– Chi Hai! Hoan nghênh chị trở về!
Hơn một năm lưu lạc chưa bao giờ Tiểu Chi được đón tiếp một cách trang trọng như vậy… đi đâu người ta chào mình đến đó. Ban đầu cô còn hiểu nhầm không phải mình, nhưng cả con đường chỉ duy có mình cô. Tiểu Chi băn khoăn lắm cô thực sự thì không biết là ai đã cứu cô, và lại chào đón một cách trang trọng. Ở cuối đoạn đường là một chiếc ôtô đen mở của đợi sẵn… ít nhất cũng có người cô thấy, anh ta là người trên phòng gặp Tiểu Chi khi cô bị trói trên giường.
Anh ta mời cô lên xe, nhưng mặt vẫn lạnh tanh tuyệt không có một cử chỉ nào tỏ ra thân thiện. Tiểu Chi bước lên xe không chút ngại ngùng, cô nghĩ mình dù sao cũng chả có chỗ để đi. Hơn nữa Tiểu Chi nghĩ muốn hại mình, chắc không cần phải nhọc công sức mà đón rước thế này, chỉ có thể là chuyện tốt thôi…
… Bạn đang đọc truyện Hạnh phúc trong nỗi đau tại nguồn: http://truyensexhay.org/hanh-phuc-trong-noi-dau/
Đoàn xe ôtô rời đi khiến cả con phố xôn xao, họ bàn tán về chuyện vừa xảy ra. Người buồn kẻ vui lẫn lộn nhưng cái khiến dân phố này, cảm thấy lạ lùng nhất là Chị Hai lẫy lừng của hắc bang xã hội đen chỉ là một cô bé. Và đi ra từ lầu xanh, kẻ đoán ngược người nói xuôi tuy nhiên ai ai cũng biết Đông Phong ở đây là hắc bang thế nào. Trước nay họ đánh ở đâu cướp người nào đều trống dong cờ mở không sợ một ai, cái Di hương lầu kia sức mấy dám làm gì tổn hại Đông Phong đường.
Vậy chỉ suy ra là Chị Hai đông phong đường là con người rất ghê gớm, một cô bé 12, 13 tuổi cai quản cái Di hương lầu là nơi ăn chơi cờ bạc lớn nhất thành phố này. Tiểu Chi dù chưa từng biết hắc bang là thế nào, nhưng lời đồn miệng đã nhanh chóng thổi phồng uy danh hư ảo của cô, lên vang dội gây khiếp sợ bao người.
Có kẻ khiếp hãi nhất thì chính là Tứ đại thiếu gia công tử bột, chúng vừa đắc tội Tiểu Chi giờ mắt thấy tai nghe đến cả Đường chủ đông phong đích thân đón rước… mấy thằng sợ cả vãi đái ra quần. Bởi đã đắc tội Lưu Vỹ đã đủ khổ ải rồi, chúng còn biết được mong manh qua cha chúng rằng Lão Đại đông phong hội thực sự thì không phải là Long Nhất đang hô mưa gọi gió lục tỉnh này. Lão Đại thực sự là tên lưu manh cổ cồn đang đứng trên Chính trường điều hành quốc gia… tức cha đẻ Lưu Vỹ. Cũng có thể thế lên Đông phong bang sớm nổi như cồn bao năm qua, hơn cả điều được gió.
– Lần này chúng ta mắc họa lớn rồi!
Bốn tên đồng thanh than thở, sớm biết người của Lưu Vỹ là loại khó nhằn thế này cho nuốt gan hùm chúng cũng chịu.
– Này nhị ca chẳng phải nhà cậu! Cha cậu cũng ngầm nâng đỡ Cuồng Long đó sao? Mấy anh em chúng ta qua đó nhờ có khi còn được yên thân.
Một thằng nói vậy, tên Nhị thiếu gia than thở:
– Nhưng Cuồng Long chỉ là hổ giấy, làm gì có loại sát thủ như Đông Vũ, Triệu Hải, Tào Lâm… thằng bắn súng không cần nhìn, thằng phi đao lấy mạng chớp mắt… thằng võ thuật địch muôn người, hơn cả chúng đều giết người trong chớp mắt… mấy cái mạng chó chúng ta chắc chắn nhọc nhằn rồi… hết tâm hồn ăn chơi hưởng thụ nhé! Nhưng cũng chỉ còn cách đấy… Nhưng phải tìm cách hạ thủ con bé… nó chết chúng ta mới sống, để nó trả thù thì… không cần lâu la gì máu chúng ta dùng để pha rượu cho ba thằng sát thủ ấy.
Về đến Đông phong đường còn nhộn nhịp hơn nhiều. Nhà cửa treo đèn kết hoa rực rỡ, đích thân tứ đại lão trưởng Đông phong đứng đón Tiểu Chi ở cửa sảnh đường… Thật ra hiếm khi các lão đại ra mặt, nhất là chỉ đón một đứa con gái vô danh tiểu tốt như Tiểu Chi. Sở dĩ gia pháp đông phong đường nghiêm ngặt, thế mới răn dạy được anh em… Nay Đông Vũ là đệ tử cưng của bốn lão, gần như kinh nghiệm tuyệt kỹ giang hồ đều dạy cho cả. Việc làm sai của Đông Vũ đã làm muối mặt mấy lão già họ, nhất là để một cô bé hơn mười tuổi hàm oan lưu lạc giang hồ khiến họ áy náy.
Dẫu gì dạy trò không nghiêm cũng là ở cả bốn lão, họ tiếp đón Tiểu Chi cũng coi như để đỡ bẽ mặt mình. Nhưng thâm ý của các lão đại thì đám anh em trong đông phong mấy người hiểu nổi. Không mồ côi thì cũng lưu lạc mới thành hắc bang chỉ chém giết, mấy đạo lý sâu xa ấy đám em chịu. Ngoài việc trung thành với Đông đường và hưởng thụ ăn chơi thì thế là đủ. Tuy nhiên người để các chú các bác thân chinh nghênh đón thì không thường. Bởi vậy nhất nhất đám đàn em, mười phần thì kính trọng Tiểu Chi đến tám chín rồi…
Thấy bốn người già họ đứng đầu đám anh em đông đúc phía sau, Tiểu Chi chắc đây là những người thực sự ra tay cứu mình. Cha mẹ đã dạy có ơn phải phải biết trả cho người, cho lên cửa xe mở Tiểu Chi vội chạy chạy đến quỳ trước bốn lão để cảm ơn:
– Tiểu Chi xin lạy các lão bá! Cảm ơn đã quan tâm và cứu giúp con, ơn này Tiểu Chi nhớ mãi…
Đông Vũ cũng không ngờ nổi việc Tiểu Chi làm, ngày mình mới từ cô nhi viện về cũng chỉ cỡ cô ấy. Tuy nhiên việc lễ nghĩa vừa rồi không biết làm, chỉ biết giương mắt nhìn các chú, các bác. Khỏi nói thì việc ấy khiến các lão đại đông phong, cảm thấy hài lòng vui vẻ ra sao khi một con nhóc cũng biết đạo nghĩa giang hồ. Khi Tiểu Chi ngẩng mặt lên thấy cô trắng trẻo xinh xắn, thầm khen Đông Vũ quả có mắt tinh đời… Tiểu Chi còn đang áy náy một điều, mình quá ít tuổi so các anh ấy cứ gọi mình chị Hai. Lại thấy họ ân cần đón tiếp mình như gia đình, ngập ngừng mãi sau một hồi cô liền mạnh dạn nói với bốn lão:
– Các lão bá Tiểu Chi con ít tuổi, vừa về đây thấy mọi người gọi con là chị Hai con thấy không tiện, xin cho phép họ gọi con là Tiểu Chi.
Đám anh em đứng cả đấy đều thấy bất ngờ, họ không nghĩ trong lòng Tiểu Chi còn tôn trọng mình dù họ có là vô danh tiểu tốt trong bang… một phần ngưỡng mộ cô, phần kia sợ uy các lão đại họ nhất loạt hô:
– Chi Hai! Chúng em thật sự tôn trọng chị không cần thiết thế…
Các lão đại mười phần cũng có lòng yêu quý Tiểu Chi đến sáu bảy rồi, thấy chỉ xuất hiện có vài phút. Đã được lòng hết thảy anh em trong đường thì họ rất vui, coi như không uổng công bốn lão ngậm đắng nuốt cay chịu hạ mình ra đón. Bác cả tức là Long Nhất xưa nay chả bao giờ thèm mở lời… hễ nói một câu chỉ một là cất nhắc ai đó lên đường chủ. Từ hồi đường chủ Vãn Thiên bị bắn chết cách đây bốn năm, lão đến thông báo việc cho Đông Vũ kế vị thì hôm nay là lần thứ hai lão mở lời:
– Tiểu Chi từ nay con là con gái nuôi của Long Nhất, anh em hay gọi là Chị Tiểu Chi!
Thật ra vì yêu quý con bé con này, hơn nữa để danh phận chị Hai đông phong đường e chưa hợp. Long Nhất thấy nhận nó làm con nuôi dạy dỗ chắc sau cũng là nhân tài. Việc này bất ngờ quá khiến ba lão đại còn lại hậm hực họ vốn dĩ cũng có lòng yêu quý cô bé, định tranh thủ thu thập về dạy dỗ ai dè… Nhưng họ không thể tuột khỏi tay mình một nhân tài thông minh thế được, chỉ vài phút mà đã làm bao người quý mến. Ngọc này mà mài dũa ắt ra viên minh châu liên thành, họ nhất loạt cười hà hà nói nối tiếp nhau:
– Tiểu Chi! Con gọi ta là chú hai luôn đi…
– Tiểu Chi! Ta là Chú tam!
– Còn Ta là Chú tứ!
Long Phi là lão tứ xưa nay chỉ quản việc thụ hình anh em, xưa nay giọng trầm trầm đầy uy lực của lão hé ra ắt có máu chảy đầu rơi. Hôm nay có lẽ lần đầu người ta nghe lão đại này nói mà không ai chết hay đổ máu. Tiểu Chi muốn khóc quá, hơn một năm lưu lạc có lúc cũng hạnh phúc. Nhưng mà chưa bao giờ cô thấy có cảm giác như có một gia đình lúc này. Tiểu Chi vội quỳ xuống trước bốn lão để nhận cha, nhận chú…
… Ha ha! Việc hỷ mà Long Nhất quên anh em chúng ta sao? Xem chừng càng già lão càng lẩm cẩm đấy…
Nguyên lai câu nói ây là của Lục Khả, một lão đại của vùng phía Tây vốn là trên đại lục lớn này đã phân chia rõ rệt. Vùng thương cảng của đất nước là Đông phong đường độc giữ phía đông. Lục Khả chiếm cứ phía tây giáp tam giác vàng dễ dàng buôn ma túy. Mãn Thiên phía nam, còn phía bắc là một a đầu duy nhất trong ngũ đại hắc bang tên là Hạ Ý Nhi. Cuồng Long ở giữa trung tâm, trước vốn do Thiên Sát quản lãnh và cầm đầu ngũ đại hắc bang.
Nước sông không phạm nước giếng, nhưng từ lúc Thiên Sát chết một cách bí ẩn. Ngũ đại hắc bang bắt đầu ngầm chiếm lãnh địa nhau… Cuồng Long do Tư Đình kế nhiệm nhưng cả tư chất lẫn thực lực kém cỏi, hiện tại khó mà uy chấn được anh em bang. Chứ đừng nói dạy dỗ được bốn lão đại hắc bang kia như Thiên Sát. Long Nhất thì uy chỉ sau có Thiên Sát… Thiên Sát chết rồi, còn lão đứng đất đông cảng này lên tứ đại bang kia có muốn thôn tính nhau cũng phải dè mặt lão…
Nay hay tin Chi Hai đông phong từ đất chui lên, rạch trời chui xuống thì các lão đại tứ bang không khỏi tò mò. Chuyện Đông Vũ cướp đi tiết trinh Tiểu Chi là nỗi nhục Đông phong đường. Vạn nhất có lấy mạng thì anh em đông phong biết chuyện, chỉ cam chết chứ ai há miệng ra bí mật động trời đó. Bởi thế tứ đại hắc bang nghĩ chỉ là một con bé con đứng ngang đường chủ Đông Vũ, nó là rồng ẩn mình hay thánh nhân hiện thế đây? Khi Tiểu Chi về Đông đường thì họ cũng lũ lượt kéo tới. Chỉ khổ Tiểu Chi từ nay môt cô bé ngây thơ nghiễm nhiên trở thành gai, trong mắt tứ đại hắc bang trong việc độc bá lãnh địa của họ.
… Bạn đang đọc truyện Hạnh phúc trong nỗi đau tại nguồn: http://truyensexhay.org/hanh-phuc-trong-noi-dau/
Kẻ đến vì thiện chí cũng có thì ắt có kẻ đến vì tà tâm, Đông đường bỗng chốc quần long hội tụ. Xưa nay cứ ngọa hổ tàng long quần cư sẽ sinh biến, bốn lão đại Đông phong đang âm thầm suy tính xem trong hồ lô của đám tứ đại bang kia chứa gì… khi không mời mà đến. Lục Khả và Mãn Thiên đã yên vị ghế cao truyện trò… Thì một đoàn chục chiếc ferrari màu trắng xịch đến trước cửa Đông đường… Hạ Ý Nhi đã đến.
Long Tam lầm bầm trong miệng “… nghĩ tới quỷ thì quỷ hiện, nghĩ tới thần thì thần hiển linh… xem ra đông đường náo nhiệt rồi”. Bốn lão đại đông phong cũng kể như bốn yêu thần hiện thế, Long Nhất võ lực uy hồn. Dù súng hay dao thì e rằng nếu Thiên Sát mệnh bạc đã chết thì đối thủ của Long Nhất không còn ai. Long Đại lão nhị kinh bang tế thế, ngoại giao buôn bán dùng người thế nào đều một tay lão. Sự tồn vong về sinh kế của đông đường do Long Đại cầm nắm… Nhưng mưu mẹo kế sách ra sao thì Long Tam lão đây là nhất, cũng có thể coi như Khổng Minh của thời đại này. Còn Long Tứ uy dũng và chí tình, còn vô cùng giỏi cờ bạc. Lão tứ làm chấp pháp đông đường không ai không phục… Bốn lão già này còn thượng vị e là chả ai dám xâm phạm đông phong…
Nhưng tuổi tác đang đến Đông Vũ tuy là học trò tâm huyết, nhưng mưu lược của lão chả lĩnh hội được là bao. Tiểu Chi chỉ mới xuất hiện nhưng với con mắt tinh đời, lão đã sớm thấy cô bé là nhân tài. Không chỉ lão Tam mà cả bốn lão đại, đã sớm nhìn ra cô bé ấy có hy vọng chấn hưng Đông đường người kế vị các lão… tiếc nó lại là con gái lão buồn bã thở dài… phụ nữ ít nhiều hành xử yếu mềm… Như Hạ Ý Nhi đó cô ta dù quái kiệt nhưng cũng chỉ ở xó bắc đầy tuyết hoang vu. Kể đến thì phải nói Hạ Ý Nhi xinh đẹp hơn người, tàn nhẫn cũng không kém… Thiên Sát yêu Hạ Ý Nhi nâng đỡ Ý Nhi thành trưởng bối đất bắc, nghiệt ngã thay Hạ Ý Nhi không màng thái sơn đỉnh đỉnh của hắc bang… cô yêu Long Nhất…
Long Nhất thì tình nặng nghĩa sâu, vốn trước cùng Thiên Sát học nghệ một thầy. Thà chết không yêu người của sư huynh, chân tình ấy làm tan nát trái tim Hạ Ý Nhi… Thiên Sát chán nản bỏ đông đường lập ra Cuồng Long, cuồng trong chữ cuồng bạo… còn Long chính là cái họ chung của năm anh em. Thiên Sát chính là Long Thiên và Long Thiên, Long Nhất, Long Đại, Long Tam, Long Tứ… ngũ long danh tiếng hắc bang. Nếu năm con rồng ấy một chỗ e rằng ngũ đại hắc bang chả bao giờ có. Hạ Ý Nhi là ngôi sao sát mệnh, giang sơn đều bại vì đàn bà, nhưng Tiểu Chi là đàn bà thì chắc không còn gì… nữa! Nghĩ thế Long Tam bật cười một cách vui vẻ.
Hạ Ý Nhi dẫn hai chục cô gái đều xinh đẹp bận đồ trắng bước vào trong tiếng hô:
– Hạ Tiểu thư! Lãnh băng hội đến!
Mỹ nhân đến có khác Mãn Thiên, Lục Khả vội bỏ ghế ra đón chào… trong thâm tâm hai lão đại đàn bà trên đời này không ai bằng Hạ Ý Nhi. Thứ nhất Ý Nhi xinh đẹp hơn người, thứ hai cô ấy là sao trên trời ngày nào còn mấy thằng họ Long kia e rằng muốn chạm đến cô chỉ trong mơ, có lẽ người mong tứ lão đại chết nốt cũng có Mãn Thiên, Lục Khả dù giao tình cũng khá tốt. Cái không thể có với người ta chính là cái họ ham muốn nhất… Ý Nhi trước là nhìn Long Nhất, sau mới ngó xem cô con gái nuôi chính là Tiểu Chi để xem Chị Hai đông đường cái để mình đến trông ra sao? Còn Lục Khả, Mãn Thiên ai kính trọng các lão với cô cũng chỉ… là hai con chó không hơn không kém.
Tiểu Chi đang tròn xoe xoe mắt ngó ngang ngó dọc, nơi này thật đông đảo không biết vì gì nữa… nhưng cô thấy có gì bất an. Khi Hạ Ý Nhi nhìn cô cô cũng trợn mắt nhìn lại, Ý Nhi khá bất bình trong lòng… dù mình cũng chỉ hai sáu tuổi… hơn con bé không mấy. Nhưng mà nếu tốt duyên thì cô cũng là kế mẫu của nó… chỉ khi lão tam nhắc cô thì Tiểu Chi mới cúi người thi lễ:
– Chào Hạ bá bá!
Tại vì lão tam có khều Tiểu Chi nhắc khéo rằng”… con mau chào cô ấy, đó là bạn của lão Nhất cha con…” Mấy lão đại ở đó cười rung bàn ghế, đám anh em chỉ dám cười thầm. Trời ạ! Đường đường là cô gái trẻ trung xinh đẹp bị chào thế không nực cười sao? Hạ Ý Nhi một phen tím mặt… còn Tiểu Chi ngơ ngác chả lẽ mình sai? Bạn cha nuôi thì chào thế cho trang trọng mà…
Lão Tam sau hồi cười tưởng vỡ sảnh đường, nhìn mặt tẽn tò của Hạ Ý Nhi mới nhắc Tiểu Chi “… cô ấy còn trẻ con gọi là Hạ tỷ tỷ thôi”. Tiểu Chi khá ngang bướng chào rồi thì thôi, với cả cô ấy ngang mẹ mình mắc gì gọi tỷ tỷ. Liền giương mắt trừng trừng nhìn Hạ Ý Nhi… Hành động ấy khiến tứ lão đại còn thấy thích. Quả thật từ lúc mọi người đến đây, cho dù là ai lão đại phương nào cô bé cũng nhìn họ không chút gì sợ hãi. Người ta tuy không biết nhau nhưng có cái khí sắc gọi là thần uy, khiến kẻ đối mặt khiếp sợ. Các lão đại là kẻ hô mưa gọi gió một vùng, uy thần ắt có nhưng chả mảy may làm Tiểu Chi run sợ dẫu cô chỉ là một con bé.
Kẻ đến cuối chính là Cuồng Long hội, Tư Đình dẫn anh em đến xem ra so với hồi Thiên Sát còn sống tiền hô hậu ủng, nghênh đón. Thì giờ đây sau hồi chào hỏi xã giao chẳng ai thèm để ý. Mấy lão đại đến rồi trong lòng đã bớt đi sự hiếu kỳ, bởi chị Hai đông đường tức Tiểu Chi tiểu thư con nuôi Long Nhất chỉ là con bé nhóc con, đến hành xử lễ nghĩa cho phải đạo giang hồ còn chả xong. Xem ra họ quá lo xa rồi, và bốn lão già kia cũng đã đến lúc lẩn thẩn. Đem một con bé vắt mũi chưa sạch chỉ mới mười ba tuổi cho ngang phẩm bậc với đường chủ Đông Vũ, kẻ mà họ còn kiêng nể bảy tám phần…
Đang buổi tiệc vui vẻ, mà kể ra ai cũng có niềm vui riêng. Tứ lão đại đang rất ưng phẩm chất của Tiểu Chi, họ đã sớm nhìn thấy cô có tư chất thành một nữ hoàng hắc đạo. Việc chỉ có bốn lão sau khi lăn lộn chém giết giang hồ, với lịch duyệt thâm sâu mới nhìn ra ẩn tàng sau hình bóng nhỏ bé yếu đuối ấy. Không ai bảo ai các lão đều tin chỉ ít lâu sau thôi nếu được các lão đào tạo, mấy lão đại đang nhơn nhơn kia sẽ phải quỳ mọp dưới chân con bé. Còn Mãn Thiên, Lục Khả và cả Tư Đình khi nhìn thấy Tiểu Chi ngây ngô, đã cười thầm trong bụng. Mấy con rồng già này cũng hết thời rồi sinh lẩn thẩn.
Hạ Ý Nhi thì còn chưa hết bực dọc, khi thành Bá mẫu của Tiểu Chi mà rõ lúc trước đúng là cô nghĩ mình có thể là mẹ nó. Nhưng một cô gái trẻ và xinh bị gọi thế không phải sỉ nhục sao? Con bé này còn nhơn nhơn ra chứ… nhưng ít nhiều nó giống mình khi trước không sợ hãi một ai. Tiểu Chi luôn nhìn khắp nơi phần vì tò mò, phần cũng muốn xem chỗ này ra sao… Cô thấy một tên phục vụ bàn khi đi ngang qua cô, tay hắn sắp xếp lại dao dĩa trên khay đang bê mắt liếc qua liếc lại. Một suy nghĩ rất nhanh trong cô, sau này cô mới biết sự phán đoán thiên bẩm này khiến cô thành danh…
Từ cái bàn của mình cô lao thật nhanh về phía Long Nhất và chắn trước mặt.
– Cha…
Lưỡi dao ăn từ tay tên phục vụ bàn phi ngập vào bờ vai nhỏ bé của cô, chậm chút nữa thì nó cắt ngang yết hầu Long Nhất. Tên phục vụ cũng gục xuống ngay lập tức bởi cái thìa bay từ tay Đông Vũ cắm ngập vào cổ. Không phải Đông đường chả có cảnh giới cơ mật, để cơ sự này phần vì họ tự tin về mình quá. Hay là không lần ra nội gián vì kẻ phục vụ là người của đông đường. Nhưng kể cả Long Nhất cũng giật mình bởi sao Tiểu Chi đoán được ý tên sát thủ mà cứu mình… Ôm Tiểu Chỉ ngất lịm trong vòng tay Long Nhất nhủ thầm quả thị nhãn ta không nhìn nhầm con, con gái ạ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạnh phúc trong nỗi đau |
Tác giả | Khoai Lang |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/09/2019 03:39 (GMT+7) |