– Đa tạ đại nhân, nếu như thế, Trường Kim xin được mạo muội trả lời.
Cặp mắt nàng chiếu thẳng vào đối phương lộ rõ ý muốn cạnh tranh. Từ Cung Nữ vì trợ giúp Cao Lệ đạt thành tâm nguyện, dĩ nhiên sẽ không khách khí với Lâm Đại Nhân.
Trên tay nàng cầm một đoạn nến (miền Nam gọi là đèn cầy) thô màu đỏ, sau đó cắt ngang khoảng ba phần tư lấy ra một đoạn không có tim nến, hiển nhiên là đã bị kéo rỗng ruột. Sau đó, nàng lại lấy sợi tơ xỏ xuyên qua lỗ hổng này tạo thành một lớp sáp trên mặt. Tiếp theo, kéo một cái, khiến sợi tơ phủ quanh một lớp sáp từ đầu đến cuối.
– Vị tiểu muội muội này, có thể vui lòng cho ta mượn viên Cửu Khúc Ngọc Châu được không? Từ cung nữ hướng tới Thúy Vân mỉm cười, hòa ái nói.
Tiểu cung nữ đưa ngọc châu đến cho nàng. Đoạn, Từ Trường Kim mang Cửu Khúc Ngọc Châu đặt trên mặt đất, hướng lỗ nhỏ thẳng lên trên, một tay cầm sợi tơ hướng về ngọc châu đó chậm rãi đưa vào lỗ. Ngọc Châu bên trong ngoằn ngoèo, mà sợi tơ nọ lại bị bọc một lớp sáp trở nên dày hơn dĩ nhiên là đến đoạn gấp khúc khó có thể tiến thêm được nữa. Từ cung nữ liền mang phần nến còn lại đốt lên, cẩn thận xoay về hướng ngọc châu một chút, lập tức lớp sáp liền bị nóng chảy dọc theo lớp gấp khúc chậm rãi tràn vào.
Điểm mấu chốt ở đây là sợi tơ được bao bọc bởi một lớp sáp. Lớp sáp này một khi gặp nhiệt đun nóng liền chảy ra, đẩy sợi tơ tiến lên phía trước. Nhưng là phải phối hợp thật nhịp nhàng, nếu như lớp sáp bị bong ra, rất có thể sẽ phong kín mất thông đạo phía trong ngọc châu. Từ Trường Kim tập trung tinh thần, mắt nàng trợn thật to, chăm chú từng chút một vào sợi ti tuyến ( sợi tơ) không dám có chút phân tâm. Lúc này đây trên chóp mũi nàng thấm ra một tầng hãn châu ( mồ hôi) nhàn nhạt, thực sự trông rất xinh đẹp.
– Quả nhiên là một biện pháp rất xảo diệu a!!! – Lâm Văn Vinh thầm cười trộm.
Bất quá, cách này cũng chỉ có loại nữ nhân kiên nhẫn và nghị lực như Từ Trường Kim mới có khả năng làm, đổi lại là kẻ khác nhất định sẽ không tài nào làm nổi. Thực sự không ngờ khắp cả người Từ cung nữ này đều thể hiện lên tính cách dân tộc của người Cao Ly; điểm này đích xác đáng giá cho dân chúng Đại Hoa học tập.
Cửu Khúc Ngọc Châu bên trong gập ghềnh khúc chiết, Từ Trường Kim mất hơn nửa ngày công phu đâm tới kéo lui mấy lần mới miễn cưỡng đem ti tuyến có bọc lớp sáp xuyên qua lỗ nhỏ. Chỉ là, ngọc châu bên trong đã bị sáp nến phong kín, đầu ti tuyến mặc dù xuyên qua nhưng cũng không thể kéo ra ngoài được. Nhưng cho dù như thế, biện pháp này cũng là không ai khác có thể nghĩ ra. Mọi người có mặt trên tràng lúc này đều hướng tới nghị lực của Từ Trường Kim mà bội phục. Nhất thời tiếng vỗ tay vang dội, đều là chúc mừng cho nàng đã quá quan ( qua ải – qua cửa).
Từ cung nữ điểm nụ cười nhẹ, hướng đến tiểu cung nữ Thúy Vân cúi chào:
– Ý tứ thô lậu, mặc dù đã xuyên qua, nhưng là ti tuyến không thể kéo ra được khiến cho người phải phiền toái rồi.
Thúy Vân vội vã đáp lời:
– Vị tỷ tỷ này, ti tuyến rõ ràng đã xuyên qua rồi, đương nhiên là ngài đã quá quan.
Từ cung nữ mỉm cười, hướng về Lâm Văn Vinh nói:
– Đại nhân, xin mời đến lượt ngài.
Thúy Vân tiểu cung nữ sớm đã đốt chảy hết lớp sáp bên trong ngọc châu, mang những đường cong gấp khúc bên trong một mạch thông suốt. Lại còn đem nước nhỏ qua một lần, chứng minh bên trong không còn bị nghẽn, sau đó mới đem ngọc châu trao cho Lâm Văn Vinh.
Lâm Văn Vinh từ trong lòng ngực rút ra một ống trúc tinh xảo cười nói:
– Ta dùng công cụ có thể có chút đặc thù, mong nhị vị cô nương không bị hoảng sợ a.
Đoạn hắn liền mở ống trúc, từ bên trong liền bò ra một con kiến nho nhỏ khiến Thúy Vân “A” lên một tiếng sợ hãi, còn Từ Trường Kim chớp nhanh đôi mắt đẹp nhìn hắn có chút nghi hoặc.
Lâm Văn Vinh lấy ra ti tuyến, cẩn thận từng chút một đem sợi tơ cột vào chân con kiến ( nguyên văn là đùi). Sau đó đem Cửu Khúc Ngọc Châu cố định trên bàn, lại lấy ra một chút phong mật bôi lên một đầu lỗ nhỏ của ngọc châu. Từ Trường Kim không kềm được “Nga” lên một tiếng trên mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Phút chốc, không sai biệt lắm liền hình thành một thông đạo tỏa ra toàn mùi phong mật. Lâm Văn Vinh lập tức mang con kiến nhỏ đặt vào một đầu ngọc châu cho nó tiến vào lỗ. Bằng khứu giác linh mẫn đối với phong mật toát ra từ đầu kia thông đạo, con kiến nọ liền lần theo mùi mật mà đi; không đầy một khắc sau đã xuyên ra khỏi Cử Khúc Ngọc Châu.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này liên tục chớp mắt: Như vậy mà cũng được sao??? Nếu nói Từ Trường Kim dùng phương pháp áp dụng tính chất ngẫu nhiên cùng tính chất không thể phục chế, vậy thì phương pháp này của Lâm Tam, cho dù có là đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể làm được. Cái cách tối đơn giản này, không hiểu làm sao tên tiểu tử Lâm Tam có thể nghĩ ra được a.
– Ha Ha Ha…… – Hoàng đế sang sảng cười – Thành vương huynh, huynh thật là có tuệ nhãn. Từ ái khanh, tên Lâm Tam này, đích xác là một nhân tài.
– Hoàng thượng, không dám giấu ngài. Cùng Lâm Tam tiếp xúc trong thời gian khá dài, bản thân vi thần có cảm giác trên đời này tựa hồ không có sự tình gì có thể làm khó hắn. – Từ Vị cười nói.
– Thật vậy sao? – Hoàng đế nở một nụ cười âm trầm.
– Đại nhân, người như thế nào lại có thể nghĩ ra cách này? – Từ Trường Kim nhìn Lâm Văn Vinh hiếu kỳ hỏi.
Lâm Tam cố tình làm ra vẻ cao thâm trả lời:
– Nếu lần sau nàng đừng ở trước mặt Hoàng đế tố cáo ta, ta sẽ nói cho nàng nghe.
Từ Trường Kim trên mặt đỏ lên, liền không còn ý muốn hỏi thêm gì nữa.
– Đề thứ nhất, do Lâm công tử cùng Cao Ly vương tử đáp đúng. – Tiểu cung nữ Thúy Vân tuyên bố.
– Lộc Đông Tán, ngươi xem làm sao bây giờ? Bọn họ đã giải được một đề rồi. – A Sử Lặc sắc diện buồn rầu vội vàng hướng về phía một người có vẻ trí thức bên cạnh hỏi.
– Không cần vội vã A Sử Lặc. Tổng cộng ba đề mục, hiện tại chúng ta vẫn còn cơ hội mà. Lộc Đông Tán ta tin tưởng có thể giải đáp.
– Đề mục thứ hai.
Thúy Vân nhẹ nhàng xé một cái hỏa tất tín phong. Chỉ thấy xa xa mấy trăm binh lính, cứ ba người một tổ khiêng một khúc gỗ tròn, nhắm chừng khoảng hơn một trăm khúc – đều là những đoạn gỗ thô bình thường.
– Đề mục này, tại hiện trường có một trăm khúc gỗ thô. Xin mời phân ra mỗi một khúc đầu nào là gốc, đầu nào là ngọn. – Thúy Vân nũng nịu nói.
Âm thanh vừa dứt, cả hiện trường lập tức an tĩnh; sự im lặng bao trùm khắp nơi. Những khúc gỗ này đều thô trụi như nhau, như thế nào lại có thể phân biệt đâu là gốc, đâu là ngọn?
Từ Trường Kim còn đang tập trung tự hỏi, bỗng nhiên cùng lúc nghe hai âm thanh đồng thời vang lên:
– Ta có thể phân biệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |