Đức đang tính lên giường đi ngủ giữ sức thì ở ngoài có tiếng gõ cửa, hắn nghe tiếng liền chửi thầm: “Mẹ kiếp, nửa đêm rồi còn không cho ông ngủ”.
“Cộc cộc cộc…”
Liên tục là những tiếng gõ không rời, Đức nghe mà sốt ruột, hắn lật đật chui ra khỏi giường bực tức nói vọng ra “Đợi tí, đang mặc nốt cái quần”
Hắn bực tức ra mở cửa, đang định chửi thằng vào mặt thằng nào đêm hôm làm phiền hắn nghỉ ngơi thì giờ đây, đập thằng vào mặt hắn là một bộ đào hồng tươi phơi phới, một mùi thơm ngan ngát nhẹ nhàng mà quen thuộc.
Đúng vậy, không ai khác mà chính là Ánh Dương, nàng đang thẹn thùng đỏ mặt cúi xuống, trước ngực nàng đang ôm cái gối, nàng lí nhí nói: “Chàng… đã ngủ chưa, cho thiếp vào cùng với”.
“Ặc, sao lại thế này, nàng sao lại qua đây, lỡ ai đó nhìn thấy thì sao?” Đức giật mình vội vàng trả lời, hắn đâu nghĩ giờ này Ánh Dương lại mò qua chỗ mình?
Ánh Dương nghe vậy càng là đỏ mặt hơi, nàng không nói gì đẩy Đức qua một bên rồi tiến vào phòng.
“Chàng còn hỏi nhiều, không mau đóng cửa vào đi!”.
Ánh Dương quát khẽ, lườm hắn một cái rồi nhảy tót lên giường của hắn kê gối nằm vào một góc.
Đức gãi gãi đầu, hắn đang cố định hình lại xem vừa rồi có chuyện gì xảy ra, theo lời của Ánh Dương hắn đóng cửa lại, thổi đèn rồi cũng lên giường nằm cạnh Ánh Dương…
“Sao nàng lại qua đây vào giờ này, nàng có biết là nếu cha nàng phát hiện ta ngủ cùng nàng thì nguy hiểm thế nào không?”
Hắn quay sang nói khẽ vào tai Ánh Dương, hắn biết rất rõ Bạch Đình vẫn chưa hài lòng với kết quả thi đấu vào ngày hôm trước, lão làm sao để con gái yêu quý của mình gả cho một tên vô danh được, mặc dù qua trận đấu Đức khiên lão rất bất ngờ về thực lực của mình, nhưng như thế là chưa đủ.
Lúc này Đức vẫn đang bận trách móc nàng mà không hề hay biết Ánh Dương đã lệ hoen khóe mi, nàng đang khóc.
“Hức, chàng còn hỏi nữa sao, ngày mai chàng phải lên Hoàng Thành báo danh rồi, từ lúc đó tới khi chàng tu luyện xong thì làm gì có thời gian nào mà thiếp có thể gặp chàng được nữa?”.
Ánh Dương vừa sụt sịt khóc vừa nói ra với giọng ấm ức, mặc dù tên này rất hiểu nàng nghĩ gì nhưng tâm lý nữ nhân thì còn phải học hỏi rất nhiều.
Lúc này Đức mới vỡ lẽ ra, đúng là như vậy, nghe nói luật lệ ở trường học Hoàng Thành rất khắt khe, trừ khi ngươi đã “tốt nghiệp” hoặc là có quen biết các giáo viên thì có thể gặp người nhà, không thì chỉ còn cách đợi 3 năm tu luyện rồi lúc đó mới tính tiếp.
Đức vỗ tay lên chán cái bẹp, hắn quên mất điều quan trọng này, do từ khi hắn thi đấu xong đã mất quá nhiều sức, mặc có Thôn Thiên Thần Địa hỗ trợ khôi phục thương thế và Linh Lực nhưng cũng không đáng là bao, còn chưa kể hắn đã nốc no Linh Dược mang đi từ nhà của Yến Nhi.
“Ta xin lỗi, là ta đã quá vô tâm rồi, nhưng nàng yên tâm, sáng ngày mai trước khi đi ta sẽ ra gặp phụ thân của nàng giới thiệu qua một lần về chàng rể tương lai này, khà khà”.
Đức vừa nói vừa cười, tay kéo Ánh Dương lại hôn lên trán nàng một cái để xoa bớt nỗi niềm của nàng. Hắn nhẹ nhàng ôm Ánh Dương, miệng hắn chạm môi nàng, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau theo bản năng, hai tay còn lại không quên nhiệm vụ của mình, liên tục sờ nắn rồi tháo y phục của hắn và nàng ra.
“Hứ, chàng chỉ có thế là nhanh”. Ánh Dương nói ra với vẻ hờn dỗi mà lại tràn đầy yêu thương.
Nàng cảm thấy rất hạnh phúc khi có một nam nhân hiểu thấu tâm tư của nàng mà không phải chả nàng như vậy.
Đức nghe vậy chỉ biết cười trừ: “Hì hì, nàng biết ta cũng nhớ nàng mà, nàng phải để ta làm những gì ta có thể vào lúc này chứ”.
Mặc dù Đức đã thấm mệt và những thương tích gây ra sau trận đấu nhưng hắn cũng không thể từ chối nàng vào lúc này, hơn nữa hắn cũng thích ra mặt a.
Vậy là cả hai người bắt đầu cuộc vui cho đêm nay…
… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: http://truyensexhay.org/hanh-trinh-xuyen-khong/
Sáng ngày hôm sau, Đức uể oải tính dậy, ngáp ngắn ngáp dài vài cái rồi vươn vai đi ra khỏi giường, hắn nhìn lại thấy Ánh Dương vẫn đang say giấc nồng vì đêm qua hành hắn vài trăm hiệp.
Hắn nhẹ nhàng đi ra thay đồ rồi ngồi nhâm nhi tách trà vào sáng sớm, đang thư thái suy nghĩ về dòng đời xô đẩy thì có tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc…”
“Công tử, ngài đã dậy chưa, nô tì vào được không?”. Một tiếng nói trong trẻo của nữ nhân nói ra từ ngoài.
“Là Tiểu Phiến, sao lại đến đây giờ này sớm như vậy?”. Hắn thầm nghĩ tại sao Tiểu Phiến lại đến tìm mình, bây giờ vẫn còn quá sớm nếu như là Bạch Đình sai nàng tới tìm hắn.
“Vào đi Tiểu Phiến, cửa ta không có khóa”. Đức nói vọng ra rồi tiếp tục nhâm nhi tách trà.
Tiểu phiến nghe tiếng Đức nói ra, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. “Công tử, Tiểu Phiến tới là để gọi tiểu thư, mong công tử thứ lỗi…”.
Tiểu Phiến nhẹ nhàng nói ra, Đức nghe vậy hắn giật mình chút nữa là phun ngụm trà khỏi mồm, hắn bình tĩnh đặt xuống rồi nói: “Nàng biết Ánh Dương ở đây?”
“Vâng, đêm hôm qua Tiểu Phiến có tới phòng của tiểu để chuẩn bị giường ngủ như mọi khi mà không thấy tiểu thư có ở phòng, Tiểu Phiến đoán ngay là tiểu thư tới đây.”
Tiểu phiến nhẹ nhàng bình thản trả lời như nàng đi guốc trong bụng của Ánh Dương vậy, Đức nghe thế không khỏi ngạc nhiên, đúng thật là chủ tớ như một.
“Aizz, đúng thật là gọi hai người như tỷ muội cũng không sai, hiểu rõ từng đường đi nước bước của nhau.”Đức gật gù cảm thán nói ra.
Tiểu Phiến nghe vậy cũng cười cười cũng không nói gì thêm, nàng tiến vào đánh thức tiểu thư nhà mình dậy, Ánh Dương cũng không kém Đức là mấy, đêm qua hai người đã hành sự cả đêm mà.
Tiểu Phiến thấy tiểu thư nhà mình ngáp ngắn dài cũng đủ hiểu hai người đã làm những gì, hơn nữa Ánh Dương lúc này trên người cũng chả còn mảnh vải che thân nữa.
Tiểu Phiến giúp Ánh Dương mặc lại đồ, cả hai ra ngoài chào Đức rồi đi, trước khi đi Ánh Dương còn không quên quay lại hôn Đức một cái rồi mới cùng Tiểu Phiến rời đi khiến Tiểu Phiến không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, nàng mắng thầm hai kẻ này quả thật không xem ai ra gì rồi a. Ra đến cửa Tiểu Phiến ngoảnh lại nói “Sáng nay lão gia có cho gọi công tử tới gặp, công tử hãy chuẩn bị rồi tới nhé.”
Sau khi cả hai người rời đi, Đức ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ “Quả thật là cho gọi ta tới hay sao? Không biết là mọi chuyện sẽ ra sao đây, thôi thì cứ là tùy cơ ứng biến vậy”.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: http://truyensexhay.org/hanh-trinh-xuyen-khong/
Sảnh chính của Bạch gia lúc nãy đã tụ họp đầy đủ các trưởng lão và các nhân vật chủ chốt của gia tộc, chính giữa là Bạch Đình đang ngồi ở ghế chống cằm nhìn ra cửa như đang đợi chờ gì đó.
Một tên trưởng lão cảnh giới Luyện Hư viên mãn sốt ruột đứng dậy nói: “Quả thật là tên tiểu tử này không biết tốt xấu lại để chúng ta đợi lâu như vậy?”.
Đối diện hàng ghế cũng có một tên đồng tình nói theo: “Chi bằng ta huỷ cuộc họp này đi, theo ta thấy hắn cũng chỉ có chút tài mọn mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là một tên vô danh chưa rõ lai lịch, làm sao có thể gả tiểu thư cho hạng người như hắn chứ?”.
Hai người ngồi cạnh Bạch Đình thấy hai tên này không có tính kiên nhẫn liền ra phản đối: “Mặc dù hắn là một người xa lạ nhưng có bản lĩnh khác người, theo ta thấy hắn mới có vài chục năm tu hành mã đã vượt cấp chiến đấu đánh bại Không Vũ công tử của Không gia còn tha cho hắn một mạng, là ngươi ngươi có làm được không?”
“Hai ngươi lúc nào cũng vậy, không có tính kiên nhẫn, chúng ta cứ thử sức hắn, nếu đạt thì thuận theo ý chi chủ, còn không thì chúng ta có rất nhiều cách để trừng trị tên tiểu tử này”. Vị còn lại cũng nói theo, hai tên kia nghe vậy cũng không dám nói gì thêm.
“Thưa chi chủ, công tử Trương Đức xin diện kiến”. Từ ngoài cửa có tiếng bẩm báo của một gia nô thông báo.
Bạch Đình nghe vậy liền nói: “Mau, cho hắn vào, để ta xem tận mặt tên này là ai mà dám thất lễ tới vậy?”.
Bạch Đình cùng các trưởng lão cùng nhìn ra ngoài cửa xem tận mắt tên tiểu tử này có gia thế như nào mà dám chậm trễ đến vậy, tới các trưởng lão trong gia tộc khi có lệnh diện kiến chi chủ cũng không dám tới muộn như thế.
Từ cửa bước vào xuất hiện một thanh niên có diện mạo tuấn tú, khuôn mặt điển trai bất phàm, đôi mắt đen tuyền sáng ngời đầy khí thế, không có chút nào sợ hãi khi đối diện với một thế lực Bát Cấp như vậy.
Đức bước vào với khí thế không chút lo lắng sợ hãi nào khiến đám người xung quanh một mặt kinh ngạc, riêng với chi chủ Bạch gia, Bạch Đình lại thêm phần thán phục. Hắn nhìn quanh một lượt thấy Ánh Dường và Tiểu Phiến đang đứng cạnh Bạch Đình nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, hắn chỉ mỉm cười rồi kính cẩn chắp tay chào hỏi.
“Tại hạ họ Trương tên Đức xin được ra mắt Bạch chi chủ đại nhân, tiểu thư Ánh Dương và các vị trưởng lão”.
Hắn chắp tay cúi đầu mà vẫn tỏa ra khí chất của một anh hùng sắp nổi, mà cách chào hỏi lại rất thứ tự và kính trọng, khiến mấy tên trưởng lão ban nãy phải nhìn Đức với một ánh mắt khác, còn Bạch Đình lại gật gù tá thưởng, tên này mới có chút tuổi mà đã lễ phép như vậy, thật đáng khâm phục.
“Ngươi biết ta gọi ngươi tới đây là có việc gì rồi chứ?”. Bạch Đình từ tốn nói ra, như muốn điều tra điều gì đó về hắn.
Đức cũng đã dự đoán trước được câu hỏi này trước khi hắn đến đây, hắn bình tĩnh ngẩng đầu trả lời: “Tại hạ cũng đã biết đường nhường nào sự việc ngài cho gọi, nhưng vẫn là nên để ngài nói tiếp”.
Câu nói nói này khiến Bạch Đình không khỏi kinh ngạc, đúng là vừa có tài mà lại biết mồm mép, tên này không thể xem thường. Nếu như là kẻ khác, có trả lời thì chưa chắc đã đúng, có thể gây ra hiểu lầm với chi chủ, còn nói không biết thì chắc kẻ đó bị ảnh hưởng tâm thần, đến nước này còn không hiểu vì sao mình được gọi tới sao?
“Có chút bản lĩnh, được. Ta cho gọi ngươi tới đây là có hai việc, thứ nhất là về vấn đề ngươi và con gái của ta, thứ hai là tiện đây cho ta biết lai lịch của ngươi như thế nào.”
Chuyện này Đức cũng đã nghĩ tới, bởi vì lúc hắn nộp đơn lên võ đài, phần thông tin gia tộc hắn không hề điền gì vào, khiến cho Bạch Đình hiện tại không có thông tin gì về hắn. Lúc đó hắn được thi đấu là do đã đút lót tên giám sát nên mới vào được trong.
“Vậy… Bạch chi chủ đại nhân muốn tiểu nhân nói về phần nào trước ạ?” Đức vẫn giữ vè bình tĩnh đến đáng sợ nói ra, khiến mấy tên trưởng lão phải nể phục tên này vài phần.
“Chuyện giữa người và con gái ta thì là đương nhiên rồi, vậy thì thân thế của ngươi trước đi, hãy nói rõ ngọn ngành cho ta, nếu không hợp lý hợp tình thì đừng hòng động vào con gái ta dù chỉ một sợi tóc.”
Ở trên Ánh Dương và Tiểu phiền nghe vậy liền bụm tay che miệng cười, Bạch Đình đâu biết con gái yêu quý của hắn đã bị tên dâm thần này chiếm mất từ bao lâu rồi.
“Vậy thì để tiểu nhân kể rõ sự việc cho ngài nghe, thưa Bạch gia chi chủ”. Đức lấy một hơi dài, ngó nghiên xung quanh rồi bắt đầu nói:
“Tại hạ thực ra xuất thân từ một Trương gia gia tộc bát cấp thế lực, họ tên của tại hạ như đã nói, Trương Đức, chi chủ Trương gia là Trương Phàm, tại hạ có một sư huynh tên Trương Diệu. Cách đây ước chừng vài tháng về trước mẫu thân và ta đi lịch luyện trên núi, không may gặp phải yêu thú cấp cao, do bảo vệ ta khỏi cái chết nên người đã hy sinh…”. Nói tới đây Đức xúc động không thôi, hắn tỏ ra bi thương kể lể khiến Bạch Đình cũng phải kêu hắn thôi.
“Ngươi quả thực bi thương như vậy sao? Mà tại sao ta không thấy ngươi nói đến các cấp bậc trong nhà ngươi?” Bạch Đình tuy vậy mà rất tinh ý, tên này nói ra một hồi mà toàn chuyện thương đau hắn cũng không phải ngu mà không nhận ra tên này đang nói những gì.
“Vấn đề này thì thật thất lễ với Bạch chi chủ rồi, do lúc đi lịch luyện cùng mẫu thân qua xa nha, lúc đó ta còn quá nhỏ để nhớ đường về, thân pháp cũng chả có bao nhiêu, hơn nữa lại bị ngất do chấn động của cuộc chiến gây nên. Cơ may ta vẫn còn sống tới bây giờ là được một vị cường giả đi ngang nhặt ta về nuôi tới tận bây giờ.”Đức lại tỏ ra thương tiếc, rồi lại tưởng nhớ tới một thằng cha nào đó mà hắn chưa từng gặp để tạo thêm kịch tính cho câu chuyện.
Ở trên Ánh Dương và Tiểu Phiến cũng phải há hốc mồm về độ chém gió của tên này, đúng là ăn không nói có mà. Bạch Đình nghe vậy cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Được rồi, ngồi xuống đi, nói chuyện chính nào”. Từ đầu tới giờ Đức vẫn đứng vậy tiếp chuyện Bạch Đình, mà Bạch Đình vẫn muốn điều tra tên này đôi chút, giờ hắn đã có câu trả lời hợp lý nên cũng thoải mái hơn nhiều.
Lôi thôi một hồi cũng đã tới chiều, Bạch Đình và Đức đã có câu trả lời, chỉ là Bạch Đình muốn Đức chắc chắn có thể chăm lo con gái thay hắn, nhưng với điều kiện Đức sau khi hoàn thành tu luyện ở Hoàng Thành rồi tính tiếp. Bạch Đình cho Đức lui xuống, bên ngoài Không Vũ đã trực chờ sẵn.
Vừa thấy Đức bước ra hắn vội lao đến hỏi thăm chính sự: “Sao rồi, thế là có chén được tiểu thư xinh đẹp đó không, mọi chuyện êm xuôi chứ, mà ta thấy nữ nhân bên cạnh nàng cũng được đó, thôi thì ngươi ăn cái còn để nước cho ta nhé? Mà cũng tới giờ rồi, đi thôi chứ không kịp nộp đơn là công cốc.”
Không Vũ hỏi liên tục không trượt phát nào khiến Đức đờ cả người, tên này không phải là đang ép cung đó chứ?
“Được rồi được rồi, vừa xuất phát rồi ta kể cho.”Đức ngao ngán với tên này, hắn không ngờ Không Vũ không những mạnh về Linh Lực mà còn mạnh cả miệng lưỡi nữa.
Đức chia tay trong nước mắt với Ánh Dương để nhập học, thực ra người khóc hết nước mà là nàng, sau lần này rồi bao giờ mới gặp lại. Đức tạm biệt nàng lần cuối rồi rời đi cùng Không Vũ, cả hai bắt đầu một cuộc hành trình mới từ đây…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình xuyên không |
Tác giả | FOW |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 28 |
Ngày cập nhật | 23/09/2021 22:29 (GMT+7) |