Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Hàn Lập – Quyển 8 » Phần 54

Hàn Lập - Quyển 8

Phần 54

“Hắn là một người quen cũ, nhiều năm rồi chưa từng gặp qua. Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy nên có chút giật mình.” Thần sắc Đổng Huyên Nhi có chút kỳ quái nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời.

“Người quen cũ? Hắn ta là tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ lại được tham gia tụ hội hôm nay, tướng mạo thoạt nhìn còn trẻ như thế thì hẳn là vị Lạc Vân Tông trưởng lão danh tiếng mới nổi lên gần đây. Lại nói tiếp người này cũng họ Hàn, hoàn toàn khớp với người mà ngươi nhắc đến trước kia. Chẳng lẽ là hắn sao?” Vân Lộ lão ma nghe thấy câu trả lời hậm hực của Đổng Huyên Nhi cũng không tức giận, ngược lại bất động thanh sắc hỏi. Tựa hồ như cùng với Đổng Huyên Nhi có quan hệ không phải tầm thường.

Đổng Huyên Nhi nghe lão ma nói thì sắc mặt hơi trắng bệch nhưng im lặng.

Hàn quang trong mắt Vân Lộ lão ma chợt lóe, sau khi hừ lạnh một tiếng thì cũng không hề hỏi tới nữa nhưng giữa chân mày hiện lên một tia âm độc.

Khi lão ma mang theo Đổng Huyên Nhi đến trước cửa điện, mấy gã Kết Đan Tu Sĩ trông cửa đều rất căng thẳng, chỉ dám hỏi qua loa một hai câu rồi vội vàng nhường lão đi qua. Đương nhiên Đổng Huyên Nhi thì không có cách nào tiến vào trong nên được một gã tu sĩ đưa đên chỗ khác tạm thời nghỉ ngơi.

Mà Hàn Lập sau khi đi vào cửa điện thì rất nhanh chóng nhìn thấy cửa vào chính điện, lúc này hắn liên gia tăng cước bộ.

Trong đại điện bố trí phi thường đơn giản, trừ một cây cột đá thật lớn ra thì chỗ trung tâm là một khoảng trống, cách mấy trượng lại đặt một chiếc ghế tinh xảo, tất cả có khoảng mười sáu, mười bảy cái gì đó.

Mà trên ghế đã có bảy, tám tu sĩ thần thái khác nhau đang ngồi.

Vừa thấy Hàn Lập tiến vào, có người lạnh lùng liếc mắt một cái, có người coi như không nhìn thấy, có người nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng mục hạ vô nhân.

Bất quá một người trong đó khi thấy Hàn Lập tiến vào thì lại lộ ra thiện ý tươi cười, nhìn Hàn Lập ngoắc tay nói:

“Hàn đạo hữu đã xuất quan rồi sao! Nếu không chê thì đến ngồi cạnh Long mỗ cho vui.”

Người này đúng là chủ sự Thiên Đạo Minh – Long Hàm, trưởng lão của Loan Minh Tông.

“Đa tạ Long huynh!”

Hàn Lập không có chối từ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh sau đó đánh giá qua mấy người đang ngồi một chút, tiếp theo ngồi ngay ngắn lẳng lặng không nói gì.

Một lát sau, thân ảnh Vân Lộ lão ma cũng hiện ra tại lối vào.

Hắn vừa thấy mọi người trong điện thì cười hắc hắc vài tiếng rồi đi tới một cái ghế trống, khệnh khạng ngồi xuống.

Cách đó không xa cũng có một lam bào lão giả đang ngồi. Người này một tay cầm một cái bình nhỏ màu xanh biếc, một tay cầm chén rượu màu trắng ngọc, không coi ai ra gì, tự đối ẩm một mình.

Vân Lộ lão ma sau khi ngồi xuống thì một cỗ hương phấn bỗng phiêu đãng tràn ngập khu vực phụ cận, nhất thời làm cho vị lão giả này ngửi thấy thì trừng mắt nhìn lão ma một cái rồi biểu lộ vẻ xúi quẩy.

Lão ma căn bản không thèm để ý đối với vẻ bất mãn của lão giả, ngược lại sau khi ánh mắt chớp động vài cái thì rơi vào Hàn Lập ngồi đối diện, một lần nữa cảm thấy hứng thú đánh giá hắn.

Lần này đến phiên Hàn Lập đứng ngồi không yên.

Hắn sau khi nhướng mày thì dứt khoát nhắm hai mắt lại, trên mặt không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng thì tự đánh giá mối quan hệ giữa lão ma cùng Đổng Huyên Nhi.

Năm đó Đổng Huyên Nhi bị thiếu chủ Hợp Hoan Tông bắt đi rồi gia nhập vào ma đạo. Lão ma này mặc dù có tiếng xấu nhưng chắc không hạ thủ đối với tông môn đệ tử. Hai người hẳn là có quan hệ khác.

Nếu không lão ma về đây tham gia tụ hội cũng sẽ không mang Đổng Huyên Nhi đi theo.

Ngay lúc Hàn Lập có chút hoang mang thì ngoài điện lục tục không ngừng có người tiến vào.

Những người này tự nhiên đều là tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ. Bọn họ cùng người đến trước hoặc có nhận biết, hoặc có cừu oán không nhỏ. Kể từ đó, tiếng chào hỏi cùng châm chọc khiêu khích vang lên trong đại điện.

Lúc này Vân Lộ lão ma đã thu hồi ánh mắt khỏi người Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập vẫn như cũ, mí mắt không chút nhúc nhích. Hắn biết rằng trong đám tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ căn bản không quen ai nên tự nhiên không cần phải bắt chuyện với người nào cả.

“Toái Hồn đạo hữu! Không nghĩ là ngươi cũng đến. Nghe nói Cửu Hồn bí công của đạo hữu đã tu luyện đến cảnh giới chí cao. Thật sự là một chuyện đáng mừng.”

“Toái Hồn!” Tiếng bắt chuyện vang lên làm cho trong lòng Hàn Lập khẽ động, không nhịn được mở mắt ra.

Chỉ thấy tại cửa điện tiến vào một lão giả khô gầy, còn trong điện có một tu sĩ hắc bào đang nhiệt tình chào đón.

Lão giả sau khi ngẩn ra thì vẻ mặt lập tức tươi cười, tiêu sái bước đến.

“Sao vậy? Hàn đạo hữu trước kia đã gặp qua Toái Hồn Chân Nhân rồi sao?” Long Hàm ngồi một bên chú ý tới cử động của Hàn Lập, đột nhiên mỉm cười hỏi một câu.

“Không có! Hàn mỗ chỉ là nghe Trình sư huynh nhắc tới tên người này. Nghe nói thần thông của lão không nhỏ.” Thần sắc Hàn Lập không thay đổi nói, không đề cập đến chuyện mình ngày đó tại Việt Quốc đã từng đánh chết môn hạ của Toái Hồn.

“Ha ha! Việc này cũng khó trách. Ta nhớ kỹ Trình trưởng lão đã từng cùng người này giao thủ và thua thiệt một chút nên tự nhiên là có ấn tượng sâu sắc. Nhưng với thanh danh của Hàn đạo hữu bây giờ thì không cần phải kiêng kỵ nhưng trong số các tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ có một người Hàn đạo hữu tốt nhất đừng nên trêu chọc đến. Người này là tu sĩ mà ngay cả tam đại tu sĩ Thiên Nam gặp phải cũng cảm thấy đau đầu.” Long Hàm sau khi mỉm cười nói, còn chỉ điểm thêm cho Hàn Lập.

“Có thể làm cho tam đại tu sĩ đau đầu? Có người như vậy tồn tại ư?” Hàn Lập nhíu mày, khẽ giật mình.

“Đương nhiên là có. Người này đã từng cùng Chí Dương đạo hữu trong tam đại tu sĩ giao thủ, mặc dù thiếu chút nữa mất mạng nhưng đã trọng thương Chí Dương đạo hữu, hơn nữa lại có thể thoát thân. Cho nên người này cơ hồ được công nhận là một tồn tại ngay sau tam đại tu sĩ. Chỉ là người này luôn luôn độc lai độc vãng, việc đại sự pháp sĩ xâm lấn lần này, có thể khiến cho hắn đến hay không thì cũng chưa rõ. Nếu không, đây cũng là một trợ thủ đắc lực.” Long Hàm cẩn thận giải thích nói.

“Có thể đánh trọng thương tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ! Người này thật ghê gớm nhưng không biết vị cao nhân này là ai, hẳn là danh khí không nhỏ a!” Hàn Lập tò mò hỏi.

“Tên của người này khẳng định đạo hữu đã từng nghe nói qua. Đó chính là Thiên Hận Lão Quái, Hàn đạo hữu chắc thấy rất quen phải không!” Long Hàm vừa cười vừa nói.

“Thiên Hận Lão Quái! Danh tiếng lão đích xác đã sớm như sấm bên tai.” Hàn Lập cười khổ một tiếng khẽ nói, trong đầu nhất thời nghĩ đến chuyện đã phát sinh khi hắn giả trang thành tu sĩ cấp thấp tại Thánh Thụ cấm địa.

Lúc đó gian tế chính ma lưỡng đạo cũng vô cùng kiêng kỵ đối với Thiên Hận lão quỷ.

“Bất quá trong các tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thì tựa hồ hiền khang lệ (vợ chồng) Long huynh mới tương xứng với tồn tại ngay sau tam đại tu sĩ mới đúng!” Hàn Lập nháy nháy đôi mắt, cười đùa nói.

Nhưng Long Hàm nghe lời ấy thì lại lắc đầu.

“Ta cùng Phượng Băng mặc dù có chút thần thông nhưng nếu đơn đả độc đấu thì có đến tám chín phần không phải là đối thủ của người này. Đương nhiên nếu hai người liên thủ mà nói thì đó lại là chuyện khác.” Long Hàm nghiêm mặt nói.

Hàn Lập nghe vậy cười, đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình chăm chú, ánh mắt có chút băng hàn âm trầm, tựa hồ không có hảo ý.

Sự cảnh giác trong lòng Hàn Lập xuất hiện, nét mặt không chút thay đổi, chỉ khẽ xoay đầu nhìn về phía có ánh mắt kia.

Đó là một lão giả có râu mép dài, cực kỳ xa lạ, mang bộ trang phục màu xanh.

Lão giả thấy ánh mắt Hàn Lập nhìn đến thì hàn quang trong mắt thu liễm lại, mặt không chút thay đổi nhìn đi chỗ khác, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng Hàn Lập không vì vậy mà bỏ qua, ngược lại ánh mắt chớp động nhìn người này chằm chằm thật lâu.

“Sao? Hàn đạo hữu không biết người nọ?” Long Hàm tự nhiên chú ý, khẽ cười hỏi.

“Nghe ý tứ Long huynh thì tựa hồ tại hạ phải nhận a hắn.” Trong lòng Hàn Lập có vài phần buồn bực hỏi.

“Người này là Đông Môn Đồ – đại trưởng lão Ngự Linh Tông, nắm giữ đại quyền ở Ngự Linh Tông. Ta mặc dù không giao hảo với hắn nhưng nghe nói hắn cùng Cốc Song Bồ có quan hệ rất tốt, cơ hồ tình như thủ túc. Mà đạo hữu lại chỉ ra Cốc Song Bồ là gian tế Mộ Lan nhân rồi tiêu diệt. Bởi vì chứng cứ đầy đủ nên hắn không nói gì được nhưng khẳng định là rất bất mãn với đạo hữu. Sau này đạo hữu phải cẩn thận một chút.” Long Hàm thâm ý sâu sắc dặn dò một câu.

Hàn Lập nghe vậy, khẽ vân vê mũi, vẻ mặt cười khổ, ngoài miệng cuống quýt cảm tạ.

Chỉ sau một khắc thời gian ngắn ngủi, phần lớn số ghế trong điện đã có người ngồi.

Lại nói tiếp cũng buồn cười, không biết là cố ý hay do vô tình mà tu sĩ ma đạo cơ hồ ngồi hết phía bên phải còn tu sĩ chính đạo thì chiếm cứ các ghế bên trái.

Chỉ có tu sĩ Thiên Đạo Minh cùng Cửu Quốc Minh tựa hồ là không để ý gì cả, chỉ tùy ý ngồi xuống.

Trong nhóm tu sĩ này Hàn Lập nhận biết được một người quen cũng ngồi ở trong đó. Đó chính là tu sĩ họ Huống của Nghê Hàng Trai. Lão vừa lúc ngồi bên phía ma đạo, nhìn thấy Hàn Lập nhìn lại thì mỉm cười.

Hàn Lập tự nhiên gật đầu chào hỏi một chút.

Lúc này Long Hàm bên cạnh truyền thanh chỉ cho Hàn Lập biết hai tu sĩ khác thuộc Thiên Đạo Minh. Một phụ nhân sắc mặt nhợt nhạt, dung mạo bình thường và một lão giả bộ dáng sầu khổ.

Hàn Lập liếc mắt nhìn hai người này một cái, đem tướng mạo bọn họ ghi tạc trong lòng.

Lúc này không biết có phải là do có nhiều người nên thần sắc của những người đang ngồi rất ngưng trọng, không có ai nói chuyện, đàm luận gì cả, toàn bộ đều lạnh lùng đánh giá những người khác.

Những người này cơ hồ đều là nhân vật đứng đầu một phương ở Thiên Nam, bây giờ lại tụ tập hết đến đây thì dù biết nhau hay không, ai ai cũng sinh ra các loại tâm tư cùng ý nghĩ.

Trong những người này, Hàn Lập được xem như là một tồn tại cực kỳ đặc thù.

Với thần thức cường đại của mấy lão quái vật kia cộng thêm việc Hàn Lập không cố ý che dấu nên cơ hồ các ánh mắt khi đảo qua trên người Hàn Lập thì đều biết được tu vi nông sâu của hắn và tất nhiên là biết hắn là nhân vật nào.

Dù sao danh tiếng của Hàn Lập trong nửa năm gần đây nổi lên như cồn, thanh danh hiển hách. Mấy lão quái vật kia không thể không nghe nói đến.

Mà Hàn Lập thì nhắm mắt, ngồi tại chỗ, không nhìn bất kỳ ai cả, lấy bất biến ứng vạn biến.

Đang lúc không khí trong điện trở nên vô cùng yên lặng, thậm chí có chút ngưng trọng thì từ cánh cửa một bên đại điện, rút cuộc có ba người trước sau đi ra.

Nguyên bản nhóm lão quái đang yên lặng nhìn người khác đều thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía đó.

Một gã hắc bào (áo đen) đại hán, một vị lục phát (tóc xanh) lão giả, một vị đạo sĩ lưng giắt trường kiếm.

Thần sắc Hàn Lập như thường nhưng trong lòng lại nổi sóng. Ba người này chính là Tam đại tu sĩ. Hơn ngàn năm qua, cả Thiên Nam chỉ có ba tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ nên những người khác mặc dù biểu tình khác nhau nhưng đại đa số đều giống Hàn Lập, cùng bất động thanh sắc nhìn về phía ba người kia và chờ bọn họ mở miệng nói chuyện.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Hàn Lập – Quyển 1
Hàn Lập – Quyển 2
Hàn Lập – Quyển 3
Hàn Lập – Quyển 4
Hàn Lập – Quyển 5
Hàn Lập – Quyển 6
Hàn Lập – Quyển 7
Hàn Lập – Quyển 8
Hàn Lập – Quyển 9
Hàn Lập – Quyển 10
Hàn Lập – Quyển 11
Hàn Lập – Quyển 12
Hàn Lập – Quyển 13
Hàn Lập – Quyển 14
Hàn Lập – Quyển 15
Hàn Lập – Quyển 16
Hàn Lập – Quyển 17
Hàn Lập – Quyển 18
Hàn Lập – Quyển 19
Hàn Lập – Quyển 20
Hàn Lập – Quyển 21
Hàn Lập – Quyển 22
Hàn Lập – Quyển 23
Hàn Lập – Quyển 24
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 12/07/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đạo mộ bút ký
Nhân dịp Tết Nguyên Đán, dịp lễ lớn nhất trong năm, mình xin gửi tặng các bạn bộ truyện “Đạo mộ bút ký”, truyện này thuộc thể loại giống với “Ma thổi đèn” mà mình đã đăng vào dịp Tết năm kia. Vì dịp Tết nên có thể một số truyện dài trên TSTV sẽ tạm ngưng update với...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện sex Ma Quỷ
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 2
Mặc dù giáo sư Tôn hiểu biết không nhiều về Mộc Trần châu hay còn gọi là Mật Phượng hoàng, nhưng suy cho cùng ông cũng nắm trong tay khá nhiều thông tin mật thời cổ đại, hơn nữa lại nghiên cứu sâu sắc nhiều hồ sơ lịch sử, giáo sư Tôn cho rằng, hoàn toàn có sự tồn tại của Mộc trần châu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Miêu Nghị – Quyển 28
Một đôi mắt chết lặng ở Luyện Ngục trống vắng nhiều năm, tựa hồ không mang theo tình cảm gì, một thân chiến giáp Thiên Đình chế tạo, mang theo vũ khí tiến vào trong rừng cây sắt u ám vô bờ mênh mông này, pháp lực dao động không ngừng tìm tòi chung quanh. Không ai nói chuyện, trăm vạn giáp sĩ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân