Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoán mệnh » Phần 94

Hoán mệnh - Tác giả 69deluxe


Truyện đã hoàn thành

Phần 94

Một tuần sau, ngày 26/9, lúc 14h15…

Trên ban công căn hộ Penthouse, Minh vừa đi chậm chậm vừa nghe điện thoại.

– “Sau ba ngày rà soát đúng là chúng ta đã tìm được manh mối…” – Giọng nói của chú Hiển ra vẻ hứng khởi. – “Người đến ngân hàng giao dịch là một lão già… Lão ta dùng quyền uỷ thác mang tên Minh Như để thực hiện giao dịch mua một chiếc xe tải năm tấn… Xem lại video của ngân hàng, so sánh với tư liệu hình ảnh mà chúng ta có… hơn 80% lão đúng là Tư Phê.”

Một tuần trôi qua. Chuyện cái thẻ nhớ bị huỷ cũng làm Minh nhẹ nhõm đi nhiều. Anh không phải giải thích với chú Hiển về trò đùa suýt gây đại họa của mình. Minh lại lấy cớ Hồng Bang hiện nay vừa áp dụng một hệ thống lưu lại lịch sử sao chép, nên tạm thời anh không thể vọng động. Đây cũng là sự thật.

Bên cạnh đó Minh cũng không hoàn toàn ngồi yên không làm gì. Mỗi ngày anh đều lên phòng máy, dùng điện thoại của mình chụp lại từng trang dữ liệu và lưu vào một folder ẩn có mật mã. Mỗi đêm về nhà Minh lại lấy ra xem và chọn lọc… Minh muốn tìm điều mà ông Trịnh không tiếc tính mạng, sự nghiệp của mình để che giấu. Anh bắt đầu phát hiện một số tài khoản thuộc vợ hoặc con của lãnh đạo cấp cao không những của cảnh sát, mà còn cả phía chính phủ. Nhưng chỉ là vài người ở vị trí dẫn đầu có thông tin vợ con họ trên internet, Minh mới có thể xác định mối quan hệ. Đó chỉ là đánh giá chủ quan sơ bộ… Minh tin nếu mình giao toàn bộ cho chú Hiển, với kho dữ liệu của cảnh sát, ông sẽ hốt một mẻ lưới không thoát kẻ nào.

Và tình cờ Minh phát hiện một tài khoản có khối lượng giao dịch rất lớn và đã kéo dài từ hơn năm năm trước. Tài khoản đó mang tên Võ Thị Minh Như mở tại Ngân hàng SSB…

Lần này bay về Anh quốc, Nhật Vi đã gọi điện về báo cho Minh hai tin tức cực kỳ quan trọng. Hơn hai năm trước Hải Đường vốn học ở trường khác vì mục đích đeo đuổi Nhật Vi đã chuyển trường đến. Cô ta lại được xếp vào ở chung phòng ký túc xá với một cô gái tên Sila. Hai người dường như có mối quan hệ trên tình bạn… Hai người cùng Hoàng Minh trong thời gian hắn ở đây một năm đã tạo thành một bộ ba ăn ý luôn xuất hiện cùng nhau. Sila bất ngờ biệt tăm gần hai tuần trước, để lại trong phòng rất nhiều đồ đạc… Trong đó có một cái passport quá hạn sử dụng có hình của Hải Đường lại mang tên Võ Thị Minh Như.

Minh đã gửi số tài khoản này cho chú Hiển và đề xuất ông cho người lục soát lịch sử giao dịch gần đây nhất của nó… Từ đó dùng camera giám sát của ngân hàng để xác định tung tích Hải Đường bang. Minh đã đoán đúng.

– “Ba ngày qua, chúng ta đã rà soát các hệ thống camera đường phố lùng theo tung tích của lão. Lão rất tự tin, vì đã ẩn giấu thân phận hơn một năm nay…” – Giọng chú Hiển vui vẻ nói.

– “Không ai ngờ rằng một trùm ma tuý tài sản trên nghìn tỷ lại trở thành một thầy giáo già về hưu, không con không gia đình… Nhận việc trông nom một cái kho hàng cũ ở Q. 8… Ta nghi ngờ cái kho này đang cất giấu số TNT còn lại của Hải Đường bang…”

– Chú… bao giờ chú định hành động? – Minh hỏi.

– “À… ta chưa nói với cháu nhỉ?” – Chú Hiển nói giọng vừa đùa vừa thật. – “Ta đang trên xe đến nơi đó đây…”

– Hả?! Chú nên cẩn thận… Bọn chúng… – Minh lo lắng nói.

– “Ta biết… Cùng một cái hố không thể té hai lần được… Lần này không có đám quân đội can dự vào phá rối… Tổ đặc nhiệm được hỗ trợ bởi tổ điều tra đặc biệt thành phố. Người nhà cả… sẽ phối hợp tốt hơn…”

Minh hơi nhíu mày. Không hiểu sao lòng anh cảm thấy có chút bất an… Anh cũng không biết nó xuất phát từ đâu. Minh hít sâu một hơi, gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nói:

– Hải Đường có một cô bạn gái người Thái, tên là Sila… Cháu nghi ngờ việc Hải Đường bang hợp tác với Singhavong có liên quan với cô ta… Hai tuần trước Sila có khả năng đã nhập cảnh nước ta qua một chuyến bay từ Anh quốc…

– “Cháu có hình ảnh của cô gái đó không? Cái tên này có lẽ không giúp ít được gì!” – Chú Hiển giọng nghiêm trọng nói.

– Để cháu hỏi Nhật Vi. Có thể trong nhật ký trường có lưu lại…

– “Vậy được rồi. Có gì báo cho ta…”

Minh tắt điện thoại, tay theo thói quen xóa đi lịch sử cuộc gọi, rồi đút điện thoại vào túi quần. Anh thoáng phân vân về lão già chưa bao giờ gặp mặt kia. Minh cũng không kể với chú Hiển về việc mình đã đột nhập một cứ điểm của Hải Đường bang hơn hai tuần trước. Kể đến chuyện đó sẽ khó loại bỏ thông tin về tung tích cũng như tình trạng Hoàng Minh đang hôn mê được ông Khánh che giấu.

“Tin tin…”

Trong nhà vang lên tiếng chuông hệ thống intercom của tòa nhà. Minh vội từ ban công bước vào. Nhìn màn hình nhỏ gắn trên tường, anh nhếch mép cười, bấm nút:

– Cái gì đây…

– “Đại ca… Mở cửa gấp…”

Ba phút sau, Tài lên tới căn hộ Penthouse của Minh. Vừa vào cửa, nó khệ nệ đặt xuống một thùng đồ điện tử còn có đồ nghề nặng trĩu.

– Mày đang làm gì?! – Minh ngơ ngác hỏi.

– Hôm nay Đao thần tập luyện cho Huyết Thủ… Tổng bộ chật cứng em không có chỗ làm việc… Haizz… – Tài thở hổn hển lau trán rịt ướt mồ hôi. – Em biết hai chị dâu đang ở nhà Bang chủ ah… Hì hì…

Hôm qua Hạ Vi và Ngọc Nga sang nhà chú Long thăm bà Ý Lan, rồi ở lại bên đó một hôm. Không để Minh kịp nói gì, Tài lại móc trong ba lô ra một bộ quần áo đen, dúi vào tay anh:

– Đại ca mặc thử cái này lên… Có thứ hay lắm…

– Để làm gì?! – Minh nhìn cái logo Huyết vệ trên ngực áo, nhăn mặt hỏi.

– Nhanh đi… Hay lắm mà… – Tài khăng khăng đẩy Minh vào phòng.

Hai phút sau…

Tài hứng thú bừng bừng cầm trên tay một thiết bị chuyên dụng nhìn qua như một cái điện thoại loại to. Nó quét lên cái logo tên Huyết vệ trên ngực trái của bộ áo liền quần Minh đang mặc.

“Bíp…” – Một âm thanh điện tử nhỏ kêu lên.

– Đây… Đại ca xem…

Tài đưa màn hình cho Minh xem. Trên màn hình là một khung thông tin có hình ảnh khuôn mặt của Minh, tên họ, chức vụ, bên dưới còn một chấm đỏ nhấp nháy trên ô trống chiếm nửa diện tích màn hình.

– Đây là bản đồ vị trí của Đại ca, nhưng em chưa load cái sơ đồ của Khách sạn Grand Palace vào nên còn trống như vậy! – Tài giải thích.

– Tức là thiết bị này vừa có thể xác minh thân phận, vừa có thể giám sát vị trí của người Hồng Bang?! – Minh hỏi.

– Phải. Nhưng không chỉ như vậy…

Tài đưa tay kéo vạt áo bên ngực trái của Minh, lật ra ngoài cho anh xem. Mặt trong của cái Logo có một miếng lót nhựa, Tài cậy ra thì bên trong là một con chip nhỏ như đồng xu, có dùng một viên pin đồng hồ nhỏ… Nó còn nối với một sợi dây điện thật mảnh lòng thòng một miếng dán hình tròn…

– Thứ này là miếng cảm biến để dán lên vị trí trái tim. Nếu tim của Đại ca ngừng đập, cái chấm trên màn hình sẽ vẫn sáng nhưng biến thành màu đỏ… như bây giờ Đại ca không dán nó lên ngực vậy. Còn trạng thái bình thường nó là màu xanh.

– Loại này không truyền âm thanh đi được à?

– Không. Đại ca tham lam quá… Một thiết bị nhỏ như vậy mà có tận 3 công dụng, xác nhận thân phận, định vị và còn theo dõi được người của ta có bị kẻ địch âm thầm ám toán hay không. Mà chính vì nó chỉ đơn giản như vậy nên khoảng cách truyền tín hiệu rất xa…

Thấy Minh cầm cái máy xem đi xem lại, gật gù, Tài đắc ý nhe răng cười:

– Có phải rất lợi hại không? Em phải nhờ người lái xe lên tận chợ trời biên giới Trung Quốc mua rồi chuyển máy bay về đấy.

– Ừ… Tốt lắm. Mà tổng cộng mua được bao nhiêu cái chip gắn áo và bao nhiêu cái máy như cái này? – Minh hỏi.

– Chip thì bao la. Em đã mua đồ về chế theo mẫu đã làm hơn hai trăm cái… Còn máy thì tìm được có bốn cái thôi…

– Vậy đủ rồi… Tốt lắm. Tranh thủ thời gian cho kịp đấy.

– Vâng, Đại ca yên tâm. Chừng ba tiếng nữa là xong. Sáng sớm mai phát cho mọi người cài vào áo… hắc hắc…

Cả tuần qua Minh bận rộn tối mặt tối mũi. Đại tá Bùi Minh Hiển – Đội trưởng Đội Đặc nhiệm thành phố đã chính thức mở lời với ông Long, nhờ Hồng Bang hỗ trợ công tác an ninh của Diễn đàn Thương mại Quốc tế với mức thù lao không thấp. Chú Long ban đầu rất ngạc nhiên, cũng chưa nhận lời ngay.

Ông triệu tập một cuộc họp có mặt Minh, tứ tướng và Đao Thần. Mọi người đều nhìn nhận ý kiến của ông và Minh là đúng. Huyết vệ hoạt động vài tháng đã có phản hồi tích cực từ quần chúng. Các địa điểm kinh doanh của Hồng Bang được mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt vui vẻ thân thiện hơn.

Nhất là nhìn vào tấm gương của Hải Đường bang, Hồng Bang không thể duy trì mãi trạng thái như hiện nay được. Một ngày Hồng Bang cũng sẽ đi vào vết xe đổ của họ. Dù sao mục đích cuối cùng của Hồng Bang đơn giản chỉ là duy trì bang hội và kiếm tiền. Kiếm tiền trong tối hay ngoài sáng có thể thay đổi linh hoạt theo thời thế.

Và kết luận cuối cùng… Ông Long đã nhận lời mời của Đại tá Hiển, chi phí cũng từ chối không thu một đồng. Hồng Bang chính thức trở thành đơn vị quản lý công tác an ninh của Diễn đàn Thương mại Quốc tế diễn ra 03 ngày từ 27/9 đến hết 29/9 tại Khách sạn Grand Palace. Bang chủ Hồng Bang cũng giao cho Thuận Minh làm Tổng chỉ huy lần nhiệm vụ này, toàn quyền điều động nhân lực, tài lực toàn bang.

Nhìn đồng hồ trên tay, Minh chợt giật thót. Vội vàng chộp lấy quai da đeo khẩu súng đeo vào, lại lấy cái áo khoác mặc lên, anh lao nhanh ra cửa.

– Đi đâu vội vậy Đại ca? Trả quần áo cho em chứ?! – Tài gọi với theo.

– Muộn rồi… Ở nhà không được bày bừa lung tung đâu đấy…

– Ây da Đại ca…

Chiếc BMW lao nhanh trên đường. Minh có chút nôn nóng nhìn đồng hồ, lại đẩy thêm chân ga. Hôm nay là ngày hẹn đưa Ngọc Nga đi khám thai, lại là ngày bác sĩ phỏng đoán giới tính em bé. Cả đêm hôm qua Hạ Vi cứ lải nhải qua điện thoại với Minh. Nàng nôn nóng biết em bé là trai hay gái, để còn mua sắm quần áo, tã lót đúng màu. Còn dặn đi dặn lại Minh không được trễ giờ…

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyensexhay.org/hoan-menh/

14h35, đường Phạm Thế Hiển, Quận 8…

– “Alpha báo cáo đã vào vị trí… Over”

– “Beta báo cáo đã vào vị trí… Over”

Ông Hiển siết chặt bộ đàm, hít sâu một hơi, bấm nút, hô lớn:

– HÀNH ĐỘNG…

Dẫn đầu là một đội năm người mặc giáp chống bom mìn dắt theo năm con chó béc giê… Phía sau là hai nhóm người mặc trang phục đen toàn thân súng AK chĩa xuống đất đồng loạt áp sát vào vách tường nhà kho.

“RẦM…”

Cửa nhà kho bật tung ra… Một con robot chạy bằng đai xích điều khiển từ xa tiến vào trước. Từ trong thùng xe điều khiển một người đeo mũ FPV trùm qua mắt quan sát quang cảnh bên trong nhà kho, miệng không ngừng báo cáo:

– Chưa thấy xuất hiện người… Không có tín hiệu thu phát sóng…

– “Thả chó…” – Ông Hiển ngồi bên cạnh ra lệnh qua bộ đàm.

Ngoài nhà kho lập tức năm người mặc giáp dắt năm con chó đến trước cửa, tháo dây. Năm con béc giê đã được huấn luyện đánh mùi thuốc nổ lập tức lao thẳng vào trong nhà kho lùng sục khắp nơi. Mọi người đều nín thở chờ đợi, từng giây trôi qua thật nặng nề… Đối với cảnh sát nghiệp vụ, những chú chó này không khác gì đồng bạn thân thiết của mình.

– “Không có phát hiện… Over”

Ông Hiển nghe tiếng báo cáo trên bộ đàm thoáng nhíu mày. Không lẽ thông tin đã sai lầm sao? Hay thông tin đã bị tiết lộ? Không thể nào… Ông mím môi, bấm nút bộ đàm hô lớn:

– TIẾN VÀO…

Đội Alpha bốn mươi người của Tổ Đặc nhiệm dẫn đầu đồng loạt tiến vào nhà kho. Báng súng tì chặt vào vai, họng súng chĩa thẳng phía trước… Đội hình lần lượt tản ra các hướng cùng tiến sâu vào trong.

Ông Hiển bước chen qua đội Beta của Tổ điều tra đặc biệt đi vào trong. Ánh mắt ông đảo quanh nhà kho thoáng nhíu mày. Nơi này gần như trống rỗng… Ánh mắt ông dừng lại ở một cái ghế sofa cũ nát và bốn cái lồng sắt hình chữ nhật như dùng để nhốt người. Ông bước đến gần, trên sàn xi măng có nhiều vết máu, có chỗ còn đóng thành vũng. Chưa có dấu hiệu đông kết, tức là người ở đây rời đi chưa lâu. Xung quanh bốn cái lồng còn có vệt cháy sém và sáp nến vung vãi khắp nơi. Nơi này như là hiện trường một vụ tra tấn người… Ông lại đảo mắt nhìn quanh, ngoài những thứ trước mắt ông, nơi này không chứa bất cứ thứ gì khác. Đây là chuyện gì đã xảy ra… Thông tin bị tiết lộ sao?!

– Báo cáo không tìm thấy đối tượng hay thi thể nào…

– Báo cáo không tìm thấy chất gây nổ…

– Báo cáo…

Đội Alpha tụ họp trở về liên tục báo cáo làm hàng lông mày của ông Hiển nhăn tít lại.

“CẨN THẬN…” – Đột nhiên một tiếng hô lớn.

Ông Hiển chưa kịp quay lại thì một người đã nhào đến đẩy mạnh vào người ông. Ông ngã nhào ra đất… chỉ kịp nhìn thấy dàn đèn trên trần nhà đồng loạt rơi xuống.

“ẦM… ẦM… ẦM…”

Theo sau đó là một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. “Thuốc nổ chứa trên chụp đèn”… Đó là suy nghĩ duy nhất kịp lóe lên trong đầu ông Hiển. Cả người ông bị hất tung lên… Cả Tổ đặc nhiệm bốn mươi người bị vây kín trong trận bom rơi từ trên trần nhà. Bốn mươi sinh mạng bị nhấn chìm trong khói lửa như một con thuyền nhỏ giữa bão tố giữa đại dương.

Những tiếng nổ chấm dứt để lại trong không gian mùi hoả dược khét lẹt. Mái che căn nhà kho bị đổ sụp một mảnh. Ánh sáng chiều chiếu xuống xuyên qua lớp khói bụi mù mịt lộ ra vô số thi thể tan nát không còn hình dạng con người… Những ngọn lửa rừng rực cháy toát ra mùi thịt khét làm người ta muốn nôn mửa.

Bốn người đàn ông mặc trang phục đen của đội Beta chậm rãi đi quanh quan sát những thi thể không còn nguyên vẹn trên mặt đất. Nét mặt họ không mang chút khẩn trương, hoàn toàn vô cảm như những thi thể này không phải là đồng bạn của mình. Có tiếng rên rỉ đau đớn phát ra… Lập tức một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh kẻ sống sót, dùng một cái khăn ướt bịt kín mũi miệng cho hắn chết đi.

Tiếng giày xào xạo trên nền xi măng đầy đất cát không ngừng rảo quanh, gã đàn ông rút súng nhắm vào thi thể bê bết máu của ông Hiển. Gương mặt ông cháy đen, áo giáp rách nát đến hai chân cũng chỉ còn lại hai mẩu thịt nát vụn. Đại tá Bùi Minh Hiển, người đàn ông thép của ngành cảnh sát đến chết thân thể cũng không trọn vẹn. Gã ngắm họng súng vào đầu ông, ngón tay ghì vào cò súng… Chợt chép miệng, buông súng xuống thở dài, quay người đi.

– “Nhiệm vụ hoàn thành… Không có người sống sót.”

Đám người kia rời khỏi nhà kho, xa xa bên ngoài vang lên tiếng hoảng hốt gọi cứu viện… Thi thể ông Hiển bên trong này chợt cử động thật nhỏ. Hai hàng lông mày cháy xém của ông nhúc nhích rồi nhăn chặt lại. Trời đất quay cuồng, cơ thể đau như bị xé ra thành từng mảnh, hai chân cũng không có cảm giác… Mí mắt ông Hiển thoáng cử động nhìn sang thi thể bên cạnh mình. Mũ trùm mặt cháy đen lộ ra nửa khuôn mặt cương nghị của Tín. Nhìn hai mí mắt nhắm chặt của Tín mà lòng ông Hiển như bị xé thành trăm mảnh. Vừa rồi không phải người thanh niên này dùng cơ thể mình che chắn cho ông, thì ông đã chết.

Ông Hiển nhắm chặt hai mắt, nuốt nước mắt vào trong lòng. Ông chậm chạp đưa bàn tay cháy đen chỉ còn ba ngón lành lặn lên túi áo. Rút ra cái điện thoại… Ông khó nhọc nhắn đi một cái tin gửi đi, rồi đầu óc chìm vào bóng tối.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Thông tin truyện
Tên truyện Hoán mệnh
Tác giả 69deluxe
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện xã hội
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 02/07/2021 11:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả 69deluxe

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân