Lão Dương pháp y vẻ mặt nghiêm trọng, tay cầm một tập tư liệu đi tới…
– Thế nào rồi? – Bùi Ngiêm Minh lo lắng hỏi…
– Ngài là… Lão Dương có chút lúng túng. Đối với một người suốt ngày vùi đầu vào công việc như ông ta mà nói thì không có gì lạ khi ông ta không nhận ra Bùi Nghiêm Minh. Tuy kết quả giám định này không có gì là bí mật, nhưng cũng không thể tùy tiện tiết lộ cho người lạ được.
– Lão Dương, đây là thị trưởng Bùi, thị trưởng của thành phố chúng ta.
Thiết Uyển đứng ở một bên giới thiệu.
Lão Dương vẻ mặt hơi bối rối nhưng lập tức hồi phục lại bình thường, ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói:
– Đầu tiên, tôi muốn nói rõ, phần lớn người chết trong gara đều không phải bảo vệ của biệt thự này.
– A? Thiết Uyển kinh ngạc thốt lên, nhớ tới người kia có nói qua, khu nhà cao cấp của họ Ngô là nơi ẩn náu của bọn cướp, nếu những kẻ đó không phải bảo vệ thì đúng là cướp.
Sở A và Bùi Nghiêm Minh nhìn nhau, sau đó ánh mắt ngay lập tức dời đi, dù chỉ thoáng qua nhưng cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau một ít biến hóa.
– Đúng vậy, thưa sếp, bọn chúng đúng là băng cướp ngân hàng gây xôn xao Bắc Hải hai ngày nay.
Lão Dương nghiêm mặt nói…
Thiết Uyển sớm đã biết kết quả nên vẫn trấn tĩnh.
Nhưng Sở A và Bùi Nghiêm Minh đều kích động mở miệng hỏi:
– Ông có chắc chắn không?
– Chắc chắn 100%.
Lão Dương bất bình nói. Ông ta cho rằng đây là sự coi thường kinh nghiệm pháp y hai mươi năm của mình.
– Chứng cứ, tôi cần chứng cứ!
Bùi Ngiêm Minh hơi tỉnh táo lại, thu hoạch ngoài ý muốn khiến hắn không để ý tới giọng nói không tôn trọng của lão Dương đối với mình.
– Ở đây. – Lão Dương cầm bản báo cáo khám nghiệm tử thi đưa ra.
Bùi Nghiêm Minh lật qua vài trang, phát hiện không có thể xem hết chi tiết bây giờ, liền đưa bản báo cáo cho Thiết Uyển ở bên cạnh đang chẳng biết nghĩ đến việc gì, rồi chuyển sang hỏi lão Dương:
– Ông nói qua xem sao.
– Hai ngày trước có bắt được một tên cướp, đến sở cảnh sát hắn đã nuốt súng tự sát, chính tôi đã kiểm nghiệm thi thể của hắn.
Lão Dương dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Lúc đó tôi phát hiện trong cơ thể hắn có một loại dược vật có khả năng kích thích thần kinh phản ứng của con người, căn cứ vào lượng dược vật có thể khẳng định hắn đã sử dụng nó trong thời gian dài. Vừa rồi, tôi phát hiện trong cơ thể những người chết ở gara cũng có thành phần của cùng loại dược vật này, cho nên có thể chắc chắn bọn chúng đúng là băng cướp.
– Tốt, Quá tốt.
Bùi Nghiêm Minh hài lòng vỗ vai lão Dương. Có phát hiện này, hắn chẳng những loại bỏ được nguy cơ mất chức, mà còn phá được vụ cướp ngân hàng gây xôn xao toàn Bắc Hải, còn có thể được cấp trên khen thưởng. Về phần bọn cướp bị chết như thế nào, hắn không quan tâm làm gì.
Sở A trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó, cố ý lộ ra vẻ đăm chiêu:
– Thị trưởng Bùi, ông nói xem tại sao bọn cướp lại chết ở chỗ này?
– Hả?
Bùi Ngiêm Minh sửng sốt nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Sở A, thầm bội phục đầu óc y linh hoạt, nhưng cũng phối hợp nói theo:
– Chắc là Ngô Hạc Duyên che dấu cho bọn cướp… Lão Dương, ông hãy nói cái nhìn của mình xem.
– Căn cứ vào hiện trường vụ án, lúc ấy bọn cướp đang mở tiệc. Động tĩnh lớn như vậy không thể nào không kinh động đến chủ nhân biệt thự, vì thế quả thật có thể nghi ngờ chủ nhân biệt thự bao che cho bọn cướp.
Lão Dương vẻ mặt vẫn không thay đổi nói.
– Thế được rồi, không thể tưởng được, bình thường Ngô Hạc Duyên luôn ra vẻ là một nhà từ thiện thế mà trong nhà hắn lại chứa chấp bọn cướp.
Bùi Ngiêm Minh tỏ ra hối tiếc khi mình đã nhìn lầm người, nhưng trên thực tế trong lòng hắn nghĩ gì thì chỉ hắn mới biết.
– Á, quên mất tôi còn một cuộc họp quan trọng, thật xin lỗi, thị trưởng Bùi, tôi phải đi trước, hôm nào sẽ nói chuyện tiếp.
Thu được điều cần biết, Sở A quyết định rời khỏi đây để đi chuẩn bị một số chuyện.
– Vậy à, để tôi tiễn ông.
Bùi Nghiêm Minh nháy mắt ra hiệu với hắn, người kia ngầm hiểu mà gật đầu, rồi hai người cùng rời đi.
Thiết uyển xem hết tư liệu rồi mới hỏi lão pháp y đang đứng một bên:
– Lão Dương, ông nghĩ chuyện này đúng là do một người làm?
– Căn cứ vào dấu chân và vết tích lưu lại tại hiện trường, quả thật hung thủ chỉ là một người.
Lão Dương khẳng định nói:
– Hơn nữa hắn rất khỏe.
– Hả?
Thiết Uyển kinh ngạc nhìn ông, trong bản báo cáo không có nhắc tới điều đó.
– Xem xét mười tám thi thể bên ngoài biệt thự, trong đó ngoại trừ một thi thể bị chết do bị đèn pin đập vào giữa mặt, còn lại đều chết do bị hung thủ bóp nát cổ họng.
– Nhưng điều này cũng không chứng minh được đối phương rất khỏe.
– Không, thưa sếp. Cô phải biết rằng đây không phải là điều mà người bình thường có khả năng làm được. Vừa rồi tôi đã kiểm nghiệm qua, cổ họng người chết toàn bộ vỡ nát. Nghĩ thử xem, để làm được việc này cần bao nhiêu sức mạnh, hơn nữa không phải vặn gãy, lại càng không phải là bóp cổ người ta đến ngạt thở mà chết.
– Cổ họng toàn bộ vỡ nát? – Thiết uyển không thể tin được lập lại.
– Đúng vậy. Nhìn từ bề ngoài không thấy gì, chỉ thấy dấu năm ngón tay, nhưng bên trong lại nát vụn. Lão Dương nói tới đây có chút sợ hãi:
– Còn một điểm có thể chứng minh đó là con chó ngao duy nhất chết toàn thây, nó là bị một đấm đánh chết, trong bụng nó cũng giống như cổ họng người chết, toàn bộ nội tạng nát vụn.
– Không có dấu vân tay sao?
Thiết Uyển nhíu mày, đối phương “kinh khủng” ngoài dự liệu của nàng. Mặc dù trong báo cáo của lão Dương đã viết rất rõ ràng, nhưng Thiết Uyển vẫn nhìn ông ta hy vọng.
– Không có, căn cứ vào sợi vải lưu lại tại cổ họng người chết, hiển nhiên hung thủ đeo bay tay hoặc một thứ gì đó tương tự.
– Nói như vậy hung thủ hẳn phải là dân chuyên nghiệp?
– Có thể nói như vậy. Hơn nữa hung thủ rất thông minh, từ việc trèo tường vào đến việc giết tất cả lũ chó ngao, nằm rạp trên thảm cỏ bò thẳng đến gần biệt thự, sau đó lại giết chết một người bảo vệ rồi thay quần áo của người đó… ừm, chắc là như thế, tiếp theo giết chết tất cả bảo vệ, sau đó mới đi vào gara, thừa dịp bọn cướp không phòng bị đến gần nổ súng bắn chết chúng.
– Hung thủ nổ súng ở khoảng cách gần như vậy, ông nói xem hắn cùng bọn cướp có thể có quen biết không?
– Điều này cũng có thể, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng lúc ấy bọn cướp đang uống rượu không chú ý có người tiến vào, lúc phát hiện ra thì cũng đã muộn. Hơn nữa căn cứ vào một thi thể bên ngoài gara, người chết khi còn sống đã bị tra tấn, có thể đã tiết lộ chút tin tức gì đó hung thủ mới có thể nghêng ngang như vậy tiến vào gara giết chết tất cả bọn cướp.
– Được rồi, ông thấy hai thi thể ở trong phòng sách như thế nào?
– Một cái đúng là chủ nhân biệt thự Ngô Hạc Duyên, người kia căn cứ vào so sánh DNA của hai người, hẳn là em trai của hắn, chỉ không biết tại sao trong sở cảnh sát không có ghi chép gì liên quan đến việc này. Từ dấu vết tại hiện trường, lúc ấy bọn họ nghe được tiếng súng, rồi người em đi ra ngoài xem xét, nhưng vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt hung thủ. Tiếp theo hung thủ giữ hắn làm lá chắn, Ngô Hạc Duyên nổ súng bắn chết hắn, còn hung thủ lại giết chết Ngô Hạc Duyên.
– Lão Dương, ông vất vả rồi. Chuyện em trai Ngô Hạc Duyên tôi bây giờ quay về sở lục lại tư liệu xem có phát hiện gì không. Về phần nơi này còn phải phiền ông xem coi có thể tìm được manh mối gì khác không.
– Rõ thưa sếp.
… Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensexhay.org/huong-nhat-quyen-1/
Thiết Uyển tháo mắt kính, xoa xoa hai mắt, liên tục mấy giờ ngồi trước máy tính, hai mắt nàng đã rất mệt mỏi, nhưng đến bây giờ vẫn không thu hoạch được chút gì, đây mới là đả kích lớn nhất.
– Cộc, cộc, cộc… – Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.
– Mời vào.
– Thiết cục trưởng.
Người đến là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ cảnh sát, thoạt nhìn vô cùng anh tuấn.
– Có chuyện gì không?
– Thiết cục trưởng sáng nay đi vội vàng, tôi còn có vụ án mạng chưa kịp báo cho cô, xảy ra vào mười giờ tối hôm qua…
– Anh nói chính là vụ hoả hoạn à? Tôi biết rồi, tiểu Ngũ cũng đã nói với tôi, chủ quán kinh doanh không tốt mới khiến quán bar phát hỏa, sau đó có mấy người khách chết cháy, phải không?
Bây giờ Thiết Uyển không thèm đếm xỉa tới vụ án như vậy, nàng đang đau đầu chuyện làm sao tìm ra hung thủ vụ án giết người ở biệt thự Chân Long số 68…
– Là mười ba người, thưa cục trưởng.
Thanh niên thấy nàng có vẻ không thèm quan tâm mới nhắc nhở.
– Hả? Sao nhiều như vậy?
Thiết Uyển đôi mày đẹp cau lại, tưởng chỉ mấy người không ngờ bây giờ lại thành nhiều người như vậy, tên chủ gian thương này đúng là đáng chết:
– Đã biết là quán bar nào bị hoả hoạn không?
– Hình như là “quán bar Trầm Luân”…
– Cái gì? Quán bar Trầm Luân?
Thiết Uyển trong lòng căng thẳng, đứng bật dậy:
– Có phải là quán bar Trầm Luân ở con phố phía Tây không?
– Đúng vậy, Thiết cục trưởng.
Thanh niên không biết tại sao thủ trưởng mình lại kích động như vậy, hơn nữa nghe nàng nói chuyện dường như là biết quán bar đó, chẳng lẽ nàng thường xuyên tới đấy uống rượu?
– Được rồi, không có việc gì nữa anh đi ra ngoài đi.
Thiết Uyển có chút chán nản ngồi lại trên ghế, quán bar tốt như thế sao lại bị đốt? Theo quan sát của nàng, quán bar kinh doanh vẫn tốt, hẳn sẽ không xảy ra hỏa hoạn, mà cho dù xuất hiện điều gì ngoài ý muốn cũng không thể làm chết cháy nhiều người như vậy… trừ phi có người cố ý phóng hỏa. Nói cách khác, đây là một vụ án mưu sát, vậy đối tượng bị giết ở đây là ai? Nghĩ tới đây, nàng vội vàng gọi người thanh niên mới ra ngoài vào.
– Lâm Tử, bảo pháp y đi kiểm tra thân phận người chết, cần phải chính xác.
– Rõ thưa cục trưởng. – Lâm Tử nhận lệnh rồi đi ra ngoài…
Thiết Uyển không hiểu sao có cảm giác lo lắng, trong lòng càng lúc càng khẩn trương như kiến bò, không biết cái tên đáng chết kia có sao hay không? Không được, xem ra mình phải đi một chuyến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/07/2022 11:33 (GMT+7) |