Hiển nhiên Monica không còn chán ghét hắn một cách bình thường nữa rồi. Còn trước đó nói sẽ gửi thiệp cưới cho hắn thì khỏi cần nghĩ, lời mời đó cũng chỉ là chọc tức hắn mà thôi, với những hiểu biết của hắn về tính cách của Monica, chắc chắn nàng sẽ không để cho hắn có cơ hội phá đám cuộc hôn nhân của nàng.
Ăn sáng cùng Tô Úc xong thì Từ Trân gọi lại báo đã đặt vé máy bay, 10h25′ sáng cất cánh. – Đã đặt được vé rồi à? Tô Úc thấy Hướng Nhật nghe điện liền hỏi. – Ừ, 10 rưỡi. Tuy nàng không ý kiến gì về việc hắn đi Mỹ nhưng Hướng Nhật vẫn cảm thấy rất áy náy:
– Đã hứa với em mà giờ lại… – Không sao, chiều nay Oánh Oánh đi cùng em nên em không cô đơn đâu. Tô Úc lắc đầu, gương mặt không hề biểu lộ chút thất vọng. Đương nhiên Hướng Nhật biết nàng vô cùng rộng lượng, Tô Úc luôn là người hiểu chuyện, điều này càng khiến Hướng Nhật thêm xấu hổ:
– Đợi lúc về anh sẽ đền bù cho em, em muốn mua gì anh sẽ mang từ Mỹ về cho? – Không cần đâu, anh đã cho em rất nhiều rồi. Tô Úc lắc đầu, nhiều trong lời nàng không phải là số lượng mà là giá trị, như Hải Dương Chi Tâm tới cả trăm triệu đô. Nếu có thể lựa chọn nàng vẫn muốn đi Mỹ cùng Hướng Nhật, nhưng nàng biết làm vậy sẽ gây phiền toái cho hắn, chính vì vậy nàng tình nguyện chôn giấu tâm tư vào sâu trong đáy lòng.
– Nhưng mà… Hướng Nhật muốn bù đắp cho nàng nhưng lại thấy Hoắc Vãn Tình đang tới, mục tiêu cũng là chỗ hắn ngồi nên lời chuẩn bị nói cũng phải nuốt lại. – Hướng tiên sinh, Tô tiểu thư, hai người ăn sáng sao? Hoắc Vãn Tình tủm tỉm cười hỏi, nàng không hề cảm nhận được thân phận bóng đèn mà ngồi chen vào giữa hai người. – Hoắc tiểu thư, chẳng lẽ đến bữa sáng tôi cũng phải thông báo với cô à? Hướng Nhật không quen nhìn gương mặt giả tạo này của nàng nên tỏ ý muốn đuổi khách. Tuy Hoắc Vãn Tình khó chịu nhưng vẫn che giấu rất tốt:
– Tôi chỉ muốn mời hai người tới nhà tôi làm khách tối nay, không biết Hướng tiên sinh và Tô tiểu thư có nể mặt một chút hay không? Được Hoắc đại tiểu thư mời tới làm khách là cơ hội mà biết bao nhiêu người Hồng Kông mong ước, thậm chí khối kẻ sẵn sáng táng gia bại sản. Tuy nhiên Hướng Nhật và Tô Úc không ở trong số đó nên hắn thản nhiên đáp:
– Tiếc quá, đã làm Hoắc tiểu thư phải thất vọng rồi, 10 rưỡi tôi phải bay sang Mỹ, sợ rằng phải thất lễ rồi. – Tới Mỹ? Hoắc Vãn Tình sửng sốt, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt nàng. – Tôi muốn về phòng sắp xếp đồ đặc, thứ lỗi vì không thể bồi tiếp. Hướng Nhật nháy mắt với Tô Úc bảo nàng đứng dậy đi cùng mình. Không ngờ Hoắc Vãn Tình lại cản lại, nàng khoác tay Tô Úc, cũng không rõ từ lúc nào quan hệ lại thân mật tới vậy:
– Tô tiểu thư, cũng đúng lúc có mối làm ăn cần bàn với cô, hay chúng ta đổi chỗ khác? Đương nhiên nếu cô thích chỗ này thì cũng không sao. Tô Úc đã hiểu vì sao Hướng Nhật nháy mắt với mình nhưng lúc này nàng chỉ biết nhìn hắn bằng ánh mắt xin lỗi, là người đứng đầu một công ty nên mối làm ăn không thể bỏ qua được. Hoắc gia có ảnh hưởng cực lớn tại Hồng Kông, làm ăn với Hoắc gia là vô cùng quan trọng với chi nhánh tại đây. Hướng Nhật đành bất đắc dĩ bỏ đi, hắn biết Tô Úc rất coi trọng công việc bởi nàng muốn thay hắn kiếm tiền nên hắn cũng không thể từ chối ý tốt của nàng.
Hướng Nhật cũng chẳng có đồ đạc gì cần thu dọn, quần áo mang theo quá vướng víu nên hắn chỉ mang giấy tờ. Liếc nhìn đồng hồ thì đã là 9h, cũng nên tới sân bay rồi. Việc báo cho Tô Úc thì trên đường đi rồi nói, có Hoắc đại tiểu thư bám lấy sợ rằng nàng sẽ không thể ra sân bay đưa tiên.
Ra khỏi phòng, Hướng Nhật nghĩ một chút rồi lại gọi cho Vương Quốc Hoài. Dù sao thì mớ hàng kia vẫn còn để ở chỗ hắn, trước khi đi cũng phải dặn dò một chút. Mặc dù Ba Kim Tu không lấy được Nhất Diệp Trâm nhưng chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua vụ làm ăn béo bở kia, lại mượn thêm 250 triệu và 200 triệu tiền hàng chưa xài tới nên chắc chắn hắn đủ khả năng chi trả. Tiếc là quá vội nên khoản tiền này đành tạm thời để ở chỗ Vương Quốc Hoài. Hướng Nhật cũng không lo lắng việc Vương Quốc Hoài dám nuốt tiền của mình.
Bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới sân bay…
Tại lầu 7, trong phòng quản lý, La tỷ vuốt ve “Nhất Diệp Trâm” trong tay, đương nhiên nàng không hề biết mình cầm phải “hàng dỏm”. Đêm qua lấy được nàng liền tìm mọi cách sử dụng với Nhất Diệp Trâm, chẳng biết làm thế này nhưng giờ này vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh, mà nàng lại khát khao với vật này, tới lúc này nàng vẫn chưa tìm ra điểm nào khiến cho cây trâm này có giá tới hàng trăm triệu đô. – Quản lý La, Dịch tiên sinh tìm chị. Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. – Cho hắn ta vào. La tỷ tiện tay bỏ Nhất Diệp Trâm vào ngăn kéo, ánh mắt sắc bén lóe lên tinh quang, họ Dịch cũng chỉ có thể là kẻ kia.
Dịch tiên sinh đẩy cửa bước vào, hiển nhiên đêm qua ngủ không ngon nên sắc mặt tiều tụy, cặp lông mày nhíu chặt. Thấy La tỷ ngồi trước bàn làm việc thì mới hơi giãn ra một chút. – Tối qua ngươi không đuổi theo à? Dịch tiên sinh chưa mở miệng La tỷ đã hỏi trước. Sắc mặt Dịch tiên sinh xám xịt, nhưng hắn vẫn bám vào chút hy vọng cuối cùng:
– L, đêm qua kẻ kia, không phải là… – Không phải hắn, hôm qua hắn vẫn luôn ở cũng chỗ với ta. La tỷ biết Dịch tiên sinh đề cập tới ai, tuy Nhất Diệp Trâm từng nằm trong tay hắn nhưng cuối cùng kẻ được lợi vẫn là nàng. – Chẳng lẽ lại là Chấp năng giả khác? Hy vọng cuối cùng của Dịch tiên sinh đã tiêu tan, nếu xác định được kẻ lấy Nhất Diệp Trâm thì còn đòi lại được, giờ chẳng biết kẻ đó là ai thì biết đi đâu mà tìm? – Ta cũng hỏi ngươi, tới tìm có phải là ngươi nghi ngờ ta? La tỷ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dịch tiên sinh. Người kia giật mình thon thót, hắn hiểu rõ thực lực và tính cách của L, tuy cũng nghi ngờ nhưng nếu lộ ra ý nghĩ này thì kết quả đến với hắn chắc chắn sẽ rất thảm. – Tôi không có ý này, L, tôi tới đây là muốn báo việc khác cho cô. Dịch tiên sinh đá sang chuyện khác. – Hả? La tỷ cảm thấy hứng thú. – X đã tới rồi. – X… La tỷ sửng sốt, ánh mắt lộ rõ vẻ cổ quái. X cũng như danh hiệu của hắn, cực kỳ bí hiểm, chưa có ai thấy được gương mặt thân của hắn, ngay cả La tỷ khi còn là một trong những thủ lĩnh của số 98 cũng vậy, mỗi lần xuất hiện X đều che mặt, dáng người hắn đặt ở chốn đông đúc cũng không có một điểm đặc biệt để lần ra đầu mối.
– Hắn đã tới? Chẳng lẽ cũng hứng thú với đồ vật kia? La tỷ lẩm bẩm, tuy chưa thấy gương mặt thật của X nhưng nàng cũng không dám chủ quan, X không phải mật giả bởi La tỷ từng đấu với hắn, tuy nhiên dị năng của hắn rất quỷ dị, tuy nàng là Mật giả cấp năm nhưng cũng không dám khẳng định có thể đánh bại đối phương.
Dị năng giả quỷ dị như vậy tuyệt đối là trời sinh ra để khắc chế Mật giả, tất cả Mật giả gặp phải đều sẽ cảm thấy đau đầu. Nếu nói trong số 98 có kẻ khiến La tỷ kiêng kị thì cũng chỉ có X…
Hướng Nhật lên bay tới Mỹ mất chứng 15 giờ đồng hồ. May đây là máy bay tốc hành, nếu phải trung chuyển thì ít nhất cũng phải mất gần 20 tiếng. Tuy nhiên trải qua hơn nửa ngày trời ấy cũng không dễ dàng gì, tinh thần đang phấn chấn mà bắt đi ngủ thì rõ là mơ hão. Vừa lên máy bay tinh thần ai cũng rất tốt, chẳng ai cảm thấy buồn ngủ nên trong khoang hơi ồn ào, không tiện chi việc nghỉ ngơi.
Cảm thấy nhàm chán, Hướng Nhật đảo mắt nhìn quanh một lượt. Đối diện hắn là ba thanh niên chừng 20 tuổi, hai nam một nữ, bọn họ vừa lên máy bay đã nói chuyện rôm rả, hiển nhiên là rất thân nhau.
Hướng Nhật ngồi cạnh đường luồng, bên trong hắn còn có người phụ nữ, người hơi mập chừng ba mươi ngồi trong cùng, thỉnh thoảng nàng cũng nói chuyện với ba người kia xem ra cũng là người quen.
Ngồi bên cạnh Hướng Nhật là cô gái ăn mặc nóng bỏng, đeo kính che mắt nửa khuôn mặt nhưng nhìn đường nét thì hẳn phải là mỹ nữ. Dường như khá cao ngạo, lên máy bay liền tỏ vẻ khinh thường những người chung quanh.
Người chung quanh thấy vậy cũng không chủ động bắt chuyện với kẻ ngạo mạn kia, người phụ nữ đầy đặn kia cũng hỏi han một chút nhưng đáp lại chỉ là tiếng ậm ừ nên cũng không cố gắng thêm nữa. – Em trai, sang Mỹ một mình à? Hướng Nhật đang chán thì nữ sinh tướng mạo thanh tú trong ba người kia quay sang hỏi hắn. Dường như thấy hắn lẻ loi, lại thấy hắn dễ gần nên mới bắt chuyện. Dù sao thì việc ngồi trên máy bay hơn nửa ngày trời, không kiếm việc gì làm thì chán muốn chết.
Em trai? Hướng Nhật không biết nói gì, những nghĩ tới gương mặt non nớt của mình thì rõ ràng cái danh xưng này quả không ngoa, chỉ biết cười khổ gật đầu:
– Ừ. – Người lớn trong nhà yên tâm khi để em đi một mình à? Cô gái tiếp tục hỏi, hai nam sinh bên cạnh nàng cũng nhìn sang, hiển nhiên họ cũng hứng thú với câu hỏi này. – Thực ra tôi cũng không nhỏ đâu. Hướng Nhật vuốt mũi, gương mặt búng ra sữa này rõ là dễ lừa tình, tuy nhiên cũng không ít lần phải chịu thiệt. Nữ sinh khẽ cười, hiển nhiên đã hiểu lầm, nàng tưởng Hướng Nhật không chịu thua kém. Trẻ con vẫn không thích bị người khác coi là trẻ con. – Không nhỏ à? Thế năm nay em bao nhiêu tuổi? Tốt nghiệp cấp hai chưa? Nam sinh mặt mụn chen vào bằng giọng điệu chế nhạo. – Cấp ba. Hướng Nhật thản nhiên đáp. – Em học lớp thiếu niên à? Giỏi quá, thiên tài! Cô gái liền giơ ngón tay cái với Hướng Nhật, đám người bên cạnh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi. Nhỏ tuổi như vậy mà đã tới bậc đại học thì rõ ràng là “thiên tài”, cô nàng nóng bỏng ở bên cũng nhìn Hướng Nhật nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ cao ngạo như trước.
Thấy những người này cảm thấy hứng thú, Hướng Nhật không muốn tiếp tục dây dưa nên lảng sang chuyện khác:
– Mọi người cùng đoàn à? – Đúng vậy, bọn chị là sinh viên trao đổi tới Colombia năm nay, đây là người chỉ dẫn của bọn chị, giáo sư Lưu. Nữ sinh chỉ sang phía người phụ nữ đầy đặn kia. – Chào giáo sư Lưu. Quả là những người hiểu biết, Hướng Nhật cũng phải thầm cảm thán. Hắn biết rõ về sinh viên trao đổi, chủ yếu là chọn sinh viên xuất sắc của trường mình tới một quốc gia, họ sẽ học tập ở trường cấp ba hoặc đại học một năm, kế hoạch trao đổi sinh viên này được lưu hành rộng rãi ở nước ngoài.
Nhất là ở Âu, Mỹ, kế hoặc trao đổi của họ rất hoàn thiện, sinh viên học tập ngôn ngữ hoặc thể nghiệm văn hóa quốc gia ngay tại ký túc xá hoặc trong một gia đình, tiền tiêu vặt mỗi tháng, phí bảo hiểm cùng cơ hội học tập ngôn ngữ cũng được chu cấp, nhưng sinh viên cũng có nghĩa vụ, ví dụ như giúp đỡ gia chủ những việc vặt hằng ngày như nội trợ hoặc chăm sóc em bé.
Ba người này hiển nhiên không phải loại thứ hai, họ với tư cách là sinh viên trao đổi với các trường học nên có thể tự thuê nhà của mình. – Em đi Mỹ có việc gì sao? Du lịch hay thăm người thân? Đừng nói cũng là sinh viên trao đổi như bọn chị nhá? Nữ sinh hỏi ngay, nhìn sự mong chờ trên gương mặt thì rõ ràng nàng đang hy vọng vào điều thứ hai. – Cứ coi như thăm người thân cũng được. Ngẫm lại thì cũng khá lâu chưa gặp hai tên thú vật Tiểu Bạch và Tiểu Cường, lần này tới Mỹ thì nhất định phải tới tìm, không chừng còn phải làm phiền họ sắp xếp chỗ ăn chỗ ở.
– Thì ra là thăm người thân. Gương mặt nàng lộ rõ sự thất vọng nhưng rất nhanh đã lại nở nụ cười tươi tắn:
– Thật không ngờ em lại là một tiểu phú ông đấy. – Tiểu phú ông? Hướng Nhật cảm thấy khó hiểu, từ chỗ nào mà đối phương coi hắn là tiểu phú ông? – Người bình thường làm gì có người thân ở Mỹ? Lại còn đi một mình tới thăm, khẳng định nhà của em rất giàu có. – Ặc… Hướng Nhật không biết giải thích ra sao nên đành ỡm ờ cho qua. Cô nàng nóng bỏng ở bên cạnh nghe thấy liền hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Hướng Nhật cũng lười quan tâm, đột nhiên lúc này nam sinh đeo kính mắt hưng phấn hô:
– Này, có mỹ nữ. Nói xong liền chọc chọc nam sinh mặt mụn bên cạnh. – Thấy rồi, bỏ tay ra. Nam sinh mặt mụn tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn nhìn sang. Bởi cả hay quay mặt về phía Hướng Nhật nên hắn cũng đành ngoái lại nhìn mỹ nữ. Thực ra hắn khá miến dịch với người đẹp nhưng lúc này cũng khó cưỡng lại sự tò mà nên quay sang nhìn.
Lọt vào mắt hắn là thân hình gợi cảm, mái tóc bạch kim chói mắt. Mặc dù một thời gian không gặp nàng hơi gầy đi nhưng Hướng Nhật liếc mắt là nhận ra. Trùng hợp như vậy à? Hướng Nhật vội vàng rụt cổ lại, người đẹp kia lại là Alice, tại sao nàng cũng ở trên chuyến bay này? Hướng Nhật luôn trốn tránh Alice nhưng dường như chạy trời không khỏi nắng, đi đâu cũng gặp nàng. – Đẹp thật, dáng người cũng ngon, nhưng mà cả hai đều không có cơ hội. Người ta đẹp như vậy chắc chắn là đã có bạn trai. Dù không có thì mỹ nữ nước ngoài như vậy làm sao có thể để mắt tới hai người? Nữ sinh thấy Alice mặc dù có chút ghen ghét nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc dội gáo nước lạnh lên vào hai cậu bạn. – Cũng chỉ nhìn chứ có nói là tán đâu, đằng này vẫn tự biết thân phận của mình. Nam sinh mặt mụn tỏ vẻ bất mãn đương nhiên lời này không phải tiếng lòng, nếu có cơ hội thì cái gọi là biết thân biết phận cũng bị hắn ném lên cung trăng. – Chả biết được, có khi nàng lại thích kiểu như chúng ta ấy chứ. Nam sinh đeo kính không phục, nhìn kỹ một chút thì hắn cũng có tí vốn, dáng người cao to, có lẽ ở trường cũng khá được nữ sinh đeo bám nên mới mạnh miệng như vậy. – Nếu không tin thì cậu thử xem? Nữ sinh thấy vậy liền khích tướng. – Thử thì thử, đợi cô ấy tới đã. Nam sinh đeo kính tỏ vẻ kích động. Hướng Nhật cảm thấy buồn cười nhưng vẫn suy tính xem có nên trốn vào WC để tránh Alice bắt gặp hay không. Lúc này tiếng bước chân càng lúc càng gần, muốn trốn cũng đã muộn, sợ rằng vừa đứng lên là bị túm cổ luôn.
– Tiểu thư xinh đẹp, có thể cho tôi một ly nước chứ? Chân thành cảm ơn! Hướng Nhật vẫn ngồi yên tại chỗ, Alice đi qua vẫn không phát hiện nhưng nam sinh bốn mắt kia đã gọi nàng lại. – Vâng, anh chờ một chút! Alice mỉm cười đang định rời đi thì lại nhìn thấy Hướng Nhật, người đàn ông mà nàng ngày nhớ đêm mong. Dù hắn hơi khác nhưng nàng liếc mắt là nhận ra, nàng không thể nào nhận lầm bạch mã hoàng tử trong lòng mình. Alice khẽ che miệng, hiển nhiên nàng cực kỳ kích động khi gặp hắn ở đây, khóe mắt đã hơi ươn ướt. – Alice, thật trùng hợp. Thấy Alice phát hiện ra mình Hướng Nhật biết muốn trốn cũng không thoát nên vội vàng rào đón. – Jack… Alice cũng tỉnh táo ra, khẽ gọi tên hắn, nhất thời nàng quên luôn chức trách của tiếp viên hàng không. – Các người biết nhau à? Hướng Nhật chủ động chào hỏi Alice khiến người chung quanh cảm thấy kỳ lạ, nữ sinh thanh tú nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, dường như việc hắn tin đại mỹ nữ này là việc không thể ngờ được. – Ừm. Hướng Nhật khẽ gật đầu, chỉ biết thầm cảm thán, thế giới này cũng thực nhỏ bé. Alice thấy nữ sinh kia nói chuyện cùng Hướng Nhật, những người chung quanh cũng nhìn mình, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc liền hiểu lầm rằng đây là người quen của Hướng Nhật nên vội vàng giới thiệu:
– Mọi người là bạn của Jack? Chào mọi người, tôi là Alice, bạn gái của anh ấy. Nếu trước kia thì nàng sẽ không dám giới thiệu, tuy nhiên sau việc xảy ra ở Hàn Quốc nàng biết rõ có những thứ phải tự mình giành lấy, nếu cứ thuận nước đẩy thuyền thì sẽ có ngày lật thuyền trong mương.
Hai từ “bạn gái” vừa thốt ra liền khiến đám người bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Hướng Nhật, ngay cả cô nàng nóng bỏng bên cạnh cũng không ngoại lệ. Hai nam sinh bốn mắt và mặt mụn cảm thấy xấu hổ, dù sao thì vừa rồi cả hai đã có ý đồ với bạn gái người ta, tuy nhiên cảm giác xấu hổ cũng chẳng đáng là gì so với sự kinh ngạc.
Mà tất cả đều tò mò một việc, một đại mỹ nữ như vậy tại sao lại quen một đứa con nít chứ? Nếu không phải chính tai nghe thấy thì đánh chết cũng chẳng ai tin. Hướng Nhất hơi mất tự nhiên, hắn không ghét việc Alice nói vậy nhưng việc này quá đột ngột, chẳng rõ từ lúc nào nàng lại lớn mật đến như vậy. – Alice, mọi người đều nhìn kìa, còn nước của anh ta nữa, em mau đi lấy đi. Alice là tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất ở đây nên nàng cũng là tâm điểm của sự chú ý, nàng đừng mãi ở một nơi liền khiến đám đông nhòm ngó, Hướng Nhật không thích bị soi mói nên vội nhắc nhở Alice. – A, xin thứ lỗi, em đi một chút rồi sẽ quay lại. Lúc này Alice mới nhận ra mình đang làm việc, nàng vội vã đi rót nước. – Không ngờ cậu nhỏ như vậy mà đã có bạn gái cơ đây? Khai đi, cậu theo đuổi đại mỹ nữ như vậy bằng cách nào? Thấy Alice rời đi, nữ sinh thanh tú cảm thấy kỳ quái nên quay sang hỏi:
– Còn nữa, cậu nói là thăm “người thân”, có phải là đi gặp cha mẹ nàng không? Nam sinh bốn mắt cùng mặt mụn cũng cảm thấy hứng thú, nếu học được nửa chiêu này thôi thì đến lúc gặp mỹ nữ nước ngoài cũng có đất dụng võ. – Khụ khụ… Hướng Nhật ho khan, mối ràng buộc với Alice hắn không thể nói cho người khác biết nên chỉ đáp qua loa:
– Gặp gái đẹp thì tán, đơn giản có thế thôi. – Đương nhiên biết là cậu chủ động theo đuổi người ta, cái tôi muốn biết là tán ra sao, có dùng thủ đoạn gì không thế? Nữ sinh thanh tú bất mãn, thậm chí nàng còn nghi ngờ nhân phẩm của Hướng Nhật, nếu không thì làm sao đại mỹ nữ lại thích một đứa nít ranh chứ?
Hướng Nhật hiểu nàng không có ác ý gì, chỉ là lòng hiếu kỳ bột phát mà thôi nên hắn cũng không muốn dây dưa:
– Vấn đề này thì tôi không thể bật mí. – Dừng! Nữ sinh thanh tú lườm Hướng Nhật, thấy hắn không trả lời thì cũng không cố hỏi thêm.
Alice đã quay lại, trên tay nàng cầm một ly nước và một chai nước, đưa ly nước tới cho nàng sinh bốn mắt xong nàng liền đến gần Hướng Nhật:
– Jack, của anh này. – Alice, em không sợ người khác nói em có ý đồ gì sao? Hướng Nhật cười khổ nhận lấy, quan hệ giữa hắn và Alice không bình thường người chung quanh chỉ liếc mắt là nhận ra. – Jack, em là bạn gái của ah. Alice khẽ đáp, dù nàng rất tuân thủ quy định đối với tiếp viên hàng không, nhưng trước mặt người trong mộng của mình thì nàng cũng không ngại làm một vài việc đi quá giới hạn một chút.
– Tiểu thư, không nên để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng tới công việc. Alice khiến cô nàng đeo kính nóng bỏng bất mãn, thực ra thì từ khi vừa gặp thì cô ta đã không ưa thích gì nữ tiếp viên hàng không có mái tóc bạch kim gợi cảm như Alice.
Trước khi Alice tới thì hai nam sinh đối diện thỉnh thoảng vẫn liếc nàng, người chung quanh cũng nhòm ngó nhưng giờ thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nữ tiếp viên hàng không vừa tới.
Alice nghe xong không biết nói gì, nàng tưởng đối phương là bạn Hướng Nhật nên cảm thấy cãi lại cũng không đúng, đành nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt cầu cứu:
– Jack… – Anh không quen cô ta. Hướng Nhật đáp luôn, hắn chẳng có cảm tình gì với bà cô già bên cạnh, vừa kiêu ngạo lại còn chẳng coi ai ra gì. – Cậu nói cái gì? Cô nàng bên cạnh tức điên lên, nàng ta không quan tâm việc Hướng Nhật quen biết mình hay không, việc khiến nàng bất mãn là thái độ của Hướng Nhật, dường như những lời này biến nàng ta thành một kẻ vô danh tiểu tốt. – Tai nghễnh ngãng à? Tôi nói là tôi không hề biết cô! Hướng Nhật lạnh lùng nhắc lại, việc khách khí với người như vậy rõ là phí sức. Lúc trước không thèm để ý vì nàng ta còn chưa chọc tới, nhưng như vậy không có nghĩa hắn sợ. – Cậu… Người bên cạnh tức đến run rẩy, từ trước đến nay nào có ai dám vũ nhục nàng ta như vậy chứ? Mím môi mím lợi bỏ chiếc kính che mặt ra, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật:
– Cậu dám nói không biết tôi? Không ít người chung quanh kinh hô, hiển nhiên mọi người rất bất ngờ về gương mặt của nàng. Ngay cả nữ sinh thanh tú và hai nam sinh kia cũng hô lên:
– Cô là Diệp Chân Dung? Diệp Chân Dung? Từ thuở lọt lòng đến giờ Hướng Nhật chưa nghe cái tên nào như vậy. Nhưng nhìn kỹ thì hình như mặt mũi cũng quen quen, dường như là minh tinh hay xuất hiện trên màn ảnh, cũng khá nổi tiếng, nhưng nếu so với Lạc Phi Tử thì rõ là vẫn còn kém rất nhiều. – Nói thật thì tôi chả biết cô. Hướng Nhật khinh thường đáp, đừng nói là loại nữ minh tinh nhìn quen quen này, khi còn la lão đại “Bạch Hổ bang” thì hắn cũng chẳng quan tâm tới đám minh tinh kém cỏi này.
Gương mặt đắc ý của nàng ta cứng lại, còn tưởng lộ mặt ra thì đối phương sẽ khóc lóc xin lỗi, không ngờ lộ mặt ra lại chuốc thêm nhục. – Trương Đào, mấy người chết hết cả rồi à? Cô nàng hét ầm lên, rất nhanh hai thanh niên cao to gần đó đứng dậy, dường như là người bảo vệ gì đó.
– Các người muốn làm gì, đây là máy bay, tôi có quyền yêu cầu các người ngồi xuống! Nếu không tôi sẽ gọi không cảnh tới! Alice quát lên, lo lắng cho sự an toàn của Hướng Nhật nên nàng cũng quên béng đi việc hắn không phải người bình thường. Hai gã bảo tiêu không dám ra tay nên nhìn về phía cô gái kia, do dự một chút rồi lại ngồi xuống. Nàng ta cũng thấy không thể làm được gì Hướng Nhật nên trút hết lửa giận lên đầu Alice:
– Số hiệu của cô là bao nhiêu, tôi sẽ tố cáo cô! Công việc này cô cũng đừng mong làm tiếp. – Chân thành cảm ơn! Alice chẳng thèm quan tâm, đưa bảng tên tới trước mặt đối phương, dù sao thì nàng cũng đã tính hết chuyến bay này sẽ xin nghỉ rồi chuyển tới định cư tại Trung Quốc. Vậy nên việc uy hiếp của đối phương ngược lại sẽ thành trợ giúp đối với nàng. – Hừ! Cô nàng kia nhớ số hiệu của Alice rồi tức giận ngồi xuống, kéo kính che mặt lại, bày ra gương mặt kênh kiệu khiến người chung quanh cũng cảm thấy ngứa mắt.
Đám sinh viên yên lặng liếc nhau, họ không ngờ rằng thần tượng trên TV luôn thân thiện, dễ gần ngoài đời lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy, trăm nghe không bằng một thấy, thần tượng trong lòng họ cũng sụp đổ hoàn toàn.
Không khí trở nên nặng nề, mọi người không ai bảo ai đều tự giữ yên lặng, Alice cũng đã trở về vị trí làm việc của mình. Hướng Nhật ngồi một lúc lại thấy chán, tối qua nghiên cứu Nhất Diệp Trâm tốn không ít sức, chung quanh dần trở nên yên tĩnh càng thuận lợi cho việc hắn tiến vào mộng đẹp…
Hướng Nhật bị những tiếng ầm ỹ làm tỉnh giấc. Mở mắt ra liền thấy không khí trong khoang rất náo nhiệt, tưởng máy bay đã tới nên khẽ vỗ đầu hỏi:
– Đã tới rồi cơ à? – Còn khoảng 10 tiếng nữa. Nữ sinh thanh tú liếc hắn, giọng điệu pha chút hờn dỗi cùng bất mãn nhưng hiển nhiên không phải dành cho hắn. – Xảy ra chuyện gì thế? Hướng Nhật nhìn về phía trước, không cảnh dưới đi theo nữ tiếp viên hỏi khắp nơi, thậm chí còn yêu cầu hành khách cho kiểm tra đồ đạc trên người. – Hình như có người bị mất một thứ đồ quý giá, giờ người ta đang tìm. Nữ sinh thanh tú càng nói càng bực bội, vốn dĩ việc này chẳng liên quan tới nàng, nhưng giờ mỗi người trên máy bay đều bị tra hỏi một lượt, vậy chẳng phải nghi ngờ người ta ăn trộm sao?
– Hả? Hướng Nhật cũng cảm thấy bất ngờ, cũng thực lớn chuyện, việc mất đồ hiển nhiên không phải chuyện đùa. Nhưng hắn cũng chẳng lo lắng gì, việc này vốn chẳng liên quan tới hắn. Nhưng trong những nữ tiếp viên hắn không hề thấy Alice, phải chăng sau việc kia nàng cảm thấy không thoải mái nên không muốn xuất hiện?
Rất nhanh không cảnh cùng nữ tiếp viên đã tới chỗ Hướng Nhật. Họ lễ phép chào hỏi rồi yêu cầu phối hợp để không cảnh kiểm tra. Nữ sinh thanh tú và đám bạn đã kiểm tra đều không vấn đề gì. Tiếp theo là tới Hướng Nhật, bởi hắn ngồi ngay đường luồng nên bị kiểm tra trước. – Tiên sinh, mời anh lấy đồ của mình ra. Không cảnh nghiêm túc đều nghị Hướng Nhật. – Đồ của tôi? Tôi không hề mang theo hành lý. Hướng Nhật cũng hơi “chột dạ”, bởi hắn có thói quan mang theo những đồ quan trọng bên người, lúc này Nhất Diệp Trâm cũng ở trong túi. Hắn không dám chắc ở trong này có người từng dự buổi đấu giá tối qua hay không, nếu bị kiểm tra thì sợ rằng chín phần là tin tức sẽ bị lộ. Phải biết rằng lúc đem Nhất Diệp Trâm lên máy bay hắn cũng đã tốn không ít công sức.
– Mời anh lấy đồ trong túi ra, tất cả mọi thứ. Không cảnh tiếp tục yêu cầu Hướng Nhật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Hướng Nhật vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang suy tính sẽ giấu Nhất Diệp Trâm vào chỗ nào, đáng tiếc ở đây quá chật chội, lĩnh vực cũng chẳng thể sử dụng để gian lận.
Chẳng lẽ phải lấy Nhất Diệp Trâm ra? Nhưng mà lấy ra rồi sẽ thế nào? Trừ khi khử hết người trên máy bay thì may ra mới giữ được bí mật mình nắm Nhất Diệp Trâm trong tay. Hoặc tạo ra thảm họa máy bay, với năng lực của hắn thì rời đi an toàn là rất đơn giản, nhưng không thể thảm sát tất cả những người trên máy bay, hắn không phải kẻ giết người điên cuồng, sao có thể làm ra việc điên rồ như vậy? – Được rồi. Cuối cùng Hướng Nhật quyết định lấy ra. Nhưng hắn khẽ nghiêng người che ánh mắt người chung quanh, vậy nên chỉ những người ở gần cùng không cảnh và nữ tiếp viên có thể nhìn thấy.
Hướng Nhật mang không nhiều đồ, một tấm thẻ vàng, hộ chiếu… cùng chiếc trâm cài tóc. Thẻ và hộ chiếu không vấn đề, thậm chí lúc nhìn thấy tấm thẻ vàng của hắn thì ánh mắt tiếp viên hàng không trở nên nóng bỏng, bình thường họ tiếp xúc với đám đại gia nên hiểu rõ, sở hữu thẻ vàng đều là là những người có tài sản kếch sù.
Đáng tiếc người trước mắt quá nhỏ, mà bạn gái cũng đã có. Lúc trước nghe Alice nói ai cũng chế nhạo, giờ thì xem ra “khoản đầu tư” của Alice là cực kỳ hợp lý. Sự chế nhạo lúc này đã chuyển thành ghen ghét cùng hâm mộ.
– Đây là… Lúc thấy Nhất Diệp Trâm, không cảnh hơi chần chừ một chút. Chủ yếu là do hình dáng của nó rất đặc biệt, nếu không phải bề ngoài tinh xảo cùng viên hồng bảo thạch tản ra làm quang kỳ bí thì họ sớm đã tịch thu với lý do mang theo hung khí. – Một lễ vật nho nhỏ để tặng bạn gái. Hướng Nhật thản nhiên nói. Cô nàng bên cạnh đột nhiên chỉ vào Nhất Diệp Trâm nói:
– Cảnh quan, sao cậu ta có thể mang vật này lên máy bay chứ? Đây rõ là sự thất trách về việc đảm bảo an toàn cho hành khách chúng tôi! Không cảnh vốn định bỏ qua, giờ nghe vậy liền ngăn Hướng Nhật lại. Nếu căn cứ theo điều lệ hàng không quốc tế thì vật cứng, nhọn tuyệt đối không được mang lên máy bay bởi nó được liệt vào hung khí có tính sát thương cao.
Bời trước đó thấy được tính nghệ thuật của nó nên không hề vạch trần, giờ có người ý kiến nên hắn không thể thờ ơ nếu không thì rõ ràng là hành vi vô trách nhiệm. – Tiên sinh, đồ vật này đành phải tạm thời giao cho chúng tôi cất giữ rồi. Có lẽ biết tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ như Nhất Diệp Trâm giá trị không nhỏ nên không cảnh không nhắc tới việc tịch thu. Dù vậy nhưng Hướng Nhật có thể để cho người khác mang đi sao? Nếu mà mất đi thì chẳng biết nên cười hay nên khóc. – Anh xác định là tạm thời các anh sẽ cất giữ đúng không? Hướng Nhật không hề từ chối mà hỏi ngược lại. – Có vấn đề gì sao? Không cảnh hơi khó chịu, dường như cho rằng ý Hướng Nhật là đồ vật họ mang đi sẽ không được trả lại.
– Cũng không có gì, tôi cũng không phản đối việc các anh trông coi, thực ra thì đó cũng coi như sự giúp đỡ lớn lao đối với tôi, nếu thứ này mất đi thì tôi có thể yêu cầu bồi thường. Nhưng nếu đồ vật giá trị 800 triệu đô này mất đi thật thì không biết công ty các anh có thể bồi thường thỏa đáng hay không? Đây mới là điểm quan trọng, hắn không tin đồ vật giá 800 triệu mà không cảnh nho nhỏ như đối phương dám bảo quản. – 800 Triệu đô? Gương mặt không cảnh lộ rõ vẻ khó tin, đám tiếp viên hàng không cũng trợn tròn mắt chứ đừng nói là người khác, đồ vật nhỏ bé này lại tới 800 triệu sao? Rõ là trò đùa! – Nếu không tin thì có thể tìm ngươi có chuyên môn để hỏi xem có phải tối qua có hội đấu giá cao cấp ở Hồng Kông có vật phẩm đấu giá tới 800 triệu hay không, mà nhớ đưa đầy đủ hình ảnh để so sánh. Hướng Nhật cũng chẳng sợ việc bại lộ, tối qua hội đấu giá bị cướp, nhưng chủ nhân trộm đồ của mình thì làm sao mà báo được? Làm vậy rõ là tự rước lấy phiền phức. Thế nên Nhất Diệp Trâm không được coi là tang vật, cùng lắm thì chỉ bị lộ mặt mà thôi. Có bị hỏi thì chỉ việc nói mình mua lại với giá 800 triệu, kẻ biết rõ chân tướng duy nhất thì vĩnh viễn không thể mở miệng nên cũng chẳng lo bị vạch trần.
Không cảnh run rẩy nhìn Hướng Nhật, hắn không thể phân biệt được thật giả trong lời đối phương, nhưng Hướng Nhật nói rõ địa điểm và thời gian, lỡ may là thật thì sao? 800 triệu đô, dù là công ty của hắn cũng chưa chắc đã bồi thường nổi. Hắn cũng không dám hỏi thêm, quay sang nói gì đó với tiếp viên bên cạnh một lát, người kia nghe xong liền rời đi.
Hướng Nhật biết đối phương đi xác nhận, lời cũng đã nói ra nên hắn cũng không để trong lòng. Dù biết Nhất Diệp Trâm trong tay hắn thì đã sao, kẻ nào có thể tới mà cướp chứ?
Rất nhanh nữ tiếp viên đã trở lại mang theo gương mặt khiếp sợ, ghé vào tai không cảnh thì thầm gì đó, ánh mắt nhìn Hướng Nhật càng thêm nóng bỏng. Không cảnh nghe xong liền chết lặng, sau một hồi lâu mới tỉnh táo ra, quay sang nói với Hướng Nhật:
– Tiên sinh, đã làm phiền anh rồi, chúng tôi rất xin lỗi, vật quý giá như vậy… Mời anh cất giữ cẩn thận. Mặc dù không nói rõ có đúng là giá trị 800 triệu đô hay không nhưng sắc mặt của hắn đã trả lời tất cả. Đám người chung quanh đều choáng váng, nhất là cô nàng nóng bỏng bên cạnh, thứ đồ đó tới 800 triệu sao? Đây là con số trên trời, dù nàng ta có bói ra vàng nhưng bói đến ngày tháng năm nào mới ra được từng đó?
Lúc này nàng ta thầm hối hận bản thân vì tự dưng đắc tội với đại nhân vật. Kẻ có thể bỏ ra từng đó tiền mua đồ tặng tình nhân nàng ta không thể nào với tới. Vừa nghĩ vậy thì cảm giác bất an đã tràn ngập cõi lòng, không biết kết cục thê thảm nào sẽ tới với bản thân. – Có thể cho tôi biết vật gì bị mất không? Hướng Nhật cất Nhất Diệp Trâm đi rồi thuận miệng hỏi. Nếu chuyện này không xảy ra thì Nhất Diệp Trâm cũng chẳng bị lộ. Tuy chỉ có không cảnh cùng tiếp viên và năm người khác biết nhưng việc này cũng không thể giấu diếm, sợ rằng rất nhanh sẽ có kẻ chú ý. – Là một đôi bông tai. Vốn đây là việc không thể để lộ nhưng nghĩ tới đại gia vung tay ném ra 800 triệu tặng quà nhân người tình thì tuyệt đối không thể là kẻ cắp, vậy nên không cảnh cũng chẳng giấu diếm. – Đáng tiền lắm à? Hướng Nhật hỏi. – Là 1 triệu đô. Không cảnh ấp a ấp úng, nếu so với 800 triệu thì chẳng đáng là gì. – Các người tiếp tục đi. 1 triệu đúng là chẳng đáng nhắc tới với Hướng Nhật, nhưng với người thường thì lại khác. Hướng Nhật cũng không muốn dây dưa thêm. Kiểm tra hết hai người bên cạnh, không cảnh cùng nữ tiếp viên tiếp tục kiểm tra phía sau, đám tiếp viên đang không ngừng liếc mắt đưa tình với Hướng Nhật đành tiếc nuối rời đi.
Trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nữ sinh thanh tú nói:
– Vật kia giá trị 800 triệu thật à? Hiển nhiên nàng vẫn chưa hết choáng váng. Hai nam sinh kia vẫn còn đang mơ mộng, lúc này họ đã hiểu vì sao Hướng Nhật có thể theo đuổi đại mỹ nữ, bỏ ra 800 triệu mua đồ tặng người đẹp còn sợ người phụ nữ nào không theo?
Khó trách trước đó dám nói thấy gái đẹp là tán, đúng là rất đơn giản, sợ rằng gái đẹp còn chủ động nhào vào lòng ấy chứ. – Có trả lời hay không thì mọi người cũng đã biết đáp án. Hướng Nhật nói vậy càng chứng tỏ giá trị của đồ vật kia. Nữ sinh thanh tú chần chừ một chút rồi quyết định:
– Có thể cho tôi xem một chút… Là… Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn sờ thử xem, rốt cuộc thứ giá trị 800 triệu nó có gì khác thường… Nếu không được cũng không sao, tôi cũng không… Càng nói càng run, đồ vật gái 800 triệu sao có thể tùy tiện cho người khác xem chứ? – Thực ra cũng chỉ là chiếc trâm cài tóc, chẳng có gì lạ cả. Cũng không phải Hướng Nhật không muốn cho nàng xem, nhưng lúc này không có gì che chắn, nhất định sẽ có kẻ nhìn thấy mà nảy sinh tâm tư, dù để lộ nhưng hắn cũng không muốn quá nhanh. Vậy nên thỉnh cầu kia hắn đành từ chối.
Nữ sinh thanh tú thất vọng, nhưng đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không quá buồn. Nàng lại cho rằng trước đó mình gọi Hướng Nhật là em trai, lại bị hắn từ chối nên cũng không tiếp tục bắt chuyện nữa.
Người ngồi bên cạnh đã cất đi bản mặt cao ngạo của mình, thậm chí ngẫu nhiên đối mặt với Hướng Nhật còn bày ra nụ cười nịnh bợ. Hướng Nhật cũng lười quan tâm, loại đàn bà này hắn không thèm so đo. Tuy đúng là đối phương gây phiền toái cho mình nhưng hắn cũng không thèm tính toán.
Cuối cùng vẫn không tìm được chiếc bông tai, nhân viên đành bất lực kết thúc công việc, họ còn định tìm thêm lần nữa nhưng cân nhắc tới thái độ bất mãn của hành khách, hành khách mất chiếc bông tai nghe thấy có đại phú hào bỏ ra 800 triệu mua đồ tặng người tình xong thì cũng chỉ biết trách mình xui xẻo, không tiếp tục truy cứ nữa.
Alice lại xuất hiện, cũng không rõ đám tiếp viên nói gì với nàng nhưng gương mặt lộ rõ sự kích động. Vừa thấy Hướng Nhật liền nở nụ cười ngọt ngào:
– Jack, nghe nói anh có quà muốn tặng em sao? – Quà? Hướng Nhật giật mình, hắn cũng không ngờ sẽ gặp Alice trên máy bay nên làm sao mà chuẩn bị quà? Mà nếu biết nàng ở trên chuyến bay này thì hắn cũng sớm cúp đuôi chạy mất. – Anh muốn cho em bất ngờ sao? Ha ha, em cũng có việc vui báo cho anh biết. Alice lại tưởng Hướng Nhật còn muốn giấu nên không hỏi thêm, nàng cũng có điều bất ngờ dành cho Hướng Nhật. – Jack, em đã quyết định nghỉ việc. Alice khẽ nói. – Em không làm tiếp viên nữa à? Hướng Nhật sửng sốt. – Anh thích em làm sao? Thấy hắn không tỏ vẻ mừng rỡ như mình nghĩ, Alice cảm thấy hơi thất vọng. – Không phải, chỉ là anh cảm thấy được làm việc mình thích cũng không tệ. Hướng Nhật cũng nhận ra nàng nghỉ việc có liên quan đến mình, dù không muốn nhưng hắn cũng chẳng thể yêu cầu nàng đừng bỏ việc. – Nhưng giờ em lại không thích nữa. Alice bất mãn đáp. – Cái này từ từ đã. Hướng Nhật gãi đầu, xem ra Alice đã rất quyết tâm, hắn cũng không thể làm gì được. – Anh sẽ nuôi em chứ? Dường như chuỗi phản ứng của Hướng Nhật khiến nàng thất vọng nên đột nhiên Alice dốc hết lòng cảm đảm ra nói, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Hướng Nhật chết đứng, nuôi nàng đương nhiên không khó, nhưng Alice lại là một trong những người con gái ở ên ngoài của hắn. – Alice, em nghĩ kỹ rồi chứ? Hướng Nhật hỏi lại, hắn có rất nhiều bạn gái nên cần phải biết nàng có chấp nhận hay không? Trước kia hắn cũng đã từng đề cập việc này nhiều lần với nàng. Alice không chút do dự khẽ gật đầu:
– Anh sẽ nuôi em. Quyết định của Alice cũng khiến Hướng Nhật có chủ ý, hắn cũng không ngại nhiều thêm một miệng ăn, chỉ cần không gặp nhiều thì đến một lúc nào đó nàng sẽ nản chí, chẳng phải sẽ chủ động rời đi sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/09/2022 03:33 (GMT+7) |