Gần nửa ngày sau, Hàn Lập tìm tới chỗ tòa kiến trúc cuối cùng, rồi quay trở lại phía trước bi lâu Chú Linh đường, nhìn tầng quang mạc màu trắng kia, lại trở nên do dự trù trừ.
Bây giờ thời gian còn sớm, hắn vẫn còn cơ hội tìm kiếm ở những nơi còn lại, nhưng những nơi đó tựa hồ phải chịu chút phong hiểm.
Ai nào biết được có những tu sĩ khác cũng tìm tòi nơi nào đó xong rồi, sau đó cũng sẽ đến địa phương khác tìm kiếm.
Nếu là bọn người lão giả họ Phú thì tự nhiên sẽ không sao, lỡ có gặp phải người của Kiền lão ma hay là Độc Thánh môn thì Hàn Lập cũng sẽ không cần sợ. Nhưng nếu đụng mặt với nhóm tu sĩ đầu tiên tiến vào núi này, đấy sẽ có thể là một phiền toái lớn. Phỏng chừng mười phần thì có chín là sẽ lập tức động thủ với hắn.
Nhưng nếu buộc Hàn Lập phải chịu bó tay tại nơi này, một mạch mấy ngày chờ đến ngày cái thông đạo bị nứt kia khôi phục trở lại, hắn cũng chút không cam lòng.
Hàn Lập ý niệm xoay chuyển, bỗng dưng bật cười thành tiếng.
Cho dù không đi khỏi nơi này, nếu thực sự có người sưu tầm những địa phương khác xong, chẳng lẽ họ sẽ không chủ động tìm đến Chú Linh đường sao? Huống hồ chiếu theo sự tính toán của hắn, trải qua thời gian dài như thế, chỉ sợ bọn người Kiền lão ma đã đi những nơi trọng địa của Côn Ngô sơn, và đã sớm cùng nhóm tu sĩ đầu tiên đụng độ, thậm chí đã bắt đầu động thủ.
Nếu là vậy, không bằng thừa dịp không ai bên cạnh dòm ngó, tìm tòi thêm mấy chỗ, thậm chí có thể đục nước béo cò một phen. Dù sao tại Chú Linh đường nhỏ nhoi này đã có thể tìm được Thái Âm Chân Hỏa tốt đến ngần này, địa phương khác hẳn cũng có thể thu hoạch được chút gì.
Huống hồ với thần thông của hắn hiện tại, nếu đồng thời bị một số Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ vây công, cho dù không thể thủ thắng, nhưng bỏ chạy thì vẫn có phần nắm chắc.
Hàn Lập sau một hồi cân nhắc trong lòng, cũng không còn do dự lấy ra Tam Diễm Phiến. Sau khi tam sắc hỏa diễm chớp động phá một lỗ hổng ở quang mạc trước mắt, liền trực tiếp hướng phía dưới chân núi phóng đi.
Cơ hồ cùng lúc đó, tại nơi khác trong Côn Ngô sơn, trong một đại sảnh lam quang nhàn nhạt chớp động, đại đầu quái nhân, cổ ma với một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ của Diệp gia bị bảy tám con ác quỷ tóc đỏ lõa thể bao vây ở bên trong.
Những con ác quỷ này mỗi con mặt mũi đều hung tợn, miệng phun âm khí, theo mười ngón tay huy động, các màng trảo mang đen nhánh ập xuống phía ba người chụp tới.
Bị những đoàn âm khí u ám vây ở chính giữa, bọn người đại đầu quái nhân liền sử dụng phòng ngự pháp bảo bố trí ra mấy tầng quang tráo màu sắc khác nhau, vô luận âm khí mãnh liệt như thế nào, trảo mang có sắc bén như thế nào cũng đều có vẻ không thể lay động mảy may.
Bất quá đây cũng là chuyện tương đối. Quái nhân sử dụng một thanh hoàng sắc phi kiếm, cổ ma và một lão giả Diệp gia khác thôi động một thanh hắc sắc tiểu kiếm và một thanh bạch sắc ngọc xích (thước ngọc). Tuy rằng quang mang vạn đạo cũng đồng dạng không làm gì được mấy con ác quỷ này.
Vô luận phi kiếm đem ác quỷ chém thành hai đoạn, hay một xích đem quỷ đầu đánh nát như tương, thì những con ác quỷ khác từ trong miệng đồng thời chuẩn xác phun ra âm khí. Những con ác quỷ đã bị đánh chết sẽ lập tức hồi phục như lúc đầu, thân thể lại trở nên tràn đầy khí lực. Mỗi con đều như là bất tử chi thân.
Lúc này Diệp gia lão giả hai tay chà xát, rồi lại dương lên, một chuổi xích hồng hỏa cầu nhập vào một cơ thể của một con ác quỷ, đem ác quỷ này trực tiếp nổ tan tành không còn một mảnh. Nhưng âm khí ở gần đấy lại quy tụ, ác quỷ này lập tức hiện hình trở lại, lại một lần hung tợn đánh về phía quang tráo.
“Thất thúc, Hàn trưởng lão, cứ thế này thì không được rồi. Mấy con ác quỷ đã dùng âm khí tại nơi này để tu dưỡng không biết trải qua mấy vạn năm, hiển nhiên đã tu luyện tới cảnh giới âm phách ngưng hình, pháp thuật bình thường và pháp bảo căn bản không thể chém chết chúng được. Chỉ có sử dụng công pháp, bảo vật chí dương mới hữu hiệu.”
Diệp gia lão giả lo âu nói.
“Hừ, nếu đơn giản như thế lão phu đã sớm động thủ. Mấy con ác quỷ này đâu chỉ là tu luyện thành âm phách ngưng hình, căn bản đều là phân thân của Quỷ Vương. Nếu không thể đồng thời đánh chết tất cả ác quỷ thì chúng nó lập tức sẽ sống trở lại từ trong âm khí. Lão phu không có thi triển thủ đoạn sét đánh, chính là một mực truy tìm chân thân của hắn.”
Đại đầu quái nhân hừ lạnh một tiếng có hảo khí trả lời.
“Đều là phân thân?”
Lão giả lắp bắp kinh hãi.
“Không sai, nếu không thì dù là mấy con ác quỷ tu luyện đến cảnh giới âm phách ngưng hình bị chúng ta liên tiếp chém giết nhiều như vậy lần, nguyên khí cũng sẽ bị đại tổn. Nhưng ngươi thấy bọn chúng chưa từng có vẻ mỏi mệt. Xem ra Quỷ Vương giảo hoạt này định để chúng ta hao mòn nguyên khí rồi mới thu thập chúng ta.”
Cổ ma bình tĩnh nói, sau đó ngón tay huy động một thanh hắc sắc tiểu kiếm, lại xuyên thủng một con ác quỷ.
“Thì ra là thế. Đáng tiếc thập ngũ đệ, lúc ở tầng trước bị ám ảnh phún sa (phun cát) của con Ô ảnh xà kia, chỉ có Nguyên Anh trốn ra được, nếu không lấy Chí Dương thần thông hắn tu luyện đối phó với mấy con ác quỷ này là thích hợp nhất.”
Lão giả xem xét bốn phía hết thảy xám ngắt, sắc mặt khẽ biến nói.
“Chuyện này cũng không có biện pháp. Ai có thể ngờ rằng thế gian lại thực sự có loại yêu xà có thể trốn vào trong cái bóng, lại đột nhiên từ cái bóng của Minh Lễ hiền chất đánh lén, ngay cả lão phu cũng không kịp cứu viện. Hơn nữa chất độc của độc xà này lại mãnh liệt như thế, chỉ khoảng nửa khắc là thân thể của Minh Lễ hiền chất đã toàn bộ thối nát.”
Đại đầu quái nhân thở dài.
“Tiểu chất không có ý oán trách Thất thúc. Chỉ là Trấn Ma tháp này thật là yêu dị. Chẳng những xây cất bị đảo lộn, lối vào ở trên, xoắn ốc xuống dưới, hơn nữa yêu quỷ tầng sau so với tần trước ngày càng khó đối phó. Chúng ta hao tốn bấy nhiêu thời gian mới chỉ có thể xông vào tầng thứ bảy mà thôi. Mà Hàn trưởng lão đã nói qua, này tháp này hẳn có tổng cộng chín tầng, khó có thể tưởng tượng hai tầng dưới sẽ xuất hiện loại yêu ma nào. Chúng ta thật sự vẫn tiếp tục đi xuống sao chứ?”
Lão giả nói.
“Hừ, vừa gặp chút chút nguy hiểm ngươi đã sợ hãi. Vật trấn áp phía dưới càng lợi hại, thì tỷ lệ thông thiên linh bảo xuất hiện tại hai tầng dưới lại sẽ càng lớn hơn. Dù sao yêu ma có thể khiến thượng cổ tu sĩ phải kiêng kị, mới có thể cần dùng đến thông thiên linh bảo để trấn áp. Ngươi chẳng lẽ muốn cho mưu đồ của Diệp gia chúng ta mấy trăm năm qua tất cả đều tiêu tán hay sao?”
Quái nhân thanh âm lạnh lùng, giọng không chút khách khí khiển trách.
“Thất thúc răn dạy rất phải, là tiểu chất có chút khiếp đảm.”
Lão giả Diệp gia kia nghe vậy, cũng chỉ có thể vừa huy động pháp bảo ứng phó đánh tới mấy con ác quỷ, vừa thưa dạ đáp ứng.
“Ta đã tìm được con Quỷ Vương kia.”
Đúng lúc này, cổ ma lại đột nhiên mở miệng nói.
“Cái gì, chân thân ở nơi nào!”
Lão giả tinh thần hưng phấn, vội vàng mở miệng hỏi.
Cổ ma ánh mắt chợt lóe đang lúc muốn đáp lời, lại đột nhiên biến sắc kêu khẽ một tiếng, sau đó đúng lúc này, đột nhiên ‘Đùng’ một tiếng vang lên từ xa truyền đến, sau đó thì quang mang từ lối vào của đại sảnh chợt lóe, bỗng từ bên trong một lục sắc quang đoàn cự đại phi độn ra, sau khi hào quang chợt tắt, trong quang đoàn hiện ra bốn bóng người.
Bốn người này sau khi vừa thấy ba người cổ ma trong đại sảnh bị âm khí quỷ ảnh bao vây, đồng dạng kêu lên một kinh hãi.
“Diệp Nguyệt Thánh! Không phải ngươi đã sớm chết sao? Nguyên lai là Diệp gia khai mở phong ấn?”
Kẻ nói chuyện là một tu sĩ mặt vằn, đúng là Hoa Thiên Kỳ. Còn bốn người này đương nhiên là Độc Thánh môn tứ lão.
Giờ phút này Hoa Thiên Kỳ nhận ra Diệp gia thất thúc, thần tình biến hóa không ngừng.
Ba người trong đại sảnh vừa thấy đám người Độc Thánh môn, sắc mặt vui vẻ vừa rồi cũng đã biến mất nơi nào. Đặc biệt là tình cảnh của bọn họ còn đang bị ác quỷ tạm thời cuốn lấy.
“Còn tưởng là ai, nguyên lai là Hoa đạo hữu. Không nghĩ đến, động tác của Độc Thánh môn cũng không chậm, nhanh như vậy đã tiến nhập vào núi này, không biết mấy vị đạo hữu sao không đi địa phương khác tầm bảo, mà đến này Trấn Ma tháp có dụng ý gì.”
Quái nhân trên mặt âm linh chợt lóe, lập tức dường như không có việc gì nói.
“Hắc hắc! Lời này, bọn người Hoa mỗ cũng muốn hỏi Diệp huynh. Hơn nữa mấy trăm năm không gặp, sau khi Diệp huynh giả chết, không ngờ đã lặng lẻ tiến giai tới Nguyên Anh hậu kỳ. Nếu mà mấy gia hỏa chính ma kia biết được việc này, chỉ sợ sẽ đứng ngồi không yên.”
Hoa Thiên Kỳ thờ ơ lạnh nhạt nhìn quái nhân sử dụng phi kiếm dễ dàng đem một đầu ác quỷ đập nát, nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng ý niệm nhanh chóng xoay chuyển như tia chớp, cân nhắc.
“Hoa sư huynh, những người này chẳng lẽ cũng biết trong tháp này có kỳ bảo, cố ý tới lấy!”
Trong tai Hoa Thiên Kỳ truyền đến âm thanh của một vị Độc Thánh môn trưởng lão, bộ dáng ẩn ước có chút lo lắng.
Năm đó vị tổ sư khai phái Độc Thánh môn kia lưu lại trong di ngôn, có thoáng nhắc tới trong Trấn Ma tháp có cất dấu kỳ bảo. Vật ấy cụ thể ra sao lại nói một cách hàm hồ, không thể hiểu rõ. Nhưng cứ như vậy, Độc Thánh môn tứ lão tự nhiên cũng sẽ không coi như không quan trọng, nơi đầu tiên tới chính là Trấn Ma tháp này.
Tuy rằng lúc bọn họ xông qua mấy tầng trước, đã phát hiện có những tu sĩ khác giành đường đi trước. Nhưng bọn họ vốn tưởng rằng loại địa phương hung sát như Trấn Ma tháp này sẽ không khiến nhóm tu sĩ phía trước xem trọng, bằng vào lực lượng của bốn người, nên đủ để ứng phó với người đi phía trước một bước. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới có một gã đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không ngờ lại đang ở tại tầng này chờ bọn họ.
Nếu không phải bọn người Diệp gia thất thúc này bị đàn quỷ vây khốn, tin tưởng rằng Hoa Thiên Kỳ khẳng định sẽ không nói hai lời quay đầu bước đi. Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, cộng thêm hai gã nguyên anh sơ kỳ tu sĩ, thật sự không phải bốn người bọn hắn có thể ứng phó nổi.
“Không rõ ràng lắm. Có lẽ cũng giống chúng ta, chắc là tìm được chút manh mối.”
Hoa Thiên Kỳ âm trầm nghiêm sắc mặt, môi khẽ máy động đáp lời, hai mắt lại nhìn chằm chằm ba người quái nhân, mắt không chớp lấy một lần.
“Xem ra, Hoa đạo hữu không định rời đi như vậy.”
Khi đại đầu quái nhân nói ra lời này ánh mắt lộ ra hung quang, lập tức hé miệng, một đạo ngân mang chợt lóe lên rồi tiêu thất.
Một khắc ngay sau đó, tại một góc đại sảnh đột nhiên bộc phát ra một đoàn ngân mang, và một tiếng gầm trầm thấp.
Lập tức một quỷ ảnh màu xám mơ hồ ở nơi đấy hiện hình ra, từ trong miệng đang phun ra một viên châu màu xám to cỡ đầu ngón tay cái, ngăn cản một thanh ngân sắc phi xoa (cây chĩa), bởi vì bị buộc bách liên tiếp lui về phía sau, trong miệng phát ra tiếng kêu oa oa quái lạ.
Vừa thấy quỷ ảnh này, Độc Thánh môn tứ lão chưa kịp phản ứng. Cổ ma ở một bên lặng lẻ không một tiếng lay động tay áo bào, một mặt kính tối đen như mực đột nhiên xuất hiện trong tay, lắc một cái nhắm ngay quỷ ảnh bốn phía bay nhanh đến.
Một mảnh quang hà đen kịt từ trong kính quét ra, tất cả ác quỷ tất cả đều thân bất do kỷ bị hắc hà yêu dị cuốn vào trong, lập tức từng tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra, thân thể của ác quỷ trong quang hà tất cả đều vỡ vụn, hắc hà này sắc bén như núi dao rừng kiếm vậy.
Bất quá, do chân thân của Quỷ Vương bị kia thanh ngân sắc phi xoa quấn lấy, mấy con ác quỷ này lại không có cách để thi pháp hồi phục. Nhưng trong quỷ ảnh kia một tiếng kêu to, âm khí của bọn chúng vốn tán loạn lại một lần hóa thành những đoàn âm khí, nồng hậu quay cuồng một lượt đem bọn người cổ ma gắt gao bao vây vào trong.
Mặt kính kia của cổ ma phóng thích ra quang hà lợi hại như thế, nhưng lại cũng không có cách gì phá trừ.
Hoa Thiên Kỳ rốt cục sắc mặt đại biến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/07/2019 11:36 (GMT+7) |