Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoan Du Thánh Nữ » Phần 47

Hoan Du Thánh Nữ - Tác giả Dzynxc


Update Phần 55

Phần 47: Trở về Đông Lĩnh trấn

Tựa như kẻ lang thang bước khỏi bùn lầy, Lý Uyển Như không còn chìm đắm trong dục vọng như những ngày đầu. Cô vẫn cần hoan lạc để tu luyện, vẫn cần hấp thụ tinh dịch để nuôi dưỡng dấu ấn và thể chất, nhưng sự khống chế giờ đây đã phần lớn nằm trong tay cô.

Hôm nay thực sự là một ngày đẹp trời, rất phù hợp để tiến hành các thử nghiệm của bản thân.

Không còn là bị dẫn dắt, Lý Uyển Như quyết định trở thành kẻ dẫn dắt. Đầu tiên là Ưng… người có phản ứng dục vọng mạnh nhất trong nhóm. Trong lúc dừng nghỉ, cô chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt không có gì đặc biệt, nhưng lại mang theo một tia dẫn dụ mơ hồ. Chỉ cần vậy, ánh mắt Ưng lập tức trở nên nóng rực, dương vật dường như giật lên dưới lớp vải, dù cô không nói một lời.

“Quả nhiên… chỉ với một ánh nhìn, kết hợp với dấu ấn cấp hai, dục vọng của hắn đã phản ứng.”

Lý Uyển Như rút lui, không đẩy tiếp. Ưng lúng túng nhưng không dám tiến tới. Đêm đó, cô gọi riêng hắn đến sau lưng một ụ đá.

Lần này, cô chủ động. Không còn là sự nuốt chửng như dạo trước. Nhịp độ nhẹ nhàng, từng động tác như đang “ban phát” dục vọng, khiến Ưng càng lúc càng si mê, càng phục tùng. Khi hắn lên đỉnh, cô dùng dấu ấn hấp thụ toàn bộ tinh hoa như thường lệ, nhưng lần này… cô thử tách ra một tia nguyên khí trong cơ thể, dẫn trở lại.

Hắn run bần bật.

Lý Uyển Như ngạc nhiên cảm nhận rõ: Tia nguyên khí đó không ảnh hưởng mấy tới tu vi của cô, nhưng thân thể Ưng rõ ràng trở nên căng tràn, tỉnh táo và… phụ thuộc hơn.

“Đây chính là… thể chất lô đỉnh? Ngược lại với đan điền tử cung hấp thụ nguyên khí, nó có thể phân phối nguyên khí?”

Hai đêm tiếp theo, Lý Uyển Như thử với Trư và Hầu. Kết quả đều tương tự: Chỉ cần là người từng hoan ái với cô, dục vọng của họ lập tức có thể bị cô chủ động kích phát thông qua dấu ấn gần như không thể kháng cự… Chỉ một tiếp xúc nhỏ, một cái chạm tay, một làn hơi thở nhẹ cũng đủ làm đối phương rạo rực, rồi từ đó trở thành nguồn cung dưỡng chất cho công cuộc tu luyện của cô.

Nhưng cũng chính khi đó, cô phát hiện: Mỗi khi dục vọng của đối phương bùng phát quá mạnh, cảm giác rạo rực sẽ trào lên trong chính cơ thể mình như thủy triều dâng.

Đêm thứ ba, khi cả ba người đều lén nhìn trộm thân thể cô dưới ánh trăng, cơn sóng dục vọng hội tụ ấy khiến Lý Uyển Như suýt nữa không chịu nổi. Bên dưới bụng dưới nóng rực, dấu ấn như sống lại, lan truyền từng đợt khoái cảm mơ hồ. Mãi đến khi cô cắn răng thiền tọa, ép tinh thần ổn định, cảm giác đó mới dần dần lắng xuống.

Dù không còn bị dục vọng thao túng như trước, nhưng bản chất thể chất cô vẫn là một khối dâm đỉnh. Nếu mất cảnh giác, chỉ cần dục niệm người khác dội ngược về quá mãnh liệt, cô vẫn có thể rơi vào mê muội.

Trương Nhị là người duy nhất không chịu ảnh hưởng chút nào từ dấu ấn, có lẽ khả năng kích phát dục vọng chỉ có thể áp dụng được với nam nhân mà thôi. Nhưng Mê Hoặc của Hoan Du Thánh Điển thì khác, khi cô sử dụng lên người Trương Nhị thì vẫn mang lại hiệu quả cao. Tinh thần lực của cô tăng tiến nên hiệu quả Mê Hoặc cũng như nước dâng thuyền dâng.

“Dấu ấn và công pháp là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau.”

Dấu ấn Dục Vọng không chỉ ảnh hưởng lên kẻ đã từng giao hợp, mà còn cho phép cô chủ động kích phát dục niệm của họ, rồi phản xạ lại lên thân thể chính mình như một vòng tuần hoàn. Trong khi đó, Hoan Du Thánh Điển là công pháp dẫn dụ chủ động, có thể khiến cả người xa lạ rơi vào trầm mê.

Một bên là điều khiển… một bên là dẫn dụ. Một bên là bản năng… một bên là kỹ xảo.

Bốn ngày cuối hành trình, Lý Uyển Như không để ai đụng chạm vào mình trừ những lần thử nghiệm. Mỗi lần đều có kiểm soát, đều có ghi nhớ.

Cô phát hiện thêm một điều: Dấu ấn cấp hai không chỉ cảm ứng dục vọng của người khác, mà còn phản xạ lại nó lên chính cơ thể cô. Nếu không vững vàng, dục niệm ấy có thể hòa vào bản thân, khiến cô mất kiểm soát mà không hay biết.

Đó là con dao hai lưỡi. Nhưng nếu kiểm soát được…

“Thì dục vọng của người khác, chính là nguồn lực cho ta.”

Trấn nhỏ cuối cùng cũng hiện ra ở chân trời.

Gió nhẹ thổi qua tà áo. Lý Uyển Như quay đầu nhìn lại ba người đàn ông, ánh mắt đã khác trước: Không còn đề phòng, cũng không còn vẩn đục vì cảm giác nhục dục, mà là ánh mắt của kẻ bề trên nhìn những công cụ có giá trị.

Không ai biết những ngày qua, cô đã bước khỏi vũng bùn của bản năng, để trở thành kẻ nắm dây cương dục vọng, dù dây cương đó, đôi lúc vẫn nóng bỏng đến mức khiến cô suýt buông tay.

Lúc này, Lý Uyển Như mới thật sự bắt đầu tu hành.

Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensexhay.org/hoan-du-thanh-nu/

Chẳng mất bao lâu, đoàn người đã tới cổng của Đông Lĩnh trấn, Lâm Vũ đơn giản chào hỏi với mấy tên canh gác rồi dẫn cả đội vào trong.

Vào đến trấn, cả đoàn nhanh chóng chia làm hai hướng. Lâm Vũ dẫn Hầu, Ưng cùng chiến lợi phẩm đến công hội để kiểm kê và báo cáo nhiệm vụ. Còn Lý Uyển Như, Trư và Trương Nhị thì ở lại, đưa thi thể Trương Nhất về nơi lo hậu sự.

Xác được phủ tấm vải thô, đặt lên xe kéo, bánh gỗ lăn cọt kẹt trên đường đá xanh. Người qua lại có vài ánh mắt tò mò liếc nhìn, nhưng rồi cũng quay đi nhanh chóng… cái chết của một tu sĩ nơi biên ải, chẳng còn gì mới mẻ ở trấn nhỏ như Đông Lĩnh này.

Trư đi trước kéo xe, bước đều và vững chãi, như thể đang chở theo một bao hành lý nặng chứ không phải xác người. Hắn không nói gì, chỉ thở khẽ một tiếng khi xe xóc nảy lên ổ gà, rồi lại tiếp tục kéo.

Trái lại, Trương Nhị đi sát bên cạnh, mặt cúi gằm. Mái tóc dài che gần hết nửa gương mặt, nhưng đôi vai run nhẹ không giấu nổi. Thỉnh thoảng, cô cúi xuống nắm lấy mép tấm vải, tay siết chặt đến trắng bệch.

“Tỷ ấy… nói sẽ dắt muội đến Linh Phong thành, đi du lịch sau nhiệm vụ này.” Giọng Trương Nhị nghèn nghẹn. “Nói xong vụ này sẽ về nghỉ mấy hôm, ăn bánh đào…”

Không ai đáp lời.

Lý Uyển Như lặng lẽ bước theo sau. Cô không thân thiết với Trương Nhất, chỉ cùng trải qua vài lần sinh tử ngắn ngủi. Nhưng cái chết đến nhanh và lạnh lùng như vậy, vẫn khiến lòng cô chùng xuống. Mỗi một lần mất người, lại nhắc cô nhớ rằng mình đang sống trong một thế giới mà bất kỳ ai cũng có thể hóa thành xác lạnh bất cứ lúc nào.

Nơi hỏa táng nằm ở phía Tây trấn… một ngôi miếu nhỏ đã bỏ thờ thần linh, được cải tạo thành chỗ tiễn đưa những kẻ bỏ mạng ngoài biên cương. Người trông coi là lão Từ, dáng gầy khô như củi, im lặng nhận lấy xác mà không hỏi han gì. Gió chiều thổi qua mái ngói cũ, cuốn theo mùi tro bụi và tàn nhang cháy dở.

Trương Nhị quỳ xuống rất lâu khi lão Từ đẩy cỗ xe vào trong. Cô không khóc to, chỉ im lặng mà lệ không ngừng rơi. Trư đứng sau, tay đút túi, mắt nhìn về phía xa, như thể mọi thứ diễn ra chẳng liên quan gì đến hắn.

Lý Uyển Như nhìn họ, rồi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trời. Mặt trời ngả xuống, màu cam sẫm như máu khô. Một ngày nữa lại trôi qua… và số người cô từng biết, từng đi cùng, lại ít đi một người.

Tại đại sảnh công hội Đông Lĩnh, tiếng bước chân, tiếng hò hét và mùi máu tanh hòa quyện vào nhau tạo thành thứ âm thanh quen thuộc của giới dong binh. Lâm Vũ dẫn đầu, Hầu và Ưng theo sau, mỗi người đều vác trên lưng những bó tài liệu lớn… da Liệt Hổ được cuộn lại buộc bằng dây thừng, vuốt nhọn gói trong vải bố, còn có cả vài gốc linh thảo được cẩn thận bọc lá khô.

Ba người đặt chiến lợi phẩm dưới chân quầy tiếp tân. Cô nhân viên phía sau bàn khuôn mặt chẳng đổi sắc, chuyên nghiệp thực hiện các thao tác.

“Nhất Trảm đoàn, phân đội Lâm Vũ, hoàn thành nhiệm vụ truy bắt Liệt Hổ tại Đông Lĩnh Sâm Lâm.” Lâm Vũ cất giọng ngắn gọn. “Mục tiêu đã bị tiêu diệt. Vật chứng tại đây.”

Cô tiếp tân cúi nhìn danh sách trong tay, mắt khẽ cau lại:

“Ghi danh ban đầu là sáu người… giờ chỉ có ba?”

“Trương Nhất tử trận.” Lâm Vũ không chút quanh co. “Thi thể đang được các thành viên còn lại đưa về hậu táng.”

Câu nói rơi xuống như một cục đá lạnh. Nữ tiếp tân thoáng chững lại, rồi chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì. Kẻ sống sót thì tiếp tục sống, nguyên tắc cũ kỹ của cái nghề này.

Sở dĩ chỉ tình sáu người là vì Lý Uyển Như không phải thành viên chính thức, cô chỉ là thành viên tạm thời của đội, có thể được phân chia phần thưởng nhưng không thể được ghi danh trong việc hoàn thành nhiệm vụ. Mà đối với một dong binh thì danh tiếng rất quan trọng, vì lẽ đó mà thành viên tạm thời thường rất ít, ai cũng cố gắng để vào một dong binh đoàn có tiếng để mà phát triển.

Vài nhân viên công hội khác lập tức bước tới hỗ trợ, đẩy các bó tài liệu sang khu giám định. Lần lượt da thuộc, vuốt sắc, nanh nhọn, lông cứng của các loại dã thú và một chút thảo dược linh tinh được kiểm kê.

“Hai tấm da Liệt Hổ, một tấm tương đối hoàn chỉnh, một tấm bị phá hủy nhiều nơi, 530 điểm. Tám vuốt hổ hoàn mỹ 400 điểm…”

Cứ vậy, từng tài liệu được lấy ra và giám định lần lượt, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả những người trong sảnh, đội Lâm Vũ thu được tới 1328 điểm tích lũy và thưởng thêm đội trưởng là 100 điểm tích lũy khi hoàn thành nhiệm vụ, một con số rất lớn đối với những dong binh hạng chót này.

Lễ tân Lạc Dung trả lại thẻ thành viên cho Lâm Vũ, tất cả điểm tích lũy đã được cộng vào thẻ của hắn, việc phân chia sau này là theo ý của đội trưởng và các thành viên.

Tất nhiên nếu ngươi dám bỏ trốn mang theo tài nguyên của đồng bạn cũng được thôi, Dong Binh Hội sẽ lập tức đóng băng thẻ của ngươi, cho đến khi giải trình sự việc thì chiếc thẻ chỉ là vật vô dụng.

Ngay khi tưởng chừng mọi chuyện đã xong, một giọng trầm thấp vang lên từ phía sau:

“Trương Nhất chết?”

Mấy người Lâm Vũ quay lại, là Vương Huyền, đội trưởng dong binh đoàn Nhất Trảm. Gã cao lớn, giáp da đen phủ bụi, ánh mắt lướt qua từng người như lưỡi dao mỏng.

“Hôm các ngươi nhận nhiệm vụ, ta còn thấy nàng tập luyện ở sân ngoài.” Hắn lạnh giọng. “Giờ thành cái xác rồi?”

“Chết trong chiến đấu.” Lâm Vũ đáp, mắt không né tránh. “Không ai bị bỏ rơi.”

Vương Huyền hừ khẽ, ánh mắt liếc qua cả ba người còn sống. Hắn dừng lại một nhịp ở Hầu, kẻ có vẻ mặt lúc nào cũng như muốn đấm ai đó.

“Chết là bình thường. Nhưng nếu chưa đủ lực mà đâm đầu vào nhiệm vụ cấp 1 – 6 thì chẳng khác gì tự sát,” hắn nói, giọng chát lạnh. “Lần sau nên biết mình là ai trước đã.”

Không ai trả lời. Không cần. Hầu nhếch mép cười nhạt, Ưng vẫn lặng thinh như cũ, còn Lâm Vũ chỉ nhẹ gật đầu, như thể khép lại cuộc đối thoại.

Vương Huyền xoay người bỏ đi, để lại bầu không khí lạnh buốt thoáng qua trong chốc lát.

Chỉ là trước khi đi, hắn khó nhọc phun ra một câu:

“Đền bù cho thỏa đáng, đặc biệt là thân nhân của nàng.”

Lâm Vũ gật đầu cứng nhắc, nhưng không nói gì cả, yên lặng nhìn lão đại rời khỏi sảnh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Thông tin truyện
Tên truyện Hoan Du Thánh Nữ
Tác giả Dzynxc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp
Tình trạng Update Phần 55
Ngày cập nhật 18/05/2025 13:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Dzynxc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân