng không rời khỏi tế đàn một tấc.
Hàn Lập kinh ngạc nhìn tấm bia đá, nhất thời trong đầu có chút hỗn loạn.
“Huyền Thanh Tử, Thất Diệu huynh, tới thật đúng lúc. Cổ ma thánh tổ này đang ở tế đàn cố giải trừ phong ấn cấm chế, mà tế đàn dường như đang trấn áp vật gì vậy, tuy rằng không biết rõ, nhưng quyết không thể để cho ma vật kia toại nguyện.” Mộc phu nhân vừa thấy đám người Huyền Thanh Tử xuất hiện liền mừng rỡ kêu lên.
“Bản chất sự việc người đã thấy rõ. Huyền Thanh Tử, chúng ta mau xuất thủ, tình hình tựa hồ rất không ổn.” Thất Diệu chân nhân mặt vẫn trầm như trước, sau khi xoay người nói với Huyền Thanh Tử một tiếng, liền lập tức vung tay lên.
Trong tay áo xuất hiện linh quang, đồng thời bắn ra ngoài bảy kiện pháp bảo, phân biệt ra đao, kiếm, châu, kính các loại bảo vật. Trong đó có một mặt gương đồng, chính là Diệu Âm bảo kính mà Lâm Ngân Bình đã sử dụng qua.
Đó chính là thất chân bảo uy chấn Đại Tấn của trung niên văn sĩ, hóa thành bảy đoàn dị quang hướng về phương cự lang mà bắn nhanh xuống.
Huyền Thanh Tử thở dài một tiếng, không dám trì hoãn quá lâu, hướng trong tay áo rút ra một hoàng sắc cổ kiếm.
Kiếm này vẫn còn trong vỏ, nhìn ảm đảm vô quang, phảng phất như cực kỳ cổ xưa, nhưng khi lão đạo hé miệng ra, phun ra một ngụm máu huyết trên thân kiếm, nhất thời như được thức tỉnh.
Một tiếng long ngâm vang dậy cửu tiêu, thân kiếm phát ra ánh sáng chói lòa.
Lão đạo bấm tay niệm thần chú, hai ngón tay ngưng trọng hướng trên thân kiếm một chút, nhắm ngay phía dưới nhẹ nhàng vung lên.
Một đạo kiếm khí to lớn hơn mười trượng, theo phần trên thân kiếm bỗng nhiên bắn ra, tựa như thần kiếm được giơ lên, khí thế kinh người chém thẳng xuống.
Hoàng sắc kiếm khí to lớn chưa hạ xuống, xung quanh đã phát ra những tiếng ầm ầm như sấm động, những nơi đi qua đến ngay cả bầu trời to lớn đều bị một kiếm chém làm hai lưu lại một vết kiếm bạch sắc thật dài.
Nguyên sát thánh tố kia biến thành cự lang, từ khi đám người Hàn Lập xuất hiện tự nhiên đã sớm chú ý tới bọn họ.
Thấy một màn kinh người như thế, trong mắt lang yêu hiện ra một tia lạnh lẽo, thân thể lúc này chợt rung lên bao bọc bởi một tầng hắc khí, bốn móng vuốt sắc bén giơ lên hướng về tế đàn xông tới, thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Cùng lúc đó, cự lang hé miệng phun ra một ngụm lớn một mảng dịch hắc khí dày đặc, cuồn cuộn xông tới không trung.
“Cẩn thận, ma khí này cực kỳ lợi hại, bản thể của pháp bảo nếu như nhiễm phải, lập tức sẽ bị ma hóa mất đi thần thông.”
Mộc phu nhân hốt hoảng hô to một tiếng nhắc nhở.
Lúc này bảy đoàn dị mang cùng với cự hình kiếm khí đang đối đầu với ma khí một cách khó khăn.
Trung niên văn sĩ vừa nghe lời đó, liền không suy nghĩ nhiều nhìn về bảo vật của mình khẽ vung lên một trảo hư không.
Nhất thời bảy đoàn dị mang chậm chạp dừng lại một chỗ tiếp xúc với nhau, sau một lúc liên kết, rốt cuộc đã xuất ra một mảng linh hà đủ loại màu sắc hướng ma khí quét tới.
Nhưng lúc này cự hình kiếm khí đã vượt qua một bước, chạm lấy ma khí bên trong.
Kiếm quang cùng với hắc khí đan vào nhau, phát ra một tiếng kinh thiên động địa, vô số các hoàng mang ở trung tâm hắc khí bắn ra ngoài, đem đoàn ma khí kia mà xuyên thủng, sau đó đến mảng linh hà của Thất Diệu chân nhân, đồng dạng tiến vào, phảng phất như trong nháy mắt có thể đánh tan đoàn ma khí, sau đó đập thẳng xuống mặt cự lang.
Bỗng nhiên vài tiếng “Phốc phốc” vang lên, song thủ cự lang phía dưới không chút khách khí liên tiếp phun ra hắc lai.
Nhất thời làm cho hắc ma khí quay cuồng một trận, khiến tất cả hoàng mang linh hà tất cả đều bị bao phủ bên trong, sau khi linh quang cơ hồ hiện lên được vài cái, ngay lập tức liền thất tung, trầm mặc không một tiếng động.
Lão đạo đứng trên không bất chợt động dung, vội vàng bấm tay niệm thần chú, ý muốn thôi động kiếm khí phía dưới, sau một hồi không thấy có phản ứng, giống như đã hoàn toàn tiêu thất.
Lần này, thần sắc của lão đã khẽ biến động.
Vào thời khắc này, luồng hắc khí phía dưới hướng đến khoảng không của mọi người mà cuồn cuộn tiến tới, thanh thế to lớn dị thường. Mặc dù chưa tới nhưng đám người Hàn Lập đã cảm nhận được công kích vô cùng kinh người.
Thất Diệu chân nhân thấy tình thế không ổn, vội vàng bấm tay niệm thần chú, thu lấy thất bảo. Huyền Thanh Tử dùng cổ kiếm trong tay chém mấy cái, cuối cùng tạo nên một màn hoàng kiếm, tạm thời chặn luồng ma khí phía trước người.
Nhưng hắn lập tức quay đầu hướng về phía văn sĩ ngưng trọng nói:
“Thất Diệu huynh, xem ra bảo vật bình thường không có khả năng đối phó với yêu ma kia. Phải mau dùng bảo vật kia thôi. Phong ấn đó tựa hồ còn một chút thời gian sẽ mở ra, không thể duy trì được nữa rồi. Bần đạo sẽ hộ pháp cho đạo hữu ra tay!”
“Đã rõ. Phiền Huyền Thanh huynh” Thất Diệu chân nhân không một chút chần chừ, gật đầu đáp ứng. Sau đó một tay vỗ vào túi trữ vật, nhất thời bạch mang thiểm động, mấy viên hoàn màu xanh lục liền xuất hiện trong tay.
Cùng lúc đó, Hàn Lập cũng phóng ra hơn mười khẩu kim sắc phi kiếm hóa thành một đạo kiếm ảnh, không chờ ma khí tiếp cận liền giương hình cung hiện ra, nối theo là vô số âm thanh như sấm động, đem tất cả ma khí đánh bay tán loạn thất tung.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/07/2019 11:36 (GMT+7) |