Một đoàn hắc khí bỗng nhiên hiện thân ở bên trong lôi quang.
Mặc cho vô số điện hồ bổ lên, hắc khí liền quay tít một vòng đem tất cả điện quang hấp nạp hầu như không còn, bộ dáng như không mảy may thương tổn.
Cự Cầm hai đầu thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng lại hừ lạnh một tiếng, đưa bàn tay màu bạc hướng về đoàn hắc khí hư không một trảo.
Hơn ngàn đạo hồ quang hơi chút vặn vẹo, sau một tiếng nổ liền ngưng tụ thành một đại thủ ngũ sắc ở phía trên đoàn hắc khí. Đại thủ rung lên, vô số điện quang như những sợi tơ ở mặt ngoài kích động không thôi, lấy thế lôi đình nhất kích đánh xuống đem hắc khí tóm vào trong tay. Năm ngón tay khẽ bóp, lôi quang lập tức đại phóng ra chói lòa!
Cự thủ tính dùng một trảo này cường bạo đánh tan đối phương nhưng từ bên trong đoàn hắc khí lại phát ra một tiếng hống đầy tức giận. Theo đó từ hắc khí chợt kích bắn ra một đạo huyết quang, chợt lóe lên liền xuyên thủng cự trảo.
Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị liền xuất hiện!
Cự thủ do lôi quang ngưng tụ thành sau khi huyết quang chợt lóe lên liền giống như gặp phải khắc tinh liền tán loạn tiêu thất. Hắc khí một lần nữa khôi phục lại tự do, cũng lập tức tại chỗ ngưng tụ lại, huyễn hoá thành một con tiểu hầu đen nhánh! Chính là Đề Hồn thú!
Bất quá lúc này Đề Hồn thú rõ ràng khác hẳn với khí bình thường. Nó chằm chằm nhìn Cự Cầm hai đầu phía dưới, không ngờ vẻ mặt đích xác là vui mừng cùng hưng phấn dị thường. Không đợi Hàn Lập dùng thần niệm thôi động mà nó liền đột nhiên bạo hống một tiếng, ngoài thân lưu chuyển hắc quang một trận, hình thể đột nhiên cuồng trướng hoá thành một con Cự Viên cao hơn ba mươi trượng. Tiếp theo, song mục của con thú này lóe ra huyết quang, hai nắm quyền nhoáng cái liền lớn tới nửa trượng, đột nhiên vỗ mạnh lên bộ ngực đen rậm rì một cái!
Trong phút chốc, lông mao toàn thân nó thoáng dựng đứng cả lên. Trên đầu mọc ra một cái sừng quái dị, răng nanh thì lộ ra ngoài, mà hoá thành một cự quỷ có ba mắt. Ngoài ra sau lưng nó còn mọc thêm ba cái gai xương đen nhánh, âm khí bức người, đáng sợ dị thường!
“Hình thú!”
Vừa thấy rõ bộ dáng biến thân của Đề Hồn thú, cái đầu Ngư điếm chủ trên Cự Cầm hoảng sợ phát ra một tiếng kêu to đầy thê lương, lôi quang đầy trời chợt “vù” một tiếng, tất cả liền hoá thành vô số điện hồ tụ lại, hình thành một tấm cự thuẫn chắn trước người Cự Cầm, diện tích cự thuẫn tầm hơn trăm trượng, độ dày lên tới vài chục trượng, bộ dáng vô cùng khủng bố.
Mà bản thân Cự Cầm đều vỗ mạnh tám cánh, ngũ sắc điện hồ cuồng thiểm bao lấy thân hình khổng lồ. Thoáng cái liền phát ra một tiếng nổ như phích lịch rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó ngoài hơn mười dặm, trong hư không chợt lóe lên ngũ sắc điện hồ, thân hình Cự Cầm không một tiếng động hiện ra.
Cự Cầm lại không chút do dự tiếp tục vẫy tám cánh, ngoài thân lại có điện hồ tuôn trào ra, liền một lần nữa muốn dùng thuấn di bỏ chạy.
Bất quá lúc này Đề Hồn biến thành cự quỷ, trong miệng gào ra một tiếng rống kinh thiên động địa, tựa hồ do quái cầm đào tẩu mà nổi giận một phen.
Trong lúc gào thét, thân hình cự quỷ một lần nữa lại cuồng trướng tiếp tục to hơn thêm phân nửa. Ngoài thân bỗng hiện ra chi chít các đạo kim ngân phù văn, con mắt thứ ba vừa động liền bắn ra một đạo huyết sắc quang trụ, đạo quang trụ này chỉ phát ra một tiếng xé gió liền biến mất không thấy bóng dáng.
Mà thân hình Cự Cầm đang mơ hồ muốn đào tẩu phía xa trong lôi quang chợt cũng chợt lóe lên tiêu thất.
Cơ hồ cùng một lúc, huyết sắc quang trụ kích bắn hiện ra tại nơi gần đó, nhưng vừa mới xuất hiện liền roạt một tiếng giòn tan, tự hoá thành một sợi xích đỏ tươi như máu (Huyết liên). Một nửa đầu sợi xích khẽ rung động huyễn hoá thành một đầu dây cực dài. Cũng “vù” một tiếng, nửa trước sợi xích liền biến mất vào hư không.
Sau đó cả sợi xích đỏ phát ra thanh âm ầm ầm, mặt ngoài hiện ra từng đạo điện hồ cũng đỏ thẫm như máu.
Huyết liên đột nhiên chấn động thì một tiếng hét thảm truyền ra từ trong hư không. Theo đó, trong nháy mắt sợi dây thoáng cái căng cứng ra, bộ dáng như đang kéo một thứ gì đó.
‘Phốc’ một tiếng, Ở điểm cuối nhìn thấy được của huyết liên đột nhiên vặn vẹo lắc lư rồi lóe lên một trận huyết sắc hồ quang. Không ngờ thân hình của Cự Cầm hai đầu lại bị cường bạo theo từ hư không bị kéo ra. Hai cái đầu của Cự Cầm phát ra thanh âm hoảng sợ kỳ quái, thần tình kinh hoàng, tám cái cánh liền mạng vũ động không ngừng nhưng không chút hiệu quả dưới sự bó buộc của Huyết Liên. Một thân thần thông lôi điện tựa hồ không thể thi triển mảy may.
Cùng lúc này, lôi điện pháp tắc chi lực vốn đang bao phủ toàn bộ không gian đột ngột tan biến không còn sót lại một chút gì.
Cự quỷ do Đề Hồn biến thành thấy vậy thì trong miệng phát ra tiếng cười “cạc cạc” đầy quái dị. Không ngờ từ con mắt thứ ba ở giữa trán lại liên tiếp phun ra thêm vài đạo huyết sắc quang trụ nữa, tất cả đồng thời quấn lấy Cự Cầm, đem nó triệt để trói lại như cái bánh tét.
Huyết Liên đột nhiên khẽ rung động, thân hình Cự Cầm theo đó cũng khẽ run rẩy, lại một lần nữa bỗng tiêu thất không thấy.
Lập tức ở mấy chục trượng phía xa xa trước người Đề Hồn, đột nhiên không gian xuất hiện sự dao động, Huyết Liên cùng Cự Cầm hai đầu liền hiện ra. Hai mắt Đề Hồn chớp lóe, huyết quang, đưa một đại thủ lông lá đen xì hướng về phía sau lưng hư không một trảo. Ba cái gai xương ở sau lưng không một tiếng động liền biến mất. Ngay sau đó, trong tay Đề Hồn chợt lóe hắc quang, ba cái gai xương chợt hiện lên, nhất nhất bị nó nắm chặt trong tay. Một hồi thượng cổ chú ngữ khó hiểu từ trong miệng Đề Hồn truyền ra, nguyên là gai xương đang một màu đen tuyền bỗng hiện một loạt kim văn sáng ngời lên, có vẻ thần bí dị thường.
Gai xương không một dấu hiệu mà tự chấn động, thanh âm ầm ầm càng ngày càng lớn hơn. Sau một tiếng ‘phốc’ thì một tầng sóng quang kim sắc từ trong đó lan ra không gian chung quanh, trong nháy mắt bộc phát kim quang kinh người. Sau một khắc, một loạt kim sắc phù văn tương tự trên gai xương bỗng xuất hiện trên không trung, bay lên lượn xuống vòng vòng.
Ngay khi đám phù văn này xuất hiện, Gai xương trong tay Đề Hồn bỗng nhiên tản ra một cỗ sát khí trùng thiên!
Cự Cầm hai đầu vừa thấy gai xương quỷ dị xuất hiện, nhất thời tiếng “tiêm minh” càng lớn hẳn lên, hai cái đầu đều hiện ra vẻ cực kỳ hoảng sợ, lại càng điên cuồng dãy dụa ở trong Huyết Liên. Nhưng cho dù thân hình nó chớp động điện hồi lập lòe không ngừng cùng tiếng gầm rú nhưng vô pháp thoát khỏi đám Huyết liên.
Ngay sau một tiếng nổ vang lên, Gai xương kim sắc liền hoá thành một đạo tinh quang rời khỏi tay Đề Hồn, với tốc độ như chớp giật thoáng cái liền xuyên qua thân hình Cự Cầm. Chỉ thấy ngay giữa trán của cái đầu Lôi thú bỗng có một lỗ thủng cỡ nắm đấm, kim quang chói mắt theo lỗ thủng cuồn cuộn thoát ra. Ngay sau đó cái đầu Lôi thú liền giống như bị thạch hoá, theo đó thanh âm vỡ vụn giòn tan nổ ra!
Cái đầu Lôi thú này sau một hồi hiện lên vô số kim văn nhỏ li ti liền theo một tiếng trầm đục mà bạo liệt di.
Nhưng quỷ dị là những mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi không phải là huyết nhục. Không ngờ là những đoàn ngũ sắc hào quang mờ ảo, hơn nữa lúc này thân hình khổng lồ của Cự Cầm cũng theo vết nứt ở cổ cùng những vết rạn kim sắc nhanh chóng lan tỏa khắp toàn bộ thân hình.
Đề Hồn thấy thế thì song mục chớp lóe dị quang, hừ lạnh một tiếng rồi trong mũi phun ra một vầng hoàng huỳnh quang mờ ảo.
Cái đầu Ngư điếm chủ trên Cự Cầm tuy bình yên vô sự nhưng mắt thấy cảnh vừa rồi đã bị dọa tới mức hồn phi phách tán. Dưới tình thế cấp bách hắn há miệng phun ra một thanh kim sắc đoản kiếm, kiếm này chớp lóe hàn quang rồi liền hoá thành một đạo kiếm quang hơn mười trượng hung hăng trảm xuống thân mình.
Sau một tiếng hét thảm, cái đầu Ngư điếm chủ nhanh như chớp từ trên thân thể khổng lồ của Cự Cầm lăn xuống một vòng, nhoáng lên một cái liền hoá thành một đạo huyết quang chớp lóe không thấy nữa.
Thân hình Cự Cầm nhanh chóng bạo liệt tan ra, hoá thành vô số ngũ sắc quang điểm bắn tán loạn khắp nơi nhưng không một điểm thoát khỏi sự trói buộc của Huyết Liên.
Lúc này thì đạo hoàng huỳnh quang cũng vừa gào rít cuốn tới, đem toàn bộ ngũ sắc lôi quang dễ dàng cuốn vào bên trong, sau khi lượn một vòng liền quay ngược trở về.
Đề Hồn thú há to miệng đem toàn bộ ngũ sắc lôi quang nuốt vào trong bụng, tiếp theo đó song quyền lại như cái chùy nện lên ngực tỏ vẻ hưng phấn vô cùng.
Đám huyết Liên kia sau một tiếng đề minh liền hóa thành điểm điểm linh quang tiêu thất không thấy, mà gai xương cũng một cái chớp lóe liền quỷ dị xuất hiện sau lưng Đề Hồn. Có điều lúc này kim quang mặt ngoài thoáng ảm đạm đi rất nhiều, hắc quang trên thân nó cũng mơ hồ lúc có lúc không, mờ nhạt vô cùng. Một kích vừa rồi tựa hồ đã khiến cho uy năng của nó hao tổn gần như không còn.
Hàn Lập sớm trợn mắt há mồm chứng kiến tất thảy. Bất quá hắn không phải là người tầm thường, ngay khi cái đầu của Ngư điếm chủ kia hóa thành huyết quang bỏ chạy thì hắn cũng đem tâm thần thu liễm. Cơ hồ không cần suy nghĩ mà cười dài một tiếng, Tàn nhận kim sắc cùng hơn ngàn Phệ Kim Trùng đột nhiên quỷ dị biến mất mà hình thể hắn trong nháy mắt cuồng trướng gấp trăm lần, lại lần nữa hóa thành Kim sắc Cự Viên.
Ngoài thân Cự Viên chớp lóe kim quang, sau một tiếng “vù” liền biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng. Ngay sau đó, thân hình khổng lồ của nó lại xuất hiện cách đấy ngoài trăm trượng, vừa lúc chặn đầu đạo huyết quang kia, không chút khách khí đánh ra một quyền.
Quyền còn chưa đánh trúng huyết quang nhưng một cỗ vô hình cự lực đã bao phủ xuống, nếu là tu sĩ bình thường bị chịu cự lực này thì chỉ sợ toàn thân sớm vô pháp nhúc nhích. Nhưng đạo huyết quang chỉ hạ thấp một chút liền tránh thoát khỏi cỗ cự lực bao phủ, không ngờ thoát ra ngoài hơn ba mươi trượng. Tiếp theo, một tiếng kinh nộ cực kỳ chói tai từ trong huyết quang truyền ra cùng với độn quang chợt tắt, một đạo nhân ảnh hiện ra trong huyết quang. Chính là Ngư điếm chủ kia!
Bất quá lúc này sắc mặt hắn tái nhợt dị thường, khí tức và linh lực trên người rõ ràng đã yếu đi hơn non nửa, sợ rằng tu vi Hợp Thể sơ kỳ đã có dấu hiệu bất ổn.
“Các hạ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao, nếu đã như vậy thì lão phu đành phải vứt bỏ mấy vạn năm khổ tu liều mạng cùng ngươi!”
Song mục của Ngư điếm chủ ẩn ẩn huyết quang, thần tình hổn hển nói.
Vừa dứt lời, ngoài thân hắn chớp lóe huyết quang, liền hoá thành một con huyết sắc Khổng tước lớn hơn mười trượng. Hai cánh vỗ đều, từng trận huyết tinh chi khí cuồng quyển mà đến, thanh thế so với lúc trước càng thêm kinh người.
Hàn Lập thấy thế thoáng rùng mình, ánh mắt không khỏi lướt qua về phía Đề Hồn ở xa xa, kết quả con thú này đang ở tại chỗ vui vẻ đem một khối tinh hạch cỡ đầu người chơi đùa, căn bản không có ý tứ tới giúp hắn. Hắn âm thầm dụng thần niệm thôi động vài lần nhưng không chút hiệu quả.
Đề Hồn sau khi biến thành quỷ vật cắn nuốt ngũ sắc lôi quang này, tựa hồ mất đi hứng thú với Ngư điếm chủ.
Hàn Lập thấy vậy thầm cười khổ một tiếng, ánh mắt chợt thu liễm, sắc mặt lại trở nên lãnh khốc vô cùng.
Cự Viên đột nhiên giương hai cánh tay lên rống to một tiếng, hai đại thủ liền phiên chuyển, hai luồng linh quang chói mắt đột nhiên xuất hiện, hai tòa tiểu sơn tầm mười trượng liền xuất hiện trong hai bàn tay to bè lông lá xù xì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/08/2019 11:36 (GMT+7) |