Cô không tỉnh. Áo quần rách rưới, thân thể đầy vết bầm và tinh dịch còn chưa khô hẳn, giữa hai chân vẫn chảy máu lẫn dịch thể ấm ướt. Hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhắm nghiền nhưng trán vã mồ hôi.
“Còn sống…” Trư nói, giọng khàn khàn.
Chợt, cả nhóm nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ Vương Nhị, khi quay trở về, thấy cô nàng xinh đẹp đang ôm lấy xác của tỷ tỷ Trương Nhất khóc nức nở. Con hổ đực tập kích bất ngờ, trực tiếp giết chết Trương Nhất ngay lập tức.
Thấy cảnh này, Lâm Vũ chỉ thờ dài, vội tới cạnh Hầu đang ôm ngực thở một cách khó nhọc, nhẹ nhàng xem xét và thoa một chút thuốc nước lên vết thương rồi băng bó đơn giản lại.
“Rút thôi.” Lâm Vũ nói. “Về trấn, đường cũ.”
Không ai phản đối. Cả nhóm bắt đầu thu dọn vật tư, nhặt lại phần nguyên thạch chưa sử dụng hết trên trận pháp, nhanh chóng lột da, cắt lấy vuốt cùng thu thập tinh huyết, và một chút máu thịt của con hổ đực.
Lâm Vũ nhanh trí, lấy cành cây và thân cây tạo thành một chiếc xe một bánh đơn giản bèn chất tất cả chiến lợi phẩm lên đó. Mặc dù đường rừng dùng chiếc xe như vậy thì không phải lựa chọn khôn ngoan nhưng hiện giờ đang thiếu nhân thủ trầm trọng. Một người chết, hai người bị thương nặng đã bất tỉnh là Hầu và Lý Uyển Như còn lại đều bị thương tổn ở mức độ khác nhau.
Còn bỏ lại chiến lợi phẩm ư? Dong binh bọn hắn không cho phép đồng bạn hy sinh vô ích, chỉ vì cái chết của họ mà phải bỏ lỡ chiến lợi phẩm đánh đổi bằng cả mạng sống là không thể nào. Cho dù khó khăn như nào cũng phải đem được tài liệu về thành, đổi lấy tiền và điểm tích lũy.
Xác của Trương Nhất được bọc lại, để gọn gàng trên xe, Hầu được Trương Nhị và Ưng nâng đi, còn Lý Uyển Như thì đã được cô gái còn lại trong đội mặc cho bộ váy mới thay cho quần áo rách nát khi trước. Chỉ là với kích cỡ ngực quá khổ của Lý Uyển Như thì không thể vừa được, phần ngực váy bị căng lên, như thể hai bầu vú trắng nón đầy vết xước kia có thể bật ra bất cứ lúc nào vậy. Cô vẫn đang bất tỉnh, được Trư bế trên tay, vai của hắn đã bôi thuốc nên không còn thấy vết thương kinh khủng như trước. Thể chất trâu bò khiến hắn vẫn sinh long hoạt hổ, vừa bế xốc Lý Uyển Như vừa có thể cõng thêm một đống hành lý trên lưng.
Lâm Vũ kéo theo xe hàng, đi trước mở đường một cách khó nhọc, môi hắn bất giác cong lên vì chiến lợi phẩm giá trị nhưng cũng lập tức xịu xuống khi mất đi một thành viên chủ chốt là Trương Nhất.
Khi cả đoàn tới được trận pháp che giấu lúc trước, Lâm Vũ phất tay ra hiệu, các thành viên hiểu ý ngồi xuống nghỉ ngơi. Dự định sáng mai sẽ xuất phát. Xác của Trương Nhất có thể bị phân hủy nên Trương Nhị trực tiếp dùng chất bảo quản tưới lên, thứ thuốc này chuyên dùng để bảo quản thi thể dã thú nguyên vẹn nhưng giờ đây cô buộc phải dùng lên tỷ tỷ của mình.
Nhân lúc tất cả đang nghỉ ngơi hoặc tập trung canh gác, Lý Uyển Như nhẹ nhàng ngồi dậy, cảm nhận dương khí và nguyên khí trong tử cung của mình. Cô vận chuyển công pháp, chuyển hóa dương khí thành nguyên khí đồng thời dùng nguyên khí rèn xương cốt của mình. “Tiếc là tinh dịch đã bị lau sạch, nếu không ta còn có thể tiến xa hơn một chút.” Lý Uyển Như thầm nghĩ sau khi hoàn thành khoảng 70% lần luyện cốt thứ ba.
Sáng hôm sau, sắc trời còn sớm, ánh mặt trời len lỏi qua tán lá, chiếu xuống mặt đất còn ẩm ướt vì sương đêm. Cả nhóm lặng lẽ bước đi, bánh xe tạm chế lăn chậm rãi trên nền rừng không bằng phẳng. Tiếng chim rừng thưa thớt, và không khí vẫn chưa thoát khỏi âm vị chết chóc sau cuộc chiến với mãnh hổ.
Lý Uyển Như bước bên cạnh Trư, sắc mặt đã hồng hào trở lại, chỉ là mỗi bước đi đều có chút khó nhọc. Mùi thảo dược và thuốc sát trùng vẫn còn lảng vảng quanh cô, áo váy mới thay tạm rõ ràng không vừa người – ngực quá căng, eo lại quá bó, lộ ra không ít phần da thịt trắng như tuyết, rải rác vết bầm cùng vết cào chưa kịp mờ.
“Vẫn đi nổi sao?” Trư hỏi, giọng trầm khàn, vừa dè chừng vừa lo lắng. Vết thương khủng bố của hắn đã đóng miệng, mọi người không khỏi cảm thán thể chất trâu bò của hắn kết hợp với khí huyết cực thịnh của Nhân cảnh tầng 6.
“Không đến mức phải bế.” Cô nhàn nhạt đáp, nhưng tay vẫn vịn nhẹ cánh tay hắn mỗi khi bước xuống dốc, gót chân hơi lảo đảo như con nai con chưa quen đường núi.
Trư gật đầu không nói, chỉ xiết lại đai buộc gùi trên vai, rồi lẳng lặng đi trước vài bước. Lý Uyển Như lặng nhìn bóng lưng to lớn của hắn, ánh mắt chợt trầm xuống, trong đó không biết là cảm kích… hay dục vọng ngấm ngầm.
Từ sau khi dấu ấn Dục vọng tự động kích hoạt Mê Hoặc, Lý Uyển Như cảm thấy giờ đây nó giống như là lúc cô mới trùng sinh vậy, luôn tỏa ra cảm giác rạo rực khiến cô có chút khó chịu, ra sức mà trấn áp. May mắn là nó không quá mức mãnh liệt nên Lý Uyển Như có thể thoải mái đè nén cơn nứng.
“Nếu tinh dịch vẫn trong tử cung thì tốt rồi, ít nhất dấu ấn cũng sẽ không hề phát động. Chỉ tại Trương Nhị quan tâm thái quá, trực tiếp ép hết cả tinh dịch trong người ta ra.” Lý Uyển Như thầm nghĩ.
Sau lưng bọn họ, Ưng và Trương Nhị đang dìu Hầu – người vẫn chưa tỉnh hẳn. Lâm Vũ dẫn đầu, tay cầm trường đao, ánh mắt đảo qua từng bụi rậm, không hề thư giãn dù chỉ một hơi.
Tầm trưa, đoàn dừng lại nghỉ bên cạnh một lạch suối cạn. Cỏ mọc cao tới gối, vài tảng đá rộng bằng cái bàn trải rêu xanh, thuận tiện cho việc đặt người nằm tạm. Lâm Vũ gác đao đứng cảnh giới, còn Trư thì vác gùi ra xa nhóm, cúi người lấy lương khô.
Uyển Như đi theo sau hắn một đoạn, đôi mắt khẽ cụp xuống, miệng hỏi khẽ:
“Ngươi còn… nhớ cảnh chiều qua?”
Trư khựng lại, vai hắn khẽ run, nhưng vẫn không quay đầu:
“Không phải chuyện ta muốn nhớ.”
“Nhưng ngươi đã cứu ta.” Cô nói, rồi bước tới sát sau lưng hắn, hai tay nhẹ đặt lên hông hắn. “Khi tỉnh lại… ta nhớ rõ, ngươi là người đầu tiên ta thấy.”
“Lúc đó là Lâm đội trưởng ra tay. Khi ấy trạng thái ngươi thực sự rất thảm.” Trư khẽ nhếch mép. “Ta không quên được đâu.”
Lý Uyển Như cười nhẹ, rồi đi vòng qua trước mặt hắn. Đôi mắt cô ngước lên nhìn thẳng vào hắn – dưới làn váy căng mỏng, từng đường cong mịn màng trỗi dậy trong ánh sáng loang lỗ xuyên qua kẽ lá.
“Trư…” cô khẽ gọi tên hắn, “Ngươi biết không… sau lúc ấy, ta rất khó chịu. Trong người như có lửa, cứ lan mãi không tắt.”
Trư nuốt nước bọt. Hai tay siết chặt mẩu bánh khô đến vỡ vụn.
“Ta nghĩ…” cô cúi đầu, tựa trán vào ngực hắn, giọng như gió xuân phất qua tai, “… nếu ngươi không giúp ta dập lửa… ta e sẽ điên mất.”
Và lúc đó, không khí trong rừng như đặc lại. Xa xa, dòng suối chảy róc rách như âm nhạc báo hiệu cho một khúc hoan ca chuẩn bị nổi lên.
Trư vẫn đứng yên, như khúc gỗ cứng đờ trong mưa đầu hạ. Nhưng khi Lý Uyển Như từ từ quỳ xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, ánh mắt đượm hơi sương, đôi môi khẽ mở khẽ khép như đang cầu xin một ngụm nước sau cơn khát triền miên, thì hắn không còn nhịn được nữa.
“Uyển Như…” Hắn khẽ gọi, như hỏi lại một lần cuối.
Lý Uyển Như không đáp. Chỉ nhẹ vén vạt áo ngoài của hắn, đầu ngón tay lạnh băng lướt dọc theo đai lưng sần sùi, rồi chậm rãi kéo xuống. Dương vật của hắn bật ra khỏi lớp vải, thẳng đứng, đỏ hồng và rịn một giọt trong suốt nơi đầu khấc. Cô nhìn nó, không chớp mắt, hơi thở phả vào khiến lớp da nhạy cảm co rút nhẹ.
Lý Uyển Như đưa tay cầm lấy, một tay là không đủ, thứ kia quá to so với tưởng tượng của cô. Cô liếc lên nhìn hắn, rồi hé miệng, đầu lưỡi vươn ra liếm một vòng thật chậm quanh đầu khấc, ướt át, mềm mại, như một nhành cỏ non vươn ra đón giọt sương sớm.
Trư rùng mình, bàn tay đặt trên đầu cô vô thức siết nhẹ, nhưng vẫn cố kiềm chế, không dám mạnh tay.
Lý Uyển Như tiếp tục, miệng mở rộng hơn, ngậm lấy phần đầu dương vật, đầu lưỡi xoay vòng bên trong, như muốn nếm lấy toàn bộ vị đàn ông thô ráp, mằn mặn, đầy bản năng. Tiếng mút nhè nhẹ vang lên giữa rừng cây, lạch suối gần đó không đủ át đi âm thanh đầy gợi cảm đang dấy lên trong không khí.
Trư thở gấp. Lý Uyển Như ngậm sâu hơn, một tay xoa bóp phần gốc, tay kia vuốt ve hai hòn dái căng nặng phía dưới, đầu lưỡi như rắn nước lướt khắp từng tấc da mẫn cảm.
Một tiếng “Khục…” khẽ vang lên khi cô cố nuốt sâu hơn mức mình quen thuộc, nước mắt rịn nơi khóe mi vì bị nghẹn nhẹ, nhưng lại không ngừng, Lý Uyển Như như đang chìm đắm trong bản năng, bị ham muốn dẫn đường.
Trư không chịu nổi nữa. Hắn đỡ cô dậy, bế xốc lên rồi đè cô vào tảng đá phủ rêu phía sau, vạt váy cô bị vén lên tận hông, hai bắp đùi trắng mịn lập tức lộ ra dưới ánh nắng đan kẽ lá. Hắn tách hai chân cô ra, đầu khấc nóng hổi dí vào nơi ướt át đã nhỏ giọt từ bao giờ.
“Ưm… Trư…” Lý Uyển Như thở dốc, tay bấu vào bờ vai rộng của hắn, mắt long lanh, má đỏ hồng.
Và khi hắn đẩy mạnh vào trong, tiếng nước vang lên “chóc”, ngập tới tận gốc, cô rướn người cong lên như dây cung bị kéo căng…
Lý Uyển Như cong người lên, toàn thân run nhẹ khi hắn đẩy vào tận gốc. Cảm giác bị lấp đầy đến nghẹt thở, dương vật to lớn của Trư khiến cơ thể cô co rút liên hồi, bên trong như quấn chặt lấy hắn, ẩm nóng và trơn ướt, không chút trở ngại, như thể nơi đó sinh ra là để bao lấy hắn.
“Chặt… quá…” Trư nghiến răng, tay đè lên eo cô, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
Lý Uyển Như cố gắng không kêu ra tiếng, chỉ mím môi, hai tay bấu vào bắp tay hắn. Nhưng khi hắn bắt đầu rút ra rồi dập vào mạnh mẽ, mông va vào đùi hắn phát ra tiếng “bẹp bẹp” rõ ràng, cô không nhịn được nữa.
“Ư… Ưh… A… Trư… chậm… một chút…”
Tiếng rên bật ra, vỡ vụn từng đoạn, đầy bất lực, đầy nứng. Hắn không nghe. Càng bị Lý Uyển Như siết chặt, hắn càng mất kiểm soát. Nhịp thúc ngày một dồn dập. Mỗi lần rút ra là gần như tuột hết, rồi đâm vào lại, như cơn sóng dữ đập vào bờ đá, khiến mông cô đỏ ửng lên vì va chạm liên hồi.
Mái tóc Lý Uyển Như rũ xuống, lưng cọ vào rêu mềm, từng cú đẩy khiến ngực cô nảy lên theo nhịp. Bầu ngực trắng hồng va vào lồng ngực hắn, hai đầu nhũ hoa cứng lại, lấm tấm dấu hôn đỏ sậm.
“Trư… Ưhm… bên trong… rung… quá…” cô thở gấp, mỗi từ phát ra đều bị ngắt quãng bởi tiếng va chạm ướt át và những đợt rung động dữ dội bên dưới.
Trư gầm nhẹ, như dã thú bị đẩy tới giới hạn. Hắn nhấc một chân cô lên đặt lên tảng đá, thay đổi góc thúc. Cô kêu lên:
“AH…”
Tiếng rên đó lớn hơn cả, khiến hắn khựng lại. Một thoáng sợ bị người khác trong trại nghe thấy, nhưng rồi cả hai đều không quan tâm nữa. Cảm giác trào lên quá mạnh, bản năng đè bẹp lý trí.
Hắn bắt đầu thúc sâu, chậm mà dứt khoát, mỗi cú đẩy như muốn chạm tới tận dạ con Lý Uyển Như. Cô bấu vào vai hắn, miệng hé ra, ánh mắt mơ màng, khoái cảm dồn nén như sóng biển đánh vào bờ cát.
“Hnnh… Trư… sắp… a… a… ta sắp… rồi…”
Chưa kịp dứt lời, cả cơ thể Lý Uyển Như co giật mạnh. Một cơn cao trào đột ngột trào lên, cô bật khóc thét khẽ, nước mắt chảy xuống, âm đạo co rút siết chặt lấy hắn, ép hắn cũng gầm lên, tinh dịch nóng rực phun trào vào bên trong, như vòi nước áp lực cao, bắn sâu vào tận cùng nơi mật thất.
Cả hai ôm lấy nhau, thở dốc. Tinh dịch từ bên trong trào ra, hòa cùng dịch thể ướt át chảy xuống khe mông, nhỏ thành giọt xuống đất phủ rêu xanh.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensexhay.org/hoan-du-thanh-nu/
Trư ôm lấy Lý Uyển Như, ngồi dựa lưng vào tảng đá. Cô nằm trong lòng hắn, vẫn chưa hết run rẩy. Tay vuốt ngực hắn nhè nhẹ, miệng khẽ mỉm cười.
Lý Uyển Như dựa vào ngực Trư, thở dốc, làn da lấm tấm mồ hôi. Nhưng chưa đầy một khắc sau, bụng dưới cô lại âm ỉ nhói lên.
Dấu ấn dục vọng, nằm ngay bụng dưới, ẩn dưới làn váy tạm bợ, khẽ nóng rực. Hình trái tim hồng nhạt ấy như sắp phát sáng lần nữa.
Cô rùng mình, thở mạnh. Dù tinh dịch vẫn đang từ nơi đó nhỏ giọt ra ngoài, vẫn chưa đủ. Dấu ấn này dường như càng ngày càng tham lam, ngày trước chỉ cần có tinh dịch là đủ thì giờ đây nó như thể cần thêm cả số lượng mới có thể thỏa mãn.
Trư đang nhắm mắt nghỉ, nhưng dương vật hắn vẫn cứng ngắc bên trong bạn tình. Như một khúc sắt nóng găm sâu vào tử cung chưa nguội.
“Trư…” Lý Uyển Như thì thầm, khẽ nhấc người ngồi thẳng lên, hai tay chống vào ngực hắn, dương vật rút ra một chút rồi nuốt trọn trở lại, cô chủ động lắc nhẹ mông, nhấn xuống, cảm nhận trọn vẹn sự ma sát căng tràn bên trong.
“Muốn nữa à?” Hắn khàn giọng, mở mắt ra, thấy ánh nhìn đỏ hoe vì dâm loạn của cô, trái tim như bị bóp chặt.
Lý Uyển Như không trả lời. Chỉ xoay mông, xoắn eo, bắt đầu cưỡi hắn bằng chuyển động chậm rãi nhưng sâu lắng. Mỗi cú nhấn xuống là một lần dương vật đẩy vào tận cùng, chạm sát cổ tử cung. Mỗi lần như thế, cô run rẩy cả người, cắn môi đến bật máu.
Trong rừng sâu, những tiếng rên khẽ bị kìm nén, tiếng nước nhóp nhép trộn tinh dịch và âm dịch, vang lên nhè nhẹ như nhạc nền đồi trụy. Nhưng thứ khiến không khí kỳ quái hơn, là khí tức dâm tà đang bắt đầu tràn ra.
Từ trong trại, Lâm Vũ đang mài đao, chợt dừng lại, cau mày nhìn về phía suối.
“Cảm nhận thấy gì không?” Hắn hỏi.
Hầu gật nhẹ, nghiêng cơ thể dù đã hồi phục chút sức lực sau vết thương nặng nhưng vẫn còn rất suy yếu, liếc mắt, khẽ nói: “Khí… tà. Như thể có yêu vật nào phát dục gần đây.”
Trương Nhị đang nấu thảo dược, đỏ mặt, cố gắng tập trung nhưng ngón tay siết chặt. Mùi trong không khí… như thể ai đó đang làm tình gần đấy. Thậm chí… một thứ gì đó khiến bụng dưới cô âm ấm, huyệt đạo nhói lên theo nhịp.
“Không phải… là Uyển Như?” Trương Nhị khẽ lẩm bẩm. Lời vừa thốt ra, tự cô cũng giật mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 46 |
Ngày cập nhật | 15/05/2025 13:51 (GMT+7) |