Một người toàn thân bao phủ trong quầng sáng trắng mờ ảo, giống như một chiếc bóng, thản nhiên nói.
“Hừ, nếu nói công pháp khác, có lẽ bản tộc không bằng người. Nhưng về Mê Hồn Thuật, trong mười ba tộc thì chúng ta tuyệt đối đứng thứ nhất. Nếu Thương Ảnh đạo hữu cảm thấy Âm Yêu Tộc có khả năng hơn chúng ta, thì việc này chuyển cho Thương Ảnh huynh làm đi.”
Gã tóc trắng không thèm khách khí nói lại.
“Ta cũng chỉ là do lo lắng mà thôi, nói đến Mê hồn thuật, Âm Yêu tộc chúng ta làm kính nhường quý tộc thiên phú ba bước.”
Chiếc bóng cười ha hả, bộ dáng nhơn nhơn.
Đầu bạc ánh mắt lạnh lùng, còn muốn gây tiếp, họ Phí vẻ mặt trầm xuống nói:
“Thôi được, đừng nói lời vô nghĩa nữa. Tên gián điệp của Giác Xi Tộc chắc chắn là chưa thể chạy đi mất. Sau khi bị phát hiện, ta ngay lập tức phong tỏa cửa thành, đã nhiều ngày Vân thành chỉ có thể vào nhưng không thể ra. Cho dù hắn biến thành ruồi muỗi cũng đừng hòng tẩu thoát. Mà theo như lời của tên thủ vệ bị đánh trọng thương kể lại, tên kia cũng chỉ có tu vi Luyện hư kỳ, không thể lừa gạt thủ hạ của Bạch đạo hữu tra xét. Như vậy nói lên rằng hắn không phải gần đây mới lẻn vào Vân thành, mà đã sớm ở trong thành nhiều năm. Cho nên phải tra xét những người vào thành lâu hơn.”
Vừa nghe lão Phí nói thế, gã đầu bạc cùng bóng xám vẻ mặt cung kính cho là đúng, nhưng không nói gì.
“Theo như lời Phí tiền bối nói, thực sự là có chút khó giải quyết. Một khi mở rộng phạm vi tra xét ra ngoài nửa năm, cơ bản là tra không ra. Hơn nữa nếu vậy sẽ khiến người ngoại tộc khó xử, chỉ sợ lại thêm nhiều phiến phức.”
Thiên Cơ Tử ho khan, mở miệng nói.
“Ừm, Thiên Cơ Tử đạo hữu nói cũng đúng, chuyện này cũng làm ta rất lo lắng. Nhưng mà tên kia trộm đi đồ giải của cấm chế đại trận vừa mới bố trí xong của Vân thành, dù phải trả giá nào, cũng không thể cho hắn rời khỏi Vân thành. Nếu không, vạn nhất bọn Giác Xi tộc đánh tới, cấm chế của Vân thành sẽ bị phế bỏ đi một nửa.”
Họ Phí thản nhiên nói.
“Phí tiền bối nói chí phải. Chỉ cần tên gián điệp kia còn trong thành, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát. Dù phải đánh động dân chúng trong vòng mười ngày, thậm chí một hai tháng cũng không thành vấn đề. Nhưng vạn nhất tên gián điệp quyết tâm ẩn núp trong thành mấy năm thậm chí mười mấy năm thì không thể luôn giới nghiêm như thế được.”
Một gã râu đen dài mở miệng.
“Nga, Trữ đạo hữu nói như thế, chắc hẳn là có ý kiến hay?”
Họ Phí vừa thấy lão giả này mở lời, ánh mắt chớp động hỏi lại.
“Vãn bối nào có nghĩ ra thượng sách gì, nhưng không phải nơi này còn có Thải tiên tử sao. Lấy trí tuệ Thải đạo hữu, giải quyết việc này hẳn là dễ dàng.”
Lão giả râu đen xua xua tay, nhưng lại nói tới Thải Lưu Anh vẫn đang ngồi yên nãy giờ.
Mỹ phụ Tinh tộc vừa nghe râu đen nói xong, ánh mắt đẹp liếc liếc, lập tức cười khẽ trả lời:
“Trữ huynh nói đùa. Nơi này có Phí tiền bối cùng trưởng tộc Sa Sơn, vãn bối nào dám khoe khoang chút thông minh. Ta chỉ nghe theo phân phó là được rồi!”
“Thải đạo hữu, hiện tại không phải lúc khiêm tốn. Ta nghĩ mọi người nên nghe một chút về ý kiến của vị Tinh tộc trưởng lão.”
Họ Phí nghiêm mặt, hướng Thải Lưu Anh phân phó.
“Nếu tiền bối thực sự muốn nghe, thì thiếp xin không tự lượng sức nói một hồi.”
Mỹ phụ Tinh Tộc nhíu mày, nhưng lập tức trở lại bình thường đứng dậy, sửa sang trang phục thi lễ.
“Ân, Thải tiên tử cứ việc mở miệng đi.”
“Đúng vậy, Thải đạo hữu chắc chắn sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.”
Vừa thấy mỹ phụ nói thế, hơn nửa đều tươi cười tán dương.
Xem ra Thải Lưu Anh tuy tu vi không cao, nhưng mọi người đều phải ngước nhìn.
Bà lão hai mắt vốn nửa mở nửa khép, mi mắt hơi nhấc lên, liếc mắt trông đợi mỹ phụ. Về phần họ Phí nhìn ánh mắt Thải Lưu Anh, cũng lộ ra vài phần mong mỏi.
“Ý của thiếp là, nếu nhanh không được, chậm cũng không xong. Thì chẳng bằng ngoài chậm trong nhanh, dẫn rắn rời hang đi.”
Thải Lưu Anh quét mắt qua mọi người một cái, nói ra ý kiến.
“Ngoài chậm trong nhanh!”
Họ Phí nghe thế, sắc mặt trầm ngâm.
“Không sai, mặc kệ tên gián điệp kia dùng phương pháp gì tránh được chúng ta dò xét, xem ra trong một thời gian ngắn sẽ không bắt được người này. Như thế, trong một tháng chúng ta không ngại điều động hết tay chân, dùng lực lượng lớn nhất trong thành điều tra lại một lần. Nếu thực sự bắt được tên kia, vậy là tốt nhất. Còn không có thu hoạch gì, thì lại đem tay chân co rút lại từng chút một, tạo thành việc chúng ta dường như đang thả lỏng. Nhưng thực tế, bốn phía nhân thủ lại không những giảm mà còn tăng lên. Tổ chức ba đội tinh nhuệ, tiếp tục âm thầm tra xét những người khả nghi muốn rời Vân thành, đối phương nếu nóng vội muốn rời đi, dĩ nhiên sẽ tự mình chui đầu vào lưới. Còn nếu hắn tính toán tiếp tục trốn trong thành, nhưng thấy bên ngoài tình hình đã buông lỏng, thời gian tới cũng sẽ không bảo trì cảnh giác bị lộ ra dấu vết thì chúng ta sẽ bắt được.”
Mỹ phụ Tinh Tộc từ từ giảng giải.
“Không tồi, đúng là một biện pháp không tồi. Nhưng bốn cửa vừa mở ra, nếu người nọ thuật biến ảo quá mức kinh người, qua được sự dò xét của chúng ta, nhân cơ hội theo cổng lớn nghênh ngang chuồn đi, thì phải làm thế nào?”
Họ Phí sau khi nghe xong, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Những người khác thấy biện pháp của Thải Lưu Anh khá hay, nhưng vừa thấy họ Phí không quá đồng ý thì lại liếc mắt nhìn nhau.
“Hi hi, Phí tiền bối. Biện pháp này của thiếp cũng chỉ mới nói một nửa. Còn một nửa thì chưa nói ra. Tiền bối không ngại nghe thiếp nói tiếp chứ.”
Mỹ phụ Tinh tộc thản nhiên cười nói. Tiếp đó môi nàng khẽ nhúc nhích, hướng thanh niên họ Phí truyền âm.
Họ Phí trước là thấy bất ngờ, nhưng là sau vài câu, miệng một tiếng “di”, lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi cùng vui mừng.
Sau thời gian uống cạn chén trà, mỹ phụ Tinh tộc mới ngừng truyền âm.
“Quả là như thế?”
Họ Phí hít sâu một hơi, hướng Thải Lưu Anh hỏi, lại liếc về phía Thiên Cơ Tử.
“Vãn bối đâu dám lấy việc này ra nói giỡn.”
Mỹ phụ Tinh tộc sắc mặt cung kính nói.
Chứng kiến Thải Lưu Anh cùng họ Phí thần thần bí bí, các lão quái đang ngồi phía dưới liếc mắt với nhau, sắc mặt không đồng nhất.
Nhưng bọn họ đều rất biết điều, không ai có ý mở miệng hỏi nội dung truyền âm.
“Ừm, nếu Thải tiên tử đã nói như thế. Phí mỗ làm thế nào lại không tin. Sa phu nhân, Thải đạo hữu vừa rồi mới truyền âm chắc là ngươi cũng nghe được. Ngươi thấy thế nào?”
Họ Phí bỗng quay đầu, hướng lão bà nửa ngủ nửa thức bên cạnh, hỏi một câu, thần thái khách khí.
“Ta không có ý kiến gì. Lần này đem thân già lọm khọm xuống núi, cũng lười suy nghĩ. Nếu có cường địch thì giúp đỡ bọn hắn, cũng là giúp đỡ đứa nhỏ kia một chút. Còn chuyện khác, ta sẽ không quản, cũng không có sức quản. Tốt lắm, các ngươi sử trí không sai biệt lắm. Ta đi nghỉ trước. Phí đạo hữu, chuyện tình tiếp theo, ngươi tự mình quyết định là được rồi.”
Lão bà họ Sa cười cười, lại run run rẩy rẩy đứng dậy, bộ dáng sắp chết nói.
Nghe lão bà nói vậy, họ Phí cười khổ. Nhưng còn chưa đợi hắn nói thêm gì, lão bà cứ thế đi ra ngoài đại điện, bộ dáng mặc kệ cho họ Phí thích làm gì thì làm.
Các thánh tộc khác gặp tình hình này, sắc mặt quái dị.
Lại nói, vị lão bà này lai lịch cực kỳ thần bí, tuy rằng ai ai cũng biết trong mười ba tộc có một vị Đại Thừa kỳ như vậy, nhưng không người nào biết lão bà thuộc vào tộc nào, có đại thần thông gì, vậy mà có thể tiến giai Đại Thừa cảnh giới.
Hơn nữa còn nghe đồn, lão bà này trong đội ngũ Đại thừa kỳ, là vị sống lâu nhất, tuổi thọ dài quá người thường có thể tưởng tượng.
Ít nhất, những thánh giai đang ngồi đây, khi vừa mới tu luyện có chút thành tựu thì đã nghe đến vị Sa lão phu nhân này rồi.
Cho nên đừng tưởng lão bà này nhìn như già nua, bộ dáng chỉ một ngọn gió nhẹ cũng có thể thổi bay mất, nhưng ngay cả thanh niên họ Phí vốn đã có tu vi Đại Thừa Kỳ khi đối mặt nàng, cũng phải lấy thân phận vãn bối.
Các thánh tộc khác, tất nhiên không dám có dù một chút lãnh đạm.
Thế nhưng sau khi thấy lão bà biến mất sau đại môn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, thu ánh mắt trở về.
“Nếu Sao lão phu nhân nói thế, chúng ta sẽ không thảo luận việc này sẽ xử lý thế nào nữa. Cứ dựa theo lời Thải đạo hữu làm đi. Thải tiên tử, Bạch đạo hữu, chuyện này ta giao cho hai người toàn quyền quyết định. Nhưng người khác toàn lực phối hợp.”
Họ Phí đánh giá một chút, phân phó quyết đoán.
Trong điện phủ mọi người tự nhiên không có ý kiến gì, không ngớt lời khen chí lý.
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta thương lượng về chuyện Nghiễm Hàn Giới. Thiên Cơ tử, người nói một chút đi.”
Họ Phí chuyển chủ đề, chỉ đích danh nói.
Những người khác vừa nghe đến Nghiễm Hàn Giới, sắc mặt cùng hoi đổi.
“Thiên đạo hữu, thế này là thế nào? Chẳng lẽ Nghiễm Hàn Giới lại sắp mở ra?”
Có người tính tình nóng nảy, bức xúc hỏi.
Thải Lưu Anh cùng Đoạn Thiên Nhận nghe vậy, bản năng liếc nhau một cái, lập tức ánh mắt trở lại tự nhiên.
“Nghiễm Hàn nghi mà Vạn Cổ Tộc chúng ta bố trí trong Thông Linh đại điện, hai ngày trước đã có phản ứng. Theo kinh nghiệm những lần trước, Nghiễm Hàn Giới lâu thì ba bốn năm, mau thì trong mấy tháng, sẽ lại mở ra.”
Thiên Cơ Tử bình tĩnh nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/08/2019 11:36 (GMT+7) |