Đám tu sĩ được có mặt ở đây, tối thiểu cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ, sao lại không nhìn ra vết máu trên tay áo hắc bào nam tử. Tức thời từ khắp nơi bên dưới đài có âm thanh rì rầm truyền ra. Không ít người còn lộ ra vẻ giật mình cùng kinh ngạc.
Mà hai gã Hợp Thể sơ kỳ Phong gia sau khi nhìn nhau một cái thì sắc mặt trở nên khó coi. Trái lại hai người Hiểu Phong trưởng lão cùng với Tiêu trưởng lão lại mừng ra mặt.
Hàn Lập đang lơ lửng trong không trung không tiếp tục ra tay mà chỉ dẫm nhẹ lên ngọn núi nhỏ màu xanh và nhìn đối thủ, dáng vẻ hết sức bình tĩnh.
Nhưng thanh quang được phát từ ngọn núi nhỏ này đang lúc tối lúc sáng lập lòe, đồng thời một lần nữa hóa thành vô số kiếm khí bao bọc lấy địa phương bên dưới.
“Đây không phải là Nguyên Từ Thần Quang, chắc hẳn là Thái Ất thanh quang! Vô sắc vô hình, sắc bén vô song, ngay cả hộ thân chi bảo cũng không thể chống chọi được, quả nhiên đáng sợ như đã mô tả trong truyền thuyết.”
Hắc bào nam tử đột nhiên nhấc một cánh tay lên, một bàn tay màu xanh từ trong áo hiện ra, mặt trên loang lổ đầy vết máu, rõ ràng là các lỗ thủng nhỏ li ti do kiếm khí làm tổn thương mà ra.
“Thần thông của Huy đạo hữu quả thật bất phàm, có thể dùng thân thể trực tiếp chống chọi với Thái Ất thanh quang. Sợ rằng bàn tay này của đạo hữu kiên cố không thua gì linh bảo phòng ngự thông thường.” Hàn Lập nhìn bàn tay của hắc bào nam tử rồi cười nhạt nói.
“Hắc hắc, bàn tay này của tại hạ chẳng qua chỉ hơi chút đặc biệt mà thôi. Bất quá đã hiển lộ ra thì ta cũng không ngại thi triển ra một vài thủ đoạn ít dùng, đồng thời cũng nhờ Hàn đạo hữu chân chính điểm giáo cho một chút.” Hắc bào nam tử cười lạnh một tiếng, lập tức linh quang lóe lên tại mấy lỗ máu trên bàn tay, sau đó lại liền lại một cách quỷ dị.
Đồng thời nam tử hít sâu một hơi, ngoài thân hiện ra một tầng hắc hà. Tức thì trên da thịt cũng hiện ra vô số vằn đen.
Những vằn đen này chuyển động không ngừng ngoài thân hắc bào nam tử, từ khắp tay chân đến toàn bộ khuôn mặt, nhìn qua không khác gì vật đang sống.
Từ xa nhìn lại nam tử này như đã hóa thân thành yêu ma, trong chốc lát khí tức cũng trở nên vô cùng quỷ dị!
Hàn Lập thấy vậy thì vẻ mặt lộ ra chút hứng thú, đồng thời năm ngón tay khẽ co lại, tức thì một cây thước ngắn màu bạc phập phù hiện ra trong lòng bàn tay.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Lũng gia lão tổ ở ngoài quang tráo chợt lóe, đột nhiên mở miệng:
“Huy trưởng lão, ta giúp ngươi luyện thành thần thông này không phải để vận dụng lúc tranh tài. Vị Hàn đạo hữu này thực lực không tồi, ngươi không có cách nào dễ dàng đánh bại hắn. Hãy để lão phu tự xuất thủ một lần xem sao. Huy trưởng lão, tạm thời ngươi xuống đây đi.”
Vừa dứt lời dưới chân lão đột nhiên có tiếng lôi minh, thân hình liền hóa thành một đạo ngân sắc điện hồ rồi bắn đi. Chớp mắt một cái đã xuyên qua quang tráo khổng lồ rồi xuất hiện bên cạnh Hắc bào nam tử.
Vẻ mặt đang dữ tợn của hắc bào nam tử bỗng biến đổi, ánh mắt vừa tiếp xúc với khuôn mặt không chút biểu cảm của Lũng gia lão tổ thì không khỏi có chút ớn lạnh trong lòng, liền có chút không tình nguyện gật đầu:
“Lũng huynh không cần lo lắng, ta tự biết chừng mực. Bất quá nếu Lũng huynh đã có hứng thú thượng đài thì tại hạ sẽ nhượng Hàn đạo hữu cho huynh vậy.”
Nói xong những lời này, Hắc bào nam tử lập tức một tay bắt quyết thu lại công pháp, nhưng vằn đen trải rộng khắp toàn thân từ từ lặn sâu vào trong da thịt rồi biến mất không thấy nữa.
Tiếp đó Hắc bào nam tử nhìn về phía Hàn Lập một cái, đồng thời hóa thành một đạo hắc khí bay ra ngoài quang tráo.
“Lũng đạo hữu muốn tự xuất thủ sao? Tại hạ quả thật có chút được sủng ái mà kinh sợ rồi!” Hàn Lập thấy ánh mắt Lũng gia lão tổ quét về phía mình thì trên mặt không chút tỏ ra sợ hãi, trái lại khẽ cười một tiếng rồi hỏi.
“Lũng mỗ đã Hợp Thể hậu kỳ còn đạo hữu mới vừa tiến giai chưa lâu. Đừng trách bản lão tổ lấy lớn hiếp nhỏ. Chỉ cần các hạ có thể tiếp được ba chiêu của mỗ, ta sẽ lập tức xuống đài tự nhận mình thua!” Lũng gia lão tổ vẫn chắp hai tay sau lưng, nhưng vừa mới mở miệng thì âm thanh đã tỏ ra lạnh lẽo dị thường.
“Ba chiêu! Tốt, nói vậy Hàn mỗ càng phải thưởng thức một chút rồi.” Hàn Lập nghe thấy những lời này, thoạt đầu hơi ngẩn ra nhưng ngay sau đó lại nhếch miệng khẽ cười.
Những tu sĩ khác ở dưới đài nghe thấy hồi trao đổi vừa rồi của hai người lại tiếp tục xôn xao một trận.
Mới vừa rồi, Hàn Lập bất ngờ thể hiện ra thần thông không thua gì tu sĩ trung kỳ khiến cho không ít người quan tâm. Hiện giờ lại nghe lão giả hậu kỳ đại tu sĩ Lũng gia ra ước định ba chiêu phân định thắng thua, tất cả đều trở nên vô cùng phấn khích.
Đối với những đệ tử của các Chân Linh thế gia bình thường thì lần Chân Linh đại điển này quả thực đã khiến bọn họ mở rộng tầm mắt. Có thể thưởng lãm thần thông của tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, đi chuyến này thật không uổng công.
Đó là do các lần đại điển trước, phàm là đụng phải Lũng gia thì các Chân Linh thế gia khác cũng đều chủ động bỏ cuộc. Đương nhiên là chưa ai từng được vinh hạnh chứng kiến vị tu sĩ đệ nhất Chân Linh thế gia này xuất thủ.
“Chiêu thứ nhất”.
Lũng gia lão tổ cũng không có ý nói năng dông dài với Hàn Lập, sau khi một tiếng quát khẽ thì một bàn tay đang chắp ở phía sau đột nhiên chộp về phía trước một trảo.
Phốc một tiếng, nửa vùng trời bỗng trở nên ảm đạm. Thiên địa nguyên khí ở phụ cận quay cuồng kịch liệt, ngay phía trên đỉnh đầu của Hàn Lập bỗng ngưng tụ ra một kim sắc cự trảo lớn tới vài trượng, ở bên ngoài có các ký hiệu năm màu không ngừng quay cuồng, từ trong đó lại phát ra tiếng Phạm âm, chộp thẳng về xuống Hàn Lập.
Cự trảo còn chưa hạ xuống, Hàn Lập đã cảm thấy không khí chung quanh trở nên ngưng đọng, thậm chí trở nên rắn như Tinh Cương khiến hắn nhất thời không thể nào nhúc nhích.
Tinh quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên, nơi hư không ngay trên đỉnh đầu dao động không ngừng, bỗng một ngọn núi nhỏ đen thùi phập phù hiện ra.
Quang hà xám mờ lại một lần nữa chiếu xuống, Hàn Lập tức thời cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, khôi phục lại thân thể tự do. Ngay lập tức, bàn tay trong suốt như ngọc nhẹ vỗ vào không trung một cái.
Trong nháy mắt từ trong năm ngón tay cuồn cuộn bắn ra ngũ sắc quang diễm, sau đó ngưng tụ lại rồi hóa thành một vật tựa như đại thủ bằng thủy tinh ngũ sắc, hướng lên không trung đón đỡ.
‘Oanh’ một tiếng, cự trảo màu vàng cùng với ngũ sắc đại thủ đồng thời đánh vào nhau!
Song phương hơi giằng co một chút, từ cự trảo bỗng nhiên lóe sáng kim mang rồi cứ thế đem ngũ sắc đại thủ bóp nát thành phấn vụn.
Hàn Lập thấy tình hình như vậy cũng không lộ vẻ bối rối, khóe miệng chỉ hơi co giật đôi chút, rồi bỗng nhiên vươn nhẹ một ngón tay điểm về phía không trung.
Tức thì những mảnh vỡ của ngũ sắc đại thủ lóe lên tinh quang một cái, liền hóa thành ngũ sắc hàn diễm bao vây lấy kim sắc cự trảo.
Sau một khắc, kim sắc cự trảo đang ép xuống bỗng nhiên dừng lại. Tiếp đó ở bên ngoài linh quang bừng sáng rồi bị đông cứng thành một khối ngũ sắc hàn băng, lẳng lặng huyền phù trong không trung.
Lũng gia lão tổ thấy cảnh này khóe mắt hơi nhảy dựng, nhưng miệng lại lạnh nhạt hô:
“Chiêu thứ hai!”
Vừa dứt lời chỉ thấy đơn thủ vỗ vào đầu, tức thì có một tiếng long ngâm phóng vút lên cao.
Tiếp đó linh quang lóe sáng, bỗng chốc từ trong thiên linh cái bay ra hư ảnh của một con giao long màu vàng. Nó uốn lượn một vòng xung quanh bỗng nhiên lắc đầu vẫy đuôi ấn lên người Lũng gia lão tổ.
Lại sau một thoáng, trên người Lũng gia lão tổ bừng sáng kim quang, khắp cả tứ chi và khuôn mặt đều hiện ra lân phiến màu vàng, trên đỉnh đầu lại mọc lên vài cái sừng vàng dài cỡ một tấc.
Không ngờ lão lại yêu hóa thành trạng thái nửa người nửa rồng. Hơn nữa hai chân hơi khẽ động đã thấy có tiếng lôi minh vang lên, liền đó cả người biến mất tại chỗ không thấy đâu.
Cơ hồ như cùng lúc Hàn Lập nghe được tiếng lôi minh trên đỉnh đầu thì Lũng gia lão tổ cũng hiện ra tại nơi đó, khẽ khoát tay một cái, bàn tay màu vàng kim khảm đầy lân phiến bỗng nhiên xòe ra, chậm rãi chộp xuống phía dưới một trảo.
‘Oanh’ một tiếng trầm muộn, một cỗ cự lực kinh người từ trên không trung áp xuống dưới.
Con ngươi Hàn Lập hơi co rụt lại một chút, cảm thấy có chút hoảng hốt, bởi bàn tay màu vàng kia nhìn qua không lớn mà như đã bao trọn lấy Vạn Linh Đài, khiến cho hắn căn bản không thể tránh khỏi.
Nếu hắn thực sự bị cự lực trong trảo này áp xuống thì dù nhục thân mạnh mẽ vô bì tới cỡ nào cũng tuyệt không thể ngạnh kháng.
Tâm niệm chỉ khẽ chuyển, cơ hồ không cần suy nghĩ, thần niệm của Hàn Lập vận chuyển, ngọn núi màu đen trên đỉnh đầu hắn thoáng cái lại hùng hổ trực tiếp nghênh kháng với bàn tay phải kia. Đồng thời kim quang bừng sáng, một đạo kim ảnh xuất hiện phía sau lưng hắn rồi biến thành một hư ảnh màu vàng cao chừng vài trượng, tướng mạo dữ tợn có ba đầu sáu tay.
Lúc này một tiếng vang thật lớn trong không trung truyền về!
Ngọn núi màu đen cùng với bàn tay màu vàng vừa tiếp xúc một cái, trong nháy mắt đã giống như đụng phải một tòa núi kềnh càng khác mà trực tiếp bắn ra ngoài.
Bàn tay màu vàng vẫn không mấy ảnh hưởng chộp xuống Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, Phạm Thánh Ma ở phía sau lưng nhất tề giơ cả sáu tay lên, sáu quyền đầu ồ ạt như bão táp điên cuồng đánh về phía trời cao.
Ngân quang lại lóe lên, bàn tay Hàn Lập lại cầm ngọn thước bạc rồi vung lên. Một đạo thước ảnh màu bạc cao tới vài trượng cũng theo sát quyền ảnh mà chém vào không trung.
Nhất thời sau một khắc, trong không trung vang vọng tiếng nổ liên miên không dứt. Uy năng của quyền ảnh màu vàng cùng với thước ảnh màu bạc đồng thời kết hợp, tức thì bao phủ lấy một vùng.
Thước ảnh trong tay Hàn Lập khẽ thu về, tiếp đó ngân thước lại không ngừng biến hóa.
Từ một hóa mười, từ mười hóa trăm, rồi từ trăm lại hóa thành ngàn…
Chỉ trong chớp mắt đã hóa thành ngàn vạn cây thước ngắn màu bạc tuôn ra từ trong tay Hàn Lập, hóa thành một dòng thác bạc cuồn cuộn cuốn ngược về phía hư không.
Mọi người ở ngoài quang tráo vừa thấy Hàn Lập thi triển ra thần thông đáng sợ như vậy thì hơn phân nửa trợn mắt hốc mồm, non nửa còn lại không ngừng hít vào một hơi lạnh.
Nhưng ngay lúc này, ở hư không phía trên Hàn Lập lại truyền ra tiếng hừ lạnh của Lũng gia lão tổ, tiếp đó lại có một tiếng nổ vang rền như đất rung núi chuyển.
Quyền ảnh màu vàng cùng vô số đoản thước màu bạc không thể chống đỡ nổi uy năng vô đáng sợ của cỗ cự lực này mà trở nên tán loạn biến mất.
Bàn tay màu vàng chớp mắt một cái đã chỉ còn cách đầu Hàn Lạp chừng gần một trượng, không chần chừ mà tiếp tục vỗ xuống.
Nhưng lúc này, đột nhiên hư không ở phụ cận chợt dao động, một quyền đầu màu xanh xuất hiện rồi nhanh như chớp đánh lên bàn tay màu vàng.
Bàn tay màu vàng vốn không tài nào ngăn cản nổi, vậy mà sau khi trúng một kích từ quyền đầu màu xanh thì kịch liệt rung động.
Nhân cơ hội này Hàn Lập khẽ lắc vai một cái, thoáng chốc biến mất tại chỗ rồi xuất hiện cách đó khoảng chừng hơn mười trượng. Hai cánh tay lại hợp rồi giơ lên hướng về phía chủ nhân quyền đầu màu vàng kia.
Ánh mắt hắn bình lặng như nước!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/08/2019 11:36 (GMT+7) |