Tứ chi bị trói lại quá lâu, mạch máu dường như ngừng lưu thông. Mỗi lần co giật nhẹ, làn da mẫn cảm của cô lại đau như bị kim đâm, dấu dây hằn sâu đỏ tím vẫn còn in rõ. Cô nằm đó, trên tấm chiếu rách vắt vẹo bên trong một căn lều dã chiến, lạnh lẽo như cỗ quan tài đợi chủ.
Tiếng vó ngựa dồn dập. Cửa lều bị giật tung ra.
Ngụy Doãn bước vào, không cần mang theo ai. Hắn không cần. Với khế ước linh hồn kia, Lý Uyển Như chẳng khác gì một con thú bị khóa xích, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân.
“Dậy.” – Giọng hắn khô khốc.
Lý Uyển Như nghiến răng. Mắt cô vẫn sáng, nhưng ngọn lửa bên trong đã bắt đầu rạn vỡ. Cô không đứng dậy.
Một luồng đau đớn nhói lên như bị lôi hồn phách ra khỏi thân thể. Cô giật mạnh, gục xuống đất, thở dốc như cá mắc cạn. Chỉ vì một chữ mệnh lệnh.
“Ta bảo dậy.”
Lần này Lý Uyển Như không dám phản kháng, gắng sức bò dậy, quỳ thẳng người. Cô đã hiểu: Chỉ cần trái ý, khế ước sẽ cắn trả bằng linh hồn – không có kháng cự, không có trốn tránh.
Ngụy Doãn cười khẽ, bước tới trước mặt cô. Một bên giày da đen nhánh, vẫn còn vệt máu cô khạc ra hồi sáng. Hắn nghiêng đầu:
“Giày của ta dơ rồi. Mi biết phải làm gì chứ?”
Mặt cô cứng lại. Tim đập như muốn vỡ lồng ngực. Cô có thể không làm, nhưng sẽ phải chịu đau, đau đến mức mất trí nhớ, điên loạn, quên đi bản thân. Khế ước không giết, nhưng có thể nghiền nát.
Lý Uyển Như nhìn xuống. Cô biết mình không thể cắn lưỡi tự sát, không thể nhắm mắt làm ngơ. Máu nơi bàn tay nhỏ vẫn rỉ ra, dấu vết của sự phản kháng tối qua. Cô đã thua. Đường đường là cựu Thánh Giả mà giờ đây thân phận cô thực sự thấp hèn.
Lưỡi cô chạm vào giày hắn.
Đám dong binh bên ngoài nghe thấy, bật cười nửa kinh nửa cợt:
“Mày nghe chưa? Tiểu yêu kia liếm giày phó đoàn thật đấy!”
“Con đó? Trước đấy còn vùng vẫy như rồng, giờ ngoan như mèo.”
“Khế ước Tâm Huyết Tỏa Linh đúng là hàng xịn, quá mức kinh khủng đi, mong rằng bản thân ta không phải chịu đựng nó”
Có tên thì rùng mình:
“Ghê thật… bị cái khế ước đó khống chế là coi như linh hồn không còn là của mình nữa. Không thể giết chủ nhân, không thể phản bội, chỉ cần nghĩ thôi là đau tới phát điên.”
Trong khi đó, Lý Uyển Như vẫn cúi đầu, máu trong miệng hòa cùng mùi bùn đất và da thuộc. Chạm đầu lưỡi vào vết máu khô, vị tanh nồng ập lên não, cô suýt nôn.
Hắn sẽ chết. Tên khốn này, rồi sẽ phải chết. Chưa từng giết người trong cả hai kiếp người, nhưng giờ đây, lần đầu tiên Lý Uyển Như nổi lên sát ý.
Ấy nhưng chỉ vừa lộ ra sát ý, linh hồn cô tựa như thít lại, một con đau đớn xuyên qua não bộ của Lý Uyển Như khiến cô run rẩy, áp sát mặt xuống đất để cố gắng xoa dịu con đau.
Không khí trong trại như đặc sệt lại. Tiếng cười hô hố, ánh mắt trần trụi, những lời trêu chọc tục tĩu của đám dong binh vây quanh khiến tim Lý Uyển Như như bị ép chặt. Cô vẫn quỳ dưới đất, không có hiệu lệnh của Ngụy Doãn, khế ước không cho phép cô đứng dậy.
Tay chân bị trói chặt, đại não đau đớn khôn cùng khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng thứ thật sự ảnh hưởng tới cơ thể Lý Uyển Như là dục vọng. Đám dong binh sỗ sàng, trần trụi, không che giấu chút nào ánh mắt của hắn, dục vọng tăng lên ép cho Lý Uyển Như không thể chịu đựng nổi. Hạ thân cô bắt đầu rỉ ra dâm thủy theo bản năng.
“Dấu ấn… đang phản chiếu dục vọng của bọn chúng lên người ta.”
Lý Uyển Như như rơi vào địa ngục. Cô không khống chế được nhịp thở, đôi chân run lên mỗi khi ánh mắt ai đó đảo qua. Mỗi một luồng dục niệm dơ bẩn của bọn đàn ông quanh mình như một mũi kim châm thẳng vào thần kinh, khiến cô vừa rạo rực, vừa ghê tởm.
Ngay đêm đó, cô bị bịt mắt, nhét vào một chiếc xe ngựa. Mùi cỏ úa trộn lẫn phân ngựa xộc vào mũi. Chiếc xe lắc lư đều đặn giữa rừng sâu, bánh gỗ nghiến cọt kẹt trên đá sỏi. Cô bị bịt mắt, tay chân trói quặt ra sau, một sợi dây xích buộc chặt vào thanh sắt cố định giữa sàn xe. Quanh eo, áo bị xé rách nửa vạt, phần bụng dưới lộ ra, ánh sáng lọt qua khe xe làm hiện rõ dấu ấn hình trái tim hồng nhạt.
Đám dong binh đi cùng không buông tha cơ hội. Một tên xoa nhẹ vào dấu ấn trên bụng cô rồi bật cười ha hả, giọng bỡn cợt trơ trẽn.
“Con điếm này thực sự biết cách chơi. Mẹ kiếp lão tử chưa từng thấy một hình xăm nào dâm dục đến như vậy.”
Một tên khác đệm thêm bằng giọng mũi đầy khinh bỉ.
“Chậc, công nhận đấy. Vẻ mặt của ả không cam lòng mà ta có chút tiếc thương. Nhưng công nhận cặp vú ả to thật đấy, mông cũng rất căng. Giá mà lão tử được địt ả một phát”
Những tràng cười vang lên. Bên tai cô là tiếng bình rượu cụng vào nhau, tiếng ngón tay gõ roi da, tiếng thở hổn hển của dục vọng chưa được thỏa mãn nhưng luôn rình rập.
Cô im lặng.
Trong bóng tối sau lớp vải bịt mắt, Lý Uyển Như cắn nhẹ vào đầu lưỡi. Cảm giác đau giúp cô giữ vững ý thức. Dấu ấn dục vọng dưới bụng vẫn nóng âm ỉ, như thể mỗi ánh mắt dâm uế ngoài kia đều đang lùa qua da thịt cô, xâm chiếm tận tủy não.
Lúc xe dừng lại, cô bị kéo xềnh xệch xuống đất như một món hàng. Giày đã bị tước từ trước, bàn chân trần dẫm phải sỏi đá lạnh buốt. Một bàn tay nắm lấy tóc cô giật ngược, ép đầu cô ngẩng lên.
“Ngẩng mặt lên. Từ giờ, ngươi là Uyển nô. Nhớ chưa?”
Cô không trả lời. Một cái tát giáng thẳng vào má trái, lực mạnh đến mức khiến cô ngã nhào xuống đất. Cằm va vào đá, môi rách bật máu.
“Trả lời!”
Gã dong binh hét lên, và cô, với máu rỉ ở khóe môi, khẽ nhếch môi đáp lại bằng giọng khàn đặc:
“Dạ… Uyển nô… đã rõ.”
Bọn chúng cười rú lên như đàn chó điên. Một tên vỗ mạnh vào mông cô, phát ra tiếng “bốp” rát bỏng.
“Có thế chứ. Phải gọi vậy, để biết mình là cái gì.”
Ngôi làng hiện ra sau lớp rừng dày. Cũ kỹ, lạnh lẽo, tường vôi tróc lở, cột gỗ đen ám khói. Những căn nhà thấp, mái lợp ngói vụn, lặng lẽ phủ rêu và dính đầy máu khô khác biệt hoàn toàn với cảnh trù phú nơi Đông Lĩnh trấn. Dong binh canh gác đi qua ai cũng mặc giáp tạp nham, mặt mũi hung ác, ánh mắt không ai là không lướt qua người cô như dạo một vòng trên món thịt sống.
Một nữ nhân tầm ba mươi bước ra đón, mắt hẹp dài, sắc như dao. Cô ta tên Lạc Nhạn, được gọi là “giám huấn phụ trách nữ nô”. Giọng cô ta lạnh như đá tảng:
“Lột sạch, tắm. Xối nước lạnh cho tỉnh. Kéo vết thương đừng để nhiễm trùng, dù là đồ chơi cũng không được hỏng trước khi dùng.”
Một tên dong binh vâng dạ, lập tức túm lấy cổ áo cô xé toạc. Trong phút chốc, thân thể Lý Uyển Như phơi ra giữa gió rét của đêm đông. Làn da trắng ngần lõa lồ ra trước mắt đám dong binh, hai bầu vú to cũng bật nảy ra sau khi sợi vải nịt bị xé rách. Cô không chống cự. Mắt nhìn thẳng, cổ họng nghẹn lại, không vì xấu hổ, mà vì tức giận.
Lý Uyển Như được dẫn vào nhà tắm phía sau một căn lán đá. Không hẳn tắm, mà là bị dội nước. Xô nước lạnh ngắt đổ từ trên đầu xuống, kèm theo cát, tro và mùi thuốc tẩy nồng nặc. Mỗi lần cô rùng mình, đám dong binh lại cười khùng khục như thể được thưởng thức một màn múa khiêu dâm ngược.
Sau khi được mấy tên dong binh dùng bàn tay thô ráp lau khô và mặc lại chiếc áo vải thô ngắn cũn. Gọi là lau khô cho cô nhưng phấn lớn bọn chúng tập trung nào nắn bóp cặp vú cùng đôi mông tròn là chính. Có tên táo bạo đưa đôi tay xoa mép âm hộ của Lý Uyển Như, thấy âm hộ cô có chút nhờn nhờn không giống như dính nước thông thường.
“Ha ha, con điếm này thấy kích thích này, đúng là dâm đãng cùng cực mà. Ngụy Doãn đại nhân có khi chẳng cần tới thứ trân bảo kia, địt ả một trận là có thể thu phục rồi.”
Tiếp đó, Lý Uyển Như bị đưa vào một căn phòng gỗ nhỏ phía cuối làng, chiếc áo vốn đã ngắn giờ đây bị bộ ngực to lớn của cô kéo căng, phần bụng thon lộ hẳn ra ngoài một cách dâm mỹ. Có ba nữ tử đang ngồi trong phòng. Một người khoảng ngoài gần ba mươi, vẻ mặt trầm lặng, lành tính. Một người tóc xoăn, mắt nâu sáng, vừa thấy cô liền nhướng mày dè chừng. Và người cuối cùng, là kẻ đầu tiên lên tiếng.
“Ồ, hàng mới đây à? Da trắng thật đấy. Nghe nói trực tiếp được Ngụy Doãn đại nhân thu nhận.”
Cô ta tên A Linh. Giọng lảnh lót, nhưng trong ánh mắt là một tầng ghen ghét rõ rệt.
Người phụ nữ trầm mặc cất giọng nhỏ nhẹ:
“Ngươi cứ nằm nghỉ đi. Chúng ta đều từng giống ngươi. Đừng chống, đừng phản kháng, không đáng đâu.”
A Linh cười khẩy, đá nhẹ cái ghế.
“Đúng đấy, Uyển nô. Mày mà tỏ thái độ, tao là người chịu phạt chung đấy. Mà lần nào phạt cũng là tao bị ép cởi trước mày thôi.”
Cô không nói gì, chỉ nhìn A Linh một cách thản nhiên. Chỉ liếc mắt qua, cô cũng đoán được ba người này hoàn toàn là người bình thường, không phải tu luyện giả. Có lẽ vì một lý do nào đó khiến cho họ bị bắt vào nơi đây.
Chào hỏi qua loa, Lý Uyển Như cũng không để tâm đến thái độ của A Linh. Cô biết được người phụ nữ lớn tuổi nhất kia được gọi là Vân Vân, còn cô nàng tóc nâu là Phong Nhi.
Kỳ thực cả ba cô gái đều rất xinh đẹp, chỉ là giờ đây tất cả cùng chung một số phận nên Lý Uyển Như cũng chẳng có cơ hội thưởng thức vẻ đẹp từ họ.
Đêm đã khuya, trong căn phòng chật hẹp, bốn nữ tử cuộn mình trong những tấm vải thô tạm bợ. Ba người ngủ. Chỉ có Lý Uyển Như, mắt mở trừng trừng trong bóng tối.
Cơn đau nhức từ vết trói hay cú đánh từ tên dong binh kia đã lành nhờ nguyên khí trú ngụ nơi tử cung của cô. Nhưng cô vẫn không tài nào chợp mắt nổi dù cả cơ thể và thể xác đều rất mỏi mệt.
Dục vọng. Nó đến như từng cơn sóng âm thầm, nóng hổi, nặng trĩu và nhơ nhớp. Không phải từ Lý Uyển Như, mà từ phía bên kia bức vách… nơi tên lính gác đang ngồi uống rượu, liếc trộm qua khe gỗ mỗi lần cô xoay người. Hắn tên là Lưu Tàm, tầm hơn ba mươi, có phần đê tiện nhưng có vẻ không phải loại quá tàn ác. Cô đã để ý hắn từ lúc cô xuống xe ngựa, ánh mắt hắn cứ dính lấy cơ thể cô không rời, đặc biệt là sau khi cô mặc chiếc áo vải thô ngắn cũn cỡn lộ ra mảng lớn da thịt…
Dấu ấn dưới bụng Lý Uyển Như lại khẽ nóng lên. Phản ứng tự nhiên. Như một tấm gương thịt da, dục vọng của Lưu Tàm càng mạnh, cơ thể cô càng nhạy cảm, càng dễ bốc lửa. Mỗi hơi thở của hắn như có gai móc, lôi cơ thể cô vào vùng dập dềnh của ham muốn.
Mãi tới khi tên dong binh đổi người gác, dục vọng trong cô mới giảm bớt, Lý Uyển Như dần chìm vào giấc ngủ với tinh thần mỏi mệt vô cùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 55 |
Ngày cập nhật | 18/05/2025 13:51 (GMT+7) |