Chiếc Mercedes S600 đen bóng lướt đi thật nhanh trên đường Trần Hưng Đạo hướng về trung tâm thành phố.
– Sao có thích không?
Minh đang nhìn ra khung cửa sổ, nghe ông Long bên cạnh hỏi, nó quay sang có chút ngơ ngác không hiểu. Ông Long thấy nó không hiểu, ông đưa tay chỉ trái, chỉ phải, ngụ ý là đang nói về chiếc xe.
– Vâng, xe rất đẹp ạ. – Minh gật đầu, cười nhẹ.
Minh cũng không muốn nói với ông nó từng mỗi ngày đi học bằng một chiếc Bentley ah. Nói như vậy chẳng khác nào nhạo báng nhạc phụ tương lai rồi.
– Sao không lấy một chiếc mà dùng… Cưỡi xe máy vừa nắng vừa mưa… – Ông Long nói.
– Dạ, một lúc nào đó dư dả con sẽ mua…
Nghe Minh trả lời, ông Long vẻ mặt có chút không vui. Ông thích Mercedes, trong garage của ông có hơn 10 chiếc toàn bộ đều là Mercedes. Câu nói của ông là cho phép Minh sang nhà tùy tiện chọn một chiếc để sử dụng. Nhưng nó lại cố ý như không hiểu, lại nói rằng lúc nào đó mình sẽ mua.
Thằng nhỏ này thật là ngoan cố. Ngay cả căn hộ Penthouse ông mua cho nó, nó cũng không nhận. Bổng lộc của anh em nội đường trung bình hàng tháng cũng không ít, Minh lại trích hơn phân nửa gửi cho vợ ông, xem như tiền thuê nhà. Vợ ông Ý Lan lại rất vui vẻ nhận lấy.
Ngay cả chiếc xe Triumph nó nhờ Đằng chột đứng ra mua trả góp, mỗi tháng nó đều gửi tiền góp lại. Vài tuần trước, Minh được Hồng Bang bang thưởng vì hai lần có đóng góp quan trọng hoàn thiện hệ thống đổ trường của Lân tướng… Đến lúc đó Minh mới có đủ tiền để trả dứt tiền nợ của chiếc xe. Người bên ngoài nhìn nó là một bước lên mây, nhưng ông Long biết từng bước đi của Minh đều gian nan không thua bất kỳ người nào khác.
Điều này làm ông Long vui, lại có chút lo lắng mơ hồ. Ông cứ có cảm giác Minh không thật sự xem Hồng Bang là gia đình. Nó sòng phẳng như một kẻ qua đường sợ mình không thể quay lại để hồi báo.
Đêm qua ông Long nhận được một cuộc điện thoại của một người khách hàng cũ đã biệt tăm hơn nửa năm. Thù lao cho đơn đặt hàng lần này rất lớn, vô cùng lớn. Ông lại có ý muốn Minh đi theo mình học hỏi, nên sáng nay liền triệu hồi nó từ Lân đường trở về.
Minh cũng không biết ông Long đang nghĩ gì. Ngồi trong xe mà đầu óc nó đang bay bay trên bầu trời, như cố đuổi theo chiếc máy bay mang theo bóng hình thân thương của nó đi xa.
“Em sẽ trở về. Mãi yêu anh.”
Sáng nay Minh nhận được dòng tin nhắn từ số Nhật Vi. Nó gọi lại thì nàng đã tắt máy. Minh liền gọi cho Bội Linh thì hay tin sáng sớm nay Nhật Vi đã cùng Mẹ lên máy bay sang Anh. Thì ra lần du học này của nàng không hoãn lại như Minh nghĩ, chỉ là dời chuyến bay vài ngày. Dù biết Nhật Vi đi học xa bên cạnh không còn Hoàng Minh kẻ đáng ghét kia, nhưng lòng Minh vẫn nao nao buồn bã.
“Anh sẽ chờ em…”
Chiếc Mercedes S600 dừng lại trước một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. Không đợi người phục vụ tiến đến, một người đàn ông chạc hơn ba mươi ngồi ghế phụ đã xuống mở cửa cho ông Long và Minh. Minh nhận ra anh ta là một trong những Huyết thủ thường xuất hiện bên cạnh ông Long, với biệt danh Huyết phục đao.
Minh cũng không biết tên thật của anh ta là gì, như toàn bộ anh em trong Huyết thủ đường đều dùng biệt danh để xưng hô. Huyết phục đao vốn là một tay súng thiện xạ, từng đại diện quốc gia thi đạt huy chương bạc Olympic. Một lần phát hiện vợ ngoại tình với một người bạn, hắn dùng súng thể thao bắn chết cả hai người. Khẩu súng chuyên dụng để thi đấu vốn không có tính sát thương mạnh rất khó dùng để giết người, nhưng đó cũng tùy thuộc là nằm trong tay ai. Huyết Phục đao dùng hai phát đạn như nhau cùng một vị trí, bắn nổ con ngươi đạn xuyên thấu não. Từ ngày được Hồng Bang thu nhận, lúc còn chưa gia nhập Huyết thủ, Huyết Phục đao rất ngông nghênh không phục bất cứ ai. Rồi một ngày, hắn chạm trán đầu đàn của Huyết Thủ. Đao Thần dùng hai thanh đao, múa quanh như cuồng phong bạo vũ, bất chấp hắn dùng súng bắn vẫn gạt đỡ ung dung. Từ ngày đó, hắn gia nhập Huyết thủ, lấy biệt danh là Huyết phục đao.
Nơi gặp gỡ khách hàng của ông Long không diễn ra tại lobby khách sạn như những doanh nhân khác. Ông Long, Minh và Huyết Phục Đao đón thang máy lên tầng cao nhất của nơi này. Cả hành lang rộng trải thảm êm ái, lại chỉ có hai cánh cửa hai đầu… Minh thoáng nghĩ đến loại phòng President Suite cực kỳ đắt tiền mà trước đây nó chỉ thấy trong phim ảnh. Ông Long gõ cửa. Chỉ một chốc, cánh cửa hé mở tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
– Cậu chờ ngoài này. – Ông Long quay sang nói với Huyết Phục Đao.
– Vâng, chú Long.
Ông Long bước vào phòng, Minh đi theo phía sau. Gian phòng rộng thênh thang làm Minh ngạc nhiên, nhưng không ngạc nhiên sững sờ bằng lúc ánh mắt nó thấy người đang ngồi trên sofa đang nhìn về phía ông Long và nó. Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt lỡ đãng kiêu sa đến cực điểm, thoạt nhìn qua cô ta chỉ chạc hơn ba mươi. Một người phụ nữ cuộc đời này Minh sẽ không bao giờ có thể quên… Cô ta là Khánh Phương.
– Xin mời ngồi…
Khánh Phương đon đả đứng lên mời. Cô ta biệt tăm gần nửa năm lại không có vẻ gì khác trước. Vẫn xinh đẹp quyến rũ đến cùng cực. Mặc trên người một bộ váy đen bóng mềm mại như nước ôm sát thân hình bốc lửa hừng hực của mình. Làm ông Long cũng không nhịn được đảo mắt lên xuống mấy lần.
“Thật là yêu nghiệt ah”. Minh than thầm. Nó đứng chắp tay phía sau ông Long, cũng không nghĩ mình nên ngồi xuống. Nhưng ông lại chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho Minh. Nó cũng không từ chối, bước qua ngồi xuống.
– Thật mạo muội mời ông đến đây. Mong ông không trách tôi…
Khánh Phương nói với ông Long, nhưng ánh mắt lén đảo qua nhìn Minh mấy lần, như muốn tìm hiểu thân phận của cậu thanh niên đẹp trai này. Cô dường như thấy Minh có nét quen thuộc nào đó, nhưng chưa nhận ra.
– Không sao. – Ông Long nói, rồi chỉ tay qua Minh giới thiệu. – Đây là Thuận Minh, con rể tương lai của tôi.
– Ah… Sau cùng Hạ Vi cũng bị cưa đổ rồi sao? Rất hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Khánh Phương, có lẽ lớn hơn cậu vài tuổi. Cậu gọi tôi là chị Phương cũng được… – Khánh Phương mỉm cười đưa bàn tay thon dài trắng muốt về phía Minh.
– Vâng, chào chị Phương.
Minh nắm nhẹ bàn tay cô ta. Những ngón tay Khánh Phương thật mềm mại như nhung lụa làm tinh thần Minh chấn động. Dù biểu hiện của Minh rất nhỏ nhưng làm sao thoát được cặp mắt lão làng yêu nghiệt của Khánh Phương, cô ta nhẹ nhàng rụt tay về, mỉm cười thật khẽ.
– Ah hem… Bà chủ Phương có việc gì nhờ đến Hồng Bang đây? – Ông Long đằng hắng nói. – Mức thù lao hậu hĩnh như vậy. Tôi nghĩ việc này chắc chắn không đơn giản.
Nói đến chuyện chính, Khánh Phương vẻ mặt liền nghiêm túc. Cô ta mở chiếc vali da bên cạnh lấy ra một tập hồ sơ dầy đặt lên bàn. Ánh mắt nghiêm túc nhìn ông Long nói:
– Đây là hồ sơ giấy tờ sở hữu bao gồm cả hợp đồng chuyển nhượng đã ký sẵn của hai căn biệt thự, một chiếc du thuyền… Tổng giá trị ước tính khoảng 150 tỷ.
Ông Long cũng không nhìn tập hồ sơ dầy cộp trước mặt, chỉ vuốt vuốt cằm nhìn Khánh Phương như chờ cô nói tiếp.
– Tôi chỉ muốn đổi lấy mạng của Hoành Sơn, con tôi.
Minh lúc này cũng không thể biểu hiện điềm nhiên như bình thường được. Nó thật ra không biết tình huống hiện giờ của Hoành Sơn. Minh chỉ biết sơ lược về cái giá 25 triệu đô la treo trên đầu Hoành Sơn do một tổ chức bí mật công bố. Và dĩ nhiên dù không bằng chứng rõ ràng, nhưng ai cũng biết đó là số tiền của ông Khánh. Hồng Bang đã họp lại và quyết định không tham gia vào vụ ám sát Hoành Sơn. Ý kiến chung của mọi người là miếng bánh này đã có quá nhiều kẻ tranh giành và Hồng Bang một ngày còn đóng quân tại đất nước này, tốt nhất không nên đắc tội với những kẻ nắm quyền. Vậy mà giờ đây Hồng Bang lại nhận một miếng bánh ngọt khác, cũng thơm ngon không kém… Lại dành riêng cho họ, không kẻ tranh giành.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensexhay.org/hoan-menh/
Tâm lý của Minh khá thoải mái, dù sao đây là một vụ cứu người, không phải giết người. Chưa nói Minh cũng có chút áy náy với Hoành Sơn. Nó đáng bị trừng phạt, nhưng tội nó không đến nổi phải bị đuổi giết khắp nơi như vậy. Nhưng lời nói tiếp theo của ông Long làm cho Minh hiểu ra mình còn quá non nớt, suy nghĩ quá đơn giản.
– Thù lao rất hậu hĩnh… Nhưng cô cho rằng với tài lực của lão Khánh sẽ dễ dàng để cậu Hoành Sơn thoát khỏi kiếp nạn này sao? – Ông Long nói.
– Dĩ nhiên là không dễ dàng. Nếu không tôi cũng chẳng dốc hết vốn liếng ra để mua lại mạng của nó. – Khánh Phương nói.
Ông Long trầm ngâm, những ngón tay gõ gõ lên thành ghế, nói:
– Một nhà tù, một sàn đấu… Tiền tài và quyền lực… Chuyện chưa bao giờ có tiền lệ ah… ha ha… Thật ra cá nhân tôi thấy rất thú vị. Nhưng đó là cá nhân tôi thôi… Còn với cương vị người dẫn đầu, tôi còn phải cân nhắc xem Hồng Bang có nên nhúng tay vào vũng nước đục này hay không…
Khánh Phương nhíu mày. Hai bàn tay siết chặt vào nhau đã lạnh toát lo lắng. Nếu lần này ông Long từ chối, cô xem như vô vọng cứu mạng Hoành Sơn. Khánh Phương vốn đã tuyệt vọng với đứa con này. Sáu tháng trước cô đem Madif cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn về Bạc Liêu sống những ngày tháng yên bình. Lão ta dù lúc tỉnh táo, lúc ngớ ngẩn nhưng dù sao khả năng đàn ông vẫn mãnh liệt tuyệt vời như ngày nào. Khánh Phương từng nghĩ cuộc đời mình sẽ tiếp tục như vậy đến hết đời. Vậy mà đêm qua cô nhận được điện thoại của ông Định, cô còn không biết bằng cách ông ta tìm được số điện thoại mới của cô. Không có quân đội hậu thuẫn, ông ta đã không còn đường cứu mạng Hoành Sơn. Khánh Phương dù rất hận ông Định, dùng mưu kế bẩn thỉu để cướp đi Hoành Sơn. Nhưng dù sao nó vẫn là đứng con cô nuôi lớn, Khánh Phương không thể làm ngơ trước cái chết định sẵn của nó. Và khối tài sản này là của ông Định đưa cho Khánh Phương kèm theo một điều kiện mà cô không thể từ chối.
Khánh Phương đứng lên, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như một hồ ly, đi lại quầy bar. Cô rót ba ly rượu whisky từ cái bình pha lê đặt sẵn trên quầy, mang lại bàn.
– Mời ông, mời cậu Minh… uống một chút sẽ dễ bàn bạc hơn, có phải không? – Khánh Phương cười tủm tỉm, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ và hàm răng trắng đều như ngọc.
Ông Long cũng không từ chối, ông đón lấy ly rượu, đưa lên miệng uống. Minh cũng thản nhiên cầm lên, uống một ngụm nhỏ.
– Để ông hiểu rõ cái giá Hồng Bang phải trả. Tôi sẽ giải thích rõ ràng như thế này… Như quy tắc của Tứ lão, ông Định và ông Khánh đã định ra một ngày, tạm gọi là ngày quyết chiến. Đó là ngày 12/5, ba ngày nữa.
– Chuyện này do đã có chỉ đạo từ bên trên, nên Giám đốc Nhà giam lớn rất hợp tác… Dù sao ông ta đã sắp về hưu, nhận được số tiền lớn cả hai bên thì tuổi già sẽ không lo lắng gì nữa.
– Lực lượng hai bên được tự do điều động, từ nội bộ phạm nhân hoặc bên ngoài vào. Nhưng bên ngoài chỉ giới hạn số lượng không quá 20 người mỗi bên. Vũ khí được sử dụng, nhưng không bao gồm súng, vũ khí gây nổ.
– Thời gian quyết chiến quy định là một tiếng đồng hồ. Nhà Giam lớn sẽ tắt tất cả camera, đóng cửa hành lang. Bên tấn công sẽ ngừng khi… khi Hoành Sơn chết… hoặc hết thời gian quy định. – Khánh Phương có chút run giọng khi nói đến cái chết của Hoành Sơn.
– Nếu sau một giờ Hoành Sơn còn sống, ông Khánh sẽ không tiếp tục truy cứu cũng như âm thầm ra tay nữa. Nếu ông ta dám vi phạm ước định này, Tứ lão sẽ ra tay xử lý.
– Sau đó thì sao? Mang nó ra khỏi Nhà giam lớn sao? – Minh buột miệng hỏi.
– Không. Hoành Sơn phải chịu án tù ba năm. Dù sao nó cũng hại chết một mạng người, như vậy Tứ lão cũng nhẹ tay rồi. – Khánh Phương có chút khổ sở nói.
– Nó hại chết ai? – Minh giật thót mình hỏi.
Khánh Phương hơi ngạc nhiên vì thái độ sửng sốt của Minh, nói:
– Là người cận vệ của Hoàng Minh, tên Hoạt. Cậu ta bị bắn xuyên xuyên gan, máu tràn dịch phổi rất nặng… Hôn mê sâu. Tưởng đã qua được nguy kịch, không ngờ hơn giữa đêm hai ngày trước lại qua đời.
Minh siết chặt hai nắm tay. Lòng nó vô cùng ngổn ngang, áy náy dâng trào. Nó không ngờ âm mưu nho nhỏ của mình lại dẫn đến hậu quả lớn như vậy. Đến cả Hoạt, một người nó từng xem là bạn, cũng mất mạng.
– Không cần ngạc nhiên… Bốn ngày trước cậu ta đã đến sân bay, cũng có chứng kiến mọi việc… – Ông Long thấy Khánh Phương ngạc nhiên nhìn biểu hiện của Minh, đành lên tiếng giải thích.
Chuyện Minh đã cứu Nhật Vi ở sân bay không nên giấu diếm cũng không cần thiết giấu diếm cao tầng của Hồng Bang. Dù sao một thành viên nội đường lại bị cảnh sát lấy lời khai, để tránh hiềm nghi không đáng, phải được báo cáo rõ ràng. Cũng chẳng ai nghi ngờ điều gì… Vì họ đều nghĩ Minh từng ra tay giết Hoàng Minh vì ghen tuông, giờ đứng ra bảo vệ cô gái mình yêu cũng rất hợp tình hợp lý. Chỉ có ông Long là có chút khó chịu vì thằng con rể nợ tình đầy rẫy này thôi. Bởi vậy trong lời ông nói cũng chẳng đề cập gì đến việc Minh đã ra tay cứu ai.
Khánh Phương hai tay siết chặt có chút lạnh lẽo. Cô đã xem lại video an ninh của sân bay và nhận ra người thanh niên trước mặt này là người đã lái mô tô cứu được tính mạng Nhật Vi. Nhưng hơn cả lời ông Long nói, cô vừa giải thích được tại sao mình thấy cậu ta nhìn có nét quen thuộc như vậy… “Người hoán đổi linh hồn, rất vui được gặp lại cậu”. Khánh Phương nhìn Minh hai mắt lóe lên tia dị sắc.
– Chỉ một tiếng đồng hồ bảo vệ Hoành Sơn còn sống… xem như nhiệm vụ của Hồng Bang xem như hoàn thành có được thù lao 150 tỷ. Quả thật là miếng bánh ngon… – Ông Long trầm ngâm nói, lại thoáng lắc đầu. – Tôi e rằng 150 tỷ này cũng xem như mua mạng của 20 người Hồng Bang.
– Không phải như vậy… chúng tôi còn có người bên trong, đã liên hệ thuê phạm nhân… ít nhất là… – Khánh Phương nói.
Cô chưa nói xong, ông Long đã giơ tay ngăn cô lại, ông nói:
– Nếu tôi đoán không nhầm người bên trong của của là Hằng Kiểm đi.
– Phải… Anh ta vẫn rất trung thành với tôi…
Khánh Phương cũng không nói mình đã thuyết phục Hằng Kiểm khổ sở như thế nào. Hằng Kiểm vẫn yêu cô, nhưng lại hận ông Định vì đã vứt bỏ anh ta một cách vô tình.
– Anh ta trung thành với cô… nhưng những kẻ tù phạm khác thì sao? Cô có chắc là trong nhóm những người đó không có kẻ bị người của lão Khánh mua chuộc?
Khánh Phương tắt lời, ương mặt trắng bệt không còn giọt máu. Cô ta hiểu ông Long nói đúng. Nếu trong lúc mọi người đều lo chống trả, bất ngờ có một kẻ trong nhóm quay dao đâm vào người Hoành Sơn thì sao? Khánh Phương chỉ nghĩ đến đó, cả người liền rụng rời.
– Vì thế tôi nói, ngoài 20 người Hồng Bang, người có thể sử dụng có lẽ chỉ có Hằng Kiểm. Những kẻ khác tôi không tin… Đây là cuộc chiến lợi thế nghiêng về kẻ có tiền. Dù Hồng Bang có tham gia thì khả năng thất bại cũng rất cao…
– Không được thất bại… tôi van ông… ông muốn tôi làm gì cũng được… nhưng ngàn vạn lần không được thất bại… – Khánh Phương khẩn trương tột độ, nhào đến nắm chặt lấy tay ông Long.
– Cô là người phụ nữ của ông Định… Ai dám chạm vào cô chứ… Nhắc đến lão già đó… tôi còn một món nợ chưa tính với lão đâu…
Ông Long hai mắt khép hờ lạnh lùng. Ông có thể bỏ qua cho Hoành Sơn dám âm mưu hãm hại con gái ông, vì người lớn không chấp một thằng trẻ nít. Nhưng lão già Định kia vô cùng đáng ghét… Dù tiền của lão chia ra nhiều tính danh khác nhau để đưa vào cái máy rửa tiền của Hồng Bang, nhưng lão nghĩ như vậy thì ông Long không biết sao? Ông nắm rõ tất cả. Vậy mà lão còn làm ra vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống bầy kiến hôi… Hừ…
– Nếu ông đã xem tôi là người phụ nữ của ông ta… Vậy được… Hôm nay tôi cho ông cơ hội… cắm sừng lên đầu ông ta… rồi bỏ qua hết hiềm khích trước… được không?
Khánh Phương vừa nói, vừa đứng lên trước mặt ông Long, chiếc váy đen dài bất ngờ nhẹ nhàng rũ xuống uốn lượn theo đường cong cơ thể cô ta rơi xuống sàn. Cả người Minh và ông Long đều chấn động mặt đỏ bừng một cách bất thường. Hai cặp mắt gần như không rời ra khỏi cơ thể trần truồng tuyệt đẹp như thần vệ nữ của Khánh Phương. Không ngờ bên dưới lớp váy kia cô ta không mặc bất cứ thứ gì khác, không một mảnh nội y.
Ánh mắt Minh nóng rang, tim đập dồn dập nhìn lướt qua cơ thể lõa lồ của Khánh Phương. Hai bầu vú căng tròn vĩ đại vểnh cao kiêu hãnh, hai đầu núm vú nâu hồng xinh xắn như hai đồng xu. Vùng bụng phẳng lì không chút tì vết. Một bờ mu rậm rịt cỏ xanh lại được tỉa tót kỹ càng làm cổ họng Minh khô cháy. Nó nhận ra sự bất thường trong cơ thể mình nhưng đầu óc nó lại trống rỗng ngơ ngác như một đứa trẻ mới lớn thấy được thân thể phụ nữ.
– Cô đã cho… chúng tôi… uống gì? – Ông Long hai tay nắm chặt thành ghế, thở nặng nề, trầm giọng hỏi.
Minh lúc này mới để ý, ly rượu của Khánh Phương còn nguyên, cô ta không uống. Nó cũng cố hít thở sâu, lấy bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn không rời được khỏi cơ thể tuyệt đẹp ngay trước mắt.
– Không có gì… tôi chỉ sợ ông không đủ can đảm, nên dùng một chút hạ sách để giúp cho lá gan ông lớn hơn thôi… – Khánh Phương cả cơ thể trần truồng ngồi gọn trên đùi ông Long, gối đầu lên vai ông nỉ non.
Ông Long hai tay bấu chặt vào thành ghế, hai mắt nhìn xuống hai bầu vú căng tròn dán chặt trên ngực mình, cổ họng đánh ực một cái khô khốc.
– Lão Định đã già rồi… Không mạnh mẽ như ông… Em rất… rất… thiếu thốn đó…
– Ahhhh… Con mẹ nó…
Ông Long không nhịn được nữa. Ly rượu kia Minh chỉ uống một ngụm, còn ông ta là uống cạn nha. Ông mặt đỏ bừng, nâng cơ thể trần truồng của Khánh Phương trên hai cánh tay đi thẳng vào phòng ngủ. Cánh cửa đóng sập lại. Minh chỉ biết nuối tiếc nhìn theo, nuốt nước miếng mấy lần mà cổ họng khô khốc không trôi xuống giọt nào. Thật là hồ ly tinh ah.
“Thằng Minh… vô đây…” – Lúc này, không ngờ cửa lại mở ra, giọng ông Long vô cũng mất kiên nhẫn, kêu lớn.
– Ah… – Minh đứng bật dậy như lò xo, bước lại trước cửa phòng.
Trước mặt nó, Khánh Phương trần truồng quỳ gối trước người ông Long. Quần ông lại tụt xuống đầy gối, cái dương vật to lớn xù xì của ông được Khánh Phương le lưỡi liếm quanh quanh say mê. Ánh mắt cô ta mê man say tình nhìn qua Minh, làm mặt nó đỏ lên gay gắt.
– Cởi quần ra… Mày đợi cái gì hả? – Ông Long gầm gừ tức giận.
Mẹ nó… Thằng con rể không biết điều. Nó còn lớ ngớ đứng đó nhìn. Ông đã lâm vào cảnh khó xem này, không còn đường lui, đành phải lôi nó xuống nước cùng. Không phải ông sợ nó bép xép chuyện gì. Nhưng mối quan hệ giữa ông và Minh, vừa là Bang chủ và thuộc hạ, lại vừa là cha vợ và con rể, sau này còn gặp nhau mỗi ngày, nếu là đồng phạm sẽ dễ nhìn mặt nhau hơn nhiều…
– Chú… hay là… con chờ bên ngoài… như vậy có tính là phạm quy không ah? – Minh ấp úng khổ sở.
– Mẹ nó… người ta ép tới dái rồi… Phạm quy cái rắm… tao nói cởi quần… nhanh.
Minh nhăn nhó, mở khóa quần, không cam lòng tụt xuống. Không ngờ cha vợ tương lai văng tục chửi mắng nó vì không chịu chơi đàn bà khác. Ông trời còn thiên lý không ah.
– Hi hi… ra là con rể cũng lợi hại không kém cha vợ nha…
– Hừ…
Khánh Phương gương mặt đỏ ửng xinh đẹp, lời lẽ lại phóng túng làm người ta vừa ghét vừa yêu, chỉ muốn đè ra mà giày vò. Cô ta đưa bàn tay ngà ngọc đeo một chiếc nhẫn kim cương choá mắt đón lấy dương vật Minh, đưa sát lên miệng để chiếc lưỡi nhỏ đánh đánh lên phần đầu nấm. Minh thoáng rùng mình, dương vật nở to thêm một vòng dài cứng như một cái dùi cui đen nhẻm căng bóng. Mẹ nó thật là dâm nữ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoán mệnh |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:39 (GMT+7) |