– Cháu thấy dạo này bạn cô nhiều mà, thằng Đạt bảo cô bao nhiêu ra đấy!
Đến lại gần nhéo nhẹ vào mông tôi rồi cô Hạnh cười hấp háy với thái độ không khác gì một con cáo đang thấy món ăn ngon lành trước mặt mình. Hơi ngẩng đầu mình một chút rồi cô Hạnh nói khẽ:
– Tối nay qua nhà em nhé được không?
Mở to đôi mắt tôi bất ngờ vô cùng vì đây là chợ, mà chợ thế này thì cô Hạnh dám gọi như thế không sợ người khác nghe thấy. Nhìn cái điệu bộ của tôi khiến cho cô hạnh càng buồn cười hơn, khúc khích nói:
– Khiếp! Sao mà ngẩn tò te ra vậy? Ở đây làm gì có ai mà sợ. Tối qua nhà em nhé, em biết thừa hôm nay kiểu gì cắm trại anh chẳng được ngủ ở trường, hoặc ở trại… mà như vậy thì qua nhà em ngủ có phải hay hơn không!
Cười lại một cách ngô nghê tôi nói:
– Ờ thì cũng được nhưng mà như vậy thằng cháu của em biết thì sao? Trông thằng Đạt như vậy thôi nhưng hơi bị tinh ý đấy!
– Xì… kệ nó… bảo qua nhà em ngủ cũng có sao đâu, trông nó như vậy thôi chứ vẫn còn ngô nghê không biết gì cả!
Tôi bĩu môi nói lại:
– Ngô nghê gì! Nó thích sờ vú dì nó lắm đấy, hôm nào cho nó sờ thử một cái xem như thế nào!
Lại nở nụ cười đến mê mẩn tâm trí rồi cô Hạnh nói tiếp:
– Yên tâm đảm bảo là cho nó sờ, đúng là con trai mới lớn… chỉ thế là không ai bằng thôi. Ở nhà thỉnh thoảng nó vẫn sờ vú em suốt ấy!
Tôi lại hỏi:
– Nó sờ như vậy sao không cho nó bú miếng đi, nhìn thằng bé thèm phát tội ấy.
– Hôm nào rảnh cho nó bú được chưa, nhớ hôm nay đấy nhé! Chiều tối rủ cả chúng nó qua chỗ nhà em rồi em dẫn qua chỗ này ăn bún vịt, chỗ này hơi ngon đấy!
Tôi gật đầu lựa thêm mấy món đồ nữa thì thằng Đạt đã về. Cả hai buộc hai thùng đồ ra phía sau xe rồi chúng tôi cong mông mà đạp đến trường. Cô Hạnh không quên dặn thằng Đạt tỉ mỉ hơn cả dặn tôi vì dù sao thì nó cũng là đứa cháu ruột.
Hai thằng vác đồ đến trường rồi bảo thêm hai thằng nữa khiêng qua chỗ cắm trại. Cả trường như một bầy ong vỡ tổ vậy. Mua đồ xong thì ba thằng ngồi trên cái lan can nói chuyện. Thằng Đạt hất hàm bảo thằng Tú:
– Này tối nay dì Hạnh tao khao đi ăn bún đấy, tao với thằng Đức thì ok rồi còn mày sao?
Thằng Tú bây giờ nó chỉ tơ tưởng đến mấy cái màn game thôi nên nó gật đầu cái rụp rồi bảo:
– Ờ! Đi đâu cũng được miễn không phải về nhà, về nhà là tao thấy nản lắm rồi đấy, nói chung là tao không thích, thôi giờ ra quán không?
Cả ba thằng gật đầu rồi ra quán, dù sao công việc mua đồ lựa đồ của chúng tôi đã xong còn có mấy chục đứa ở lớp thì tự mà trang trí rồi làm trại thế nào thì làm thôi.
Không ngờ mới bước chân vào cái quán điện tử gần trường thì ôi thôi không còn một cái máy nào trống cả vì tất cả đã bị ngồi hết, thằng Đạt thấy vậy nhăn nhó nói:
– Kiểu này lại phải lấy xe ra cái quán thân thuộc của anh em mình rồi chứ ở đây làm gì còn mày mà chơi! Công nhận chỗ này mà bán đồ thì hết ý đấy nhỉ!
Thằng Tú thì máu lắm rồi nên nghe thằng Đạt nói như vậy thì nó gật đầu đi luôn, không quên vỗ vai tôi nói:
– Đi nào! Đứng đực ra đấy làm gì!
Tôi thì không muốn đi lắm vì lúc bấy giờ thì tôi thích kiểu một mình chơi mấy game hơn thế nên là khi thằng Tú nói như vậy tôi bảo:
– Thôi! Tao không đi đâu! Mệt bỏ bà! Hai đứa mày đi đi, khi nào rảnh tao đạp xe qua nhé, ok không nào!
Hai thằng tặc lưỡi miễn cưỡng dắt xe đi còn tôi đi qua trường, vòng qua tất cả các lớp xem mọi người dựng trại thế nào, hóa ra chỗ cắm trại của tôi khá là lý tưởng vì có địa thế tốt chứ không như một số lớp khác.
Loanh quanh một vòng thì đến cái lớp của Lan Anh và Phượng, hai con bá tíu ta tíu tít dọn đồ ăn ra bán, khi cắm trại thế này có cái vui là được bán đồ trao đổi giữa các lớp khác, nhìn mấy đồ mà chúng nó bán tôi buồn cười bảo:
– Bán mấy đồ như thế này là dở rồi, đang mệt như thế này thì ai mua mà bán!
Lan Anh lườm tôi với con mắt sắc lẹm rồi nói:
– Chưa bán được cái nào, lại còn chưa mở hàng! Ăn nói như vậy hả? Muốn em cho ăn đấm không! Mua mở hàng chi em đi nhanh lên, đứng đấy làm gì!
Tôi tặc lưỡi nói kiểu giọng chê ỉ ôi nói:
– Hàng xấu lắm, có bán cô chủ thì mua!
Nghe tôi nói thế thì Lan Anh trêu:
– Cô chủ chỉ là hàng tặng kèm thôi, mua thì mới được tặng.
Trêu hai con bé một chút thì tôi cũng mua một món đồ không quên trêu Lan Anh là hàng tặng kèm khi nào đến lấy. Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhoằng một phát đến trưa. Tôi ra làm mấy cái bánh mì rồi vào quán điện tử phía sau trường chơi.
Quán này tuy cấu hình không mạnh nhưng lại có mấy trò tôi thích vô cùng, đang ngồi chơi thì có hai bàn tay bịt mắt lại.
Đưa tay nên nắm lấy thì tôi biết đây là tay con gái rồi nhưng chưa thế nào nhận ra ai cả, nắm nhẹ mười đầu ngón tay rồi tôi nói:
– Ai thế… bỏ ra không chết bây giờ… đang bắn hay…
Giọng nói quen thuộc vang lên:
– Đố biết em là ai đấy?
Cái giọng của Lan Anh thì chẳng thể lẫn vào đâu được nên khi Lan Anh nói như vậy thì tôi bảo luôn:
– Hàng tặng kèm chứ gì! Thôi bỏ tay ra anh còn chơi nào!
Nghe câu “hàng tặng kèm” thì Lan Anh bỏ tay ra nhưng nhanh chóng luồn xuống dưới ngực của tôi, cấu tôi một phát rồi nói:
– Dám trêu em này!
Tôi xoa xoa ngực vì công nhận cái nhéo đó rất đau, nhăn nhó một cái rồi tôi bảo:
– Kệ anh chứ… hì hì hì! Để nguyên anh chơi!
Hết màn đấu sung thì Lan Anh sang máy bên cạnh cũng tập trung vào chơi mấy cái trò con nít, tôi không thích lắm nên kệ, vặn người kêu cái rắc một cái rồi hỏi:
– Sao bán hết hàng chưa mà ra đây!
Nhăn nhó rồi dập cái bàn phím cành cạch Lan Anh bảo:
– Chán lắm… chẳng có ai mua, cái Phượng đầu têu ra trò này nên em bắt nó ở đấy bán hết rồi mới đi chơi rồi còn em thì đi trước, ai bắt nó nghĩ ra bán mấy cái dở hơi. Mấy lớp khác bán đồ ăn hết nhanh như tôm tươi ấy!
Tôi cười mà không nói gì, hai đứa nói chuyện một chút rồi về trại xem chấm điểm được như thế nào!
May mắn là cái trại của chúng tôi xấu xí nhưng không đến nỗi nào. Cũng được ở phía giữa chứ không đến nỗi đứng cuối. Mấy cái hoạt động văn hóa văn nghệ của mấy ông thầy thì tôi không khoái lắm, ra lấy xe rồi phóng đến cái quán quen thuộc.
Hai thằng vẫn cắm đầu vào màn hình mà chơi, quán hôm nay cũng đông vì trường tôi được nghỉ nên chúng nó ra đây khá nhiều.
Nhớ lại cái thời mà nhà nào có cái máy tính quý như vàng mới thấy cuộc sống nó kham khổ đến mức như thế nào.
Vỗ vai hai thằng rồi nhìn lên bàn đã thấy hai bát mì tôm úp rồi. Tôi ngạc nhiên hỏi chúng nó:
– Này! Không đi ăn hàng mà chơi mì mãi thế hai đứa mày!
Cả hai thằng tặc lưỡi nói:
– Đang cuốn hì hì! Chơi đi mày!
– Thôi khỏi! Tao đi ăn đây đói lắm rồi!
Tôi đạp xe qua cái phố bán bún chả rồi vào gọi hai suất luôn, ăn căng phè cái bụng rồi đứng dậy, vòng qua cái sạp hàng của cô Hạnh xem như thế nào thì thấy cô Hạnh đã che tạm lại rồi ngồi trong quầy đang tính toán gì đấy.
Gửi luôn cái xe ngoài cổng chợ, tôi đi vào rồi khẽ khẽ đi vào chỗ của cô Hạnh, thấy tôi thì cô Hạnh cười bảo:
– Lại thiếu đồ gì nữa hả?
Tôi chỉ cười rồi nhanh chóng lách qua mấy thùng hàng rồi tiến lại nói khẽ:
– Thiếu cái này này!
Nói xong thì bàn tay vuốt luôn qua háng của cô Hạnh một cái. Cô Hạnh bất ngờ vì không nghĩ tôi lại làm như vậy, mở to mắt ra nhìn tôi. Ánh mắt đó không có một chút nào là giận giữ cả mà chỉ có bất ngờ xen lẫn thích thú thôi.
Tôi nói như vậy thì cô Hạnh cười rồi tiến sát lại mà bảo:
– Không chờ đến tối à?
Nháy mắt một cách thèm thuồng tôi bảo:
– Nhớ lắm! Không chịu được luôn đấy!
Cười khì khì tôi tiến sát hơn rồi vòng tay xoa nhẹ cái mu lồn đang cong cong trong lớp vải quần! Không biết cô Hạnh như thế nào nhưng mới chỉ được sờ vào thôi mà đã thở hổn hển rồi, tôi đoán chắc là thích lắm mới như vậy.
Đang định luồn tay vào bên trong thì có tiếng gọi mua hàng nên tôi đành bỏ tay ra, liếm cái chỗ mà cô Hạnh có giường xếp ngồi xuống đó.
Khách lựa đồ cũng nhanh nên chỉ mười lăm phút sau thì cô Hạnh đã rảnh tay rồi. Quay lại tôi nhìn rồi bảo:
– Chỉ được cái khiêu khích người ta thôi!
Tôi cười rồi thủ thỉ nói như hờn dỗi:
– Tại cô xinh quá đấy!
Nở nụ cười duyên rồi cô Hạnh bảo:
– Sắp ế đến nơi rồi đây này! Xinh cái gì mà xinh!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ký ức ngọt ngào |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/03/2024 03:47 (GMT+7) |