Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 » Phần 66

Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Phần 66

“Gặp ta? Ông ta không phải đang cùng phu nhân ôn chuyện cũ sao?” Lâm Vãn Vinh nghi hoặc:
– Công công, hoàng thượng không phải đang cùng Quách tiểu thư trò chuyện sao, tại sao lại muốn gặp ta?

Cao công công hướng ra sau nói gì đó, Lâm Vãn Vinh ngước mắt nhìn, thấy Tiêu phu nhân đang đứng ngay sau Cao công công, nhìn hắn mỉm cười:
– Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ tới ta, lúc nãy chạy còn nhanh hơn cả thỏ mà!

– Tại do ta là không muốn quấy rầy hai người hàn huyên chuyện xưa mà…
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Phu nhân, người cùng hoàng thượng nói chuyện thế nào, có dụ dỗ được không… À, không phải… là có tiến triển gì không?

Tiêu phu nhân yêu kiều liếc hắn một cái, hầm hừ nói:
– Cái gì tiến triển, để cho ngươi có cơ hội tác quái thì có. Ta với Triệu tiên sinh là cố nhân bằng hữu bao năm mới gặp nhau, tán chuyện với nhau mà thôi, không hơn không kém.

– Ra vậy, ra vậy… phu nhân người ‘trung trinh cương liệt, kiên cường bất khất’, quả đáng cho ta phải học tập theo.
Lâm Vãn Vinh cười mỉa mai, bên kia Từ tiểu thư giật mình, vội vàng chạy qua:
– Quách di, Quách di, là người sao?

Tiêu phu nhân quan sát kĩ nàng ta một lúc, đắn đo nói:
– Con là…

– Con là Chỉ Tình đây… Quách di, con là Chỉ Tình!
Từ tiểu thư kích động nghẹn ngào.

– Chỉ Tình!
Tiêu phu nhân kéo tay nàng ta lại:
– Con chính là Chỉ Tình ư?

Từ tiểu thư khẽ gật đầu, hai người ôm nhau thân thiết, nước mắt lả chả tuôn rơi. Từ tiểu thư từ nhỏ đã mất mẹ, tính tình ngang bướng, năm xưa may mà có Tiêu phu nhân quan tâm chăm sóc, tình cảm đối với bà cực kỳ sâu nặng. Hai người nhiều năm mới gặp lại, liền ôm lấy nhau mà khóc.

Lâm đại nhân tất nhiên là không hiểu tình được tình cảm giữa hai người bọn họ, mà hắn cũng không có ý định tìm hiểu. Ngắm nhìn hai nữ tử xinh đẹp như hoa này là việc mà hắn muốn làm nhất lúc này. Hai người này, Tiêu phu nhân như hoa hải đường đằm thắm, Từ Chỉ Tình tựa đóa phù dung xinh tươi, đều là đào mật đã chín muồi rực rỡ, dáng người cả hai tự nhiên yêu kiều không biết lấy lời gì diễn tả, nhìn hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết, Lâm đại nhân nuối nước bọt, trong đầu đầu đột nhiên bật ra một từ… ‘cặp ếch’…

– Đại nhân, đại nhân…
Một âm thanh không âm không dương lảnh lót vang lên bên tai hắn, Lâm Vãn Vinh bực mình nói:
– Ai vậy, đừng cản trở ta xem…

– Đại nhân, không phải hoàng thượng vẫn đang đợi người sao?
Cao công công vội vàng nhắc nhở.

– A, vậy à!
Lâm đại nhân luyến tiếc không nỡ thu hồi ánh mắt đang nằm ở trước ngực Từ tiểu thư, thì thấy Từ tiểu thư tức giận trừng mắt, hung hăng lườm một cái, dường như phát hiện hành vi vừa nãy của hắn.

Lâm đại nhân nếu như có thể biết xấu hổ, sợ rằng gà trống trong thiên hạ đều có thể đẻ trứng. Hắn một chút cũng không chịu thua kém nhìn cô nàng một cái, cười ha hả mấy tiếng:
– Từ tiểu thư, hai người cứ tiếp tục đi, thật ái mộ tự đáy lòng, ôm nhau càng chặt thì tình cảm càng thắm thiết. Ai, ta thực sự rất cảm động a!

– Ti bỉ, vô sỉ, đáng ghét, hạ lưu… !
Từ tiểu thư cố sức hét lên.

– Chỉ Tình, con đang nói ai vậy?!
Tiêu phu nhân đang đứng cạnh Từ Chỉ Tình, nghe vậy liền hỏi.

– Ơ, không có gì! Con chỉ lớn tiếng đùa thôi!
Từ tiểu thư xấu hổ đáp:
– Quách di, chúng ta vừa nãy nói đến đâu rồi?

Cao công công không dễ dàng kéo Lâm đại nhân đi, trong lòng thở dài bất lực: “Hoàng đế triệu kiến thần tử, ai mà không lo sợ, ngay cả áo quần cũng mặc không kịp mà bò đi, sao vị Lâm đại nhân này lại không giống với người khác vậy? Nhãn quang của hoàng thượng quả nhiên có điểm độc đáo a!”

Cao công công kéo hắn vừa đi vừa nói:
– Lâm đại nhân, nói thực ra, ta ở bên hoàng thượng cũng đã mười mấy năm mà chưa gặp qua người nào được sự ân sủng như ngài. Hoàng thượng hôm nay vi phục xuất cung, vốn muốn đến phủ tướng quốc ngắm hoa. Lúc vừa đi tới đây, đột nhiên nhớ ra hôm qua vừa ban thưởng cho ngài phủ đệ này, liền muốn đi vào xem qua, trước sau đã xem hơn nửa canh giờ rồi, lại dặn dò thợ thầy sớm tu sửa để ngài vào ở. Hoàng thượng quan tâm ngài như vậy, làm cho kẻ nô tài này cũng hâm mộ không thôi!

“Hóa ra là vậy, ta còn băn khoăn hoàng đế tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây. Tiên Nhi là lão bà của ta, hoàng đế là nhạc phụ của ta, ông ta đối tốt với ta như vậy cũng là đúng thôi, ta đối với ông ta cũng không kém mà.”

Đi đến trước cửa đại sảnh, Cao công công chỉ chỉ vào phía trong, nhẹ giọng nói:
– Lâm đại nhân, ngài tự vào đi, hoàng thượng đang ở bên trong!

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy lão hoàng đến quay lưng ra cửa, hai tay chắp sau lưng, đang đứng ngẩn ngơ trước bức tranh treo trên tường. Lâm Vãn Vinh ngước đầu nhìn, chỉ thấy trên tranh vẽ một nữ tử mặc một bộ trường sam vàng nhạt, mặt mày như tạc, thần tình tự nhiên, chính là Tiêu phu nhân lúc trẻ.

“Cái lão hoàng đế này thật là chung tình a! Chỉ đáng tiếc ‘tương vương có lòng, thần nữ vô ý’, quả là thương cảm cho ông ta!” Lâm Vãn Vinh trong lòng đồng cảm với lão nhạc phụ, khẽ kêu một tiếng:
– Lão gia tử…

Lão hoàng đế thả tay, chỉ vào thiếu nữ trong bức tranh:
– Lam Tam, ngươi nhận ra nàng không?

– Nhận ra, là Tiêu phu nhân!

– Sai!
Hoàng đế hừ một tiếng:
– Khi ta quen biết nàng, nàng đâu phải là Tiêu phu nhân gì, nàng là Quách tiểu thư! Năm xưa nhị vương tranh ngôi, nếu không phải là Quách lão đầu tự cho mình là thanh cao, không muốn dính líu vào, thì trẫm đã sớm mở miệng cầu thân, Quân Di bây giờ đã là ái phi của trẫm, không chừng vì trẫm mà sinh mấy vị hoàng tử nữa! Quách lão đầu thật đáng giận, tự mình làm liều, hại người hại mình! Lão ta để tránh kéo bè kéo cánh, nhất định từ quan, lại vụng trộm định hôn ước Quân Di cho người khác! Đến khi trẫm biết được mọi việc thì nàng đã ở Kim Lăng xa ngàn dặm. Ngươi nói, ông ta có đáng hận hay không?!!

Hoàng đế vỗ mạnh lên bàn, ho mạnh mấy tiếng tiếng, giọng lạnh lùng nhưng khí thế mạnh mẽ, làm cho cả cái tên không sợ trời, không sợ đất như Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi nhíu mày. Hắn và hoàng đế tiếp xúc đôi lần, đối với bụng dạ của hoàng đế có nhận biết ít nhiều, thân là đế vương, từ trước đến nay hỉ nộ không biểu hiện trên mặt, lão hoàng đế này càng thâm đắc những tinh hoa kia. Chỉ là lần này, ông ta vì Tiêu phu nhân mà nổi giận lôi đình, xem ra quả thực đối với Tiêu phu nhân có tình đơn phương.

– Việc này…
Lâm Vãn Vinh thở nhẹ:
– Hoàng thượng, việc của Quách tiểu thư đã qua rồi, cho dù là ngài thừa nhận cũng tốt, không thừa nhận cũng tốt, bà ta hiện tại không gọi là Quách Quân Di, mà gọi là Tiêu phu nhân rồi. Dù là một quả phụ, nhưng mà tính cách Tiêu phu nhân rất kiên trinh, bà ta không thể khuất phục trước ngài,

– Không thể? Tại sao lại không thể chứ? Nếu như là hai mươi năm trước, trẫm là hoàng đế Đại Hoa uy chấn thiên hạ, cho dù Quân Di là vợ của người khác, trẫm muốn nạp nàng tiến cung, ai dám nói một câu nào!
Hoàng đế hừ một tiếng, gương mặt hồng hào kia lại thêm mấy phần nhợt nhạt, hô hấp ngày càng gấp gáp:
– Hai mươi năm trước, hai mươi mươi năm trước…

Ông ta đang tự thì thào, mắt đột nhiên mở to, trên mặt hiện vẻ thê lương sâu sắc, mạnh mẽ vung tay áo, hất tất cả ấm trà, ly trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan, giận giữa hét:
– Triệu Minh Thành, trẫm với ngươi không thể đội trời chung… !

Thần sắc của ông ta thật khủng khiếp, ho liên tục, mặt đỏ bừng như máu dồn lên, sau đó yếu ớt ngồi xuống ghế.

“Trời ơi, nhưng đừng có chết nha, đây không phải là chuyện có thể đùa được!” Lâm Vãn Vinh vội vàng chạy tới, đỡ lấy ông ta, hỏi han:
– Hoàng thượng, lão gia tử, người làm sao vậy, Cao công công, Cao công công… !

– Đừng gọi hắn!
Hoàng thượng chầm chậm mở mắt, yếu ớt nói, nhưng trong đó vẫn mang uy lực không chút hoài nghi.

– Lão gia tử, bệnh của người…
Lâm Vãn Vinh lo lắng hỏi.

– Trẫm không có bệnh!
Hoàng thượng âm trầm cười nói tiếng:
– Lâm Tam, ngươi nhìn trẫm! Ngươi phải nhớ lấy, trẫm không có bệnh. Ngươi biết chưa?

Nhìn gương mặt vừa gia nua vừa tái nhợt của ông ta, cũng không biết làm sao, trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm giác khó chịu, nhưng vẫn nói:
– Lão gia tử, đã như thế này rồi, ngài nói ít đi vài ba câu, ta biết phải nói làm sao rồi!

Hoàng đế nhìn hắn một cái:
– Lâm Tam, nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là quá mềm tay, tâm không đủ tàn ác. Ngươi biết quyền thế là cái gì không?

Không đợi Lâm Vãn Vinh lắc đầu, ông ta nói tiếp:
– Quyền thế chính là cái làm cho ngươi quên đi phụ mẫu huynh đệ, quên đi thê thiếp con cái, ngươi chỉ có thể nhớ được một cái ghế, một cái ghế thiên hạ chí tôn! Vì nó, cái gì ngươi cũng có thể bỏ qua, việc gì cũng dám làm… ! Lâm Tam, ngươi tự hỏi xem, ngươi có thể làm được như vậy không?

“Lão hoàng đế bệnh thật rồi, ông ta hỏi ta mấy cái đó làm gì chứ!” Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu:
– Lão gia tử, ta chưa từng nghĩ qua mấy chuyện đó. Ta với người địa vị không giống nhau, cho nên ta không thể nghĩ đến được. Điều đó gọi là ‘bất tại kì vị, bất mưu kì chính’*!

(*không có địa vị thì không mưu quyền chính)

– Bất tại kì vị, bất mưu kì chính?
Lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào hắn:
– Nếu ngươi ở vào vị trí của ta, ngươi sẽ làm thế nào?

“Chủ đề này có chút đại nghịch bất đạo a!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Hoàng thượng nói đùa rồi, ta hiện này là một gia đinh nhỏ nhoi, tiện thể kiêm chức Lại bộ phó thị lang, như vậy phải là quá đủ rồi sao, cũng không có ý nghĩ gì khác!

Sắc mặt Hoàng đế dần chuyển biến, chậm rãi nói:
– Nói chuyện đùa, cũng coi là nói chuyện đùa đi. Lâm Tam, ngươi có biết trẫm vì sao muốn đưa tấm biển ‘Thiên hạ đệ nhất’ treo lên cổng sau của nhà ngươi hay không?

– Đại khái là nhìn cổng sau nhà ta hơi tồi tàn, cho nên mới kiếm một tấm biển có trọng lượng một chút, thay ta trấn thủ hậu viện.
Lâm đại nhân ra vẻ thật thà phân tích.

– Trấn thủ hậu viện?
Hoàng đế hận không thể đem đầu của tiểu tử này quăng ra đất đạp cho mấy cái, nhưng ông không những không tỏ ra tức giận, ngược lại còn bật cười:
– Dám lấy hoành phi của trẫm trấn thủ hậu viện, Lâm Tam ngươi cũng có thể coi là người đầu tiên! Không phải là thấy trẫm không thể chém đầu của ngươi chứ?

Lâm Vãn Vinh hi hi ha ha cười nói:
– Lão gia tử, ta cảm giác chúng ta có chút duyên phận, nói không chừng lại có quan hệ thân tích. Ngài nói xem, tấm biển đó treo ở cửa sau nhà ta cuối cùng là có dụng ý gì vậy?

Hoàng đế lắc đầu cười khổ:
– Trẫm thân là cửu ngũ chí tôn, người khác để có thể lĩnh hội một câu của trẫm, hận không thể móc cả tim gan ra, chỉ độc có mỗi tiểu tử ngươi gan to bằng trời, muốn trẫm tự mình giải thích cho ngươi. Trẫm ở trên đại điện ban thưởng cho ngươi biển hiệu, là muốn mọi người đều biết, ngươi có thực lực, trẫm tin tưởng vào ngươi! Mà đem tấm biến đó treo ở cổng sau của nhà ngươi, chính là vì muốn nhắc nhở ngươi…

– Nhắc nhở ta ẩn nhẫn!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Đúng không vậy ?

Hoàng đế gật đầu:
– Hóa ra tên tiểu tử ngươi đã sớm đoán được, lại còn lừa trẫm, trẫm nên chặt cái đầu của ngươi!

Lâm Vãn Vinh nhìn ông ta, thở nhẹ:
– Lão gia tử, nói chuyện với ngài thật là thoải mái a! Lão ngài nên bảo trọng thân thể, đó là điều cần nhất!

Mắt lão hoàng đế bỗng hơi nhòe đi, nghiêng đầu nói lớn:
– Lâm Tam, tấm kim bài trẫm ban cho ngươi còn không?

– Vẫn còn…
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa lấy ra tấm kim bài.

Hoàng đế đưa tay thu lấy, cười to:
– Tốt lắm, tốt lắm! Trẫm thưởng cho ngươi một thứ…

Ông ta vỗ tay hai cái:
– Ninh tiên tử…

Một thần hình yêu kiều nhẹ nhàng hạ xuống như quỷ mị, ở ngay phía sau Lâm Vãn Vinh, khuôn mặt tuyệt đẹp đó làm cho Lâm đại nhân phải ngẩn ngơ, kinh ngạc thốt lên:
– Ninh tiên tử! Ninh Vũ Tích?!

– Lâm Tam, trẫm ban cô ta cho ngươi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 32
Rất nhanh ném chuyện nhà qua một bên, Quảng Lệnh Công cười lạnh nói: Chuyện Quỷ Thị rất không bình thường, mấy điểm cùng một lúc toàn bộ bị mất đầu mối. Ngưu Hữu Đức nếu thật sớm thăm dò tình huống, không có khả năng chỉ đơn giản thăm dò một nhà chúng ta. Doanh gia lặp lại như vậy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 18
Nếu nói Hạ Tưởng trong lúc đứng sóng đôi với Ngô Hiểu Dương trước đây, đạt được thắng lợi mang tính giai đoạn ván đầu, vậy thì việc thuận lợi thăng tiến của Thi Khải Thuận, và bước vào Ủy ban thường vụ Tỉnh ủy, thì được công nhận là hòa nhau ván thứ hai sau khi Ngô Hiểu Dương...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Giang Nam – Quyển 20
Đám người Tiên cung Thái Tử, Thanh Huyền, Nguyên Tôn, La Hầu La, Nhiếp Thanh, Ma Di, Dư Nguyên Tử, Long Hán, Phong Lưu đã đạt tới Chân Tiên cấp, đạo quả của bọn hắn còn chưa kịp trốn chạy, liền bị Luyện Thiên đại trận luyện ra hư không, mang đến trong Đại La Thiên trấn áp. Bên trong Ma giới, La...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân