Hắn quan sát cô. Nỗi buồn của cô ta, ban đầu là một dữ liệu khoa học thú vị, giờ đây lại trở thành một sự phiền nhiễu. Một thi nô chìm trong đau khổ thì không thể phục vụ một cách hiệu quả nhất. Hắn không muốn một món đồ chơi bị hỏng, một cỗ máy chỉ hoạt động ở mức tối thiểu. Hắn quyết định phải “sửa chữa” cô ta, không phải bằng hóa chất, mà bằng một liệu pháp tâm lý tàn bạo hơn nhiều. Hắn sẽ không xóa bỏ nỗi đau của cô. Hắn sẽ cải tạo nó, biến nó thành một thứ khác, một thứ hữu dụng hơn cho hắn.
Hắn đến bên Đông Mai, người vẫn đang ngồi bất động. Hắn không ra lệnh. Hắn ngồi xuống đối diện cô, buộc cô phải chú ý đến sự hiện diện của hắn.
“Ngươi đang lãng phí năng lượng của mình, Đông Mai à,” hắn bắt đầu, giọng nói không ra lệnh mà như một nhà trị liệu đang nói chuyện với bệnh nhân. “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi đang nghĩ về chồng ngươi. Về con trai ngươi. Những ký ức đó, chúng có thật không?”
Câu hỏi đó khiến Đông Mai ngước nhìn hắn, lần đầu tiên sau nhiều ngày. Đôi mắt cô dâng lên sự căm hận. “Đừng… nhắc đến họ…” cô thì thầm, giọng khàn đặc.
“Tại sao không?” Hạo Thiên mỉm cười một cách lạnh lẽo. “Ta chỉ đang giúp ngươi nhận ra sự thật. Quá khứ đó, gia đình đó, chúng chỉ còn là những tín hiệu điện trong một bộ não đã từng thuộc về ngươi. Chúng không có thật nữa. Thứ duy nhất có thật, là ta. Là nơi này. Là hiện tại này.”
Hắn đứng dậy, bước đến bên cô và quỳ xuống, đối mặt với cô một cách gần gũi hơn. “Ta đã cứu ngươi khỏi cái chết vô tri. Ta đã ban cho ngươi một cơ thể hoàn hảo, ấm áp và bất tử, một cơ thể không bao giờ già đi, không bao giờ bệnh tật. Ta đã cho ngươi một mục đích mới. Gia đình cũ của ngươi đã chết, nhưng ta đã ban cho ngươi một gia đình mới, ngay tại đây.”
Hắn chỉ tay một vòng quanh căn hầm. “Nhìn đi. Đây là vương quốc của chúng ta. Một thế giới mới được sinh ra từ tro tàn của thế giới cũ. Ta là cha, là đấng sáng tạo. Và ngươi, Đông Mai, ngươi là tạo vật đầu tiên, là người tận tụy nhất. Ngươi là người mẹ, là nữ chủ của nơi này, chỉ đứng sau ta. Ngươi không mất tất cả. Ngươi đã được tái sinh vào một vai trò còn vĩ đại hơn.”
Những lời lẽ của hắn, một sự ngụy biện đầy độc địa, nhưng lại đánh vào đúng sự trống rỗng trong lòng cô. Cô đã mất đi vai trò của một người vợ, một người mẹ. Hắn đang cho cô một vai trò mới, một danh tính mới để bám víu vào. Hắn thấy sự phòng thủ trong mắt cô bắt đầu lung lay, sự căm hận bị thay thế bởi một sự hoang mang, bối rối. Tâm trí cô đang bắt đầu bị quá tải.
Đó là lúc hắn tiến hành bước tiếp theo, bước quyết định để gieo mầm bệnh hoạn vào mảnh đất tâm hồn đang nứt nẻ của cô. Hắn dùng ý nghĩ ra lệnh cho cơ thể cô thả lỏng hoàn toàn. Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm hôn Đông Mai như một người tình. Hắn không thô bạo, mà đầy dịu dàng một cách giả tạo. Hắn hôn lên những giọt nước mắt của cô, thì thầm những lời an ủi.
“Đừng khóc nữa. Nỗi đau chỉ là một cảm xúc của quá khứ. Hãy để nó trôi đi. Hãy để ta cho ngươi một cảm giác mới để thay thế nó.”
Hắn bắt đầu xoa bóp vú cô ấy, khen ngợi cơ thể trưởng thành, đầy đặn của cô. Hắn từ từ đặt cô nằm xuống sàn nhà, và bắt đầu quan hệ tình dục. Nhưng lần này, không phải là một sự xâm phạm tàn bạo, mà là một màn quyến rũ đầy tính toán, một buổi trị liệu tâm lý bằng thể xác. Hắn di chuyển chậm rãi, cơ thể hắn mang lại hơi ấm và sự tiếp xúc mà cô đã thiếu thốn từ rất lâu. Hắn vừa làm tình, vừa tiếp tục thì thầm vào tai cô, rằng khoái cảm sẽ gột rửa mọi nỗi đau, rằng sự phục tùng sẽ mang lại cho cô sự bình yên, rằng việc dâng hiến cơ thể cho hắn chính là mục đích tồn tại mới của cô.
Đối với Đông Mai, đó là một sự tra tấn khủng khiếp. Tâm trí cô vẫn đang gào thét trong đau khổ vì mất đi gia đình, nhưng cơ thể cô, dưới sự điều khiển của hắn và sự kích thích trực tiếp, lại bắt đầu phản ứng theo một cách mà cô ghê tởm. Những ký ức về chồng cô và những cú thúc của Hạo Thiên bắt đầu hòa quyện vào nhau, tạo ra một mớ hỗn độn của tình yêu, nỗi đau, sự căm hận và khoái cảm bệnh hoạn. Cô không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, đâu là quá khứ, đâu là hiện tại. Cô bắt đầu khóc nức nở, nhưng không rõ là vì đau khổ hay vì một cảm xúc gì khác đang trỗi dậy.
Hạo Thiên cảm nhận được sự xung đột đó. Hắn biết rằng hắn đã thành công trong việc phá vỡ bức tường phòng thủ của cô. Hắn đã gieo được hạt giống của sự tha hóa vào tâm trí cô. Hắn kết thúc cuộc giao hoan, để lại cô nằm đó, co quắp trong một mớ cảm xúc hỗn loạn. Nỗi đau của cô vẫn còn đó, nhưng nó không còn tinh khiết nữa. Nó đã bị vấy bẩn bởi sự khoái lạc bị ép buộc, bởi những lời ngụy biện của hắn. Tâm trí cô đã trở thành một chiến trường. Và hắn biết, sớm thôi, phe của hắn sẽ chiến thắng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Update Phần 24 |
Ngày cập nhật | 30/07/2025 06:38 (GMT+7) |