Lý Uyển Như mở mắt trong căn phòng gỗ lạnh ẩm. Lưng cô nhức mỏi, cơ thể còn vương lại cảm giác ngột ngạt vì đêm qua bị dục vọng của đám lính quanh lán thiêu đốt đến phát sốt. Nhưng thứ đập vào mặt trước tiên không phải ánh sáng, mà là gáo nước lạnh ngắt tạt thẳng lên đầu.
“Dậy. Nô lệ mà còn nằm ườn ra thế à?” – Giọng Lạc Nhạn sắc như dao rạch.
Cô đứng trong bộ y phục bó sát màu xám tro, vai đeo roi da, hai mắt lạnh tanh như đã xé nát hết thứ gọi là thông cảm. Bên cạnh cô ta là hai lính áp tải, mặt che kín, không thèm nhìn thẳng Uyển Như lấy một lần.
Uyển Như thở ra, nuốt cục nghẹn, không cãi, không gào. Chỉ cúi đầu, khẽ nói:
“… Uyển nô xin nghe.”
Lạc Nhạn nheo mắt. Hài lòng, nhưng không nói.
Trên bãi đất hoang phía sau làng, gió rít ào ào, bụi bốc lên từng cơn. Có bốn cọc gỗ đóng xuống đất, mỗi cọc cách nhau một trượng.
Ba nữ tử kia được tách ra, đứng thành hàng, bị lột áo ngoài, lộ ra cơ thể đẫy đà của mình, hai tay giơ cao nắm lấy dây sắt trên đầu, mỗi người bị một tên lính đứng sau luyện thao tác điều khiển. Có kẻ thì dùng roi mây bắt họ đọc khẩu quyết phục tùng, có kẻ thì bắt họ quỳ bò, rên rỉ theo yêu cầu như trò chơi chó mèo.
Chỉ có Lý Uyển Như bị dẫn đi riêng, trói tay ra sau lưng bằng sợi dây mảnh, bắt quỳ giữa một vòng tròn nhỏ vẽ chằng chịt trận văn. Không ai đánh cô. Không ai chạm vào cô. Nhưng tất cả đều nhìn chằm chằm.
Lạc Nhạn đứng trước mặt, tay cầm một cuộn trục màu đỏ:
“Uyển nô. Kể tên. Tuổi. Tu vi. Xuất thân. Danh tính cha mẹ. Lần đầu quan hệ là bao nhiêu tuổi. Đã từng ngủ với bao nhiêu người. Tự nguyện hay bị cưỡng hiếp?”
Giọng cô ta lạnh như băng đá. Không một tiếng cười, không một tia đồng cảm.
Lý Uyển Như nắm tay siết chặt, nhưng biết mình không có lựa chọn. Cô phải tự vạch trần chính mình, để được công nhận là một nô lệ đúng nghĩa.
“Lý Uyển Như, 20 tuổi, tu vi Nhân cảnh tầng 3.”
Bất chợt trận pháp lóe lên, như ghi nhận điều gì.
Lạc Nhạn thấy vậy, trực tiếp tát một phát vào mặt của cô.
“Nói dối! Một nô lệ không được phép lừa gạt chủ nhân.”
Cú tát như trời giáng khiến Lý Uyển Như run rẩy, thông qua lực đạo cô có thể đoán được vị huấn luyện viên này ít nhất cũng là Nhân cảnh tầng 5.
“Lý Uyển Như, 20 tuổi, Nhân cảnh tầng 4. Ta là một dong binh tự do của Đông Lĩnh trấn.”
Ngừng lại một chút, Lý Uyển Như nói tiếp:
“Lần đầu quan hệ là khi 13 tuổi, số người ngủ cùng quá nhiều, ta… Uyển nô không thể nhớ rõ. Vừa có tự nguyện vừa có cưỡng hiếp.”
Nghĩ đến tính khí của Lạc Nhạn, Lý Uyển Như không dám xưng hô bừa bãi nữa.
Lúc cô nói tới “lần đầu quan hệ”, Lạc Nhạn gật đầu, phẩy tay, một tên lính liền giơ lên tấm bảng gỗ có khắc dấu hiệu. Một tiếng trống vang. Trên bảng hiện lên một vệt sáng đỏ… ghi nhận.
“Giọng thiếu chân thành. Lặp lại.” – Lạc Nhạn lạnh lùng.
Cô phải đọc lại, lần nữa, rồi lần nữa, mỗi một câu đều như lưỡi dao rạch trên tự trọng.
Sau đó, đến phần tập quy củ nô tì.
“Ngươi là ai?”
“Uyển nô…”
“Lớn tiếng.”
“Uyển nô là nô tì thấp hèn, sinh ra để phục vụ chủ nhân, không có ý chí riêng.”
“Lý tưởng của ngươi là gì?”
“Là trở thành công cụ hoàn mỹ nhất, khiến chủ nhân hài lòng nhất.”
“Tại sao ngươi tồn tại?”
“Vì thân thể của Uyển nô có chút giá trị… để dùng… để mua vui… để…”
“Câm mồm.” – Lạc Nhạn quất roi xuống đất sát mặt cô. “Ngươi đang tỏ vẻ đáng thương à?”
Cô không trả lời. Chỉ cắn chặt môi, mặc cho cổ tay siết đến rớm máu.
Buổi huấn luyện kéo dài hơn hai canh giờ. Lý Uyển Như không bị đánh, nhưng bị tẩy não bằng lời lẽ, bị bắt lặp đi lặp lại những bài học nhục nhã, bị yêu cầu đánh giá chính mình như một món hàng: Thân thể, khuôn mặt, cách rên rỉ, cách thở, mùi hương…
Chỉ cần chậm nửa nhịp, Lạc Nhạn sẽ hạ lệnh phạt đứng bằng đầu ngón chân, quấn dây quanh ngực cho đến khi không thở được, hoặc bắt nhịn tiểu đến mức đau quặn.
Ba người kia đứng nhìn, không ai lên tiếng. Chỉ có A Linh, ánh mắt lấp lóe thỏa mãn lẫn đố kỵ.
“Ngươi chưa phải người của chúng ta. Nhưng rồi cũng sẽ thôi.” – Lạc Nhạn thì thầm bên tai Lý Uyển Như khi tan buổi.
Rồi quay lưng bỏ đi.
Nhục nhã ê chề là những gì Lý Uyển Như có thể cảm nhận được lúc này. Trước đây đóng giả làm nô lệ tình dục cho A Quang chỉ đơn giản là tự nguyện của cô. Muốn gợi dục hết mức để có thể thu thập tài nguyên tu luyện.
Nhưng giờ đây, cô buộc phải trở thành một nô lệ thấp kém chân chính. Trở thành một món đồ chơi, một công cụ phát tiết cho những kẻ khác.
Bất chợt tại dưới bụng Lý Uyển Như, dấu ấn Dục Vọng lại khẽ nóng lên. Không phải từ lính. Không phải từ chính cô. Mà từ chính Lạc Nhạn khiến Lý Uyển Như khẽ rùng mình.
Một tia dục vọng vừa hé lên trong lòng người nữ giám huấn này… thứ dục vọng mang tính chiếm hữu, đè nén. Rất mỏng. Rất sâu. Rất nguy hiểm.
Lần đầu tiên Lý Uyển Như cảm nhận được dục vọng từ một người phụ nữ, trước đó cô hoàn toàn không thể điều tiết được dục vọng của Trương Nhị, cứ ngỡ rằng dấu ấn chỉ có thể tác dụng lên nam nhân. Nhưng Lạc Nhạn khiến cô phải thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình.
Buổi chiều, ánh nắng cuối ngày rọi xiên qua những lỗ thủng trên mái gỗ mục nát, rắc xuống nền lán nghỉ từng vệt sáng như xiềng xích dát vàng… vừa đẹp vừa lạnh lẽo.
Trong căn phòng nghỉ giờ đây chỉ còn mình Lý Uyển Như, ba người kia cần phải tiếp nhận tập huấn khác với người mới như cô. Có vẻ họ cũng chẳng dễ dàng gì cho cam, từng tiếng quát tháo, chửi mắng cùng âm thanh rên rỉ vang lên không ngớt bên tai cô.
Lý Uyển Như nằm nghiêng bên mép chiếu rách, hai tay vẫn bị trói hờ bằng sợi dây mảnh, chân không còn chút sức, đầu gối trầy xước lấm lem. Những tiếng tạp âm từ lán huấn luyện bên kia đã tắt từ lâu, báo hiệu ba người nữ kia đã trở về. Người đầu tiên bước vào là A Linh.
“Uyển nô còn thở được không đó?”
Giọng ả dịu như lụa, ngọt ngào đến rợn gáy, nhưng trong mắt lại lấp lánh một tia châm chọc. “Tội nghiệp ghê… ta nhớ hồi đó mình cũng suýt khóc. Mà đâu dám khóc, khóc là không ngoan… mà không ngoan thì bị phạt, đau lắm cơ.”
Lý Uyển Như quay mặt đi, không buồn đáp.
A Linh vẫn cười, chậm rãi bước đến gần, rút ra một chiếc khăn lụa mỏng, nhẹ nhàng chấm mồ hôi trên trán Uyển Như. Mùi hoa trong khăn phảng phất… ngọt ngào, nhưng gắt như thứ nước tắm dành cho kỹ nữ.
Tay ả trượt xuống, lần theo đường cổ thon, chạm vào sợi dây mảnh khắc số hiệu nô lệ đang lủng lẳng trên da thịt. Mã số đặc trưng của một nô lệ tiếp nhận huấn luyện ở đây, cùng tức là thể hiện nô lệ này là người mới hay cũ. Trên cổ của A Linh là số 151 còn của Lý Uyển Như là số 169.
Tức là trước đó có tới hơn một trăm người đã rơi vào ma chướng của Thôn Thiên đoàn, kẻ thì được bán đi như món hàng rẻ tiền, người được đám quản lý chơi đùa. Cũng có người bị đưa vào kỹ viện đón khách, một vài kẻ điên loạn sau khi tiếp nhận huấn luyện kinh khủng, cũng chẳng thiếu người cố gắng bỏ trốn để rồi bị cắt thành vài mảnh làm mồi cho dã thú trong rừng.
“Yên tâm đi…” A Linh nói khẽ, môi gần sát tai như thì thầm một câu thần chú. “Ta sẽ giúp. Ai cũng khổ những ngày đầu cả. Nhưng chỉ cần học được cách nghe lời, biết khi nào rên rỉ, khi nào cúi đầu, khi nào quỳ xuống… thì sẽ sống được thôi. Mà nếu biết hùa đúng lúc, có khi còn được thưởng nữa kìa…”
Ả ngừng lại một chút, rồi ghé sát hơn, giọng rì rầm như vuốt ve:
“Ngươi biết không? Lạc Nhạn… hình như để mắt đến ngươi đấy. Hiếm lắm nha. Nữ nhân đó xưa giờ chưa từng gần gũi ai.”
A Linh đặt chiếc khăn lại trên bụng Uyển Như, mỉm cười, đứng dậy bước ra cửa. Trước khi đi hẳn, ả ngoái đầu lại, nụ cười nửa miệng như lưỡi dao mỏng:
“Ngủ đi nhé. Đêm nay lính canh đổi ca. Có vài đứa mới vào… đặc biệt thích đánh giá “hàng mới”. Cẩn thận kẻo bị soi cả đêm mà không hay đấy, Uyển nô.”
Đêm buông. Trong lán chỉ còn ánh đèn hồng u ám hắt qua khe cửa, như con mắt khép hờ của một con quỷ gác cổng, dõi nhìn vào nơi cô đang nằm.
Lý Uyển Như vẫn nghiêng người như lúc chiều, tay không còn bị trói nữa. Không còn đau đớn, nhưng cảm giác bất an cứ dần lan khắp tứ chi. Một dòng khí nóng lặng lẽ trào lên từ ngực, lan xuống bụng dưới như có tơ lửa đang miết dọc làn da. Lúc đầu còn nhẹ, nhưng càng lúc càng rõ ràng… từng nhịp tim đều kèm theo một nhịp rạo rực, khiến cơ thể cô như bị phủ bằng một lớp hơi sương kích thích, mơn man mà khó chịu.
Cô cố giữ hơi thở đều đặn, nhưng môi đã bắt đầu khô, lưỡi vô thức liếm nhẹ. Một vị ngọt lạ thoáng qua đầu lưỡi. Gương mặt A Linh thoáng hiện trong đầu… cùng chiếc khăn lụa mềm có mùi hoa được đặt lên trán khi chiều. Khăn vẫn còn ở đó, đặt ngay bụng dưới cô, hệt như một dấu tay nhẹ nhàng mà trơ tráo.
Lý Uyển Như không cần nghĩ thêm. Là thuốc. Là loại thuốc chỉ có thể kích thích dục vọng từ từ, ngấm dần qua da, qua mùi, qua cử chỉ mềm mại như an ủi kia.
Cô nhắm mắt, lặng lẽ vận chuyển Hoan Du Thánh Điển. Nội tức vận hành chậm rãi, tựa dòng suối lạnh thấm vào từng kinh mạch, dập tắt cơn sốt vô hình đang xâm chiếm. Không lâu sau, lớp nhiệt tà dược bị hóa giải, đầu óc cô lấy lại tỉnh táo.
Nhưng lạ thay, cảm giác rạo rực lại không hoàn toàn biến mất. Một ngọn lửa âm ỉ vẫn âm thầm cháy trong bụng dưới, khiến cơ thể dù đã khống chế được thuốc, vẫn như bị giam trong cơn mộng xuân chưa dứt.
Không phải do dược vật. Mà là do dấu ấn dưới hạ thân cô mang lại. Rõ ràng nó đang phản chiếu dục vọng của những gã canh cửa ngoài kia…
Lý Uyển Như khẽ mở mắt, đáy mắt lóe lên một tia lạnh buốt. A Linh.
Nhớ lại lời thì thầm của ả trước khi rời đi: “Đêm nay lính gác đổi ca… có đứa mới vào, cực kỳ thích đánh giá hàng mới.” Nghe như một câu bâng quơ, nhưng giờ ngẫm lại, từng chữ như móc câu cắm vào ngực. Không phải cảnh báo, mà là dẫn dụ. Không phải quan tâm, mà là cạm bẫy.
Ả muốn cô mất kiểm soát. Muốn cô bị thuốc dẫn dắt, rồi sa vào tay lính canh. Chỉ cần cô lỡ để tên đó động vào người mình, cả hai sẽ cùng phạm giới luật.
Trong Thôn Thiên đoàn, nô lệ và lính canh tuyệt đối không được quan hệ nếu không có lệnh. Vi phạm… dù là tự nguyện hay bị ép… đều bị xử phạt nặng. Dù cô không biết trừng phạt diễn ra như nào những rõ ràng là cô không có hứng thú tiếp nhận. Tất nhiên nếu một gã dong binh mà thực hiện hành vi cưỡng bức thì kẻ đó sẽ trực tiếp bị tịch thu công cụ gây án. Luật của đoàn đội tà đạo này thực sự quá khắc nghiệt.
Một cái bẫy quá ngọt ngào, chỉ cần sơ sẩy, kẻ bị trừng phạt là cô chứ không phải ai khác. Một nô lệ thấp kém quả thực chẳng có cơ hội phản kháng gì.
Lý Uyển Như siết nhẹ hai tay đang bị trói. Không phải vì run sợ, mà là vì cơn phẫn nộ đang lan đến tận ngón tay. A Linh đã ra tay. Cô không biết rằng tại sao ả lại hướng tới mình. Một nô lệ mới tới thì có gì đáng để bận tâm đâu chứ.
Ở giường bên, A Linh khẽ trở mình. Tấm chăn mỏng trượt khỏi vai, để lộ bờ vai trần trắng mịn như ngọc, mắt vẫn nhắm hờ nhưng ý thức chưa từng rời khỏi Uyển Như.
Tiếng thở dồn dập thoảng qua trong bóng tối, những chuyển động nhỏ đầy kìm nén… A Linh nghe thấy tất cả. Cô ta không cần mở mắt cũng biết, thuốc đã bắt đầu ngấm. Nếu là một con thỏ mới, giờ phút này hẳn đã rên rỉ cầu xin, hoặc quằn quại không chịu nổi, khao khát đến phát điên.
Nhưng rồi… lại là im lặng.
Dòng hơi thở kia, chỉ dao động vài nhịp, sau đó lập tức ổn định. Một sự tỉnh táo phi lý, giống như có lửa nuốt vào bụng mà vẫn giữ được băng giá trong đầu.
A Linh hơi mở mắt, liếc sang người nằm cách một giường, ánh nhìn trầm xuống. Trong ánh sáng lờ mờ, Lý Uyển Như vẫn nghiêng người, mái tóc dài rũ qua vai, mồ hôi thấm ướt nhưng không hề thất thố. Cô ta không bị mất kiểm soát. Không rơi vào bẫy.
Khóe môi A Linh hơi nhếch lên, nhưng nụ cười không còn vẻ đùa cợt.
Ả biết rõ: Thuốc đã bị hóa giải hoặc Lý Uyển Như thành công kiểm soát cơn nứng của mình, kế hoạch đầu tiên thất bại.
Không một lời, cô ta lười biếng giơ tay ra ngoài màn, khẽ búng ngón tay hai cái. Lập tức ngoài lán có tiếng chân động… mấy gã lính canh mới đổi ca vừa định tiếp cận thì bị người phía trong xua tay đuổi về. Họ quay lại vị trí, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết “hàng mới” chưa đến lượt họ.
Còn trong lán, A Linh kéo lại tấm chăn, nửa như tiếc rẻ, nửa như hứng thú.
Một con thỏ không dễ dụ sẽ khiến cuộc chơi thú vị hơn nhiều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 55 |
Ngày cập nhật | 18/05/2025 13:51 (GMT+7) |