Tôi là một thằng con trai nhà giàu, được bố mẹ chiều chuộng. Bố mẹ tôi thường phải đi công tác gặp đối tác, nhưng không vì thế mà xao nhãng việc học của tôi. Trong lớp tôi được bạn bè quý mến vì học giỏi, đẹp trai… v… v. Thật sự thì đến năm lớp 9 tôi vẫn chưa biết yêu, chỉ biết chơi, học và hưởng thụ cuộc sống mà ông trời ban cho.
Kỳ thi năm lớp 9 để tốt nghiệp sau 4 năm cố gắng cũng đã bắt đầu, tôi ra sức học để thi đỗ vào trường cấp 3 làm bố mẹ vui lòng. Và cuối cùng tôi cũng đỗ, bố mẹ sắm cho tôi cái xe máy. Và từ đó, tôi cũng bắt đầu biết những đêm vũ trường là như thế nào. Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc nhưng rồi cũng sẽ quen.
Một hôm tôi cùng mấy thằng bạn đi làm bữa nhậu, trên đường về thấy mót đái, thế là cả lũ vạch chim ra, cứ thế tồ tồ xuống hồ. Cả lũ còn thi xem thằng nào cẩu xa hơn. Xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn nhưng đang say thì biết cái gì… Và đó cũng là thời điểm tôi gặp em. Lúc đó em mặc bộ váy màu trắng trông rất tươi trẻ, khuôn mặt trái xoan, cái mũi cao, hơn nữa dáng em lại rất đẹp, tôi bị hút hồn bởi con mắt của em, nó có một vẻ đẹp quyến rũ, huyền bí nhưng không kiêu căng. Em đi cùng cô bạn khác, tóc nhuộm màu nâu vàng nhìn trông cũng xinh xắn ra vẻ ăn chơi. Thấy chúng tôi cứ nhìn thì em quay mặt đi xấu hổ, còn cô bạn thì phang ngay cho một câu:
– Nhìn lồn!!!
… Bạn đang đọc truyện Không thể nào quên tại nguồn: http://truyensexhay.org/khong-the-nao-quen/
Bị em quyến rũ, tôi tìm hiểu về em, được biết em ở trong khu XYZ, và học trường ABC. Bọn bạn bảo:
– Nếu muốn làm quen thì cầm trên tay bó hoa và một hộp quà thì em sẽ đổ, mày yên tâm đi!
Và cách đó quả thật hiệu nghiệm với bất kì bạn gái nào, nhưng tôi và em lại chỉ là bạn mà thôi.
Chúng tôi giữ liên lạc với nhau trong một thời gian dài. Em tên H, bằng tuổi tôi. Cho đến một ngày, tôi quyết định phải nói lời yêu với em. Tôi gọi điện và rủ em ra một quán cafe. Chúng tôi chẳng nói gì, thỉnh thoảng nhìn sang em bắt gặp ánh mắt đang nhìn tôi, tôi phá tan bầu không khí im lặng:
– H ah, mình có một điều muốn nói với H…
– Ừhm, T nói đi, mình nghe đây – khuôn mặt em bỗng chở nên nghiêm chỉnh.
– H ah, mình… mình… thật ra từ lúc gặp H mình đã yêu H mất rồi, đêm nào mình cũng nghĩ về H, H có biết không… mình yêu… H nhiều lắm…
Bỗng em cúi gằm mặt xuống, hình như em đang khóc thì phải, chết cha, tôi có nói gì sai đâu, chỉ muốn bày tỏ tình cảm thôi mà, tôi nói:
– H… H ah, mình… xin lỗi, coi như từ nãy đến giờ mình chưa nói gì nhé.
Em nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, sao em dễ khóc thế nhỉ. Em nói một câu khiến tôi sung sướng biết nhường nào:
– H ghét T lắm, sao giờ T mới nói với H, có biết mình chờ đợi câu nói của T lắm không?
Tôi ngồi gần bên em, ngả đầu em về vai tôi, tôi hỏi:
– H biết T sung sướng như thế nào khi nghe H nói như thế không!!!
Em chùi nước mắt, rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ, bất chợt em đặt lên môi tôi một nụ hôn. Lần đầu tiên được hôn, cảm giác mềm mại của đôi môi em làm tôi sung sướng biết bao. Tôi ôm em, vậy là tôi đã có em, tôi đã ở trong trái tim tình yêu của em, và em cũng thế, tôi quyết sẽ phải yêu em bằng tất cả những gì trái tim tôi có thể cho em, phải làm cho em thật hạnh phúc…
Thời gian thấm thoát đã được hai năm kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Thời gian đó không dài nhưng cũng đủ làm chúng tôi hạnh phúc khi làm chủ được trái tim của nhau. Em luôn vui cười với tôi, mặc dù cũng có một số lần giận nhau nhưng chỉ sau đó không quá nửa ngày là mọi chuyện lại đâu vào đấy. Những lúc như vậy khiến cho tình yêu của chúng tôi thêm bềm chặt hơn. Thời gian quen nhau là vậy nhưng chúng tôi vẫn luôn giữ mình, không bao giờ đi đến giới hạn cuối cùng của tình yêu. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, tình yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi tồn tại, nếu như…
Trong thời gian chuẩn bị cho kì thi đại học, tôi với em ít gặp nhau vì phải ôn thi. Kì thi này còn quan trọng hơn cả kì thi tốt nghiệp năm lớp 9, chỉ còn 1 tháng nữa là thi, em đề nghị với tôi rằng trong tháng này không nên gặp nhau mà phải tập trung vào việc học, mặc dù hơi buồn nhưng tôi cũng đành phải đồng ý. Trong 1 tháng đó, tôi rất nhớ em, nhưng suy nghĩ rằng phải đỗ để xứng với người con gái như em.
Một tháng trôi qua, chúng tôi không gặp nhau một lần nào, đến ngày báo cáo kết quả thi, chúng tôi vui mừng khôn xiết khi biết rằng cả hai chúng tôi đã đỗ. Tối hôm đó, tôi rủ em đi chơi. Tôi mua 2 chiếc nhẫn khá đắt tiền, đó sẽ là vật chứng nhận cho tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi gặp nhau, em đứng ở bên kia đường, rồi chạy sang bên tôi, bất chợt một chiếc xe ôtô lao đến, tên tài xế đang say nên lái xe cứ lượn qua lượn lại. Em không ngờ đến sự việc này nên em cứ đứng nhìn mà không chạy đi. Trong giây lát tôi chạy đến để đẩy em ra và tôi sẽ có thể đối mặt với thần chết, nhưng tôi không sợ. Nhưng… đã muộn mất rồi…
Chiếc xe lao đến với một tốc độ rất nhanh. Nó đâm vào người em, cơ thể em ngã lên mũi xe, đầu đập vào kính ôtô khiến em bị chảy máu. Trời ơi… tôi bàng hoàng nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt. Rồi chạy đến bên em, nâng đầu em dậy:
– Đừng H ơi, em sẽ không sao đâu… H ơi, chúng ta còn phải cưới nhau, lập gia đình rồi còn phải sinh con nữa chứ, em không thể nào dời bỏ anh được… H ơi… – tôi nói trong tiếng khóc vì sợ hãi, chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ đến như vậy.
– Anh T ơi, em đau lắm… anh ơi, anh đừng rời bỏ em nhé…
Tôi ôm em vào lòng, ôm thật chặt, để em có thể cảm nhận được hơi thở của tôi. Rồi tôi lấy trong túi áo chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay của em:
– Em nhìn này, anh đã mua nhẫn rồi, đây sẽ là chứng nhận tình yêu của chúng ta, em phải sống chứ…
– Ôi! Chiếc nhẫn thật đẹp… em hạnh phúc quá… em… em… yêu….
– H… H ơi… đừng H ơi… không… !!!
Tôi gào lên trong tuyệt vọng khi biết em phải xa tôi, cánh tay của em buông thõng xuống, đôi môi em nở một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Vậy là tôi đã mất em thật rồi…
Em là mặt trời của tôi còn tôi là ánh sáng của đời em, nhưng giờ đây, em đã lên thiên đường, nơi đó sẽ hạnh phúc hơn. Tôi đau đớn đến nghĩ rằng phải cùng em lên thiên đàng, nhưng tôi không thể làm thế vì tôi còn gia đình, còn bố mẹ, anh em bạn bè. Nhưng phải xa em thì tôi không nỡ, ông trời đã chia rẽ chúng tôi tức là ông không muốn chúng tôi ở bên nhau. Nhưng tại sao lại là tôi mà không là ai khác…
Sau đó một tuần, tôi không đi học buổi nào, toàn trốn ra ngoài cái nơi mà em đã ngã xuống, tôi xót xa khi lần đầu tiên trong đời cảm thấy mất đi một thứ quan trọng đến như vậy. Tôi chán đời, bỏ bê học hành, không nghĩ gì khác ngoài viện nhớ đến em. Tôi xa đọa vào những cốc rượu, đêm vũ trường, tham gia hội hè … Nhưng tôi vẫn biết giữ mình, không nghiện hút hay chơi gái, tôi chỉ tham gia để cho vơi đi nỗi nhớ đến em. Nhưng nó không hiệu nghiệm, hình ảnh em cười hạnh phúc khi tôi trao nhẫn cưới cho em hay lần đầu tiên gặp em với ánh mắt quyến rũ làm tôi không thể nào quên được…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Không thể nào quên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 15/01/2017 15:42 (GMT+7) |