Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoan Du Thánh Nữ » Phần 54

Hoan Du Thánh Nữ - Tác giả Dzynxc


Update Phần 55

Phần 54: Ả nô lệ

Lúc ánh sáng đầu tiên của ngày thứ hai vừa rọi xuống rặng núi, tiếng mõ đồng treo ở cổng làng đã vang lên khô khốc như báo hiệu cho cơn ác mộng tiếp theo.

Đám nữ nhân trong lán đã dậy từ lâu. A Linh, kẻ nổi bật nhất trong bọn, tới bên giường của Lý Uyển Như khẽ gọi.

“Uyển nô, dậy đi,” ả gọi với giọng mỉa mai. “Ngủ nướng để mơ thấy ai thế? Đêm qua rên rỉ không ngừng đấy, đừng nói là vì nhớ Ngụy đại nhân nhé?”

Lý Uyển Như không trả lời, biết rõ bản tính của ả khiến cô chẳng muốn bận tâm.

A Linh không đợi thêm, đi thẳng tới, nắm lấy tóc cô kéo bật dậy.

“Cái mặt này đúng là khiến người ta ngứa mắt. Còn định giữ giá à? Nô như ngươi, đến cả chó trong làng còn có địa vị hơn.”

“A Linh…” Vân Vân thấp giọng lên tiếng, có phần không nỡ.

“Im,” A Linh gắt. “Ngươi không thấy nó ngạo mạn à? Được Ngụy đại nhân đích thân dẫn về là lớn lắm sao? Không ai dạy dỗ thì để ta.”

Ả lôi mạnh Uyển Như ra sân giữa làng, nơi sương mù chưa tan hết. Những ánh mắt từ những gã dong binh đổ dồn ra. Có thương hại. Có thích thú. Có lờ đờ quen thuộc như thể họ từng trải qua y hệt.

“Quỳ xuống,” A Linh ra lệnh.

Lý Uyển Như cắn răng, không động đậy.

Một cái bạt tai đáp xuống, khiến cô loạng choạng ngã xuống bùn ẩm.

“Quỳ xuống, Uyển nô.” Giọng A Linh mềm đi nhưng lạnh buốt, “Ngươi chưa hiểu à? Ở đây ta có quyền lớn hơn ngươi.”

A Linh không phải là người mới đến đây như Uyển Như, mà đã gắn bó với ngôi làng huấn luyện này trong nhiều tuần. Thời gian dài bên trong đã rèn cho ả biết từng bước một của nghệ thuật huấn luyện nô lệ mới, cách kiểm soát, cách khiến họ ngoan ngoãn đến mức gần như mất hết ý chí phản kháng. Chính vì thế, Lạc Nhạn – người huấn luyện viên chính, đã cho phép A Linh được thử “chỉ điểm” Lý Uyển Như trong những ngày đầu.

Không ai biết Lạc Nhạn thực sự nghĩ gì, nhưng dường như ả ta nhìn thấy ở A Linh một tiềm năng đặc biệt. Có thể, Lạc Nhạn muốn thu phục cô thành học trò, biến cô thành một vũ khí quyền lực không thể thiếu trong tay mình. Và A Linh, với sự am hiểu sâu sắc những điểm yếu và cách khiến nô lệ khuất phục, chính là công cụ đắc lực để mở đầu hành trình này.

A Linh nở nụ cười mỉa mai khi tiếp cận Lý Uyển Như, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú xen lẫn đầy toan tính. “Uyển nô à, ta sẽ dạy cho cô biết thế nào là vâng lời đích thực,” ả thì thầm, như muốn gieo rắc cơn ác mộng không thể lay chuyển trong tâm trí cô gái trẻ.

Lý Uyển Như rất phẫn hận, hành động của A Linh nhen nhóm sự giận dữ trong lòng của cô. Chỉ là một ả phàm nhân, nếu không vì bị ràng buộc bởi khế ước, cô đã trực tiếp chém đầu ả nô lệ này.

“Lặp lại,” A Linh ngồi xổm xuống, thì thầm sát tai cô. “Tôi là Uyển nô. Tôi sống để hầu hạ. Tôi không có tên.”

Một thoáng im lặng. Rồi, như thể cả đất trời sụp đổ…

“Tôi… là Uyển nô.” Giọng cô nghẹn ngào. “Tôi sống… để hầu hạ.”

“Lớn hơn!”

“Tôi là Uyển nô!!” Câu nói bật ra như vết nứt đầu tiên nơi linh hồn.

Đám nữ nhân xung quanh im phăng phắc. Ai cũng biết, chỉ cần vượt qua giai đoạn đầu tiên này, tâm lý sẽ bắt đầu bẻ gãy. A Linh nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt là hận thù chồng chất. Ả thì thầm, như một mũi dao rạch sâu vào ký ức Uyển Như:

“Ngươi tưởng ta không biết vì sao Ngụy đại nhân đích thân đưa ngươi tới sao? Vì ngươi trẻ? Đẹp? Đừng mơ. Ngươi chỉ là thứ mới lạ. Sớm muộn gì… cũng sẽ rách nát như ta thôi.”

Sau đó, Lý Uyển Như bị lột sạch quần áo, lộ ra hai bầu vú to tròn và mép âm hộ hồng hào. Cơ thể yểu điệu khẽ run lên vì cái lạnh đầu đông.

A Linh ra lệnh trói tay cô treo lên giữa sân. Không quá cao, chỉ đủ khiến mũi chân nhón vừa chạm đất. A Linh không nói lý do, cũng không đánh.

Đám lính canh chỉ đứng nhìn, ánh mắt háo sắc, chán chê lại quay lưng bỏ đi.

Cô treo ở đó từ trưa đến tận khuya.

Mồ hôi nhỏ xuống theo từng giọt máu rỉ ra từ cổ tay. Ruồi nhặng bu lấy thân thể trần trụi.

Không có roi, không có tra tấn. Nhưng mỗi lần cô mở miệng cầu xin, A Linh chỉ mỉm cười, nói nhỏ như thì thầm một câu:

“Món đồ biết đau là món đồ tốt. Nhưng biết sợ… mới là món đồ quý.”

Ngày thứ ba.

Lý Uyển Như bị lột sạch, đặt nằm úp mặt trên một phiến đá lạnh, tay bị khóa ra sau, chân bị trói lại, buộc không thể khép gối.

Mỗi lần cô cựa quậy, sợi dây gai lại siết chặt hơn, cứa rách da thịt mỏng manh.

Cô bắt đầu thấy… mình không còn hình người. Nếu không nhờ cơ thể đã trải qua tu luyện, Lý Uyển Như không chắc mình có thể chịu đựng được kiểu tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần này.

A Linh đến, dùng Dẫn Nguyên Bút viết đầy những chữ nguệch ngoạc lên lưng cô:

“Đồ chơi.”

“Nô vật.”

“Không được nghĩ.”

“Không được chọn.”

Mỗi ký tự vừa được viết xong, một luồng nguyên khí đâm xuyên qua da thịt, như dấu ấn được khắc vào xương tủy.

Chẳng mang bất cứ khả năng kích phát trận pháp hay gì, chỉ đơn giản là ả muốn in sâu vào nhận thức của Lý Uyển Như, ép buộc cô phải thừa nhận bản thân là một nô lệ thấp kém.

Đến chiều, cô bị dẫn đến một căn phòng đầy gương. Bốn phía phản chiếu trăm hình ảnh khác nhau của bản thân – trần trụi, tiều tụy, vấy bẩn, bầm tím.

A Linh ra lệnh: “Nói tên ngươi.”

Lý Uyển Như mím môi, không đáp.

A Linh cũng không bận tâm, nhẹ nhàng dùng Dẫn Nguyên Bút đưa lên xuống âm hộ của Lý Uyển Như, cơ thể nóng hầm hập vì dục vọng xâm lấn của đám dong binh khiến cho âm hộ cô ướt nhẹp tự bao giờ.

“Nói tên ngươi.” A Linh lặp lại lần nữa, tay cũng dừng lại động tác của mình.

Lý Uyển Như cắn chặt răng, đáp:

“Lý Uyển Như!”.

Đét một tiếng, A Linh dùng bàn tay nhỏ của mình vỗ vào mông đang banh ra hết cỡ của cô. Ả cười nói nhưng giọng điệu lại trầm vô cùng:

“Nô lệ thì không có tên. Chẳng phải Lạc Nhạn đã dạy ngươi rồi à?”

Ngày thứ tư.

Họ bắt Lý Uyển Như ăn một viên đan dược. Không gây đau đớn. Không loạn trí. Mà khiến thần trí trở nên… quá tỉnh táo.

Mọi cảm giác được khuếch đại lên mười lần. Một sợi tóc rơi lên da thịt cũng khiến cô rùng mình. Tiếng bước chân cũng vang như búa bổ.

Cô bị trói quỳ, bị những tiếng nói thì thầm vang bên tai liên tục như ma âm:

“Ngươi dơ bẩn.”

“Ngươi vô dụng.”

“Không ai cần ngươi.”

“Ngươi chỉ còn xác, không còn giá trị.”

Không ai đánh cô. Không ai chửi mắng.

Nhưng đầu cô như muốn nổ tung.

Cô bắt đầu tự đập đầu vào tường để thoát khỏi âm thanh ấy.

Máu rỉ ra từ trán, từ tai. Nhưng âm thanh không dứt.

Cho đến khi cô nấc lên:

“Xin… dừng lại. Xin dừng lại…”

Ngày thứ năm.

Cô được cho mặc lại y phục – một bộ nội y đơn sơ, nhưng cổ áo cài khóa sắt, phải có lệnh mới tháo ra.

Cô tưởng mình được “ban ân”. Nhưng không.

A Linh mỉm cười, kéo cô ra sân lớn. Trước mắt hơn trăm dong binh, cô bị bắt đọc to từng câu như sau:

“Tôi là Uyển nô.”

“Tôi không có quyền.”

“Tôi sống để phục vụ.”

“Tôi là thứ ai cũng có thể dùng.”

Lúc đầu, cô run bần bật, không dám cất lời. Nhưng mỗi lần ngập ngừng, A Linh lại nhấn cây Dẫn Nguyên Bút vào lưng cô, từng nguyên khí xâm nhập, chạy dọc qua da khiến Lý Uyển Như run lên vì đau đớn.

Cô bật khóc, giọng khàn khàn, rồi vỡ òa như thú hoang bị dồn vào góc:

“Tôi là Uyển nô… tôi là đồ vật… tôi là… đồ dùng…”

Sau đó, cô bị phạt quỳ ngoài sân gió suốt đêm, một tấm bảng gỗ treo trên cổ, viết: “Xin mọi người dạy dỗ tôi. Tôi cần học làm nô.”

Không ai đến đánh cô. Nhưng ai đi qua cũng có quyền khinh miệt, nhổ nước bọt, giẫm lên chân, véo má, tát tai, nắn vú, xoa hông, sờ mông.

Cô không được phản kháng.

Không được nhìn lên.

Không được lộ ra nét mặt nào khác ngoài… “sẵn sàng đón nhận.”

Ngày thứ sáu.

Thân thể cô bắt đầu phát sốt. Nhưng không ai cho nghỉ.

Họ bắt cô học cách quản lý biểu cảm – không được cười, không được nhăn mặt, không được cau mày, không được khóc.

Nếu như phạm sai lầm sẽ bị phạt bằng… tước ngủ.

Cô bị treo hai tay trên thanh gỗ ngang, bắt đứng suốt đêm, mí mắt gắn sợi chỉ bạc nối vào trận pháp – mỗi lần sụp mí sẽ bị giật điện nhẹ.

Suốt đêm ấy, cô không được chợp mắt.

Mỗi cơn buồn ngủ kéo đến như một kẻ tra tấn vô hình.

Đến sáng, mắt cô đỏ hoe, lệ chảy không ngừng, nhưng miệng vẫn phải lẩm nhẩm:

“Tôi tỉnh táo. Tôi sẵn sàng phục vụ.”

Ngày thứ bảy.

Cô được tắm rửa – nhưng không bằng nước.

Một loại dịch thể ngâm mạch, trộn thêm dược liệu hoan thể, khiến cả người trở nên nhạy cảm tột độ.

Từng luồng gió lướt qua da cũng khiến cơ thể cô rùng mình.

Sau đó, cô bị buộc nằm yên trên giường, ánh sáng đỏ của trận pháp chiếu xuống từ trần nhà.

Không ai chạm vào cô.

Không ai làm gì cả.

Chỉ có một lò xo gắn dưới giường, khiến mặt giường chuyển động nhẹ, khiến cô không thể không nghĩ đến… những tư thế bị ép buộc.

Cơ thể cô dần bị dục vọng thiêu đốt.

Nhưng… không ai cho phép cô chạm vào chính mình.

Một sợi xích nhỏ khóa lấy cổ tay nàng, thậm chí với tu vi của Lý Uyển Như dễ dàng phá vỡ mà trốn chạy.

Ấy vậy mà cô không làm, hay đúng hơn là không dám làm.

Cô bật khóc. Cắn chặt môi. Hai chân khép chặt, nhưng không thể nào chịu đựng nổi.

Mỗi lần rên rỉ, trận pháp lại ghi nhận.

Và mỗi lần như vậy, cô phải lặp lại một câu:

“Tôi tồn tại là để làm hài lòng người khác. Không phải bản thân.”

Thần trí Lý Uyển Như đã gần như sụp đổ, cô không còn khả năng vận chuyển Hoan Du Thánh Điển để xua đi cảm giác mà dược vật mang lại.

Chỉ mới vài ngày trước, Lý Uyển Như nhận ra được lẽ sống của mình, dùng dục vọng để sống sót, để sinh tồn. Vậy mà giờ đây cô vô cùng thảm hại, một món đồ chơi chân chính được tạo dựng lên trong sự trói buộc thảm hại.

Cứ như vậy, Lý Uyển Như trải qua tháng ngày huấn luyện không ngừng nghỉ.

Hôm nay, ngày thứ hai mươi mốt: Đỉnh điểm.

A Linh đặt cô giữa phòng.

Mười gương đồng đặt xung quanh, phản chiếu một Lý Uyển Như đã hoàn toàn sụp đổ.

Tóc tai rối bời, ánh mắt trũng sâu, môi nứt nẻ, tay run rẩy, da thịt bầm tím…

A Linh hỏi:

“Ngươi là ai?”

Cô im lặng.

A Linh giơ tay vuốt dọc tấm lưng cong của Lý Uyển Như.

Dường như tất cả ký ức trước đây của cả một Thánh nữ hay kỹ nữ đều trôi theo cú vuốt nhẹ ấy của A Linh. Ký ức mong manh, vỡ nát vốn bắt đầu gắn kết, giờ đây lại một lần nữa vỡ vụn. Tất cả vỡ vụn tựa như bột phấn.

Cuối cùng, cô mở miệng:

“Tôi là… Uyển nô.”

“Tôi không nhớ mình từng là ai.”

“Xin hãy… sử dụng tôi.”

A Linh mỉm cười, quay sang Ngụy Doãn đang đứng ở cửa. Ả muốn lọt vào mắt xanh của Ngụy Doãn, nhưng giờ đây nhận ra được khả năng huấn luyện nô lệ của mình, một ý định khác nhen nhóm trong người ả. Kỳ thực, đi theo người Ngụy Doãn sao thỏa mãn được cảm giác huấn luyện một ả nô lệ.

Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Lý Uyển Như, như thể đang xem xét một món hàng vừa mới nhập kho, lại quay qua A Linh đon đả tươi cười.

“Được rồi. Huấn luyện kết thúc. Không ngờ năng lực của ngươi tốt đến vậy, ta sẽ bảo Lạc Nhạn cất nhắc ngươi.”

“Từ giờ, Uyển nô sẽ đi theo ta.”

Và như thế, cô bị kéo đi như một con búp bê hỏng – vô hồn, vô định.

Trận huấn luyện đã xong. Tự tôn đã chết.

Chỉ còn lại một cái vỏ biết cúi đầu. Biết nhận mệnh lệnh, biết thực thi mệnh lệnh nhưng không biết phản kháng. Một búp bê chỉ có thể làm duy nhất một điều: Phục tùng chủ nhân tuyệt đối.

Ngụy Doãn hài lòng vô cùng, hắn vốn nghĩ phải mất vài tháng mới có thể thuần phục được con mèo nhỏ hung dữ này, nhưng có vẻ khế ước linh hồn khiến cho Lý Uyển Như nhận phải tổn thương về mặt tâm trí và linh hồn quá lớn, trực tiếp vỡ vụn chỉ sau chưa đầy ba tuần huấn luyện.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Thông tin truyện
Tên truyện Hoan Du Thánh Nữ
Tác giả Dzynxc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp
Tình trạng Update Phần 55
Ngày cập nhật 18/05/2025 13:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Dzynxc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân