Lúc này bên bãi đất trống sát bờ sông. Trên hai cái áo mưa ghép lại phủ lên trên thảm cỏ, năm đứa đứa Thy Thy Hội Đạt Bình Hào quây quần bên nhau trò chuyện.
– Bên này là sông Sài Gòn. Ra tới ngoài kia là sông Đồng Nai rồi… – Hội vui vẻ giới thiệu.
– Wah… Rộng quá sức… – Thy Thy xuýt xoa.
– Cái này mày bơi qua nổi không Hội?
Đạt lên tiếng hỏi. Ba đứa còn lại cũng quay sang nhìn Hội. Trong nhóm ai cũng biết Hội bơi rất giỏi. Năm lớp 9 nó từng đoạt Cup vô địch bơi tự do Thiếu niên toàn thành. Hội thấy ánh mắt của Thy Thy lòng có chút lâng lâng, cười nói:
– Ha ha… Nhìn vậy chứ rộng cả bảy tám ngàn mét đó… Bảy tám ngàn mét trong hồ thì tao còn tự tin. Chứ ở sông lớn thế này phải thuận theo lực nước chảy, có khi còn gặp luồng ngược, gặp xoáy… Nguy hiểm lắm.
– Ý… Chiếc du thuyền kia đẹp quá…
Thy Thy chợt đứng bật dậy thích thú kêu lên. Hội Đạt Bình Hào cũng nhao nhao đứng lên. Ánh mắt năm đứa đều ao ước dõi theo chiếc du thuyền trắng thật lớn tràn ngập ánh đèn thắp sáng cả một đoạn sông rộng lớn. Quanh chiếc du thuyền còn có mấy chiếc cano không ngừng tuần du qua lại như hộ tống. Nhìn từ xa chiếc du thuyền lộng lẫy xa hoa như một tòa lâu đài nổi trên mặt sông.
Thy Thy vội rút điện thoại ra. Dùng chế độ camera zoom vào hết mức. Vừa thấy được quan cảnh trên chiếc du thuyền đó dù mờ nhạt nhưng cũng đủ làm con bé thích thú reo hò:
– Wah… Hình như là có đám cưới trên đó ah…
– Ừ. Có rất nhiều người…
– Cô dâu kìa… Ôi… Cô dâu mặc váy trắng thật đẹp nha…
– Bạn thấy được mặt mũi người ta sao? – Đạt cười xòa nói.
– Hi hi… Không thấy được thì phải biết suy luận chứ? Có đại gia nào dám bỏ tiền thuê du thuyền đãi tiệc cưới mà lấy vợ xấu không hả? – Thy Thy đưa cái cằm nhọn bướng bỉnh lên hỏi.
– Ờ… Cũng có lý…
– Eh… Mà hình như cô Khánh Phương Chủ nhiệm Lớp mình cũng đám cưới bữa nay thì phải. Tao đi ngang phòng giáo viên nghe bàn tán xôm tụ lắm ah… Không biết chiếc du thuyền đó có phải tiệc cưới của cô Phương không?
– Xì… Có trùng hợp như vậy không? Hôm nay là ngày tốt ah… Hôm nay mày đi đâu cũng thấy đám cưới hết ah… – Hội chề môi nói.
– Ờ… Cũng phải…
“Oành…”
Ngay lúc này từ phía du thuyền phát ra một tiếng nổ vang đến tận nơi này làm năm đứa sững người. Trước năm cặp mắt long lanh của chúng từ đuôi thuyền bắn lên một cột sáng đến giữa trời chợt nổ bung ra thành cả trăm cả ngàn hình trái tim đỏ lấp lánh.
– Wahhh… Thích quá… Lãng mạn quá đi mất…
Thy Thy như nghĩ đến điều gì đó rất thú vị. Con bé xoay người Hội đứng trước mình. Hai cánh tay con bé đặt lên vai Hội…
– Lúc này cô dâu sẽ choàng tay qua cổ chú rể… trao cho chú rể một nụ hôn…
Nói là làm. Thy Thy nhón mũi chân áp đôi môi mềm mại lên cái miệng cứng đờ của Hội. Trước ánh mắt sửng sốt của Đạt Bình Hào… Môi hai đứa vụng về run rẩy rồi từ từ hé mở khóa chặt vào nhau. Chiếc lưỡi nhỏ thơm tho ngọt lịm của Thy Thy trao qua cho Hội ngậm mút…
– Eh… Này này… Bọn mình cũng muốn làm chú rể ah…
– Hi hi… Vậy tối nay mình sẽ là cô dâu của mọi người…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyensexhay.org/ke-that-lac/
Cùng thời gian…
Trên sân khấu nhỏ, Khánh Phương và Hoài Nam đang thực hiện nghi thức uống rượu giao bôi. Nàng tựa sát vào người anh, ánh mắt long lanh nhìn lên ánh mắt anh như thấy muôn vàn trái tim lấp lánh. Giây phút này trái tim của Khánh Phương như được ngâm trong nước ấm. Nàng choàng tay qua cổ Hoài Nam, dâng lên anh một nụ hôn nồng nàn.
– Anh hôi rượu quá… Có say không đó? – Nàng thì thầm trên môi anh.
– Anh không say rượu đâu. Chỉ say em thôi…
Hoài Nam hôn rít lấy đôi môi đỏ hồng của Khánh Phương. Tay anh choàng qua bờ eo nhỏ của nàng từ từ trượt xuống…
– Ưm… Không được sờ. Người ta nhìn kìa trời ơi…
– Hắc hắc…
“Oành… Oành…”
Một tiếng. Lại một tiếng nổ chấn động nối tiếp nhau. Tất cả ánh mắt đều phấn khích nhìn lên bầu trời phủ kín những bông hoa lửa lấp lánh tuyệt đẹp. Lại chứng kiến đôi uyên ương còn mê mẩn hôn nhau trên sân khấu.
– Wahhh… Đẹp quá…
– Lãng mạn ghê…
– Chụp hình đi… Trời ơi… Cảnh tượng này làm tôi mất ngủ thôi…
Nhóm anh chị giáo viên trường Lạc Hồng đứng hết lên, phấn khích không thể chịu nổi. Không chỉ họ mà hầu hết mọi người trên boong tàu lúc này đều dồn hết chú ý tiết mục sôi động nhất trong đêm.
Nhưng không phải ai cũng có tâm hồn bay cao đầy lãng mạn. Một số người đứng gần ban công tàu nghe được âm thanh khác lạ trong tiếng pháo hoa, còn có mùi khen khét lan tỏa trong không khí. Họ nhìn ra bên ngoài lập tức nét mặt của họ đều biến đổi…
– MỌI NGƯỜI CẨN THẬN… CÓ KẺ TẤN CÔNG…
Âm thanh dùng linh lực phát ra của ai đó át cả tiếng nhạc lẫn tiếng ồn ào xung quanh. Tất cả âm thanh đều ngừng lại. Tất cả ánh mắt nghi hoặc nhìn quanh tìm người vừa hô lên khi nãy.
– Đội hộ tống xung quanh du thuyền đều bị hạ sát hết rồi…
– Sao?
Mọi người xôn xao đổ dồn ra ban công tàu nhìn xuống. Trước ánh mắt kinh hoàng tột độ của mọi người. Sáu chiếc cano hộ tống đã nổ tung vỡ nát đang bốc cháy hừng hực. Hai mươi người vệ sĩ không một ai sống sót. Trên mặt sông đầy những mảnh vụn và thi thể người không nguyên vẹn trôi nổi lềnh bềnh.
– Đứng lại…
Khánh Phương trên sân khấu vừa muốn chạy xuống thì cánh tay nàng đã bị cha nuôi bắt lấy. Ông giao nàng sang cho Hoài Nam. Nhưng ông không hề quay lại mà ánh mắt nhìn chằm chằm lên một bóng người cao lớn hùng vĩ đứng trên mui thuyền. Mọi người lúc này đã phát hiện sự xuất hiện đột ngột của một kẻ bịt mặt bí ẩn.
– Mời mọi người trở về chỗ ngồi đi. Tôi sẽ không lặp lại lần hai đâu…
Không ít ánh mắt khó chịu nhìn lên kẻ đứng trên mui thuyền. Nơi này không ai có địa vị tầm thường. Họ không quen bị ra lệnh uy hiếp như vậy. Nhưng nghĩ đến những thi thể nát bươm còn trôi nổi ngoài kia, họ buộc mình phải nén nhịn quay trở về chỗ ngồi.
Lúc này, ông Bắc bước lên phía trước. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía gã đàn ông bịt mặt đứng trên cao.
– Cậu là ai?
Giọng nói của ông lạnh nhạt không có chút cảm xúc nào nhưng mọi người đều cảm nhận được sự giận dữ ngút trời chất chứa bên trong đó. Ánh đèn pha chói lòa hầu hết mọi người chỉ nhìn thấy được dáng người cao to của hắn. Nhưng dưới thần thức của ông Bắc, dù che mặt thì diện mạo của hắn vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu ông.
– Ông không cần biết tôi là ai! – Hắn nói bằng chất giọng ồm ồm nặng nề. – Tôi không muốn gây ra thương vong cho bất kỳ vị khách nào trên chiếc du thuyền này. Vì thế vui lòng hợp tác với tôi một chút…
– Hợp tác sao? Hừ… Mượn kiếm…
“Keng…” Một tiếng vang thanh thúy.
Tức thì thanh kiếm cổ đang nằm trong tay ông Nguyễn Hữu Lộc liền rời khỏi vỏ lao như tên bắn mà tới được ông Bắc nhẹ nhàng bắt lấy. Chỉ một hành động nhỏ như vậy của ông cũng đủ làm mọi người toàn trường hít sâu một hơi toàn thân lạnh lẽo. Lý Được tập trung vào con mắt laser của mình để thu lại toàn bộ diễn biến trước mắt để phục vụ công tác nghiên cứu phân tích phía sau. Ông Nguyễn Hữu Lộc lúc này nét mặt lại sượng cứng mất tự nhiên. Đó là thanh kiếm gia truyền của gia tộc họ Nguyễn. Kẻ kia cứ thế phất tay một cái đã lấy khỏi tay ông… Nhưng dù bất mãn bực mình thế nào thì ông cũng chỉ biết nén một tiếng thở dài.
– Ha ha… Tôi biết mình không phải là đối thủ của ông. Nhưng tôi khuyên ông nên suy nghĩ thật kỹ trước khi ra tay…
Gã đàn ông phía trên không sợ hãi, ngạo nghễ cười lớn. Hắn bất ngờ xé toạc ngực áo của mình lộ ra một bộ ngực rắn chắc. Nhưng điều làm người ta chú ý là trên ngực trái của hắn tại vị trí được dán lên điện cực cảm ứng nhịp tim. Một sợi dây điện kết nối với một thiết bị kích nổ giữ chặt trong tay hắn.
– Tôi nghĩ mọi người ở đây cũng biết trên người tôi là thứ gì. Trên chiếc du thuyền này có năm trái bom. Bốn trong số đó đặt ngay bên dưới vị trí các vị đang ngồi… Chỉ cần tôi buông lỏng tay hoặc nhịp tim của tôi ngừng lại thì hậu quả không cần tôi nói thêm nữa.
Ông Bắc siết chặt hai nắm tay. Ngay cả thanh kiếm trong tay ông cũng đỏ lên ong ong rung động như cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân. Ông Nguyễn Hữu Lộc nhíu mày lo lắng bước lại phía sau ông Bắc, kìm giữ cánh tay ông, vừa lên tiếng hỏi:
– Anh muốn gì? Nói đi…
– Tôi muốn một vật trên người ông Bắc. À. Trên người ông cũng có đấy…
– Đó là thứ gì?
Không ít người nhìn nhau tự hỏi. Chỉ có nét mặt ông Bắc và ông Lộc lúc này đã nhăn lại. Chỉ có họ biết cả hai đều có một vật giống nhau. Đó là miếng ngọc bội truyền thừa qua các đời Trưởng tôn của năm gia tộc.
– Để cho các vị ở đây hiểu được mục đích của tôi. Tôi đành phải giải thích một chút vậy…
– Năm trăm năm trước, ông tổ của năm gia tộc tu chân lớn nhất tại An Nam lúc bấy giờ là nhà họ Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ… đã cùng nhau phát hiện một mạch linh thạch vô cùng lớn. Mạch linh thạch đó kéo dài qua hai tỉnh, chiều rộng cả vài chục kilomet.
Lời nói của gã đàn ông kia vừa dứt không ít tu chân giả ánh mắt hừng hực nóng.
– Nếu linh mạch này có thật… thì đó sẽ là khởi nguyên của một thời kỳ tu chân tái hiện trên thế giới.
– Chuyện này sẽ là tai họa cho đất nước ah. Lúc đó còn ai có thể khống chế đám người tu chân này chứ?
– Suỵt…
Một ít lời xì xầm bàn tán đã vang lên. Nhưng ý kiến dường như chia thành hai phía đối lập nghiêng về lợi ích nhóm của hai bên. Ông Bắc thầm nhếch mép cười. Bí mật này sớm đã không còn là bí mật đối với cao tầng chính phủ nữa. Nếu họ không hay biết chuyện đó thì đã không có âm mưu xảy ra đêm nay. Nhưng ông lại khó chịu vì gã đàn ông kia bới móc lại quá khứ. Trong cái quá khứ xa xưa đó không tồn tại gia tộc họ Lê, hay ít ra không nằm trong cái danh tự đầy uy vọng đó.
Hoài Nam hơi nhíu mày. Hắn nhận ra lời gã đàn ông kia nói hơi khác với cha nuôi. Không phải cha nuôi nói rằng nhà họ Lê dẫn đầu năm gia tộc sao? Vậy thời điểm mà hắn nói thì nhà họ Lê lúc đó ở đâu?
– Thứ mà tôi muốn gồm có năm miếng như nhau. Đó là năm miếng ngọc bội gia truyền của Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn… khi năm miếng ngọc này hợp nhất sẽ tạo ra một bản đồ vị trí hoàn chỉnh dẫn đường đến linh mạch trong lòng đất.
– Theo tôi được biết trong tay ông Bắc hiện giờ nắm giữ ít nhất 2 miếng ngọc bội của nhà họ Võ truyền thừa từ bà nội ông, họ Trần là từ vợ ông.
Mọi ánh mắt nhìn về phía ông Bắc. Ông không trả lời. Ánh mắt lạnh lẽo vẫn không rời khỏi kẻ đứng trên cao.
Minh Hồng nói cũng không sai. Trong tay ông từ sớm đã có hai miếng ngọc bội. Một từ bà nội là người cuối cùng của gia tộc họ Võ. Miếng thứ hai là từ vợ ông Trần Quý Liên. Nhưng không ai biết miếng thứ ba đã đến tay ông khi hỏi cưới Khánh Phương cho Hoài Nam. Nó xem như của hồi môn của nhà họ Huỳnh cho con gái. Và đêm nay nếu thành công, trong tay ông sẽ gom đủ bốn miếng. Đích đến đã rất gần ngay trước mắt.
Ông Bắc làm ra tầng tầng âm mưu tốn nhiều công sức chỉ để lấy được miếng ngọc bội thứ tư hoàn toàn không phải vì ông e ngại gia tộc nhà họ Nguyễn. Nếu muốn ông cũng có thể mạnh mẽ uy hiếp Nguyễn Hữu Lộc để cướp nó đi. Sở dĩ ông bỏ ra nhiều công phu như vậy là để tạo cho lớp người cao tầng trong chính phủ một sự yên tâm giả tạo. Bao năm nay ông biết từng hành động của mình đều bị chính phủ giám sát chặt chẽ. Ông cần họ yên tâm về mình, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào mỗi bước đi của ông. Ông cần thời gian để chuẩn bị thâu tóm miếng ngọc cuối cùng vào tay… Khi đó ông sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Mười năm sau khi Lê Hoài Bắc ông trở lại thì quyền lên tiếng trên đất An Nam này đã hoàn toàn do ông quyết định.
– Thật ra trong tay ông có bao nhiêu cũng không quan trọng. Ông cũng không cần trả lời. Tôi chỉ cần một trong năm miếng đó là đủ rồi… Vì tôi không phải là tu chân giả, đối với tôi tu chân giả là một khối ung nhọt của cái xã hội này. Một xã hội hiện đại và công bình không nên tồn tại những thành phần có khả năng bẻ cong pháp luật. Một xã hội tiên tiến và hòa bình phải đảm bảo được quyền lợi và trách nhiệm của tất cả công dân đều ngang nhau.
– Chỉ cần tôi phá hủy một trong năm miếng ngọc đó… thì cái linh mạch tai họa kia sẽ mãi mãi ngủ yên trong lòng đất. Đoạn tuyệt khả năng phục hưng của đám người tự cho mình là thần tiên trên thế gian…
– Hừ… Một thằng điên. Mày nghĩ mày là ai chứ. Đấng cứu thế sao?
– Chủ tịch Bắc đừng giao ra gì hết. Một kiếm chẻ đôi nó đi…
Lời nói của gã đàn ông vừa dứt lập tức xung quanh vang lên tiếng la hét tức giận của nhóm tu chân giả. Nhưng ngược lại nhóm người của chính phủ lại im lặng, dường như sinh ra sự đồng tình nào đó.
– Hừ…
Ông Bắc hừ lạnh. Ông không cần nhìn lại mọi người phía sau ông cũng đã cảm nhận được sự chia rẽ. Kẻ này đã đạt được mục đích hắn muốn. Trong lòng ông âm thầm cười nhạt… Một đám ngu si.
– Những lời cậu nói đều rất chí lý. Nhưng tôi nghĩ lời lẽ biện minh hùng hồn đầy chính nghĩa đó không nên nói ra từ một kẻ che mặt. – Ông Bắc nhếch mép cười cợt nói.
– Việc đó có gì không hợp lý. Dĩ nhiên tôi phải giữ lại đường lui cho mình rồi…
– Cậu sai rồi. – Ông Bắc lắc đầu. – Cậu che mặt không phải vì sợ truy cứu trách nhiệm hay trả thù… Vì nếu thân phận cậu lộ ra, mọi người sẽ lập tức thấy rõ mục đích đen tối bên trong của cậu… Những lý luận hùng hồn vì an ninh xã hội, bình đẳng công dân… Tất cả đều là rắm thối.
– Hừ… Ông nghĩ nói như vậy sẽ làm cho tôi phơi bày thân phận mình ra sao?
– Cái đó cũng không cần. Vì dù cậu dùng khăn che mặt bằng một loại chất liệu ngăn chặn thần thức nhưng tôi vẫn có thể biết được cậu là ai… Đỗ Minh Hồng.
– Ông…
Ánh mắt gã đàn ông đầy vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào ông Bắc. Hắn muốn phản bác lại nhưng không thể nói nên lời.
Tất cả mọi người lúc này đều hiểu. Lời ông Bắc nói không hề sai. Thân phận của Đỗ Minh Hồng không đơn giản. Hắn là Tông sư An Nam võ đạo, Ủy viên Hiệp Hội võ thuật An Nam.
– Võ đạo vi tôn sao? Ha ha… Cậu cũng chẳng qua là ngứa mắt đố kỵ với tu chân giả chúng tôi mà thôi. Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa…
– Hừ… Tôi không có thời gian chơi đùa với mấy người nữa… Tôi chỉ cần ông nói một tiếng… có giao miếng ngọc bội kia ra hay là không?
– Tôi không có đem theo trong người. Dù có…
“Ầm…”
Ông Bắc còn chưa nói dứt lời thì từ bên trong khoang buồng lái phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Những tấm vách bằng composite tổng hợp dọc da bên ngoài lúc này như những tờ giấy mỏng xé toạc tan nát. Những ô cửa kính phá tung ra như bụi mịn lấp lánh. Một sức ép như gió lốc quét ngang cả boong tàu. Ngay cả Khánh Phương và Hoài Nam đứng trên sân khấu vị trí xa nhất từ trung tâm vụ nổ cũng bị thổi ngược ra sau nếu không được cha nuôi đỡ lại thì chắc chắn không tránh được một cú ngã đau đớn.
Ông Bắc vẫn đứng sừng sững như chôn chân xuống đất. Cả người ông bất động không lùi một bước. Chỉ có quần áo và mái tóc là phần phật rung động nhưng rất nhanh đã đứng lại.
Hai tai ù đặc. Đầu óc choáng váng. Phải mất vài giây Khánh Phương mới nghe được âm thanh hỗn loạn la hét vang lên trong tai mình. Nàng loạng choạng đứng thẳng lên ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh. Tiệc cưới của nàng đây sao? Khắp nơi là người nằm trên đất. Tiếng la hét. Tiếng rên rỉ đau đớn từ bốn hướng đổ dồn đến làm tâm trí nàng như muốn sụp đổ. Nàng chợt nhớ đến cha mẹ vội quay sang bên trái sân khấu. Thấy cha đã đỡ mẹ đứng lên. Hai người ngoại trừ mái tóc rối loạn thì không bị thương tổn gì. Cha mẹ cũng nhìn lại nàng, ánh mắt đầy vẻ lo lắng sợ hãi.
Khánh Phương thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nàng vừa nhìn về phía bàn ở cuối dãy, hai mắt liền như nứt ra cả người run rẩy. Bên cạnh khoang lái tàu đã tan nát vỡ vụn trên sàn nhà toàn là máu hòa lẫn cùng thức ăn. Thầy Tuấn Hiệu trưởng nằm bất động áo quần rách nát, một nửa gương mặt cũng nám đen. Chị Hoa nằm cách thầy chỉ nửa bước, đầu tóc rũ rượi cháy xém, tay áo chị nát bươm đầy máu ngay cả cánh tay cũng quặt quẹo biến dạng. Những người khác thì mặt mày đầy máu đang không ngừng đau đớn rên la.
Khánh Phương gương mặt không còn chút máu cả người lảo đảo bước xuống sân khấu. Hai tay nàng run rẩy túm tà váy soiree vướng víu, cố chạy đến thật nhanh.
– Thầy ơi… Chị ơi…
Khánh Phương sà xuống bên cạnh chị Hoa và thầy Tuấn. Bộ váy cưới trắng tinh của nàng gần như lập tức nhuộm đỏ một màu máu. Hai tay nàng run lẩy bẩy muốn chạm đến cơ thể bất động của hai người lại sợ càng làm cho vết thương nặng thêm.
– Thầy không sao… Lo cho cô Hoa đi… – Thầy Tuấn thì thào yếu ớt nói.
– Trời ơi…
Lúc này, cha mẹ Khánh Phương, ông Cang và bà Khánh Vy vừa tới liền bận rộn xem xét vết thương của mọi người. Cả nhóm giáo viên trường Lạc Hồng mười một người thì thầy Tuấn và chị Hoa là bị thương nặng nhất. Những người còn lại đều ít nhiều bị kính vỡ găm vào da thịt, còn bị bỏng nhiều cấp độ. Thầy Tuấn dù vết bỏng trên mặt ông khá nặng nhưng không uy hiếp đến tính mạng. Người mà Khánh Phương lo lắng nhất lúc này là chị Hồng Hoa. Chị vẫn không tỉnh lại, cánh tay dập nát của chị đang được mẹ nàng băng tạm để ngăn mất máu.
Lúc này, mọi người sau cơn kinh hoàng đều vô thức rời khỏi bàn ăn dồn lại phía mũi tàu đứng phía sau ông Bắc, ánh mắt đều nhìn một hướng cùng chung một kẻ thù. Một nửa boong tàu trống trải lúc này chỉ còn gia đình Khánh Phương ba người giữa nhóm giáo viên Lạc Hồng không ngừng đau đớn rên la trong vũng máu.
– Cô giáo Hoa đang mất máu nhanh. Nếu không đến bệnh viện ngay, cha sợ nguy hiểm… – Ông Cang nói với Khánh Phương.
– Để con gọi tàu quay lại…
Khánh Phương đứng bật dậy. Nhưng khi nàng nhìn về phía buồng lái đã tan nát, trên sàn nhà còn có thi thể một người đàn ông áo thuyền trưởng trên người cháy đen còn bốc khói, nàng nhận ra làm cho chiếc du thuyền này đổi hướng quay lại là rất khó. Khánh Phương nhìn về phía đám người tụ tập phía mũi tàu. Nàng thấy được khuôn mặt quen thuộc của Hoài Nam lúc này đã tái xanh khép nép phía sau cha nuôi… Anh như nhận ra nàng đang nhìn, tránh mặt đi như không thấy. Hai mắt Khánh Phương rưng rưng ửng đỏ chuyển sang người đàn ông tóc bạc trắng phía trước anh. Trong mắt ông lúc này chỉ có kẻ thù trước mặt, chỗ trống nào cho một đứa con dâu như nàng.
Khánh Phương chợt nhận ra trong tình cảnh này nàng hoàn toàn bất lực. Giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết ai còn quan tâm đến tính mạng của kẻ khác. Khánh Phương thẫn thờ ngồi thụp xuống bên cạnh chị Hoa, nhìn cánh tay dập nát và gương mặt tái nhợt của chị mà lòng chua xót không ngăn được nước mắt.
– NGƯƠI SẼ TRẢ GIÁ CHO VIỆC NÀY…
Ông Bắc gầm lên giận dữ. Nhưng ánh mắt ông không giấu được đắc ý khi thấy được vẻ hoang mang ngơ ngác của gã đàn ông bịt mặt kia. Chắc hẳn hắn đang rất ngạc nhiên vì hiệu quả của gói thuốc nổ trong khoang lái đã vượt quá mong đợi.
– Hừ… Tôi thật sự không mong muốn kết quả này. Dù sao cũng đã xảy ra rồi… Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng…
– TAO KHÔNG CÓ… – Ông Bắc gần như mất kiểm soát hét lên. – Tao đã nói là tao không đem theo miếng ngọc bội đó trong người. Mày muốn sao mới tin hả?
– Được rồi… Nếu cậu chỉ cần một miếng trong đó thì lấy của tôi đi vậy…
Ông Nguyễn Hữu Lộc bước ra. Ánh mắt ông áy náy nhìn qua nhóm người ở bàn cuối dãy còn đau đớn người đầy máu. Ông tháo từ cổ tay mình xuống một miếng ngọc màu xanh, vung tay ném mạnh về phía mui tàu. Ông Bắc hai mắt lóe sáng bắn ra một ấn ký thần thức vô hình lên miếng ngọc xanh còn đang bay trong không trung.
Minh Hồng đưa cánh tay còn lại lên nhẹ nhàng bắt lấy miếng ngọc. Hắn nở một nụ cười của kẻ chiến thắng. Nắm tay to bè cứng rắn dùng lực bóp chặt lại. Trong đầu hắn đã tưởng tượng đến âm thanh răng rắc giòn tan của thứ nằm trong lòng bàn tay mình. Không sai. Hắn không hề có ý định mang nó đi. Thậm chí hắn không nghĩ đến mình còn sống rời khỏi chiếc du thuyền này. Thân phận đã bị bóc trần. Vậy thì chỉ cần hắn thành công tiêu hủy miếng ngọc này tại đây ngay trước mặt đám người tu chân kia là đã quá đủ rồi… Nhưng qua vài giây nét mặt hắn trở nên khó xem. Hắn đã dùng toàn bộ nội công cấp tông sư của mình vẫn không thể bóp nát được một miếng ngọc bội nho nhỏ. Thật kỳ lạ.
Nhìn thấy vẻ bối rối của Minh Hồng, ông Bắc khẽ nhếch mép cười. Nếu miếng ngọc kia dễ phá hủy như vậy thì làm sao ông để nó rơi vào tay hắn. Đừng nói là nội công tông sư võ giả, ngay cả toàn bộ linh lực Kim đan giả của ông cũng không thể làm miếng ngọc truyền thừa sứt mẻ mảy may. Nên biết khi xưa để khắc được bản đồ lên, rồi cắt nó ra thành những mảnh đều nhau, cả năm vị Nguyên Anh phải hợp lực mới làm được việc đó. Thanh Thiết ngọc không chỉ là một cái tên ah.
– Tôi thành thật xin lỗi những người đã bị thương vì chuyện đêm nay. Tôi chỉ mong muốn điều tốt cho xã hội này mà thôi…
Minh Hồng để lại một câu nói vang vọng trong đêm tối rồi bất ngờ lao thẳng ra hướng sông.
Ông Bắc hai mắt lóe sáng nhìn theo bóng dáng hắn, hai nắm tay siết chặt kìm nén kích động. Chỉ cần kẻ đó đem theo miếng ngọc của nhà họ Nguyễn rời khỏi tàu thì kế hoạch của ông xem như đã thành công. Phía trước và sau đoạn sông này là bốn đội cano siêu tốc do lão Đức quản gia của ông dẫn đầu… Ông không tin Minh Hồng có thể chạy thoát. Thậm chí, nếu hắn cùng đường ném miếng ngọc kia xuống sông vậy thì càng đơn giản. Ông đã đánh ấn ký thần thức của mình lên nó. Dù nó chìm sâu đến đâu, ẩn dưới tầng tầng bùn đất ông cũng có thể xác định được vị trí chính xác.
Diễn giải thì dài dòng nhưng tất cả suy nghĩ trong đầu ông Bắc chỉ lóe lên trong tích tắc. Ông đứng bất động nhìn về phía bóng người Minh Hồng từ mui du thuyền lao thẳng xuống.
“Ầm…”
Đột nhiên từ bên dưới mặt sông nổ tung lên một cột nước cao cả chục mét. Một bóng người bay thẳng lên đón lấy hướng Minh Hồng. Một thanh trường kiếm được vung ra lóe sáng nhanh như tia chớp. Cánh tay cầm ngọc bội đứt lìa đến tận vai bị kẻ vừa xuất hiện bắt lấy. Hắn đạp mạnh lên thân thể to lớn của Minh Hồng còn chơi với giữa không trung, có thêm lực đẩy cả người hắn một lần nữa lao lên đáp xuống mui du thuyền.
“Ùm…”
Minh Hồng còn chưa kịp hét lên đau đớn thì thân thể to lớn hùng vĩ của hắn đã đâm sầm xuống mặt nước như một trái đạn pháo. Máu đỏ hòa lẫn trong nước lan ra xung quanh. Minh Hồng hoàn toàn biến mất trong dòng nước sông nâu sẫm tối đen.
Người đàn ông vừa xuất hiện rất nhiều người ở đây đều nhận ra. Ông ta là Đỗ Đức Lập, Phó Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam. Người đã nộp đơn xin miễn nhiệm vài ngày trước. Nhìn ông ta cả người ướt sũng nước, một tay cầm trường kiếm một tay cầm cánh tay to lớn của Minh Hồng còn nhỏ máu tong tong, mọi người đều ớn lạnh sợ hãi. Quanh người ông ta bắt đầu tỏa ra hơi nước mù mịt. Chỉ mất vài giây quần áo đầu tóc ông ta đều khô ráo không còn một giọt nước.
Đỗ Đức Lập là tu chân giả Trúc cơ Đại viên mãn thuộc tính hệ hỏa tại đây rất nhiều người đã biết. Trong tu chân giới thuộc tính hệ Hỏa không chỉ một nhà, như ông Bắc Trưởng tôn nhà họ Lê cũng là một ví dụ ngay trước mắt. Thậm chí vài người trong nhóm khách mời cũng có linh căn thuộc tính Hỏa. Nhưng cách Đỗ Đức Lập dùng linh lực hong khô quần áo trong chớp mắt như vậy vẫn làm mọi người sửng sốt. Nếu để họ dùng cách như ông ta, không phải là không được, nhưng sẽ tốn không ít thời gian thậm chí dẫn đến linh lực khô cạn. Đây là sự khác biệt về phân cấp trong linh căn. Linh căn cùng hệ cũng phân chia thành ba cấp độ. Nhân, Địa và Thiên. Đây chẳng phải nói linh căn Hỏa hệ của Đỗ Đức Lập thuộc cấp độ cực cao. Thiên cấp?!
– Hoài Bắc ah… Thật xin lỗi. Đến chúc mừng hai cháu mà tôi không có phương tiện. Đuổi theo cái du thuyền của ông mất thời gian một chút… Ha ha…
Ông Bắc siết chặt hai nắm tay tức giận đến run rẩy. Sự xuất hiện của Ninh Lập đã phá hỏng kế hoạch của ông. Dù ông vẫn có thể dễ dàng chế phục hắn, lấy lại miếng ngọc bội. Vậy thì sao? Nếu ông không muốn lập tức đối mặt với sức mạnh tuyệt đối của chính phủ thì vẫn phải trả lại miếng ngọc bội đó cho nhà họ Nguyễn…
– Ninh Lập… Mày đến đám cưới không mang quà mừng sao? – Ông Bắc nghiến răng ken két hỏi.
Nghe được cái tên Ninh Lập, không ít ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang ông Bắc. Họ như cùng lúc đều vỡ lẽ ra. Họ Ninh sao? Họ Ninh là gia tộc truyền thừa linh căn hỏa hệ Thiên cấp có sức tấn công mạnh nhất trong năm gia tộc khi xưa. Thảo nào hắn có thể đơn giản dùng linh lực mà hong khô quần áo.
– Quà sao?
Ninh Lập nhếch mép cười. Lão nhìn xuống cánh tay chỏng chơ ngay dưới chân mình. Lão dùng mũi kiếm chọc xuống giữa kẽ ngón tay còn đang nắm chặt, hất nhẹ. Hai ngón tay đứt lìa lộ ra lòng bàn tay trống rỗng bên trong. Ninh Lập hơi nhíu mày. Lão nhận ra mình đã bị tên vai u thịt bắp kia lừa. Vậy cũng không sao! Kẻ đau đầu sẽ không phải là lão.
– Ah… Quà. Có quà đây…
Vừa dứt lời Ninh Lập dùng chân hất mạnh về phía ông Bắc. Cánh tay đứt lìa của Minh Hồng bay bổng trong không khí vung vẩy những tia máu ra khắp boong tàu. Nó rơi xuống phát ta một tiếng chấn động nặng nề, lăn long lóc mấy vòng được mũi giày ông Bắc chặn đứng lại. Vài người phụ nữ thuộc nhóm doanh nhân, chính phủ phía sau ông Bắc hét lên hoảng sợ. Hoài Nam mặt tái nhợt, che miệng chạy ra ban công tàu nôn thốc nôn tháo. Riêng đám tu chân giả thì nét mặt vẫn dửng dưng không đổi. Đối với họ cánh tay người và giò heo treo bán ngoài chợ cũng không khác gì nhau.
– Miếng ngọc của nhà họ Nguyễn đâu? – Ông Bắc nheo mắt lạnh lùng hỏi.
– Không có… Hẳn tên đầu to kia đã mang nó xuống đáy sông rồi… – Ninh Lập nhúng vai nhàn nhã như không có gì liên quan đến mình.
Trái ngược với vẻ tức giận khó kìm nén, trong lòng ông Bắc lại thả lỏng nhẹ nhõm. Khoảnh khắc vừa rồi khi thấy nét mặt Ninh Lập biến đổi, ông đã dùng thần thức quan sát phát hiện trong lòng bàn tay từ cánh tay bị đứt của Minh Hồng hoàn toàn không có miếng ngọc bội. Thần thức ông lập tức tỏa rộng ra ngoài, còn xuyên vào lòng sông hơn chục mét. Ông lập tức cảm nhận được vị trí của Minh Hồng và miếng ngọc đó. Hắn đang yếu ớt quẫy đạp hướng về phía bờ sông đầy bùn lầy. Rất tốt. Cuối cùng kế hoạch của ông dù có phát sinh ngoài ý muốn nhưng kết quả không thay đổi. Nhưng bên ngoài ông vẫn phải đổ tất cả lên đầu Ninh Lập.
– Để xem ngươi có giao nó ra không?
Ông Bắc vừa dứt lời cả người như tiêu biến trong không khí. Khi xuất hiện trở lại ông đã sừng sững đứng trên mui thuyền.
“Quá nhanh”. Đó là suy nghĩ xuất hiện trong đầu tất cả mọi người có mặt tại đây. Lý Được và Giáo sư Châu nét mặt liền biến đổi. Tốc độ vừa rồi của ông Bắc có thể nói là vượt khỏi khả năng quan sát bằng mắt thường. Dù trong con mắt laser của Lý Được cũng chỉ bắt được những hình ảnh mờ nhạt cách khoảng của ông ta mà thôi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng dáng lêu nghêu, mái tóc phần phật bay trong gió trên mui thuyền của ông Bắc. Lại nhìn sang Ninh Lập liền thấy được sự chênh lệch về hình tượng và khí thế rất rõ ràng.
– Mày còn đủ mặt mũi đòi tao sao? Người cần trả lại đồ của người khác phải là mày… Miếng ngọc của Ninh gia ở đâu? – Ninh Lập nheo mắt gầm gừ hỏi.
– Hừ… Tao chưa hề nhìn thấy hoặc chạm một ngón tay lên miếng ngọc của Ninh gia. Câu trả lời này tao đã lặp đi lặp lại hơn hai mươi năm. Mày không tin không sao cả…
– Vậy còn Ninh Hải Thuận anh họ tao? Trưởng tôn nhà họ Ninh vào Nam hơn hai mươi năm trước rồi mất tích… Mày đừng nói mày không liên quan…
Ông Bắc nhíu mày không trả lời. Hiển nhiên việc này có liên quan đến ông. Nhưng tuyệt nhiên không như Ninh Lập nghĩ… Miếng ngọc nhà họ Ninh chưa bao giờ nằm trong tay Ninh Hải Thuận. Đó cũng là lý do mà Lê Hoài Trung biệt tăm hơn hai mươi năm.
– Ha ha… Không có gì để nói nữa sao?
Ninh Lập cười ha hả. Hắn quay sang chắp tay với mọi người bên dưới, giọng nói sang sảng vang vọng cả bầu trời đêm:
– Quý vị… Tôi xin vài phút của quý vị để kể một bí sự đã dẫn đến sự điêu tàn của năm gia tộc tu chân đất An Nam.
– Có lẽ mọi người đều biết. Hơn năm trăm năm trước đứng đầu tu chân giới An Nam là năm gia tộc họ Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
– Rất nhiều người nghĩ rằng sự tàn lụi của năm gia tộc là đến từ Tiết độ sứ Cao Ngôn, quan cai quản An Nam do Triều đình Hoa hạ. Điều đó cũng không sai. Nhưng tuyệt đối không phải là dấu chấm hết cho sự truyền thừa của bất kỳ gia tộc nào trong năm gia tộc.
– Vì sự điêu tàn thật sự của họ chỉ mới bắt đầu từ hơn một trăm năm trước mà thôi.
Ông Bắc nhíu mày, nét mặt khó xem. Tay ông lúc này siết chặt thanh kiếm. Ông thật hối hận để cho Ninh Lập bắt đầu câu chuyện. Ông không nghĩ lão biết được câu chuyện xa xưa này. Ông nên sớm một kiếm kết liễu tính mạng của lão. Nhưng bây giờ trước mặt rất nhiều ánh mắt quan sát, lắng nghe, ông lại không tiện ra tay.
– Hơn một trăm năm trước tử tôn nối dõi nhà họ Võ không ngừng rơi rụng một cách bí ẩn. Đứa con gái còn lại duy nhất là Võ Hoàng Yến thì sớm đã gả cho Lê Thước, ông nội của người bạn tôi… Hoài Bắc. Hiển nhiên không khó đoán, miếng ngọc nhà họ Võ chỉ còn cách giao cho Hoàng Yến đứa cháu gái duy nhất còn mang họ Võ. Không khó đoán miếng ngọc đó đã thu vào tay nhà họ Lê…
– Sáu mươi năm sau câu chuyện lại một lần nữa lặp lại với nhà họ Trần. Cháu trai Trưởng tôn nhà họ Lê vừa quật khởi cưới Trần Quý Liên, cháu gái nhà họ Trần. Điều này cũng bình thường. Nhưng bắt đầu từ sáu tháng sau, anh trai, em trai thậm chí em họ của Trần Quý Liên đều lần lượt mất tích. Tử tôn nhà họ Trần cũng đoạn tuyệt từ đó…
– Ha ha… Tôi không nói đến nhà họ Ninh vì thật sự đến nay tôi vẫn chưa có thông tin chính xác. Nhưng tôi chỉ nói đến đây mọi người có thể đoán được sự điêu tàn của năm gia tộc đến từ đâu?
– Tất cả là âm mưu của một gia tộc đến sau muốn chen chân vào năm vị trí đứng đầu tu chân giới, thâu tóm bí mật linh mạch do năm vị tộc trưởng khi xưa dùng tính mạng để bảo tồn cho đất An Nam.
– Có thể ở đây rất ít người biết. Danh xưng năm gia tộc khi xưa không đơn thuần là một danh hiệu tôn vinh. Họ Võ, Trần, Huỳnh, Ninh, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ… hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên. Nếu chỉ là một sự trùng hợp thì danh xưng Ngũ hành An Nam đã không làm giặc Phương Bắc kinh sợ cả ngàn năm trước.
– Ngũ hành An Nam là một bí pháp Ngũ hành hợp kích có thể tăng sức mạnh tấn công lên 20 lần.
Cả boong tàu vang lên tiếng hít thở nặng nề. Hai mươi lần lực công kích có ý nghĩa gì tu chân giả ở đây ai cũng hiểu. Nếu nói Kim Đan có lực công kích trung bình gấp 20 lần một Trúc cơ. Cũng có nghĩa rằng mười Trúc cơ đối kháng một Kim Đan giả là hoàn toàn không có đường sống. Nhưng nếu năm tên Trúc cơ đó nắm giữ bí pháp Ngũ hành hợp kích thì sao? Nên biết khi linh khí thiên địa còn nồng đậm, tu chân giả muốn đạt cảnh giới Trúc cơ chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng Kim Đan lại khác. Kim Đan dù ở thời kỳ nào cũng là một thử thách lớn cần cơ duyên và kỳ ngộ. Vì thế cũng có thể nói rằng nắm giữ bí pháp Ngũ hành hợp kích là nắm giữ ưu thế tuyệt đối về quân số.
– Bí pháp này được lưu truyền trong năm gia tộc chỉ truyền nam không truyền nữ. Và mỗi gia tộc tùy theo thuộc tính linh căn của mình chỉ biết phần có liên quan đến họ. Đây là quy định đặt ra bởi ông tổ của năm nhà. Tránh khả năng tiết lộ bí pháp cho phía thù địch. Ngay cả tôi là người cuối cùng trong nhà họ Ninh cũng chỉ biết được một phần năm bí pháp đó mà thôi. Không phối hợp với bốn phần còn lại nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
– Vì thế tôi nói… Nhà họ Lê vì tâm tư ích kỷ của mình đã đoạn đi căn cơ bảo vệ bờ cõi đất An Nam. Họ là tội nhân của cả dân tộc… Đúng nhận sai cãi…
– Hừ… Đừng ngậm máu phun người. Nếu mày đã nói đủ rồi thì đêm nay tính toán ân oán một lần đi…
Ông Bắc nghiến răng nét mặt vô cùng âm trầm kìm nén cơn tức giận. Ninh Lập đây là muốn hạ uy tín của ông, để ông không thể leo lên vị trí Chủ tịch Hiệp hội tu chân An Nam. Thật ra ông cũng không thèm cái ghế đó… Vì sau đêm nay Ninh Lập sẽ không còn cơ hội uy hiếp ông nữa.
– Hoài Bắc ah. Hoài Bắc… Mày không nghĩ rằng tao ngu ngốc đến mức tự đưa thân mình vào miệng cọp cứ… Hôm nay còn chưa biết ai tính toán nợ nần với ai đâu?! Ha ha…
Ninh Lập cười ha hả khoan khoái. Bàn tay gầy gò của hắn chợt đưa lên điểm nhẹ về phía ông Bắc. Một luồng linh lực đỏ như dung nham nhanh như tia chớp đánh thẳng vào cây kiếm ông đang cầm trên tay.
“Tinh…” Một âm thanh ngân vang trong màn đêm. Cánh tay cầm kiếm của ông Bắc khẽ chấn động.
Chỉ một âm thanh đơn giản như vậy lại làm mọi người toàn trường sắc mặt biến đổi. Tất cả tu chân giả ở đây đều hiểu hiện tượng linh lực ngoại phóng là tượng trưng cho điều gì.
Nghĩ đến Kim Đan giả hình ảnh đầu tiên trong đầu mọi người là một người đạp phi kiếm bay ngang trời. Nhưng điều ít ai nghĩ tới là khi một Kim Đan giả đối địch trên không họ sẽ xuất thủ thế nào? Bằng thanh kiếm họ đang dùng để bay sao? Nếu không muốn té lộn cổ chết thì đừng làm như vậy. Hay là đem theo bên mình một thanh kiếm khác để chiến đấu?! Không thấy nặng nề vướng víu sao? Làm ơn đừng nghĩ đến các loại túi trữ vật, nhẫn trữ vật nữa. Thứ đó chỉ xuất hiện trong truyện tu tiên mà thôi.
Nếu nói khác biệt lớn nhất giữa Luyện Khí và Trúc cơ là thần thức, thì giữa Trúc Cơ và cảnh giới Kim Đan là linh lực ngoại phóng. Có linh lực ngoại phóng mới có thể truyền vào phi kiếm để bay. Có linh lực ngoại phóng mới biến mười đầu ngón tay trở thành đòn sát thủ vô cùng lợi hại của Kim Đan giả. Thứ họ dùng linh lực nén qua đầu ngón tay bắn ra ngoài cũng có thể gọi là kiếm khí. Bên ngoài thì tương tự như võ giả cảnh giới Đại tông sư có khả năng nội lực ngoại phóng. Nhưng về uy lực thì cách biệt trời biển như so sánh giữa một cây đao và súng tiểu liên.
– Mày đoán được rồi đấy. Nhưng không cần quá sợ hãi… Linh lực của tao chẳng qua là cô đọng được một nửa mà thôi…
– Lẽ ra tao bây giờ có thể dùng một đầu ngón tay phế đi mày. Nhưng không… Tao là người rất công bằng… Tao sẽ dùng lối truyền thống để mày tâm phục khẩu phục…
Ninh Lập dứt lời, cả người lao đến nhanh như tia chớp. Thanh kiếm trong tay lão đỏ rực vận đầy linh lực hỏa hệ chém mạnh về phía ông Bắc. Ông Bắc không hề lùi lại vẫn đứng nguyên bất động. Thanh kiếm trong tay ông hờ hững nâng lên đón lấy đòn tấn công toàn lực của địch thủ.
– ĐI CHẾT ĐI…
“Keng…” – Một tiếng kim loại va chạm vang vọng cả bầu trời đêm.
Cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mọi người. Người lẽ ra phải bại lui lại không phải là ông Bắc. Ninh Lập bay ngược ra sau, người còn trên không miệng đã phun ra một vòi máu. Hai chân hắn chạm xuống, loạng choạng giật lùi thêm vài bước mới dừng lại ngay sát mép rìa của mui tàu.
– Mày… Mày… – Ninh Lập khó tin, tay run rẩy chỉ vào mặt ông Bắc. – Mày… đã lên Kim Đan?
“Kim Đan”. Một chữ đơn giản lại như tiếng sấm oanh động trong đầu tất cả tu chân giả tại trường. Không chỉ họ. Không ít quan chức ở đây cũng nhíu chặt mày nét mặt nghiêm trọng. Kim Đan là khái niệm từ rất rất lâu rồi đã bị lãng quên. Thậm chí không ít người vẫn nghĩ Trúc cơ Đại viên mãn đã là cực hạn của tu chân giới ngày nay. Nhưng lúc này ngay trước mắt họ là một Kim Đan giả bằng xương bằng thịt.
– Nể tình bạn khi xưa tao mới cho mày cơ hội khoác lác mơ mộng một chút… Bây giờ xem như tình nghĩa đủ vẹn toàn rồi… – Ông Bắc nhếch mép cười nhạt.
– Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày…
Giọng nói của ông Bắc còn vang vọng chưa dứt thì cả người ông như một bóng ma lao đến trước người Ninh Lập. Ninh Lập nghiến răng. Hai tay hắn nắm chặt hai đầu thanh trường kiếm, linh lực cuồn cuộn dồn xuống hai cánh tay, khóe miệng hắn không ngừng trào ra bọt máu… Thanh trường kiếm đỏ rực lên như lửa cong oằn lại…
– Đi chết đi…
“Keng…”
Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên. Thanh kiếm trong tay Ninh Lập vỡ vụn thành nhiều mảnh bắn thẳng vào ông Bắc phủ kín tất cả huyệt vị trước người ông. Ông Bắc cũng không ngờ hắn có chiêu thâm độc như vậy. Thanh kiếm trong tay không ngừng huy động tạo thành một bức tường trắng bạc che chắn trước người mình. “Đinh đương…” Liên tục hơn mười tiếng âm vang thanh thúy. Màn kiếm quang của ông không ngừng tóe lửa mới gạt đi toàn bộ những mảnh kiếm của Ninh Lập. Nhưng ông nhìn lại thì Ninh Lập đã rời khỏi mui thuyền…
– Không tốt…
Ông Bắc bật thốt lên một tiếng bất an. Cả người ông lăn không nhảy xuống từ mui thuyền cao bốn mét nhẹ nhàng đặt chân xuống sàn boong tàu.
Khánh Phương toàn thân cứng đờ bị Ninh Lập miệng đầy máu tanh khống chế. Những ngón tay của lão bóp chặt cổ nàng không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn.
– Bỏ con gái tôi ra…
Khánh Vy chợt nhào đến. Ninh Lập hời hợt vung tay thậm chí không cần chạm đến người, bà đã bị hất tung ra phía sau. Bà được chồng mình đón lấy. Lực đạo quá lớn làm cho hai vợ chồng té lăn sõng soài trên mặt đất.
– CHA… MẸ…
Khánh Phương hét lên sợ hãi. Nhưng cổ nàng bị kìm giữ, muốn quay lại nhìn cha mẹ cũng không được.
– Cha mẹ không sao…
Ông Tấn Cang đỡ vợ ngồi dậy sắc mặt tái nhợt thở hổn hển nói. Sau bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên ông hối hận với quyết định tự hủy tu vi của mình. Nếu không phải vậy. Lúc này ông tuyệt đối sẽ không yếu hơn Ninh Lập. Ngũ hành có hợp cũng có kiêng. Linh căn Thủy hệ Thiên cấp của nhà họ Huỳnh tuyệt đối không kém Hỏa hệ của nhà họ Ninh, nếu không nói là áp đảo. Khi xưa Ninh Lập và ông dù gì cũng hơn thập niên thâm giao, vậy mà để cầu mạng lão không e ngại ra tay khống chế con gái mình. Nhưng bây giờ nói gì cũng không thực tế. Ông Tấn Cang siết chặt hai nắm tay kìm nén.
– Ha ha… Con dâu ông đây sao? Rất xinh đẹp ah…
Ninh Lập cười hăng hắc nhìn ông Bắc thách thức. Lão biết rõ thương thế của mình rất nặng. Đòn va chạm đầu tiên nhìn rất hời hợt nhưng lão Bắc gian trá đã dồn toàn bộ linh lực vào thanh kiếm. Hắn lại chủ quan hoàn toàn công không thủ. Phủ tạng của hắn không được bảo vệ đã bị linh lực của lão Bắc đánh cho dập nát. Sau đó hắn lại dùng một chiêu hủy kiếm bằng tất cả linh lực của mình. Chấn thương càng chuyển biến nặng hơn. Ninh Lập biết mình đã khó thoát số kiếp đêm nay.
– Buông con bé ra… Bắt một người bình thường làm con tin, không thấy hổ thẹn cho thân phận mình sao?
– Người bình thường sao? Hắc hắc… Sao tao lại thấy là Linh căn Thiên cấp Thủy thuộc tính nhỉ? À phải rồi. Con gái nhà họ Huỳnh đây mà… Xin lỗi lão Cang nhé…
Ninh Lập đang cười nhưng khóe miệng vẫn tiếp tục trào ra bọt máu. Phổi của lão đã dập nát. Mỗi hơi hít thở đều làm máu ứ trong phổi trào ngược lên. Chợt nét mặt Ninh Lập thoáng thay đổi. Hắn đưa tay bắt lấy cổ tay Khánh Phương. Nét mặt hắn hơi giãn ra.
– Thuần Âm chi thể ah… Trời sinh lô đỉnh… Ha ha…
Ninh Lập cười ha hả vừa nhìn gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương chằm chằm bằng một ánh mắt nóng bỏng.
– Chật chật… Thật tiếc. Nguyên âm của con bé quý giá như vậy lại để cho thằng con vô dụng của lão Bắc hoang phí mất…
Ninh Lập lắc đầu thở dài thường thượt đầy tiếc nuối. Đột nhiên cả người hắn sững lại. Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt ông Bắc… Khóe miệng hắn giật giật rồi nhếch lên đầy vẻ dâm đãng.
– Thì ra là như vậy… Ha ha…
Nét mặt ông Bắc âm trầm. Ông biết Ninh Lập đã nhận ra bí mật ông luôn che giấu. Linh lực của ông đẩy dồn vào mười đầu ngón tay. Nhưng khoảnh khắc ông chuẩn bị ra tay thì phía sau một bóng đen lướt tới nhanh như chớp giật.
Ninh Lập cũng nhận ra có kẻ tập kích phía sau mình. Hắn lập tức dồn toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể lên cánh tay định bóp nát cái cổ nhỏ trắng ngần của Khánh Phương. Nhưng kẻ kia đã tới ngay sau lưng hắn. Hai bàn tay bằng kim loại bắt lấy hai bên vai hắn, bẻ mạnh. Âm thanh răng rắc vang lên rõ mồn một làm mọi người toàn trường đều ớn lạnh sợ hãi.
– AAA…
Ninh Lập hét lên đau đớn. Hai cánh tay lão buông thõng không còn chút sức lực nào. Thân hình gầy gò của lão bị hai cánh tay kim loại của Lý Được kềm chặt không thể cử động. Khánh Phương ngã nhào ra đất, sợ hãi cuống quýt lùi ra phía sau tránh xa lão già gớm ghiếc đó. Hai mắt lão lúc này đỏ hoe nổi đầy gân máu nhìn chằm chằm vào nàng, lại ngẩng lên nhìn cha nuôi.
– Mày… không bằng cầm thú ah… Vì Kim Đan… mày có thể…
Lời Ninh Lập chưa dứt thì hai mắt lão đã trợn ngược lên, cổ xuất hiện một đường cắt sâu hoắm máu đỏ òng ọc phun trào xối xả. Đầu lão khó nhọc quay lại nhìn kẻ vừa ra tay ám toán mình. Thấy nét mặt âm trầm tức giận đến run rẩy của Tấn Cang, khóe miệng Ninh Lập hơi nhếch lên như hiểu ra. Lý Được thở dài buông lỏng để mặc cơ thể Ninh Lập từ từ đổ gục xuống. Máu đỏ lan ra rất nhanh thành một vũng lớn trên tấm thảm trắng càng tạo thành một sự tương phản thê lương.
– Cha…
Khánh Phương sợ hãi chạy lại bên cha mình. Nàng khó tin nhìn vật trong tay ông còn nhỏ máu.
Ông buông lỏng nó rơi xuống sàn tàu phát ra tiếng đinh đương thật nhỏ. Khánh Phương nhận ra đó là một mảnh kiếm vỡ của chính lão già kia dùng để tấn công cha nuôi. Nhưng máu vẫn nhỏ xuống từ ngón tay của ông. Mảnh kiếm kia quá sắc bén đã cắt vào tay ông. Bà Khánh Vy cũng lo lắng chạy tới. Khánh Phương vội xé một mảnh vải từ váy cưới của mình băng bó cho cha.
– Cha không sao…
Khánh Phương nhìn gương mặt tái nhợt bất thường của ông, ấp úng mấy lần rồi mím chặt môi. Nàng muốn hỏi cha vì sao phải giết chết lão già kia. Tu chân giả dù có giết nhau thì chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở. Nhưng cha từ bao nhiêu năm trước đã không còn là tu chân giả nữa. Dù kẻ mà ông vừa hạ sát nằm ngoài sự quan tâm bảo vệ của chính phủ. Nhưng bản thân ông lại là một chính trị gia… Chuyện ông vừa làm trước mặt bao nhiêu người sẽ ảnh hưởng không nhỏ cho con đường thăng tiến của ông.
– Cha… Cái gì là Thuần Âm chi thể? Còn có… Trời sinh lô đỉnh? – Khánh Phương chợt lên tiếng hỏi.
– Lão già kia nói bậy bạ thôi… Không có gì liên quan đến con hết. – Ông Cang nhíu mày nói.
Ông Bắc ngồi xuống bên cạnh thi thể kẻ thù truyền kiếp của mình gương mặt già lão đầy vẻ thương cảm. Nhưng không ai biết được bên trong đầu Ninh Lập đang vang lên giọng nói của ông.
“Tao biết mày còn có thể nghe được… Báo cho mày một tin vui. Nhà họ Ninh mày truyền thừa không đoạn tuyệt. Kẻ đó đã trở về…”
Hai mắt Ninh Lập khẽ chuyển động như muốn nhìn lên mặt ông Bắc, xác nhận lời ông vừa nói. Nhưng bàn tay ông đã khẽ đặt lên đầu hắn vuốt nhẹ. Hành động của ông bên ngoài ai cũng nghĩ là ông đang vuốt mắt cho Ninh Lập. Nhưng thật sự một cái chạm hời hợt đó linh lực ông như thác lũ đánh thẳng vào đầu Ninh Lập, chấn nát bộ não của lão. Ông Bắc rút tay về thở dài. Không ai biết trong lòng bàn tay ông lúc này đã có một giọt máu của Ninh Lập được linh lực bao lấy. Giọt máu này có thể giúp ông truy tìm tông tích một kẻ thất lạc hơn hai mươi năm không còn nhớ đường về nhà.
Ông Bắc ngẩng đầu lên chợt bắt gặp cái liếc mắt lạnh lẽo của Huỳnh Tấn Cang. Cả người ông nhột nhạt khó chịu… Dĩ nhiên ông biết lý do tại sao Tấn Cang ra tay quyết tuyệt như vậy với Ninh Lập. Ông ta cũng như Ninh Lập đã đoán được ông dùng thân thể con dâu mình để tấn cấp Kim Đan. Và chấm dứt mạng sống của Ninh Lập là cách duy nhất để bảo vệ danh dự cho Khánh Phương.
Ông Bắc hít sâu một hơi gạt những chuyện rối rắm ra khỏi đầu. Tấn Cang biết thì đã sao? Ông ta có khả năng làm gì mình sao? Hay muốn đem con gái về để mang tiếng một đời chồng sao? Dù vậy ông sẽ có chút nuối tiếc nhưng chỉ là một chút mà thôi. Ông Bắc giao trả thanh kiếm cho ông Nguyễn Hữu Lộc. Rồi đứng ra chắp tay nói với tất cả mọi người:
– Rất xin lỗi về sự cố đêm nay… Thay mặt nhà họ Lê mong nhận được sự tha thứ của tất cả Quý vị.
– Không sao, ông khách sáo rồi…
– Đã nói là sự cố thì có ai muốn đâu chứ? Chúng tôi đều hiểu mà…
Ông Bắc bên ngoài rất chân thành nhưng bên trong cười nhạt. Như ông dự đoán chỉ cần biết ông đã tấn cấp Kim đan, đám người trước mắt này đều răm rắp ngoan ngoãn như cún con.
– Hoài Nam. Con gọi bệnh viện Mekong đưa trực thăng đến rước người bị thương…
– Dạ… vâng.
Hoài Nam nét mặt còn tái xanh, lắp bắp trả lời. Vội rút điện thoại ra gọi điện. Ông Bắc nhíu mày khó chịu nhìn đứa con nuôi của mình. Biểu hiện hèn nhát yếu kém của Hoài Nam đêm nay thật làm ông mất mặt. Ánh mắt ông đảo qua phía sau nhìn bốn khuôn mặt cũng tái xanh sợ hãi của bốn đứa cháu họ Hòa Phát Hậu Nhân của mình. Không khỏi nén một tiếng thở dài.
– Ông chủ… Điện thoại của chú Đức… – Hằng từ phía sau đuôi tàu hớt hải chạy tới giọng còn run run nói nhỏ bên tai ông.
Ông Bắc nhíu mày. Lòng ông chợt dâng lên một điềm xấu. Ông vội đón lấy cái điện thoại, áp lên tai, lạnh lùng hỏi:
– Có chuyện gì?
– “Ông chủ… Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Minh Hồng. Nhưng trên người hắn không có vật cần tìm…”
– Hừ… Chờ ở đó…
Ông Bắc nét mặt âm trầm như nước. Ông quay người đi thẳng xuống tầng dưới. Hai phút sau, phần đuôi của chiếc du thuyền tách ra hai bên. Từ bên trong một chiếc cano được một người đàn ông mặc vest đen cầm lái lao ra nhanh như tên bắn. Ông Bắc ngồi trên băng ghế sau nét mặt âm trầm. Thần thức của ông đã cảm nhận được vị trí ông Đức và thi thể tái nhợt của Minh Hồng. Nhưng ông lại không cảm nhận ấn ký thần thức của mình trên miếng ngọc bội đó… Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?
Lúc này trên du thuyền…
“Phạch… phạch…”
Trên bầu trời xuất hiện một trực thăng cứu hộ của bệnh viện Mekong từ từ hạ xuống. Khánh Phương mừng rỡ nhìn lên đã thấy Hoài Nam đang giải tán mọi người tạo chỗ trống. Boong tàu không đủ lớn cho trực thăng đáp. Hai nhân viên cứu hộ dùng dây thừng thả người xuống.
– Không sao rồi. Em lại đây với anh nhường chỗ họ làm việc…
Hoài Nam dìu đỡ Khánh Phương tránh sang một bên. Nàng nhìn hai người cứu hộ kia nhanh chóng sơ cứu cho thầy Tuấn và chị Hoa. Đặt họ lên băng ca lần lượt kéo lên trực thăng. Khánh Phương muốn đi theo nhưng không còn chỗ cho nàng. Nhìn chiếc trực thăng bay lên thật cao chỉ còn thấy được một ánh đèn nhấp nháy nỗi lo lắng trong lòng Khánh Phương nhẹ bớt đi một nửa. Hoài Nam đặt tay lên bờ vai thon thả của Khánh Phương, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng rịn ướt mồ hôi của nàng.
– Anh đã làm em thất vọng lắm phải không?
– Em… không có… – Khánh Phương lắc đầu nhưng đầu cúi thấp không nhìn vào mắt anh.
– Lúc anh bảy tuổi. Lần đó cha muốn lấy tiền nhà đi nhậu, mẹ không cho. Vì lu gạo trong nhà đã sắp cạn tới đáy. Hai người cãi nhau Ông lấy một con dao bầu chém bà một nhát rồi bỏ đi… Bà cố lết đến bên cạnh anh. Bảo anh đi gọi hàng xóm cứu giúp. Nhưng lúc đó anh chỉ nhìn vào vết thương sâu hoắm trên vai bà không ngừng tuôn ra máu… Anh sợ máu từ nhỏ. Thậm chí một lần tự mình làm đứt tay mình, anh cũng phải nôn mửa, còn bệnh mất mấy ngày.
Khánh Phương nhìn bàn tay lem luốc máu đỏ của mình đang được Hoài Nam nắm chặt. Lúc này nàng mới chú ý đến bàn tay anh lạnh toát còn khẽ run rẩy. Dù anh đang kể lại câu chuyện xưa của mình, ánh mắt vẫn không dám nhìn xuống nàng lần nào. Hoài Nam tiếp tục kể giọng nghẹn ngào:
– Khi đó nhìn cả người mẹ đầy máu… Đầu óc anh quay cuồng rồi tối sầm đi không biết gì nữa. Khi anh tỉnh lại thì mẹ anh đã chết vì mất máu… Mẹ anh… Nếu bà sinh ra một đứa con mạnh mẽ hơn thì… có lẽ bà đã không phải chết oan khuất như vậy.
– Mẹ chết. Ba bán nhà, bỏ đi. Anh bắt đầu cuộc sống lang thang ngoài đường từ lúc đó… Anh không trách ai cả. Vì tất cả là lỗi của anh… Nếu anh có thể mạnh mẽ hơn…
– Không phải lỗi anh… Trời sinh anh ra như vậy anh không có lựa chọn…
Khánh Phương tựa sát vào ngực anh, trái tim đau đớn thất lạc của nàng như được an ủi xoa dịu. So với Hoài Nam nàng nhận ra cuộc đời mình may mắn suôn sẻ hơn nhiều.
Giây phút này tinh thần hoàn toàn buông lỏng trong lòng Khánh Phương lại xuất hiện câu hỏi chưa có lời giải đáp “Cái gì là Thuần Âm chi thể? Còn cái gì là Trời sinh lô đỉnh?” Không hiểu sao trong đầu nàng lại nghe được câu mình vừa nói với Hoài Nam… “Trời sinh anh ra như vậy anh không có lựa chọn…” Nàng có cảm giác ý nghĩa của câu nói đó dường như cũng ứng nghiệm trên người mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ thất lạc |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex cô giáo, Truyện xã hội |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 14/06/2023 06:38 (GMT+7) |