Phải biết rằng có thể làm tất cả bọn họ không nhìn ra được tu vi thì tự nhiên người này ít nhất tám chín phần cũng là đã ngoài Kết Đan tu sĩ. Loại cao giai tu sĩ như vầy sẽ không để ý gì tới bọn tu sĩ Luyện Khí kỳ như họ. Vì vậy bọn họ cũng chỉ là nhìn mặt mà hành sự mà thôi. Không ai dám liếc mắt tới người bên cạnh để nói chuyện. Giờ phút này mỗi người ai cũng thật là căng thẳng.
Hàn Lập hỏi ra được vị trí, sau đó thần sắc hòa hoãn, nhưng bỗng nhiên áo bào phất lên một cái, mấy đạo thanh mang chợt lóe lên bắn ra hướng vào mắt của một người. Tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ này không kịp la tiếng nào mà thân người ngã quỵ xuống, không có chút kháng cự nào cả. Hàn Lập không nói lời nào khoát tay một cái túm lấy người này tới gần. Năm ngón tay bắt lấy đầu của người này thanh mang chớp động không thôi, không lâu sau hào quang trên tay chợt tắt, người này xuôi theo tay ngã xuống đất. Tiếp tục lâm vào trạng thái hôn mê còn Hàn lập thì rút tay về. Tiến tới người khác cũng làm động tác giống như vậy. Chỉ sau một lúc, Hàn lập đem mấy người làm một động tác giống nhau xong hết. Khi tới người cuối cùng thì cũng ném hắn xuống dưới đất. Hàn Lập liếc mắt nhìn họ một cái trong miệng thì thào vài câu nói, nếu hắn thực sự là người ác tâm thì đã đem những này giết chết hết rồi:
“Nếu cho các ngươi biến mất thì thật sự càng yên tâm. Nhưng giờ chỉ xóa đi trí nhớ vừa rồi của các ngươi thì xem như các ngưoi đã may mắn lắm rồi.”
Nói xong lời này Hàn lập ngẩng đầu lên nhìn phương hướng, thân hình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo thanh hồng vội vàng ly khai nơi này.
Một lúc lâu sau, mấy người này cũng đồng dạng tỉnh lại, vừa nhìn nhau vừa nhớ lại việc gì đã xảy ra. Mà những người này cũng không nhớ được việc gì cả vì vậy cứ kêu la lên. Còn việc gặp phải Hàn lập thì không còn chút ấn tượng gì. Những người này cũng không dám ở đây lâu mà vội vàng ly khai bay đi.
Ra khỏi núi này xong Hàn Lập đã sớm nghiên cứu mấy vạn dặm ở gần đây, rồi bắt đầu phi độn chậm lại, sau đó đem thần thức dò xét cái ngọc giản màu trắng. Không biết qua bao lâu Hàn Lập khẽ thở dài, đem ngọc giản thu lại, mắt lộ ra vẻ trầm ngâm im lặng không nói gì.
Trong ngọc giản tư liệu phân làm hai bộ, một phần là giới thiệu liên linh thông đạo, một loại phương pháp bố trí đại trận cực kỳ thần diệu được tu sĩ linh giới dùng để mở nghịch linh thông đạo. Pháp trận này tự nhiên thâm ảo không cần nói, chỉ là số Linh thạch cần toàn là linh thạch đỉnh giai. Hơn nữa số lượng cần thiết càng làm cho Hàn Lập sau khi xem xong bị dọa một trận hết hồn, hoàn toàn hết chỗ nói.
Chẳng qua phương pháp lập trận này thật sự không thích hợp cho nhân giới sử dụng. Nếu như mà thực sự bỏ công sức ra để nghiên cứu thì có lẽ cũng thu hoạch được ít nhiều. Nếu vậy cứ dùng để nghiên cứu đi Còn phần tư liệu khác được nhân giới nhắc tới đó chính là giải thích rõ ràng về Không Gian Tiết Điểm.
Không chỉ giải thích rõ ràng về Không Gian Tiết Điểm, điều quan trọng hơn nó còn chỉ ra hơn mười chỗ có Không Gian Tiết Điểm một cách thật là rõ ràng. Có thể thấy những nơi mà nàng cho biết rất rõ ràng, so ra tốt hơn nhiều với những gì mà Hướng Chi Lễ cho biết. Bởi nó chỉ có mấy chỗ mà thôi. Hàn Lập ở trong độn quang kinh ngạc suy nghĩ một chút.
Sau khi kinh ngạc suy nghĩ trong chốc lát, hắn rốt cuộc nhẽ nhếch khóe miệng lại trầm tư tự đánh giá. Mặc kệ là bên trong ngọc giản này có bao nhiêu điều trọng yếu, hiện tại điều cần làm trước hết đó là làm sao tu luyện để tiến tới Nguyên Anh Hậu Kỳ càng sớm càng tốt. Nếu như theo những thông tin từ việc tìm hiểu về Không Gian Tiết Điểm thì phải cần tiến tới Hóa Thần Sơ kỳ thì mới làm được.
Còn nếu chỉ là Nguyên Anh Hậu kỳ mà làm thì thực sự khi ở trong Không Gian tiết Điểm sẽ không chịu được áp lực lớn như vậy. Nếu như không chú ý tới điểm này mà chưa tiến tới Hóa Thần Kỳ tu sĩ mà tiến vào trong Tiết Điểm thì lập tức sẽ bị cách giới đem nguyên anh tiêu diệt ngay.
Hiện tại hắn đã có trong tay Bồi Anh Đan dùng để giải trừ Phong Hồn Chú, đúng ra hắn cần phải quay trở về Thiên Nam. Nhưng để giải trừ đi cấm chế của Phong Hồn Chú, cần phải luyện chế ra một loại phụ trợ đan dược thì mới có khả năng ra tay giải trừ đi cấm chú kia. Mà muốn làm được việc này thì cần phải có một loại phụ trợ linh dược gọi là “Huyền Băng Đan” Là cùng loại với Tuyết Phách Hoàn có thuộc tính băng hàn đan dược. Tất nhiên hai loại đan dược này hoàn toàn khác nhau. Chủ tài liệu của Huyền Băng Đan là một loại tài liệu được gọi là Huyền Băng Hoa cò nó làm chủ thì mới luyện chế ra được loại đan dược này. Huyền Băng Hoa này mặc dù trân quý dị thường nhưng không phải là không thể tìm được ở nhân giới này Nhưng chỉ có một phiền toái đó là nó chỉ sinh sống ở nhưng nơi vạn năm huyền băng mà thôi. Ngoài ra nếu nhưng lấy nó ra ra khỏi huyền băng thì nó sẽ hóa thành nước ngay và hiệu lực dược tính của nó cũng biến mất. Vì vậy cũng không có được biện pháp bảo tồn nào hữu hiệu được.
Cho nên loại hoa này là loại khó có được băng hàn thuộc tính linh dược. Trên thực tế củng chỉ có vài tu tiên môn sinh sống ở nơi băng hàn nhiều năm mới có được mà thôi. Ngay cả ở đấu giá hội ở Đại Tấn cũng không thấy xuất hiện. Do loại đan dược này chỉ có thể dùng để tẩy rửa đi cấm chế của Phong Hồn chú, cho dù là Càn lão ma đi nữa cũng không có loại đan dược này bên mình. Tất nhiên bên trong Âm La Tông có được loại đan dược này nhưng mà số lượng rất ít. Còn Hàn Lập mặc dù tự tin có thần thông kinh người nhưng cũng không có ý mạo hiểm xông vào tổng đàn ma đạo đại tông như vậy.
Không nói ma tu bên trong, chỉ cần có người thi triển ra đại trận cấm chế, hắn chắc chắn cũng không thể một mình vượt qua được. Dù sao đại trận không có ai chủ trì và pháp trận có người thao túng đó là cách biệt một trời một vực. Dựa theo Hàn Băng Đan phương pháp điều chế thì cũng có loại linh dược khác có băng hàn thuộc tính thay thế nhưng khi điều phối thành Huyền Băng Đan thì dược tính lại giảm xuống rất nhiều. Vì vậy sau khi tính toán mọi chuyện ổn thỏa Hàn Lập tính toán cần phải chạy tới một nơi cực hàn. Cho nên lúc trước khi ở Côn Ngô Sơn hắn liền hỏi thăm Bạch Dao đề cập đến việc muốn đi Bắc Cực Cung một chuyến. Tiểu cực cung kia thân ở Bắc minh băng đảo chi địa, là một nơi tiếng tăm lừng lẫy. Đó là một nơi thiên hàn, có thể nói ở tiểu cực cung các vị tu sĩ đó nhất định dễ dàng tìm được Huyền Băng Hoa.
Hơn nữa ngoại trừ việc này ra trong lòng hắn còn băn khoăn là không biết từ ở chỗ này còn có thể may mắn tìm ra được tin tức của Thái Dương Tinh Hỏa hay không. Dù sao tông môn này cũng đã tồn tại ở nơi băng hàn này nhiều năm như vậy. Cho dù không có giữ Thái Dương Tinh Hỏa thì chắc cũng biết một chút tin tức về nó.
Đương nhiên hiện tại Hàn Lập sẽ không lập tức đi tới bắc Minh Đảo, mà cần phải tiêu hóa hết các việc mới xảy ở Côn Ngô Sơn trước. Hơn nữa vì để an toàn trước hết hắn còn phải chuẩn bị một số việc khác. Xem ra trước mắt chắc chắn là phải ẩn cư một vài năm nếu không thì không được. Trong lòng suy nghĩ tính toán hồi lâu.
Cuối cùng Hàn Lập cũng quyết định, lúc này liền thay đổi phương hướng, chuyển sang hướng bắc phi độn mà đi. Một đường thẳng tiến hướng bắc. Sau khi đi qua hơn mười châu cuối cùng cũng đi tới một cái sương quận. Nơi này mặc dù không tính là Đại tấn phía bắc châu quận, nhưng thực ra cũng sai biệt mấy. Bởi vì nơi đây khắp nơi, đầy trời đều là tuyết trắng, có thể nói hết bảy tám phần là nằm trong vùng sương mù đầy tuyết trắng. Ở đây với điều kiện như vậy có thể nói là một nơi hy hữu của nhân giới. Nơi này linh sơn, linh mạch cũng không nhiều, đồng thời phẩm chất cũng không tốt thực không thể nào so sánh với nơi hắn ở. Cho nên các tông môn tu sĩ thế lực của Đại Tấn cũng ít triển khai, mở rộng phạm vi tới nơi này. Nhưng ở đây lại tập trung rất nhiều các tiểu thế gia cùng với tán tu.
Sương quận này có hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt như thế nhưng địa vực lại cực kỳ rộng lớn. Nếu lấy hai mươi sáu quận có diện tích lớn nhất thì nó được xếp vào hàng thứ năm. Ngoài ra nơi này còn sản sinh ra các loại linh dược thuộc tính băng hàn rất là nổi tiếng. Đại bộ phận tu sĩ ở chỗ này cũng đều chọn các loại công pháp băng hàn thuộc tính làm công pháp chính. Hoặc có thể nói phần lớn các tu sĩ chọn nơi này để tu luyện các loại âm hàn công pháp thì rất tốt. Vì có thể mượn dùng băng hàn khí nơi đây để tăng tiến tu vi. Đương nhiên nếu như là các tu sĩ ở chỗ này cùng với các tu sĩ có các loại thuộc tính công pháp khác tranh đấu thì có thể khẳng định bọn họ chiếm tiện nghi không nhỏ.
Vô luận là Thiên Nam hay là Loạn Tinh hải, phần lớn bốn mùa khắp nơi đều như xuân. Địa phương như băng thiên tuyết địa chỗ này thật đúng là ít có đi qua.
Chẳng qua Hàn Lập do đã tu luyện tới cảnh giới này, thì tự nhiên thân thể cũng đã sớm không chú ý gì tới nơi giá lạnh như ở đây. Mặc dù đối đầu với một nơi đầy trời tuyết phủ, trong lòng cảm thấy quạnh hiu. Liên tiếp mấy ngày đường đi cũng không thấy ai. Trên đường đi cũng gặp phải một số ít tu sĩ khác, nhưng thấy tu vi của Hàn Lập như vậy liền từ phía xa mà phi độn đi trong nháy mắt. Căn bản không muốn bị phát giác. Vì thế cứ như vậy đến ngày thứ năm, cuối cùng Hàn Lập cũng tới được một vùng núi non hoang vu hiểm trở.
Đáp xuống nơi này, linh mạch nơi này không lớn lắm nhưng phẩm chất thì có thể xem như là linh mạch khá. Hàn Lập phiêu phù ở phía trên ngọn núi này cảm ứng được nơi này linh khí dày đặc. Trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Lập tức hừ lạnh một tiếng rồi xuất hiện ra một cổ khí thế cường đại theo người từ trên cao phóng xuống, lập tức đem tất cả ngọn núi này bao vây lại. Khí thế sinh ra này thật là lớn trong nháy mắt làm cho tất cả các loại cây cỏ đều nằm rạp xuống. Có một ít phi cầm nhỏ và tiểu thú thậm chí đều ngã quỵ, trở nên hôm mê bất tỉnh.
Còn các vị tu sĩ khác đang tu luyện trong núi này nhất thời đều đại loạn, những người tu vi thấp thì cảm thấy như có vật gì đó cực nặng đè lên, còn ai có tu vi cao hơn thì cũng thấy khó thở, giống như là bị ai đó hạ cấm chế xuống. Tất cả đều kinh hãi kêu la khắp trời. Liên tiếp sau đó có ba đạo quang hoa từ trong núi đồng thời bắn nhanh ra hướng thẳng tới phía Hàn Lập mà bay tới.
Lúc này thanh quang hộ thân quanh người Hàn Lập chợt lóe lên, gương mặt bỗng nhiên mơ hồ biến ảo rồi biến thành một gã lão giả mặt dê, râu dài, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Lúc này do có linh quang quanh thân chớp động nên Hàn Lập cũng không sợ mấy tên tu sĩ bay đến nơi này thấy gì cả. Quang hoa trước mắt chợt tắt, hai gã hắc bào lão giả, một gã đại hán áo bào tro xuất hiện trước mặt Hàn Lập. Đại hán thoạt nhìn ít tuổi hơn bay ở phía trước, hai lão giả bay phía sau. Đuôi lông mày của Hàn Lập nhướng lên, cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì đại hán này có tu vi là Kết Đan trung kỳ, còn hai lão giả lại chỉ là Trúc cơ hậu kỳ tu sĩ mà thôi. Nhưng mà công pháp có chút giống nhau, dường như là có chút quan hệ với nhau.
Không chờ Hàn Lập mở miệng đại hán áo bào liền kinh sợ dùng thần thức hướng tới Hàn Lập đảo qua một cái. Lập tức sắc mặt đại biến, vẻ mặt đang rất là giận dữ liền tan biến ngay, rồi liền hiện hiện ra vẻ mặt tươi cười nói. “Vãn bối là Lý Trung Khiêm là tộc trưởng của Lý gia ở ngọn núi Tuyết Liên Phong này, không biết tiền bối đến đây có gì phân phó, vãn bối nhất định hết sức làm theo.”
Người này kính cẩn dị thường. Đồng thời hai mắt vừa nhìn thấy bộ dáng, tướng mạo hung ác mà Hàn Lập biến ảo thành trong lòng không khỏi bất an, lo sợ.
“Lão phu không quản ngươi là Lý gia các ngươi có cai quản ngọn núi hay không. Bây giờ lập tức rút toàn bộ đi rời khỏi nơi này cho ta. Ta cho ngươi thời gian nửa ngày để chuẩn bị, sau đó ta sẽ đến tiếp nhận nơi này.” Hàn Lập miệng tuôn ra một giọng khàn khàn âm thanh băng hàn lạnh thấu xương dường như còn lạnh gấp ba lần so với cơn gió lạnh mới thổi qua.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/07/2019 11:36 (GMT+7) |