Mọi người được tháo còng và xếp hàng ngồi thứ tự dưới đất. Tôi nhắm mắt, ngón tay bấm chặt vào nhau…
Chừng 15 phút, một tay y tế đeo hàm đại uý bước vào, anh ta ngồi xuống bàn và bắt đầu việc khám sức khoẻ…
– Nguyễn Hữu Đức
– Dạ, có… – thằng tên Đức lom khom đứng dậy và tiến về phía tay y tế
– Cút mẹ mày xa ra, cách 3m – tay y tế quát
Thằng tên Đức luống cuống đứng lại vì bị quát, tôi thì ngỡ ngàng không hiểu, không lẽ tay y tế này sợ bị… lây bệnh? Hay là sợ bị… ám sát???… Mà đứng thế thì khám cái mẹ gì, hắn nhìn can phạm bằng con mắt đầy vi trùng – Bây giờ tôi mới tin lời anh em nói khi còn ở Quận. Tôi hiểu vì sao cán bộ ở đây bị lũ tù gọi là… chó vàng, quả là khét – khét thật – Mẹ tiên sư, chúng nó bố đời quá…
– Cởi hết quần áo ra
Thằng Đức lập cập cởi quần áo dài
– Đụ mẹ mày chứ, không biết thế nào là cởi hết à?
Thằng Đức ngơ ngác rồi cũng tụt nốt cái quần đùi…
– Hút hay chích?
– Dạ… cháu không nghiện
– Quay đằng sau… Được rồi… Thằng tiếp theo…
Ối giời, khám sức khoẻ kiểu mẹ gì vậy? Khám bằng mắt à?… Thằng y tế này tài giỏi quá – Thánh thật – nó khám chưa đến 2 phút mỗi người, khám như vậy mà có thể ghi đầy đủ chiều cao, cân nặng, huyết áp, tim mạch, tai mũi họng… Quả là đại tài, đại tài… Thế này mà cụ Hải Thượng Lãn Ông có sống lại, chắc là cụ sẽ phải chắp tay mà vái thua cái thằng cha y tế này thôi. Không thể chấp nhận được.
Tôi cũng phải trải qua việc khám y như những thằng kia, tuy nhiên do đã rút kinh nghiệm, tôi cứ răm rắp thực hiện nên không bị quát lấy một câu. Phải cắn răng mà chịu thôi. Vẫn còn nhiều cửa ải lắm. Tôi nén tiếng thở dài, lòng nghe xót xa quá…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensexhay.org/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/
Phần khám sức khoẻ kết thúc, tôi được gọi lên làm thủ tục nhận số giam và buồng giam, một tay quản giáo đưa cho tôi một miếng bìa chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay, có ghi số 1957P.
– Cơm áo gạo tiền đấy con ạ, nhớ mà học thuộc
Tôi vâng – nhưng mà mẹ nó chứ, tôi có hiểu nó nói gì đâu, mãi sau này tôi mới biết rằng, khi bất cứ can phạm nào làm thủ tục tạm giữ, tạm giam thì đều được phát một số như vậy để theo dõi, sau này muốn gọi ai nó chỉ cần đọc cái số đó lên là xong – Cái số đó lũ can phạm vẫn gọi trần trụi là… “số tù”.
Thái độ của lũ quản giáo ở đây thật sự làm tôi khó chịu, dường như cứ can phạm nào vào đây cũng đều bị chúng nó coi không bằng con vật, chúng nó chẳng cần quan tâm đến già trẻ, lớn bé, tội nặng, tội nhẹ, bị oan hay không oan… cứ can phạm là chúng nó sừng sộ mày tao… ngứa mắt là nó vác cặc ngựa (dùi cui) ra nó phang ngay, kể cả là can phạm có bằng tuồi hoặc lớn hơn cả tuổi của bố chúng nó…
Biết làm sao được đây, “cá ở trên thớt”, léng phéng nó đánh cho bỏ mẹ, cho nên tốt nhất trong lúc này phải đặt chữ “nhẫn” lên đầu tiên. Tôi nghĩ tôi cần phải nhẫn nhịn để đấu tranh với chính cái tội danh “cố ý gây thương tích” của tôi – cái tội mà như bình thường người ta sẽ không khởi tố nếu không có đơn kiện, hoặc sự việc xảy ra quá nghiêm trọng gây thương tích nặng – tôi rơi vào trường hợp thứ nhất, tôi bị người ta cố tình lu loa kiện cáo.
Thật ra tôi cũng không biết phải trách ai… chỉ biết nói “giá như…”… giá như nó không cố tình chơi tôi, giá như hôm đó tôi không uống quá nhiều rượu, giá như hôm đó tôi và bạn tôi bình tĩnh hơn, giá như cú đánh của tôi chỉ vào người nó chứ không trúng đúng vào đầu, giá như và giá như… ôi giá như…
Giờ thì muộn mất rồi…
Thật sự tôi không muốn mình là một thằng tù như thế này, thế – thời bây giờ đang không thuộc về tôi…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensexhay.org/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/
Tôi bước qua một cái cửa với một khoảng sân nhỏ, sừng sững trước mặt là một bức tường đen xám xịt, cao chừng 6 – 7m, có dây thép gai giăng kín, bên trong là một hàng dây điện gắn vào những con sứ chạy dài tưởng như vô tận… cao hơn nữa là những cái chòi gác lêu nghêu giống như những cái đồn bốt thời chiến tranh mà tôi từng được biết đến qua sách báo, phim ảnh… tất cả đập vào mắt tôi. Một cảm giác lạnh chạy dọc khắp sống lưng… Tôi bước những bước chậm chạp, ngơ ngác…
Sau khi bị lột quần áo, nội vụ một lần nữa để khám xét, kiểm tra xem có mang đồ cấm vào không… chúng tôi ngồi xếp thành hai hàng và chờ đợi… 11 giờ trưa – tôi khát khô cả cổ, miệng đắng ngắt… Từ bên trong, tôi nhìn thấy có một nhóm người trong trang phục kẻ sọc, trang phục mà lũ tù gọi là JUVE – ý ám chỉ nó kẻ sọc giống trang phục thi đấu của CLB Juventus của Ý – đi ra, chắc là đi lấy cung… Mắt tôi hoa lên, nếu ở ngoài xã hội gặp lũ người mặc bộ đồ này, tôi sẽ coi khinh lắm, thế mà giờ đây… Tôi đang là ai thế này hả Trời???…
Đúng lúc ấy tôi nghe tiếng loẻng xoẻng, tôi quay đầu lại, có hai phạm nhân với vẻ mặt thất thần, xanh xao, tay bị còng, chân bị xích… mỗi người được ốp bởi 5 chú áo vàng. Tôi nghe có tiếng xì xào “Thân Dái cá và Nam Cu chính đấy” – “Hai tử tù trốn trại mới bị bắt lại đấy” – “Bọn này chỉ hai tháng nữa là bắn thôi” – “Thấy bảo vụ này có hơn hai chục thằng bị khật, từ giám đốc trại trở xuống” – “Kín cổng cao tường, lối đi duy nhất, bảo vệ 3 – 4 vòng, 24/24h, khoá mấy lớp cửa sắt kín bưng…” – “Chắc là có tay trong rồi…”…
Tôi cứ lắng nghe từng câu một như vậy, cho đến khi có tiếng quát
– Mấy thằng kia câm mồm, thích chuyện không, bố đá chết mẹ mày bây giờ…
À, thì ra là… bố công an trực ban đang nhắc nhở lũ tù trật tự. Mọi người im lặng, còn tôi thì cứ bị ám ảnh mãi về hình ảnh của hai kẻ tử tù, nghĩ đến hai cái xác chết chưa chôn ấy mà rùng mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký - Cuộc sống trong tù |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Tết |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/02/2018 10:22 (GMT+7) |