Triệu trưởng lão cùng một vị trung niên nho sinh ánh mắt vẫn không có gì thay đổi đang đứng tại chỗ, vị nho sinh này là một vị trưởng lão khác của Diệu Âm Môn thường xuyên đi theo bên người Trác Như Đình.
Gặp cảnh như vậy, Phạm phu nhân cùng Trác Như Đình đều nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Trong lúc này thì vẻ mặt của Phạm phu nhân có khí sắc kém cõi nhất, hình dáng hơi có chút nhớn nhác.
“Ai đang lén lút vụng trộm ở đây?” Trong mây đen bỗng truyền đến một tiếng hét phẫn nộ của Xích Hỏa lão quái, tiếp theo lôi hỏa liên tiếp từ trong đám mây bay ra, như linh xà hướng phụ cận gần đó đánh tới.
Chỉ thấy nơi vốn không có một bóng người ánh sáng bỗng tối sầm lại, một mảng hắc khí to lớn đột nhiên bạo liệt mở ra, đem mấy cái lôi hỏa này cắn nuốt không còn một mảnh, tiếp theo một nam tử dáng thấp lùn xuất hiện.
“Ô Sửu!”
Hàn Lập đang ở trong đội ngũ lặng lẽ lùi lại, vừa thấy nam tử có bộ dáng kia, trong lòng cả kinh thầm kêu lên tên người này.
Lúc này, có không ít tu sĩ khác nhận ra hắn, đồng dạng cũng kinh hô lên.
Người của Ẩn Sát Môn sắc mặt đại biến, hung hăng nhìn chòng chọc Ô Sửu.
Nhưng người trung niên cầm đầu lại có vẻ mặt cổ quái, liếc nhìn Ô Sửu thì trong lòng lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Hắc hắc! Thực không hổ là Xích Hỏa lão quái đại danh đỉnh đỉnh, có thể nhìn thấu ẩn nặc bí thuật của bổn thiếu chủ.” Ô Sửu không thèm liếc mắt nhìn mọi người ở đây mà chỉ hướng lên đám mây đen nói.
“Hừ!” Trong mây đen truyền đến một tiếng hừ lạnh, rồi không còn nghe thêm bất kỳ thanh âm nào nữa, điều này làm cho sắc mặt Ô Sửu âm hàn.
“Sự tình này, chẳng lẽ là do Cực Âm đảo các ngươi giở trò quỷ sao?” Khi phát hiện sự tình không đúng, Trác Như Đình nãy giờ không nói chuyện, rút cuộc cũng mở miệng.
“Đúng! Sự tình này đều là do bổn thiếu chủ an bài, hàng hóa của Diệu Âm Môn các ngươi do người của bổn đảo cướp, nhị vị trưởng lão cũng do bổn thiếu chủ phân phó giá họa cho Ẩn Sát Môn!”
Ngoài dự kiến, Ô Sửu không có một chút ý che dấu, cười lạnh một tiếng rồi thừa nhận tất cả. Hơn nữa ánh mắt toát ra vẻ dâm ô, láo liên không ngừng, nhìn lên người nữ tử áo tím.
Nử tử áo tím trong mắt vẫn thanh lãnh như trước, lạnh lùng nhìn Ô Sửu, không nói một câu.
Lúc này, Triệu trưởng lão cùng nho sinh và một số tu sĩ vừa mới xuất thủ, bỗng nhiên bay tới bên cạnh Ô Sửu, hình thành nên chân kiềng giằng co giữa ba phe.
Gặp cảnh như vậy, mặc dù Tử Linh tiên tử và Trác Như Đình sớm đã đoán được, nhưng vẻ mặt cũng biến đổi, sắc mặt có chút trầm trọng.
“Triệu, Mạnh hai vị trưởng lão, bổn môn luôn luôn đối với các ngươi không tệ, các ngươi sao có thể làm ra việc như thế này.” Phạm phu nhân khuôn mặt sớm tái nhợt, khi Triệu trưởng lão cùng đám người bay đến cạnh Ô Sửu, thì rút cuộc nhịn không được lớn tiếng quát hỏi.
Phải biết rằng, trong Diệu Âm Môn nàng cùng với Trác Như Đình luôn đối kháng nhau, vì Triệu trưởng lão mà tiêu phí không ít tâm huyết, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để mượn sức đối phương, mà hiện tại đối phương một tiếng cũng không nói liền phản bội lại nàng, điều này làm cho nàng quá phẫn nộ.
“Phạm tả sứ, lão phu cũng không muốn làm việc này. Nhưng mạng của tại hạ cùng Mạnh trưởng lão sớm đã nằm trên tay người khác, thật sự là thân bất do kỷ!” Triệu trưởng lão nét mặt già nua nói.
Nghe vậy, Phạm phu nhân rùng mình, nhướng mày định nói cái gì đó thì lại bị Tử Linh tiên tử lạnh lùng ngắt lời.
“Phạm sư tỷ. Hiện tại nói cái gì cũng đều vô dụng, đối phương một khi đã dám thiết lập mưu kế như vậy, khẳng định còn có thủ đoạn khác phía sau, chúng ta hôm nay nếu thoát được rồi mới nói đi!”
Phạm phu nhân liền im lặng.
“Hắc hắc! Thực không hổ là Tử Linh tiên tử tài mạo song tuyệt. Bổn thiếu chủ ngưỡng mộ đã lâu. Chẳng biết tiên tử có hứng thú gả cho bổn thiếu chủ hay không! Phải biết rằng bổn công tử tuy thê thiếp có rất nhiều, nhưng vị trí chánh thê vẫn chưa định.” Ô Sửu giương mắt nhìn nử tử áo tím khuôn mặt đang dùng pháp thuật che dấu, có chút say mê nói.
“Được! Có thể!” Tử Linh tiên tử mặt không chút thay đổi nói.
Lời này làm Hàn Lập cùng các tu sĩ khác ở đó bị sốc.
Ô Sửu cũng ngạc nhiên, mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi lại:
“Uông cô nương, lời ấy thật sao!”
“Ngươi đem toàn bộ tu sĩ ngày đó sát hại mẫu thân ta xử tử hết. Ta liền làm vợ ngươi!” Tử Linh tiên tử thanh âm lạnh lùng nói.
Lời này làm Ô Sửu mặt mày đang vui mừng liền ngưng trệ lại, nhướng mày lên.
“Điều kiện này không được! Ngày đó ra tay có rất nhiều người đều là tâm phúc của gia tổ, tại hạ không có quyền xử tử bọn họ. Không bằng, Tử Linh cô nương đổi một điều kiện khác được không?”
Tử Linh tiên tử cười lạnh vài tiếng, thấp giọng cùng Phạm phu nhân nói vài câu gì, không để ý tới lời của Ô Sửu.
Gặp này tình cảnh, trên khuôn mặt xấu xí không chịu nổi của hắn liền thoáng qua vẻ bạo ngược, nhưng tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó, đè nén tức giận xuống, chuyển ánh mắt nhìn phía tu sĩ Ẩn Sát Môn.
“Tôn sư thúc, không nghĩ bao nhiêu năm không gặp, các ngươi đã bồi dưỡng được nhiều đệ tử như vậy, thật sự là rất vui mừng a!” Ô Sửu lạnh lùng nói.
“Sư thúc?”
Cách xưng hô của Ô Sửu làm những người khác chấn động.
Trong lòng Hàn Lập đánh thịch một cái, bất an càng lớn. Đem thần thức sớm tra xét bốn phía một lần nhưng không có phát hiện thêm ai mai phục.
Điều này làm cho hắn nhất thời có chút trù trừ, không biết nên lập tức bỏ chạy, hay là ở lại nhìn xem tình thế rồi tính tiếp.
Dù sao hắn còn không biết rõ ràng “Thiên Lôi Trúc” rút cuộc là thật hay giả.
Nhưng thấy người trung niên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm u, trả lời:
“Ta sống tốt lắm! Nhưng không nghĩ tới vừa mang theo một ít môn hạ đi ra đã bị người của các ngươi phát hiện. Xem ra lần này thật đúng là sai lầm rồi.”
“Hắc hắc! Tôn sư thúc khéo nói đùa, dù ai trong Thông Thiên Vụ Hải đợi hơn mười năm cũng phải hoạt động một chút, huống hồ lần này Tôn sư thúc đi ra hơn phân nửa là vì sự tình Hư Thiên Điện! Năm đó một vài phần của Hư Thiên tàn đồ bị sư thúc mang theo, chẳng biết hôm nay có ở trên người hay không? Tính ra thời gian ba trăm năm Hư Thiên Điện xuất hiện sẽ nhanh đến. Nếu sư thúc chủ động đem đồ này giao cho sư điệt, tại hạ có thể hướng gia tổ cầu tình, đến lúc đó lưu lại cho sư thúc một mạng được không?” Ô Sửu nhìn phía người trung niên, ánh mắt lộ ra một tia tham lam, nói lời dẫn dụ.
Nghe xong, người trung niên im lặng, nhưng một lát sau liền lạnh lùng trả lời:
“Tác phong của Cực Âm lão ma mấy năm làm đệ tử như chúng ta còn không biết sao chứ? Chỉ sợ ta bên này đem đồ giao cho ngươi, bên kia liền bị hắn giết. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Ô Sửu nhíu mày hỏi.
“Hơn nữa ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm chủ hay sao? Lão quái vật, ngươi cũng không cần ẩn trốn, nhanh hiện thân đi!”Người trung niên lạnh lùng nói.
Nghe xong lời này, Hàn Lập và các tu sĩ như bị một cú sốc, vội vàng nhìn ra chung quanh, chẳng lẽ Cực Âm lão tổ ở nơi này?
Nhưng bốn phía vẫn yên tĩnh như thường, không có gì dị thường xuất hiện.
Các tu sĩ có chút hoài nghi, lại nhìn người trung niên cùng Ô Sửu.
“Ngươi muốn làm cái quỷ gì? Ta sao không thể…”
Ô Sửu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ nói được nửa câu thì thần sắc liền thay đổi, bắt đầu lộ ra vẻ cổ quái.
Hắn dùng loại thần sắc này giương mắt nhìn người trung niên, một lát sau quỷ dị cười. “Tốt, tốt! Không hổ là một trong những đệ tử năm đó được ta coi trọng nhất, chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra thân phận lão phu.”
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt Ô Sửu bắt đầu trở nên mơ hồ vặn vẹo, méo mó, trong chốc lát mọi người ở đây kinh ngạc thấy hắn biến thành một lão già xấu xí, nhỏ gầy, hai mắt híp lại.
Thấy vậy, bọn người Hàn Lập cảm thấy lạnh sống lưng.
“Phụ thân (phụ hồn vào thân thể người khác)! Ta đã biết ngươi sao có thể đem sự tình trọng yếu giao cho một vãn bối đi làm, phải tự mình đến đây, bất chấp đây không phải bản thể của ngươi.” Người trung niên thần sắc khẩn trương hướng lão già nói, thanh âm thấp xuống.
“Đồ đệ ngoan, ngươi dám cùng vi sư động thủ hay sao?”
Lão già mới xuất hiện trên môi động đậy một chút, trong bụng phát ra thanh âm cực kỳ bén nhọn, đập vào tai làm mọi người đau đớn, không kìm được lui lại mấy bước.
“Hừ! Đồ đệ? Năm đó ngươi đối với chúng ta giết chết chỉ bằng một ý niệm khi có chút không vâng lời, thậm chí còn muốn trừu thần luyện hồn, có từng xem chúng ta là đồ đệ đâu. Bất quá chỉ là nô lệ của ngươi mà thôi! Hơn nữa, ngươi hiện tại thi triển phụ thân thuật, nhiều lắm cũng chỉ phát huy được ba phần tu vi, ta có gì mà không dám!” Người trung niên lạnh giọng nói, sau đó hai vung tay lên, quỷ đầu trước người khoách đại, trong chớp mắt càng dữ tợn, đáng sợ hơn.
Tử Linh tiên tử cùng bọn tu sĩ Hàn Lập bị cục diện quỷ dị này chấn trụ, trong nhất thời thần sắc khác nhau!
Lão giả khi nghe xong lời của người trung niên, không tức giận, ngược lại nhàn nhạt nói.
“Tốt, nếu là trăm năm trước, ngươi nói những lời này thì rất đúng! Bằng ba phần tu vi của ta, muốn tróc nã bắt sống ngươi thật có chút khó khăn, nhưng hiện tại…”
Nói tới đây thì hắn lộ ra một tia cười trào phúng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/07/2019 03:36 (GMT+7) |