“Trời ơi là trời!” Lâm Vãn Vinh trong lòng ngầm kêu không ổn: “Té ra Điệp Hoa này đúng là do Từ Chỉ Tình tự tay trồng ra, vẫn còn chưa có cái tên, việc này rõ ràng là cô nàng này đùa giỡn với ta mà, không có danh tự mà lại để ta thi đoán.”
Nhìn thấy đả kích được tính kiêu ngạo của Lâm Vãn Vinh, lấy lại chút vốn cho mình, trên mặt Từ Chỉ Tình cũng lộ ra một chút tươi cười:
– Lâm Tam, kiến thức của ngươi không tệ, trừ tên gọi ra, còn tất cả đều đúng như ngươi đã nói.
Nhìn bộ dạng tức giận không phục của Lâm Vãn Vinh, nàng nhịn cười nói:
– Hoa lan này cũng là gần đây ta mới thành công vun trồng ra được, trước đó vẫn chưa kịp đặt tên. Giờ đây ngươi kêu nó là Điệp Hoa, danh tự này xem ra nghe cũng có chút thanh nhã, vậy tốt, ta bây giờ dùng cái danh tự này của ngươi, từ nay gọi nó là Điệp Hoa.
Thấy cái bộ dáng như chiếm được tiện nghi của nàng, Lâm Vãn Vinh không khỏi lắc đầu: “Phụ nữ mà thông minh, thật đúng là phiền toái a!”
Ba cây kỳ lan, thì đã để Lâm Vãn Vinh nhận ra hai cây rưỡi, nhưng vị Trạng Nguyên Tô Mộ Bạch này lại tỏ ra không hề có chút phật ý, mấy người đang cùng trò chuyện, thì một tên tiểu tử bước đến bên cạnh Tô Mộ Bạch, thì thầm vài câu.
Sắc mặt Tô Trạng Nguyên liền biến đổi, đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một lúc thật lâu, sau khi bình tĩnh trở lại, ân cần cười nói:
– Hôm nay cùng nhị vị tiểu thư tương ngộ, lại có thể quen biết được Lâm huynh Diệp huynh đây đều là những cao nhân, tiểu sinh thật vô cùng vinh hạnh. Ở gần cuối khu vườn này, chính là tới mẫu đơn quốc sắc thiên hương, không thể không xem. Còn có một vị trưởng giả cao sang tôn quý biết được tiểu sinh quen với mấy vị thiếu niên tuấn kiệt, liền nhắn với ta mời chư vị cùng tới ngắm thưởng mẫu đơn, vậy cũng mong nhị vi tiểu thư cùng nhị vị huynh đài đây đừng nên chối từ.
“Gì nữa, ngắm tới ngắm lui nãy giờ mà vẫn còn chưa đủ à!” Lâm Vãn Vinh đang định mượn cớ đau bụng, thì Đại tiểu thư đã vội níu chặt gã lại, ghé sát tai gã nói:
– Ngươi đã từng đắc tội với Thành Vương, tuy ở trong triều có Từ tiên sinh giúp ngươi, nhưng cũng chỉ là thế lực đơn bạc, Tô Trạng Nguyên này đã có thịnh tình với ngươi, thì ngươi cũng nên cùng gã giao hảo một phen, được gã ở bên Hoàng Thượng giúp ngươi nói vài câu, thì Thành Vương cũng không có cách nào để bắt bẻ ngươi được.
Đại tiểu thư xem ra cũng có lòng vì hắn mà lo lắng, nhưng sự việc ở trong triều, lý lẽ đâu phải giản đơn như vậy thôi. Lâm Vãn Vinh cười khổ một tiếng, cũng không muốn cùng nàng tranh luận, rồi cũng theo sát phía sau mọi người, tiến vào trong vườn mẫu đơn.
Vườn mẫu đơn chính là một cái hoa viên rất to lớn ở trong Tướng Quốc tự, ở chính giữa có một lầu các nhỏ hai tầng, rèm che đều được làm bằng trúc, dường như có người nào đó đang ở bên trong ngắm hoa.
– “Quốc sắc thiên hương, hoa trung chi vương”, đây là lời tán dương của thế nhân đối với mẫu đơn. Tướng Quốc tự được trời hậu đãi, đầu xuân mẫu đơn nở rộ, thật đúng là nhất đại kỳ cảnh. Vừa bước vào vườn, liền ngửi thấy mùi hương nồng nàn đưa tới, trước mắt cả vạn cây mẫu đơn đua nở, tầng tầng lớp lớp, khiến cho người ta hoa cả mắt, nhìn hoài không chán. Mẫu đơn được coi là vua của trăm hoa, đoá hoa tiên diễm, bảy màu đua nở: hồng, vàng, trắng, phấn… hợp lại một khu, khi thì rực rỡ, như tiên tử đằng vân, khi thì e thẹn, như yểu điệu thục nữ. Kim Quan Mặc Ngọc, Ngân Hồng Xảo Đối… tranh nhau khoe sắc, muôn vạn dáng vẻ.
Mọi người vào tới bên trong vườn đều tỏ ra kinh ngạc một phen, đối với sự quốc sắc thiên hương của mẫu đơn hết lời tán dương. Duy chỉ có Lâm Vãn Vinh tâm tình không được cao hứng, mẫu đơn này tuy là mỹ lệ vô cùng, nhưng sinh mệnh lực yếu ớt, mềm mại vô cùng, chỉ có điểm tốt là đem đến sức sống, đến khi nở ra thì hương thơm nồng nàn. Cứ theo cách nói của Lâm Vãn Vinh, thì trừ nhìn cho đẹp ra, còn lại thật không có gì đặc biệt.
– Người như ngươi, tính cách trời sinh thật chẳng giống ai!
Đại tiểu thư nhìn cái bộ dáng ương ương của gã, không nén được cười sẵng giọng nói:
– Người khác nhìn thấy hoa mẫu đơn, thì tất cả đều có cảm xúc với vẻ đẹp của nó, duy chỉ có ngươi thì lại cố gắng tránh xa thôi.
– À, người có tính cách là phải giống vậy à!
Lâm Vãn Vinh nhổ một gốc Cẩu Vĩ thảo dưới đất lên, thổi hơi lên lớp lông nhung mượt của đoá hoa, đưa lên miệng cắn nhẹ, cười nói:
– Hãy coi Cẩu Vĩ thảo (cỏ đuôi chó) này, cũng còn kiên cường hơn so với mẫu đơn.
Đại tiểu thư không thèm nói lại, lại nghe một giọng cười lớn từ trong lầu các truyền ra:
– Mộ Bạch, ta kêu ngươi mời người đó, đã có đến chưa?
Thanh âm cách không xa, tựa như có vẻ hơi già, lại như có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp qua ở đâu.
Tô Mộ Bạch vội vàng khom người vòng tay đáp:
– Mộ Bạch đã đưa chư vị công tử và tiểu thư tới rồi.
Tô Mộ Bạch là tân khoa Trạng Nguyên. Sao lại đối với người trong lầu các lại tỏ ra tôn kính như vậy, chẳng phải khu vườn lớn này chỉ có một người thôi sao? Lâm Vãn Vinh kéo Từ Chỉ Tình lại hỏi:
– Từ tiểu thư, nàng trên thông thiên văn, dưới thông địa lý, ở giữa biết không khí, cái vị đang ở trong đình có phải là thần tiên không?
Từ Chỉ Tình cười nói:
– Ta giờ không ở trong triều, làm sao biết được mọi chuyện, ngươi nếu muốn biết, thì tự mình đi tới đó vén cái rèm lên ngó vào là sẽ biết thôi.
Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt lên:
– Coi như ta không có hỏi.
Người ở trong lầu các như đang đánh giá mọi người, như nhớ đến chuyện gì đó thở dài nói:
– Tiêu gia đại tiểu thư, ngươi hãy lại gần đây một chút, để ta nhìn xem.
Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt một hồi, thân phận người ở trong đình còn chưa biết, tự dưng lại kêu ta đơn độc đi tới coi mặt? Nàng liền đưa ánh mắt cầu cứu ngó Lâm Vãn Vinh, Lâm Vãn Vinh trong lòng xoay chuyển nhanh chóng: “Người này rõ ràng là không phải giàu sang cũng là kẻ quyền quý, ông ta kêu đại tiểu thư đi tới, thật cũng không biết chủ ý đang tính làm cái gì.”
Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của đại tiểu thư, gã cười hì hì nói:
– Đừng sợ, có ta ở đây.
Dứt lời, gã không quản người khác nghĩ về bản thân ra sao, liền kéo đại tiểu thư hướng phía trước đình đi tới.
Tô mộ Bạch gấp gáp tiến lên phía trước cản Lâm Vãn Vinh lại rồi nói:
– Lâm huynh, vị lão gia đây chỉ truyền gọi đơn độc Tiêu tiểu thư.
“Truyền gọi, truyền gọi cái rắm à, lão bà của ta đâu phải là thứ để hắn truyền gọi là tới.” Lâm Vãn Vinh tay cầm Cẩu Vĩ thảo, lắc nhẹ đong đưa lên xuống, cười nói:
– Đơn độc truyền gọi, ta không nghe thấy a, ta và đại tiểu thư vĩnh viễn đi đứng đều cùng một chỗ.
Tiêu Ngọc Nhược trong lòng kích động, hồi hộp nắm chặt tay gã, lại nghe lão già trong đình cười nói:
– Gã muốn tới thì cứ để gã tới đây. Lâm Tam, ngươi và Tiêu tiểu thư hãy cùng lại đây.
“Choáng, lão tử đã làm gì mà nổi danh thế? Ngay vị lão đại này tự nhiên cũng biết được danh tự của ta.” Lâm Vãn Vinh nắm lấy bàn tay nhỏ của đại tiểu thư, nói nhỏ:
– Nàng xem, ông ta sao biết được bọn ta vậy? À, Đại tiểu thư, không phải là nàng định thừa dịp mời vị này tạm thời làm người bảo vệ bọn ta sao? Ai chà, nàng quá nóng lòng rồi.
– Đáng ghét!
Tiêu Ngọc Nhược bực mình lên tiếng, nghe vài câu ngon ngọt của hắn, trong lòng cũng bình tĩnh lại rất nhiều, liền cùng gã cất bước nhắm phía trước đi tới.
Hai người tới còn cách trước đình không xa, liền có người cản lại, tiến lui cũng không được. Tiêu Ngọc Nhược đang đứng ở đó, chợt cảm thấy ánh mặt người đó giống như tra xét, tựa như xuyên qua lớp rèm, không ngừng dò xét ở trên người của mình, khiến nàng nhất thời không được thoải mái.
Đứng ở chỗ thiếu thốn này, Lâm Vãn Vinh chẳng hề nguyện ý, đang định lên tiếng, lại nghe thanh âm phía sau rèm than nhẹ nói:
– Thật quả là rất giống, mỗi một nét đều như được khắc ra.
“Vậy là ý gì đây? Ông ta đang tưởng tượng Đại tiểu thư là ai vậy? Không phải là phu nhân chứ? Choáng, sao phải dấu mặt ở trong đó, chẳng lẽ phu nhân và lão có qua lại?” Ánh mắt Lâm Vãn Vinh tập trung hướng về phía sau rèm muốn nhìn mặt người đó, nhưng căn bản không sao nhìn rõ được diện mạo kẻ kia.
Đại tiểu thư nghe vậy nhất thời cũng mơ hồ, người đó trầm mặc một hồi lâu rồi nói:
– Tiêu tiểu thư, mẫu thân của ngươi khoẻ chứ?
Quả nhiên là quen biết cũ. Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm cười hắc hắc: “Với phong vận của phu nhân thì nhìn ra được, lúc trẻ nhất định cũng là một nhân vật phong lưu a!”
Tiêu Ngọc Nhược nghe người đó hỏi thăm đến mẫu thân, liền nghiêng mình đáp:
– Mẫu thân vẫn khoẻ, xin hỏi ngài là…
Người đó thở dài một tiếng nói:
– Quách tiểu thư là một vị cố nhân mà ta đã quen hai mươi năm trước. Nhiều năm không gặp, không tưởng được nữ nhi của nàng sinh ra lại xinh đẹp vô ngần đến như vậy.
Đại tiểu thư không biết quan hệ giữa ông ta và mẫu thân. Không dám xen lời, người đó đột nhiên lớn tiếng nói:
– Người đâu, mang ghế mời Tiêu tiểu thư ngồi.
Vừa nói xong, liền có một tên tuỳ tùng lưng hùm vai gấu, nhanh chóng đưa ra cái ghế bằng cẩm, khom người đặt xuống rồi lui ra phía sau Tiêu Ngọc Nhược.
Đại tiểu thư liếc mắt nhìn xung quang, chỉ thấy vô luận là Từ Chỉ Tình, hay Tô Mộ Bạch, đều đang khom người người đứng đó, duy chỉ có bản thân được thí cho ngồi, trong lòng một phen thấp thỏm, gấp gáp nói:
– Vị trưởng bối này…
Người đó cười nói:
– Kêu ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi đi. Ngươi con cháu của cố nhân, cũng không cần để ý chút lễ nghi đó.
– Vị trưởng bối này, ta cũng là người trong nhà cố nhân của ngài, không biết là có thể cũng cấp cho ta một chỗ ngồi không? Không dám nói dấu ngài, ngắm hoa nhiều quá người cũng thấy mệt mỏi.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười một tiếng, mặt dạn mày dầy nói.
Tô Mộ Bạch nghe gã nói xong, trong lòng thầm hít một hơi lạnh: “Cái tên tiểu tử này thật là cái gì cũng dám nói, chẳng biết trong đầu gã nghĩ cái gì đây?”
Người trong đình cười nói:
– Ngươi ngắm hoa bị mệt, với ta chẳng có liên quan gì, ngươi muốn được ngồi, thì cũng nên tỏ ra bản sự, hôm nay có Từ nha đầu, Tô Trạng Nguyên, còn có Lâm Tam ngươi, tất cả đều cùng ở đây, ta nghĩ lại cũng muốn kiểm tra các ngươi một phen, trả lời hay, ta sẽ thưởng các ngươi một chỗ ngồi.
– Ta phản đối…
Thanh âm người đó vừa dứt, Lâm Vãn Vinh đã lớn tiếng kêu lên.
Tô Mộ Bạch liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, nhìn cái dáng vẻ ngạo mạn không kiêng kỵ gì của gã, không nén nổi thầm vuốt mồ hôi trên trán: “Cái tên này rốt cục là loại gì đây, làm vậy không sợ chết sao?” Thốt lời vô tri, nói mà không biết ngượng, buông lời không sợ chết, gã tự nhận tuyệt không phải là đối thủ của Lâm Tam.
Từ Chỉ Tình nghe người trong đình kêu mình là Từ nha đầu vô cùng thân thiết, liền xem lại bản thân không biết đã từng có vị trưởng bối nào giống như vậy chưa, trong lòng tự nhiên nghi hoặc, kế đó nghe Lâm Tam lên tiếng phản đối, trong lòng càng thêm buồn cười, chỉ cần có tên này ở đâu, là nơi đó không sợ tịch mịch.
– Ngươi phản đối cái gì?
Người ở trong đình cũng tỏ ra hết sức nhẫn nại không cản, ông ta bình thường uy nghi trên cao, những người gặp được không có người nào không tỏ ra sợ hãi rụt rè trước mặt ông ta, hôm nay cùng cái tên tiểu tử này nói chuyện vài câu, tựa hồ từ sâu trong tâm hồn muốn được cùng gã ở ngoài thoải mái đàm luận, trong lòng thật là sảng khoái. Thấy gã dám ngắt ngang lời mình nói, nổi hứng trong lòng không có chút nào là muốn trách tội, phác giác có chút thú vị, nên mở miệng hỏi.
– Vị trưởng bối này, người muốn kiểm tra bọn ta chuyện gì đây? Nhưng thật ra cũng không cần phải thế, ngồi xuống đã… ồ, cái mông này, cái mông là ở trên mình ta, ta muốn ngồi là ngồi, không cần phải qua cuộc thi của người mới được thưởng cho.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười một tiếng, cũng không để ai phân phó, liền đặt mông ngồi lên trên mặt cỏ.
Mọi người trong vườn đều há mồm trợn mắt, vô luận là Diệp Vũ Xuyên, Tô Mộ Bạch, cũng như Từ Chỉ Tình, đều không biết phải hình dung cái tên Lâm Tam này ra sao. Nếu nói đến không biết tới lễ số, không hiểu tốt xấu, Lâm Tam mà ở ngôi đệ nhị, thì thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất.
Người trong đình cũng một phen sửng sốt, qua một hồi lâu, rồi mới cất tiếng cười to nói:
– Cái tên tiểu tử nhà ngươi, trẫm… thật là hết cách! bỏ đi, bỏ đi, nói đến lý luận méo mó, thiên hạ nàykhông một ai có thể so với ngươi. Bất quá, ở trước mặt ta, chưa từng có một ai tuỳ tiện dám tới đây mà ngồi…
“Không được tới đây ngồi vậy tới đâu ngồi? Chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được ngồi a!” Lâm Vãn Vinh kỳ lạ nói thầm.
Người đó sau khi tự hỏi, cười nói:
– Ngươi ở Kim Lăng, sự việc xảy ra ở Sơn Đông ít nhiều ta đều rõ ràng, không cho ngươi được cái gì, hiện tại cũng không nên nói chuyện đã qua… Cũng được, cũng được… ngươi đã ở trước mặt ta ngồi xuống đất của khu vườn này, khu vườn Tướng Quốc tự này, bây giờ ta đem tặng cho ngươi.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy sững người mơ hồ, Tô Mộ Bạch lại tỏ ra chấn động một phen, lão gia tử đã khai kim khẩu, như vậy Tướng Quốc tự hoa viên về sau phải đổi thành họ Lâm rồi.
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lâm Vãn Vinh” tại đây: http://truyensexhay.org/tag/tuyen-tap-lam-van-vinh/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/04/2017 13:36 (GMT+7) |