Hắn vốn dùng Thiên Biến Huyễn Diện hóa thành hình dạng yêu viên, rồi lén vào tòa thành, tiếp theo lại bị Lũng gia lão tổ phát hiện đuổi theo, bất đắc dĩ phải vận dụng thần thông Kinh Chập Quyết, liền hóa thân thành Sơn Nhạc cự viên cùng lão quái đối đầu vài chiêu.
Thân thể hắn vốn đã rất mạnh mẽ lại thêm uy lực của thần thông Kinh Chập Quyết, trải qua một phen giao thủ cùng Lũng gia lão tổ đã hóa long một phần, đương nhiên chẳng gây chút khó khăn nào cả. Nhưng hắn thật không ngờ, khi đối phương hóa long thì uy lực lại đáng sợ như thế. Hàn Lập cũng thấy rõ ràng, không riêng gì bản thân hắn mới chỉ vận dụng năm sáu thành khí lực, mà Lũng gia lão quái kia cũng chưa phát huy hết một thân đại thần thông.
Nếu không thì trận chiến vừa rồi, đã có khả năng gây sập mất cả tòa Nghênh Tiên Cung rồi. Mặc kệ Lũng lão quái có toan tính gì đi nữa, tự nhiên lại thoát thân dễ dàng như thế khiến Hàn Lập hết sức mừng rỡ.
Hiện tại hắn đã ở cách khá xa, với lực lượng của hai tộc Nhân Yêu hiện giờ, dù cho người của Lũng gia có bản lĩnh thông thiên gì đi nữa, cũng tuyệt đối không có cách nào rượt đến tận nơi đây.
Sau khi đáp xuống đỉnh núi và khôi phục lại chân thân, Hàn Lập cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Khí Linh Tử lúc này tựa như một khôi lỗi đang được đỡ trên tay, mà không khỏi thở nhẹ ra một hơi. Tiếp theo một tay bắt quyết niệm chú, tức thời xuất hiện đạo thanh quang bắn nhanh ra, lập tức chợt lóe rồi lướt qua tiến nhập vào trong thân hình của tiểu đạo sĩ.
Cơ thể Khí Linh Tử bỗng nhiên chấn động, khuôn mặt đang đờ đẫn đột nhiên thoáng nhăn nhó, sau đó rên lên một tiếng rồi há mồm rồi phun ra một cỗ hắc khí bị bao bọc bởi đoàn thanh quang lúc nãy.
“Sư tôn, sao lão nhân gia người lại ở đây, không phải đệ tử đã bị một lão phụ nhân bắt đi rồi sao?” Hai mắt Khí Linh Tử chợt chớp lóe tinh quang kỳ lạ liền định thần trở lại, vừa thấy Hàn Lập nên kinh hỉ hỏi.
Hiển nhiên mọi sự phát sinh lúc trước, do bị ảnh hưởng của cấm chế nên tên tiểu đạo sĩ này hoàn toàn không nhớ chút nào.
“Hừ, ta mà không kịp đến nơi, căn cơ của ngươi chắc chắn bị phế hết rồi. Thôi được rồi, trên đường ta sẽ kể lại sự tình cho ngươi nghe, hiện tại nên rời khỏi nơi đây rồi nói sau” Hàn Lập không nói thêm gì với tên đệ tứ ký danh này nữa liền ra lệnh một tiếng, tay áo bào lập tức phất lên.
Một quầng sáng màu xanh bay ra bao lấy hai người. Hàn Lập cùng Khí Linh Tử hóa thành một đạo thanh hồng rồi phá không vọt về hướng chỗ ở bay đi.
Khí Linh Tử ở trong độn quang lắng nghe Hàn Lập kể lại tình hình khi hắn bị bất tỉnh. Sự việc liên quan đến Lũng gia Chân Linh đệ nhất thế gia ra sao, khiến cho bản thân hắn thường ngày hết sức hời hợt mà cũng phải ngạc nhiên đứng đờ người ra.
Hàn Lập bắt gặp thái độ này của hắn cũng có chút bất ngờ, không khỏi thầm nghĩ tên đệ tử này rốt cuộc cũng biết thế nào là sợ hãi rồi. Nhưng không ngờ trong đầu mới vừa thoáng nghĩ tới chuyện này, tên tiểu đạo sĩ vốn đang đứng trong quầng độn quang liền nhảy cẫng lên mà mắng ầm ĩ.
Hiển nhiên đối tượng đang bị hắn mắng mỏ chính là Lão phụ nhân kia cùng với cả nhà Lũng gia, hắn thẳng thừng mạt sát đối phương, khiến hai gò má đỏ lên, ra vẻ như quyết tâm phải trả mối thù không đội trời chung với Lũng gia vậy.
Hàn Lập thấy thế vốn hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lập tức cười ầm lên, còn tên Khí Linh Tử cuối cùng cũng đã chịu ngậm miệng lại.
“Được lắm, ngươi xem bộ dạng ngươi kìa, còn ra thể thống gì nữa chứ! Quả thật ngươi muốn đi tìm Lũng gia ta cũng không ngăn ngươi lại làm gì, tuy nhiên ngươi phải chờ tới lúc có thực lực đã. Hiện tại trong mắt thế gia như cỡ Lũng gia này ngươi vẫn chỉ là con kiến mà thôi, chỉ cần chạm nhẹ vào người thì ngươi liền tan xương nát thịt ngay, ngươi dựa vào cái gì để đụng với Lũng gia chứ. Nếu ngươi thật sự có ý nghĩ này, hãy chờ đến khi tiến giai lên Hợp Thể đi rồi nói sau. Mặt khác, hiện tại ngươi không tiện lộ diện trước mặt những người khác, nên sau khi trở về ta sẽ truyền cho ngươi vài môn công pháp và cho ngươi một số bảo vật cùng linh dược, chờ cho vụ việc này tạm lắng đi, ngươi hãy cùng với Hải Đại Thiếu tức tốc rời khỏi nơi đây, rồi tiến vào Thiên Uyên thành đi. Trước hết, gia nhập vào đội vệ binh thủ thành để ma luyện vài năm đã! Dù cho thế lực Lũng gia có to lớn tới cỡ nào cũng phải kiêng dè Thiên Uyên thành vài phần, qua vài năm nữa ta cũng sẽ vào thành tìm gặp các ngươi”.
“Oa, sư tôn muốn bỏ rơi đồ nhi sao. Vạn Bảo đại hội rõ ràng mới vừa khai mạc không lâu, đồ nhi đã đi xa như thế để chạy đến đây, căn bản còn chưa chính thức chứng kiến được gì cả!” Tiểu đạo sĩ vừa nghe được Hàn Lập nói vậy, không khỏi ngẩn ra, lập tức không ngớt buông lời kêu van.
“Hừ, cái mạng nhỏ của ngươi trọng yếu hay là Vạn Bảo đại hội trọng yếu hơn! Cho dù ta không sợ Lũng gia kia đi nữa, cũng không thể suốt ngày bảo hộ đề phòng hoài, chỉ cần sơ sẩy một chút để ngươi lại bị bắt đi nữa thì sao? Không lẽ bảo ta lại đến viếng Lũng gia lần nữa à?” Hàn Lập hừ nhẹ một tiếng, trách mắng không thương tiếc.
“Nếu sư tôn đã có lệnh, đồ nhi xin nghe theo” Khí Linh Tử vừa thấy gương mặt Hàn Lập sắp nổi đóa, liền co rụt cổ lại lẩm bẩm nói, nhưng hiển nhiên trong lòng tràn ngập ý nghĩ không cam tâm.
Đương nhiên Hàn Lập sẽ không cần làm dữ với tên đệ tử này nữa. Vừa nghe qua lời đó, thần sắc hắn thoáng trầm tư, cũng không nói thêm gì.
Từ đó trở đi Hàn Lập không hề mở miệng, mà toàn lực thúc giục độn quang bay nhanh đi.
Hơn một canh giờ sau, bọn hắn lặng lẽ về tới tới chỗ ở của mình.
Từ lúc ở lại đại điện trông ngóng đến mòn cả con mắt, Hải Đại Thiếu vừa thấy Hàn Lập thật sự dẫn theo Khí Linh Tử quay về, tự nhiên vui mừng quá đỗi, vội vàng tiến lên lễ phép tham kiến Hàn Lập.
“Nguyệt Thiên, lần trước ngươi từng đề cập qua đã gặp được người mà ta muốn tìm rồi, vậy hiện tại người đó ở đâu?” Hàn Lập ngồi xuống ghế chủ vị, lại hỏi ra một câu khiến cho cả hai người Hải Đại Thiếu hơi bất ngờ.
“Sư tôn. Chúng đệ tử đã đến một nơi gọi là Mê Thiên Lâu, và thấy được ký hiệu giống như lời sư tôn đã nói qua, hơn nữa còn dùng tín vật để diện kiến được vị tiền bối Yêu tộc kia. Vị đó mời sư tôn giữa trưa ngày mai đi đến Mê Thiên Lâu gặp mặt” Hải Đại Thiếu cung kính trả lời.
“Mấy ngày tới tốt nhất các ngươi ở lại đây, đừng đi đâu cả. Ta sẽ bố trí một cấm chế đại trận khá lợi hại chung quanh đây, cho dù Hợp Thể kỳ xâm nhập vào trong cũng phải mất chút thời gian. Bắt đầu từ ngày mai, buổi tối hai người các ngươi phải đến gặp ta một chút, trước hết ta sẽ chỉ điểm các ngươi vài loại tu luyện. Sau đó chờ cho chuyện này lắng xuống, các ngươi hãy chuẩn bị xuất phát” Hàn Lập thản nhiên nói xong liền để hai người ở lại đại điện, rồi cứ thế mà rời đi.
“Xuất phát? Sư đệ, sư tôn nói như vậy là có ý gì” Hải Đại Thiếu nghe xong lời này, không khỏi có chút nghi ngờ.
“Chuyện này một lời khó thể nói hết, chỉ là ta bị Lũng gia hại khổ quá đi mà!” Tiểu đạo sĩ nhăn mặt lại, khuôn mặt khổ sở trông giống như bị mất một món pháp bảo yêu thích nào đó.
Còn Hải Đại Thiếu tay sờ sờ cằm, tự nhiên là vẫn tràn ngập nghi vấn mờ mịt.
Ngày thứ hai, Hàn Lập chờ cho tới trưa mới bố trí tại chỗ ở một ảo trận cực kỳ lợi hại, sau đó ly khai cung điện rồi bay thẳng đến Mê Thiên Lâu mà hai gã đệ tử đã từng đề cập qua.
Dựa theo lời của Hải Đại Thiếu, Mê Thiên Lâu này nằm ở ngay Cửu Tiên Sơn, bên trong đó có một khu vực phường thị loại nhỏ.
Trong những vệ quân canh gác phường thị, hầu hết đều đến từ những thế lực lớn nhỏ của cả hai tộc Nhân Yêu mà thành lập nên.
Tuy rằng mỗi thứ không cần quan tâm đến làm gì, cho dù chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn không thiếu thứ nào! Mỗi một nơi phường thị đều có các hiệu buôn thường bán những món hàng hết sức thông dụng, thậm chí ở những phường thị hơi lớn hơn có vài hiệu buôn chuyên bán hàng hiếm, tức là chỉ chuyên môn cung cấp những món hàng mà khó tìm thấy ở những hiệu buôn khác.
Mê Thiên Lâu chính là một trong số những hiệu buôn đó.
Căn hiệu buôn này không bán những đồ vật này nọ, mà chỉ chuyên cung cấp một loại tài liệu duy nhất được kêu là “Mê Thiên thạch”.
Loại tài liệu này tuy không được xem là thứ quý hiếm nhưng thiết yếu cần dùng để bố trí ảo ảnh trận pháp, cho nên thường tiêu hao số lượng rất nhiều.
Đương nhiên Mê Thiên thạch này được phân ra nhiều cấp bậc, pháp trận bố trí càng lợi hại thì cần phải sử dụng tài liệu cấp cao hơn.
Mê Thiên lâu chính là dạng hiệu buôn duy nhất có thể bán ra một lượng lớn Mê Thiên thạch đỉnh giai, cho nên không ít tu sĩ Nhân tộc và Yêu tu hóa hình tìm đến hiệu buôn này.
“Đây là Mê Thiên lâu rồi!”
Hàn Lập đứng ở một khối kiến trúc thấp bé được bố trí tạo thành một dãy phòng ốc phía trước, nhìn kỹ tấm bảng hiệu treo phía trên, trông bộ dáng không nói lời nào.
Nhưng cho dù như thế, Hàn Lập vẫn tự nhiên đi thẳng vào phòng, chỉ thấy không gian trong phòng không lớn lắm, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Ngoại trừ hai cái bàn và vài cây gậy, cùng với một cái giá để đồ thật dài ra, còn lại không có vật dụng nào khác nữa.
Mà phía trên cái giá đó, ngoại trừ một vài khoáng sản lớn nhỏ không rõ ra, còn lại không có bày thêm món hàng nào khác nữa.
Trước một cái bàn đặt phía trước giá đựng đó, có một tiểu cô nương trên đầu thắt hai bím tóc dựng thẳng đứng thật cao, bất quá cô bé này khoảng chừng mười một mười hai tuổi gì đó trông rất đáng yêu, có vẻ đang nhàm chán mà đùa nghịch với ngón tay của mình.
“A, Có khách nhân tới à. Có phải tiền bối muốn mua Mê Thiên Thạch không? Cần loại có cấp bậc nào? Nhiều hay ít? Tuyệt đối trong Mê Thiên Lâu chúng ta cần thứ gì cũng có!” Tiểu nha đầu này vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, lập tức tinh thần run lên, liền hướng Hàn Lập cười híp mắt, ra vẻ như một vị đại nhân nhỏ tuổi vậy.
Thần niệm Hàn Lập sau khi đảo qua người nha đầu kia, thần sắc không khỏi thoáng động, hiện lên chút kinh ngạc.
Cô gái trước mắt toát ra yêu khí, hiển nhiên chính là một tiểu nha đầu Yêu tộc, hơn nữa theo linh áp dao động còn biết được đó chính là Yêu tu Hóa Thần kỳ. Nếu có ai thật sự bị khuôn mặt trẻ con của nha đầu này mà qua mặt, ắt hẳn chịu thiệt thòi một chút vậy.
“Tại hạ không phải tới mua hàng, mà đến tìm người!” Hàn Lập thản nhiên nói.
“À, chính là Hàn tiền bối rồi! Gia tỷ đã sớm chờ tiền bối từ lâu ở phía sau viện” Nữ đồng nghe vậy vốn hơi sửng sốt, nhưng sắc mặt khẽ biến lập tức thi lễ với Hàn Lập.
“Ồ, ngươi là muội muội của nàng à?” Hàn Lập thật sự bất ngờ, không khỏi nhìn nữ đồng đánh giá lại một lần.
“Vãn bối là Tần Mị Nhi cùng với Tố Nhi tỷ tỷ chính là thân tỷ muội song sinh! Vãn bối xin đưa tiền bối đi gặp Tố Nhi tỷ tỷ” Nữ đồng nháy ánh mắt, nhu thuận trả lời.
“Được lắm, hãy đi trước dẫn đường!” Hàn Lập bình tĩnh nói ra.
Vì thế lúc này nữ đồng dẫn Hàn Lập tiến vào một gian phòng bên cạnh, rồi dọc theo bậc thềm đá mở ra lối ngầm.
Một lát sau, trên mặt Hàn Lập hiện ra tia ngạc nhiên.
Dọc theo suốt bậc thềm đá, vậy mà được chia làm năm sáu tầng, mỗi tầng đều mơ hồ phát hiện ra vài tên yêu tu nam nữ đi qua đi lại.
Chẳng trách nơi này được gọi là ‘Lâu’, hiển nhiên đã đặt hơn phân nửa số lầu đều xây dựng ngầm dưới lòng đất.
Vì thế hắn âm thầm đánh giá, sau đó được nữ đồng đưa tới một gian phòng.
Ở đấy, hiện diện một nữ tử y phục màu trắng đang tươi cười chờ đợi.
Hàn Lập vừa thấy dung nhan nàng này liền hết sức quen thuộc, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ‘Oanh’, lập tức thất thanh hô lên:
“Uyển Nhi! Sao nàng ở chỗ này!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/08/2019 11:36 (GMT+7) |