“Ai da.. ngươi nghĩ đi đâu vậy. ”
Tiêu nhị tiểu thư cũng ý thức được trong lời nói của mình có chỗ không thoả đáng nên mặt mũi ửng hồng, vội vàng giải thích:
“Ta bảo ngươi đến kể chuyện cho ta nghe. Mấy ngày nay ta toàn gặp ác mộng, mơ thấy Tiêu gia ta nhà tan của nát. Ta sợ lắm, Lâm Tam à tối nay ngươi đến kể chuyện cho ta nghe được không?”
Thì ra là như vậy, Lâm Vãn Vinh lén lau mồ hôi lạnh, hắn thầm xấu hổ vì những ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu của mình, bất đắc dĩ đành gật đầu nói:
“Được. ”
Đã nói chuyện cả ngày trời với Tiêu Ngọc Sương nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng biểu thiếu gia đâu. Buổi chiều nay, Lâm Vãn Vinh trở về phòng của mình sớm hơn thường lệ.
Hắn tìm vài cây Tam Diệp thảo lớn, lấy lá nghiền nát rồi rót thứ chất lỏng có mùi cay cay ấy vào một chiếc bình lớn. Hắn lại lấy một bó lớn hoa hồng và khó khăn lắm mới ép ra được một chút chất lỏng, hắn cẩn thận như đang nắm giữ một bảo vật, rót nó vào một chiếc cốc.
Ở thế giới trước đây Hắn đã từng có chút nghiên cứu về nước hoa, biết là để chưng cất ra một lọ nước hoa cần đến vài chục thậm chí là vài trăm cân cánh hoa. Trong vườn hiện nay có không ít hoa nhưng vẫn không đủ dùng. May mà có Phúc bá ở đây, muốn có bao nhiêu cánh hoa cũng không là vấn đề.
Tự chế tạo ‘hương tinh’ đương nhiên trước hết phải lấy được chất lỏng, ép lấy nước cốt, dùng dung môi để chưng cất là tốt nhất nhưng trong cái thế giới với những điều kiện vô cùng thô sơ như thế này thì làm dung môi bằng cách nào chứ. Vẫn là phương pháp nghiền ép thực dụng nhất, cùng lắm thì lãng phí nguyên liệu một chút, tiền vốn cao một chút thôi.
Hai loại dung dịch đều là dạng gia công thô nên vẫn còn có những mảnh vụn, rất thô sơ nhưng đây vẫn chỉ là một thí nghiệm sơ bộ bước đầu nên những tình tiết này vẫn chưa cần nghiên cứu kỹ quá.
Hai loại chất lỏng này đều cần có một khoảng thời gian để lẵng đọng xuống, ăn tối xong, Lâm Vãn Vinh trở về phòng mình thì thấy chất lỏng đó đã biến thành màu xanh một phần rồi, hắn không thể chờ đợi được vội vàng rót một chút Tam Diệp thảo ra chiếc bát, một mùi cay nồng xộc thẳng lên. Dung dich nước hoa hồng quá quý báu nên hắn không nỡ dùng nhiều, bèn dùng chiếc đũa chấm một chút, đổ vào trong Tam Diệp thảo.
Nói cũng thật kì diệu, chỉ một chút dung dịch hoa hồng như vậy thôi mà khi dung hợp với chất lỏng của Tam Diệp thảo thì mùi vị cay cay đó đã giảm đi rất nhiều nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ hết, Lâm Vãn Vinh biết nguyên nhân là vì dung dịch hoa hồng quá ít nên hắn đành phải cho thêm một chút nữa.
Quả nhiên, chỉ thêm một chút mà hiệu quả đã vô cùng rõ ràng, không chỉ mùi cay cay nồng nặc kia không còn mà ngược lại mùi hương thanh thanh của hoa hồng lại bay thoang thoảng.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng vui mừng, quả nhiên là hấp dẫn. Để tiến thêm một bước nữa trong thí nghiệm, hắn bèn cho thêm một chút dung dịch hoa hồng nữa, mùi hương thoang thoảng đó trở nên nồng đậm hơn, mùi vị tuy nồng nhưng không khiến cho người ta chán ngấy, hoàn toàn không giống với những bột nước kia.
Mùi hương thanh thanh toả ngát khắp phòng, đắm chìm trong hương thơm của hoa hồng, Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn, lão tử phát tài rồi.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau lưng hắn truyền tới.
Lâm Vãn Vinh quay người lại thì thấy gương mặt liều diễm của Tiếu Thanh Tuyền. Trời ạ, cô nương này thuộc họ mèo sao mà bước đi không hề có tiếng động như thế.
Thấy trời đã muộn rồi và mình đã làm thí nghiệm được hơn một giờ đồng hồ, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nàng đã đến từ bao giờ và càng không biết nàng đã nhìn thấy những gì bèn nói:
“Sao nàng lại đến đây?”
Tiếu Thanh Tuyền nói:
“Ta muốn đến thì đến, còn phải hỏi ngươi sao?”
“Vậy nàng vào bằng cách nào vậy?”
“Đêm qua vào bằng cách nào thì đêm nay vào như thế. ”
“Lại trèo tường sao? Sáng sớm hôm nay có phải nàng cũng trèo tường phải không?”
“Ta dựa vào cái gì mà phải nói với ngươi chứ?”
Tiếu Thanh Tuyền dường như đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước đây, một chút dịu dàng lấp lánh trên mặt nàng đêm qua giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
“Tiểu thư, tuy thân phận của nàng cao quý nhưng bất luận thế nào cũng phải hiểu một chút lịch sự chứ, vào phòng trước tiên phải gõ cửa, hiểu không?”
Lâm Vãn Vinh tức giận nói.
Cô nương này mỗi lần vào đều rất thần bí mạc trắc, nếu lại xuất hiện với bộ dạng một trinh tử như đêm hôm qua thì cho dù lão tử không bị bệnh tim thì sớm muộn cũng bị nàng doạ chết. Huống hồ lão tử đang làm chuyện lớn, không thể tiết lộ bí mật, đây là phương pháp bí mật độc môn, mười vạn lượng vàng cũng không đổi được đâu.
“Cửa của ngươi không hề đóng, ta đương nhiên có thể vào rồi. ”
Tiếu Thanh Tuyền hùng hồn nói.
“Nhớ lấy, không được có lần sau nếu không ta sẽ phải giết người diệt khẩu đó. ”
Lâm Vãn Vinh hung ác nói.
Tiếu Thanh Tuyền lại cười khúc khích nói:
“Những lời này phải do ta nói mới đúng chứ.”
Với công phu của nàng thì việc giết Lâm Vãn Vinh quả dễ như trở bàn tay. Đương nhiên ngoài lần đầu tiên hai người gặp nhau, lần đó đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khuôn mặt Tiếu Thanh Tuyền hơi nóng bừng lên.
“Một mùi thơm rất đặc biệt, có chút giống với hương hoa nhưng lại không phải, đây rốt cuộc là cái gì vậy?”
Tiếu Thanh Tuyền nhìn chiếc cốc nhỏ mà Lâm Vãn Vinh làm thí nghiệm, nàng vô cùng thích thú hỏi.
Nàng xuất thân phú quý, những loại phấn thượng hạng không biết đã dùng bao nhiêu rồi nhưng cũng chưa từng ngửi thấy mùi vị này. Mùi vị này dường như được chế tạo dành riêng cho phụ nữ vậy, nhàn nhạt u nhã, nồng nhưng không gắt, khiến người ta ngửi mãi mà không chán thậm chí còn có chút cảm giác đê mê nữa.
“Nàng cảm thấy mùi vị này thế nào?”
Lâm Vãn Vinh cười thần bí nói, cô nương nàng đã là người đầu tiên đụng phải, vậy nàng hãy làm con chuột bạch cho thí nghiệm đầu tiên của ta đi.
Tiếu Thanh Tuyền khẽ cắn đôi môi hồng nói:
“Rất thơm, rất thuần khiết, rất sạch sẽ… đương nhiên nếu nhạt đi một chút thì ta sẽ thích hơn nữa. ”
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ lại một bài văn đã từng đọc trước đây gọi là ngửi mùi hương để nhận biết phụ nữ. Đại ý là, từ loại nước hoa mà phụ nữ sử dụng có thể nhận ra được nhu cầu của một người phụ nữ. Thích mùi hương nhẹ nhàng là những người phụ nữ theo đuổi luyến ái trên tinh thần chứ không phải nhục thể.
Ngược lại, thích mùi hương nồng nàn là những người phụ nữ có dục tính tràn đầy.
Nếu nói như vậy, Tiếu Thanh Tuyền này thuộc mẫu phụ nữ chú trọng luyến ái tinh thần rồi, Lâm Vãn Vinh cười hì hì một cái.
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết đây là cái gì? Lúc nãy ta thấy ngươi cứ đi đi lại lại cũng không biết ngươi đang làm những gì nữa. ”
Tiếu Thanh Tuyền nói. Lâm Vãn Vinh nghe ý nghĩa trong lời nói của nàng thì rõ ràng là nàng đã đến một lúc lâu rồi, xem ra đang quan sát hắn đây.
“Cái này, ta vẫn chưa nghĩ ra tên, nàng cứ hiểu nó như là một loại phấn mà phụ nữ các nàng hay dùng đi. Bây giờ ta vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm, đợi đến khi làm xong, ta nhất định sẽ tặng nàng một ít. ”
Lâm Vãn Vinh rộng rãi nói.
Tiếu Thanh Tuyền cười một chút và không nói gì nhưng trong ánh mắt nàng lộ ra một thoáng vui mừng không thể che giấu.
“Đúng rồi, nàng đến tìm ta làm gì vậy?”
“Lẽ nào nhanh như vậy đã nhớ ta rồi sao?”
Lâm Vãn Vinh cười trêu trọc, báo thù sự xuất hiện như ma quỷ của nàng lúc nãy.
Tiếu Thanh Tuyền trợn mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
“Mỗi lần gặp ngươi đều không thể nói những điều tốt lành, nếu như ngươi cứ như vậy ta sẽ không đến nữa đâu. ”
Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng, Tiếu Thanh Tuyền cũng nghe ra chỗ không đúng trong lời nói của mình nên mặt mũi nóng bừng thầm nghĩ, nàng bị làm sao vậy, gặp hắn là mất đi mực thước, chỉ do con người này da mặt quá dày, hại nàng không còn ra thể thống gì nữa.
Nàng không nghĩ nhiều nữa mà lấy từ trong lòng ra một cuốn sách đưa cho Lâm Vãn Vinh nói:
“Cái này, cho ngươi. ”
“Đây là gì vậy?”
Lâm Vãn Vinh đón lấy cuốn sách, trên cuốn sách còn thoang thoảng mùi hương ấm áp từ cơ thể của Tiếu Thanh Tuyền.
“Không phải ngươi hỏi ta vào bằng cách nào sao? Chỉ cần ngươi học được những thứ trong này thì ngươi có thể có được võ công cao cường như ta vậy. ”
Tiếu Thanh Tuyền thản nhiên nói.
Lâm Vãn Vinh lật vài trang ra xem, thì ra quyển quyền phổ này còn có vài trang kiếm pháp. Nhìn cuốn sách này niên đại đã lâu đời nhưng không hề có cảm giác rách nát, chắc chắn không phải là bảo bối bình thường rồi, nếu như bán đi nhất định kiếm được không ít ngân lượng đâu.
Lâm Vãn Vinh là một gian thương điển hình, ân trọng của mĩ nhân nhưng cái mà hắn nghĩ đến đầu tiên lại là bạc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |