“Đào hoa ổ lý đào hoa am
Đào hoa am hạ đào hoa tiên
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ
Hựu trích đào hoa mại tửu tiễn.
Tửu tỉnh chích tại hoa tiền tọa
Tửu túy hoàn lai hoa hạ miên
Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật
Hoa lạc hoa khai niên phục niên
Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền…”
Dịch thơ:
“Ở thôn đào có am hoa
Trong am một vị tiên hoa thuở nào
Tiên hoa trồng cội hoa đào
Lại đem hoa hái đổi bầu rượu thơm
Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương
Say thời nằm dưới cội đơm ngủ vùi
Tỉnh say ngày lại qua ngày
Hoa tàn hoa nở năm tày nối năm
Nguyện cùng hoa rượu chết nằm
Chẳng mong khom gối trước dằm ngựa xe…”
Mọi người nghe hắn hát lên bài thơ điên cuồng này, thầm than văn hay, nhưng đều sợ quyền thế của Thành vương, không dám phát ra một lời.
Từ Chỉ Tình nhìn theo bóng lưng Lâm Vãn Vinh, hắn ngay cả Thành vương còn không sợ, ai muốn cưỡng bách hắn ra chiến trường là tự chuốc lấy nhục. Kẻ này chẳng biết là tính tình kiểu gì, một mặt thanh cao đạm bạc, một mặt dâm đãng hạ lưu, thật sự không nhìn ra hắn rốt cuộc là dạng người thế nào.
“Lâm Tam…” Đại tiểu thư lệ nóng đầy mắt khẽ kêu một tiếng, tên đáng chết này, chốc lát không hề nghiêm chỉnh, chốc lát lại quá mức nghiêm chỉnh, luôn gạt người ta rơi nước mắt.
Thành vương hàm dưỡng dù tốt, đối mặt Lâm Tam ngựa bất kham này cũng không nghĩ ra biện pháp, chẳng lẽ thật sự muốn trước mặt mọi người bắt giữ Lâm Tam? Vậy danh tiếng tốt đẹp mình gian gian khổ khổ tạo lập nên liền hoàn toàn bị hủy hết trong phút chốc.
– An giáo chủ đâu?
Thành vương trầm mặc hồi lâu, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm, mở miệng hỏi.
Triệu Khang Ninh vội vàng đáp:
– Bẩm phụ vương, An giáo chủ nói là gặp được cố nhân muốn đi gặp mặt, cũng không biết là nàng đi đâu?
Thành vương hừ một tiếng:
– An Bích Như và Lâm Tam này có mối thù diệt giáo, thế đã thành sinh tử, sợ rằng không dung tha cho Lâm Tam, việc này liền giao cho nàng đi làm vậy.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensexhay.org/lam-van-vinh-quyen-5-full/
Trong vườn náo nhiệt ồn ào, trên gác chuông của chùa Tướng Quốc lại có người đang xem náo nhiệt.
Một vị hoa phục lão giả ngồi ngay ngắn trên ghế, mày bén mắt tinh, khi thế mạnh mẽ. Đứng bên cạnh hắn là một thanh niên phong thái tuấn lãng, thần sắc thật là cung kính.
Lão giả ánh mắt quét qua, thâu sự bối rối của Thành Vương vào mắt, nhịn không được mỉm cười nói:
– Thú vị, thú vị, thật sự thú vị, hôm nay vốn định đi thưởng hoa, không ngờ còn có thể chứng kiến trò hay như vậy. Tiểu từ này mấy tháng không gặp, lại vẫn còn thú vị thế này, ngay cả Thành vương cũng dám đắc tội, thật trời sinh có vài phần cốt cách cứng cỏi. Ngày đó ở ngoài chùa Linh Ẩn, ta vẫn còn xem thường sự can đảm của hắn rồi.
Thanh niên nhìn thoáng qua bóng lưng Lâm Vãn Vinh, cung kính cất lời hỏi:
– Đây chính là người ngài kể đã gặp ngoài chùa Linh Ẩn ạ?
Lão giả gật đầu, nhìn qua thanh niên, trong mắt nổi lên một tia thần quang đáp:
– Tiểu tử này tuy luôn hi hi ha ha không hề đứng đắn, nhưng cực kì có chủ kiến, cũng cực kì có thủ đoạn. Người là Trạng nguyên, so sánh với hắn, không kém về khả năng, tuy nhiên vẫn còn thiếu chút tầm nhìn a.
Thanh niên kia nhẹ cúi đầu không dám nói, chẳng thấy ra biểu tình trên mặt.
Ở phía sau hai người là một kẻ hai mắt bất động, rõ là một lão đầu mù lòa, lẳng lặng đứng đó, tựa hồ chẳng nghe thấy gì.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensexhay.org/lam-van-vinh-quyen-5-full/
Lâm Vãn Vinh đi cực nhanh, vài bước liền ra khỏi Đào viên, nhớ tới vừa rồi bộ dáng say mê xúc cảm kia tựa hồ rất có cốt cách Đường Dần, nhất định là phong lưu lỗi lạc, anh tuấn bất phàm, chính giữa lúc đang đắc ý, lại vỗ mạnh vào đầu, Ái chà, lão tử tiêu sái quá đà rồi, Đại tiểu thư còn đang ở trong vườn đợi nữa mà.
Vừa muốn quay lại, lại nghe phía sau truyền đến một trận hô hoán:
– Lâm Tam, Lâm Tam…
Hắn quay đầu nhìn lại, là Từ Chỉ Tình vội vã đuổi tới, Đại tiểu thư nhấc quần dài chạy theo phía sau, Diệp Vũ Xuyên kia nửa bước không rới đi sát bên cạnh Từ Chỉ Tình.
Lâm Vãn Vinh tiến lên ha ha hỏi:
– Hai vị tiểu thư, đây là làm sao?
Đại tiểu thư đôi mắt đẹp nhìn hắn chan chứa, nhẹ gắt:
– Cái tên này, đùa bỡn với với vật báu liền mặc kệ ta rồi, coi xem hôm nay trở về ta thu thập ngươi thế nào.
Nàng xinh đẹp tươi hồng, giữa mi mỉm cười, trong mắt ôn nhu như có thể chảy ra nước.
Từ Chỉ Tình cười nói:
– Lâm Tam, vừa rồi bài thơ ngươi ngâm là ngươi tự làm sao?
Lại tới nói chuyện với lão tử rồi, là ta làm thì thế nào, chỉ bằng vào một bài thơ, nàng lại có thể coi trọng ta sao? Lâm Vãn Vinh cười ha ha, tựa hồ cố ý đối nghịch cùng nàng, đáp:
– Từ tiểu thư đánh giá ta quá cao rồi, bài thơ hay như vậy ta nào có thể làm ra, đây là ta sao chép. Ta quá lắm chỉ có thể làm chút cảnh sắc nhàn nhạt, cách cảnh giới kia cả một vạn tám ngàn dặm.
Từ Chỉ Tình nghe hắn thoải mái thừa nhận bài thơ này là sao chép, dĩ nhiên ngẩn người, tên này sao thành thật vậy? Sao có thể thẳng thắn thừa nhận? Đợi khi nghe đến câu sau của hắn, lại không nhịn được phì cười, nguyên lai Lâm Tam này lòng mang oán hận.
Đại tiểu thư nghe hắn nói xong, cũng bất chấp Từ tiểu thư ở đây, chủ động kéo tay hắn, ngượng ngập nói:
– Lâm Tam, ta thật sự thích ngươi.
Lâm Vãn Vinh nghe thế cả người toát mồ hôi, lão tử thành thật một lần là có thể đổi lấy sự chủ động bày tỏ của Đại tiểu thư, ta phải thành thật một trăm lần, vậy Đại tiểu thư có thể hay không hô to: “Quan nhân, ta muốn” đây?
Thấy Từ Chỉ Tình thần sắc nghi hoặc, Lâm Vãn Vinh nhớ tới khối kim bài giấu trong lòng kia, đang tính có nên lấy ra cho nha đầu bác học đa tài này đánh giá một phen hay không, lại nghe phía sau truyền đến một tràng hoan hô:
– Kỳ hoa, kỳ hoa a…
Kỳ hoa cái gì, liên quan gì tới việc của ta? Hắn đang muốn mở lời, Đại tiểu thư lại kéo tay hắn, hiếu kỳ nói:
– Lâm Tam, chúng ta cũng qua xem đi.
– Đúng vậy, qua xem xem.
Từ Chỉ Tình mỉm cười thần bí.
Cười xảo quyệt như vậy nhất định có âm mưu, Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
– Không xem, Đại tiểu thư, ta muốn tới nhà xí, nàng có đi không, cùng đi nhé!
– Đáng ghét, đáng ghét!
Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn vì Tiêu gia mà tình nguyện đắc tội với Thành vương, vốn thâm tình kích động, đang muốn cùng hắn tình tự trìu mến một phen, vậy mà hắn lại nói lời thô tục, đem không khí đẹp đẽ đó phá hư hoàn toàn, không nhịn được mặt ngọc đỏ bừng lườm hắn một cái.
Ngang ngạnh và thô tục, không biết thế nào mới chính thức là Lâm Tam. Từ Chỉ Tình khe khẽ thở dài nói:
– Thưởng hoa như thưởng nhân, tìm một gốc cây kỳ dị, không giống các loại khác quả thật rất khó khăn, là tiên hoa hay cỏ độc, phải thử qua mới biết được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/04/2017 13:36 (GMT+7) |