Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 7 » Phần 31

Lâm Vãn Vinh - Quyển 7

Phần 31

Chỉ thấy dọc theo hai bên bờ hồ, đầu người nhung nhúc nhìn không thấy điểm cuối, cả một mảng đen có đủ cả già trẻ nam nữ, dài cổ nhìn về phía hồ, tựa như đang trông ngóng bảo bối gì đó.

Đội ngũ quái gì thế này? Lâm đại nhân nhìn tới trợn tròn mắt, kéo lấy một ông lão hỏi:
– Đại gia, giờ mới bình minh trời còn chưa sáng tỏ, sao lại có nhiều người tụ tập ở đây như vậy?

– Tên tiểu tử nhà ngươi là người ngoài hả?
Ông lão thần bí nhìn bốn phía một lượt mới nhỏ giọng nói:
– Nói cho ngươi biết, xảy ra chuyện lớn rồi, lớn vô cùng…. ở trong hồ Vi Sơn của chúng ta sinh ra bạc! Nghe nói là có tới mấy trăm vạn lượng cơ đấy, triều đình đã phái đại quan tới đây để mò. Ngươi thử nghĩ xem, những mấy trăm vạn lượng bạc sẽ kinh khủng như thế nào, chất đống lại sợ là so với núi Thái Sơn còn không phải là cao hơn sao? Hồ Vi Sơn của chúng ta đúng là đã sinh ra bảo bối. Những người nhà quê chúng ta có sống tới mười đời cũng chẳng nhìn thấy nhiều bạc như vậy, thế nên vừa mới nghe được tin tức này, từ canh ba đã thức dậy, bất chấp cả gió lạnh, muốn xem xem vị đại quan triều đình mò bạc như thế nào. Nói không chừng sau khi bọn họ thu lưới, chúng ta còn có thể xuống hồ mò nữa đó!

Trong hồ Vi Sơn sinh ra bạc? Lại còn có tới mấy trăm vạn lượng? Lâm đại nhân nghe mà toàn thân toát mồ hôi lạnh. Lời đồn truyền bá thế nào? Đây chính là minh chứng. Hôm qua chỉ có bảo Lạc Viễn truyền đi tin tức quan quân tìm thấy bạc trong hồ Vi Sơn, chẳng ngờ là trong một đêm đã biến thành thế này rồi, lời người thật đáng sợ, Lâm đại nhân rốt cuộc cũng ý thức được điều đó!

– Đại ca, đại ca…
Lạc Viễn thở hồng hộc chạy tới, tóc tai rối loạn, hai mắt đầy tia máu, nhìn cái biết ngay là đêm qua không ngủ yên.

– Tiểu Lạc, chuyện gì thế này? Sao thoáng cái đã có nhiều người như vậy?
Lâm VãnVinh chỉ vào đám người lắc đầu than:

Lạc Viễn mặt mũi nhăn nhó:
– Đại ca, chúng ta đúng là còn đánh giá thấp năng lực sáng tạo của các bà con rồi. Hôm qua đệ cố ý nói ra quan quân tìm được bạc, ai dè mới tuần tra trên hồ một đêm mà sáng sớm thức dậy, đã nghe tới đủ các loại lời đồn khác nhau. Có người nói trong hồ Vi Sơn sinh ra bạc, có người nói dưới lòng hồ chôn bào tàng, quá đáng hơn còn nói long cung ở trong hồ Vi Sơn. Tóm loại là loạn lung tung cả lên truyền thuyết gì cũng có hết. Nhưng mà mặc kệ là truyền thuyết gì, dù sao trong hồ Vi Sơn có bảo bối là không phải giả, đây là thịnh sự ngàn năm khó gặp, thế nên các bà con từ sáng sớm đã dắt díu nhau kết đội kết nhóm kéo đến xem náo nhiệt.

Mẹ! Phục quần chúng nhân dân vĩ đại sát đất luôn! Lạc Viễn nói ra làm Lâm đại nhân cứng họng, hắn tính cả ngàn lần vạn lần, song lại bỏ qua năng lực đồn đại tam sao thất bản của quần chúng nhân dân vĩ đại, dẫn tới vạn người từ hang cùng ngõ hèm tới xem thiên cổ kỳ tích mò bạc. Có được việc này, Lâm đại nhân cũng được xem như tiền vô cổ nhân hậu vô lại giả, đáng cho vào sử sách rồi.

Mò bạc dưới ánh mắt đăm đăm của mọi người, nếu mà mò được còn dễ nói, nhưng nếu mà không mò được, thì tình hình sẽ ra sao? Mấy vạn cái miệng truyền nhau, sẽ tạo ra lời đồn như thế nào đây? Không bằng Lâm đại nhân hắn trực tiếp tìm một miếng đậu hũ đập đầu vào chết quách luôn đi cho xong, chứ còn để mặt mũi vào đâu được nữa.

Thế này chẳng phải là tự rước khổ vào thân à? Lâm đại nhân thở vắn than dài, lắc đầu vỗ vai tiểu Lạc:
– Huynh đệ, đại ca của ngươi phen này đúng là đem đá đập chân mình rồi, mấy vạn người nhìn chằm chằm, con mẹ nó áp lực thật quá lớn.

Lạc Viễn hai mắt đỏ bừng:
– Đại ca, đệ cũng không ngờ tới là thành ra như vậy, là đệ làm liên lụy tới huynh.

Lâm Vãn Vinh liên tục xua tay:
– Tiểu Lạc, điều này không liên quan đến đệ, là đại ca tính kế có sai sót. Con bà nó, giờ xem như ta hiểu được thế nào là một trăm mưu kế cũng không địch lại mười cái miệng.

Một tiếng phì cười khẽ vang lên sau lưng hắn, Lâm Vãn Vinh quay người lại, thấy Từ Chỉ Tình dẫn Lạc Ngưng đang đứng ngay sau lưng hai người, tiếng cười vừa rồi là do Từ Chỉ Tình phát ra. Chẳng cần nói cũng biết là cười nhạo Lâm đại nhân thất sách rồi.

– Ngưng Nhi, sao muội đã dậy rồi ? Hiện giờ trời còn sớm, muội ngủ thêm một chút đi!
Thấy khuôn mặt nhỏ của Lạc Ngưng bị lạnh tới đỏ bừng, Lâm Vãn Vinh đau lòng nói:

– Đại ca ơi, muội và Từ tỷ tỷ đã dậy từ tận canh ba cơ, lúc ấy thấy huynh đang ngủ say nên không đánh thức huynh, bọn muội liền ra ngoài trước.
Lạc Ngưng nhẹ nhàng nói:

Nghe thế cái mặt thớt của Lâm Vãn Vinh cũng phải đỏ lên, hóa ra hai nha đầu này còn dạy sớm hơn cả ta, thế mà ta còn cho rằng các nàng còn chưa dậy. Hắn cười ha hả đánh trống lảng:
– Đúng là không nghĩ tới một cái việc nho nhỏ, lại có nhiều vị hương thân phụ lão nể mặt tới ủng hộ như vậy, thật là làm Lâm mỗ được yêu mà sợ, bồng tất cũng được huy hoàng.
Bồng, tất : là hai loại cỏ bụi khô héo, thường dùng ám chỉ khốn khó, nghèo nàn.

Lạc Ngưng lo lắng cho hắn ôn nhu nói:
– Đại ca, huynh đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho chính mình, mặc cho việc này có thành hay không, muội và tiểu Viễn còn có cha, Từ tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn ủng hộ huynh.

– Đúng, đại ca, bọn đệ đều ủng hộ huynh.
Lạc Viễn nói một cách kiên định. Còn Từ Chỉ Tình chỉ liếc mắt nhìn hắn không nói gì.

Lâm Vãn Vinh cười khổ nói với Lạc Viễn:
– Tiểu Lạc, đêm qua tuần hồ có phát hiện được gì hay không? Làm ra động tĩnh lớn như thế này mà lũ khỉ con đó không nhảy ra vài con, thì thật là không phải với một phen khổ tâm của đệ !

Lạc Viễn hưng phấn gật đầu:
– Đại ca, huynh đúng là người trời. Vào canh một, khi bọn đệ tuần tra mặt hồ, phát hiện ra mấy kẻ lén lén lút lút trèo thuyền nhỏ đi trong đám cỏ lau, sau đó bọn đệ vây lại, bắt được hai tên, còn có hai tên lặn xuống nước chạy mất.

– Thật sao?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ kêu lên:
– Mẹ nó, ta đã nói là ta không thể đen như vậy mà! Mấy thằng chó đó nhốt ở đâu rồi, ta tự mình đi thẩm vấn.

– Đại ca.
Lạc Ngưng nhìn hắn nhỏ nhẹ trách:
– Không được nói lời thô tục, Từ tỷ tỷ còn đang ở đây đó.

Từ Chỉ Tình lắc đầu:
– Ta chẳng để ý làm gì, với những kẻ thô lỗ, ta vốn cũng không cho rằng hắn có thể nói được gì tử tế.

– Từ tiểu thư nói không sai, ta đúng là một người rất ‘thô’, nhưng đáng tiếc là nàng không được thưởng thức.
Lâm đại nhân chớp chớp mắt cười rất quái dị, Từ Chỉ Tình cũng không hiểu trong lời nói của mình có sai sót gì để hắn lợi dụng, trừng mắt nhìn hắn, lại nghe Lâm Vãn Vinh nói:
– Tiểu Lạc, đi thôi, chúng ta đi xem xem mấy con thỏ ranh kia.
** Thô trong lời của Lâm Vãn Vinh là to lớn.

Hai kẻ mà Lạc Viên bắt được bị trói trong một chiếc thuyền nhỏ trên hồ, khi Lâm Vãn Vinh tới thì hai tên này bị trói cùng nhau đang mơ màng ngủ. Một tên thì béo và có da dẻ nhẵn nhụi, tên kia thì gầy quắt như con khỉ, nhìn cái là biết ngay chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Lâm đại nhân sau khi tỉnh dậy tâm tình đã không được thoải mái thì chớ, lại thấy hai tên này ngủ ngon lành như vậy, căm tức lắm vung tay lên :
– Người đâu, cho con lợn béo và con khỉ còm này chút nước.

Sớm đã có binh sĩ mang thùng gỗ tới, liền đi ra hồ múc nước lên, ra sức hất mạnh lên hai tên đó. Con lợn béo và con khỉ còm cùng rùng mình rú lên, hai tên rét run tỉnh dậy, chỉ thấy một người trẻ tuổi da dẻ khỏe khắn đứng trước mặt mình, mặt mang nụ cười lạnh lùng, toàn thân phát ra một cỗ sát khí lạnh cả người.

– Các, các ngươi là ai?
Tên béo lắp bắp nói:
– Vì sao lại bắt chúng ta? Chúng ta đều là ngư dân trên hồ Vi Sơn !

– Ngư dân à?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh quát lớn:
– Người đâu, chặt tay bọn chúng cho ta.

Có hai binh sĩ lập tức tiến lên đè tay tên béo xuống, rút cương đao ra múa một vòng, trên béo mặt không con chút máu, run lẩy bẩy nói:
– Đại… đại nhân… tiểu… tiểu nhân đúng là ngư dân mà, ngài… không thể lạm sát người vô tội.

– Ngư dân?!
Lâm Vãn Vinh giận dữ nói:
– Với đôi bàn tay da mềm thịt trơn của ngươi, ngay cả vết chai cũng chẳng có mà cũng dám xưng là ngư nhân à? Con mẹ ngươi mà vứt xuống hồ, thì đúng là quả cân chẳng nổi lấy được một khắc, ngươi mà lại là ngư dân à? Người đâu, chặt tay nó cho ta, xem nó còn dám làm bộ trước mặt lão tử hay không!

– Đừng… đứng. Đại nhân, tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội! Tiểu nhân không phải là ngư dân, tiểu nhân là dân cư ở gần đây.
Tên béo rối rít dập đầu:
– Đêm qua nghe nói trong hồ sinh ra bạc, tiểu nhân nhất thời tham lam, muốn thừa dịp trời tối tới xem sao, không ngờ bị mấy vị đại nhân bắt được, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết !
Trong mắt tên béo thoáng qua một tia giảo quyệt, sợ hãi dập đầu.

Lâm Vãn Vinh hừm một tiếng, quay sang tên khỉ còm:
– Còn ngươi, ngươi cũng là ngư dân sao?

– Đại nhân, tiểu nhân và vị chưởng quẩy này giống nhau, cũng là nhất thời nổi lòng tham, tới đây xem sao mà thôi, xin đại nhân thứ tội !
Tên khỉ còm cũng ra sức dập đầu van xin:

Lâm đại nhân nhếch mép cười lạnh, âm trầm nói :
– Hai người các ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta đây.

Tên béo và tên khỉ còm vội ngẩng đầu lên, thấy trong mắt vị đại nhân kia bắn ra một tia âm lãnh, tựa như có thể nhìn xuyên tâm tư của bọn chúng, cả hai tên sợ run lên, vội vàng cúi đầu xuống.

– Các ngươi có biết ta không?
Đại nhân mở miệng hỏi, trong ngữ khí không có chút tình cảm nào, không hiểu là có ý gì.

– Không biết, không biết !
Cả hai vội vã lắc đầu.

– Không biết à?! Cũng được, hôm nay sẽ cho hai ngươi biết qua một chút !
Lâm đại không nhanh không chậm nói:
– Bản nhân đây là Lâm Tam, năm ngoái từng diệt Bạch Liên giáo ở trên hồ Vi Sơn, tự tay chém chết Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ, bắt phản vương Lục Khảm Ly, thành Tế Ninh này chính là do lão tử công hạ. Hai tay này giết người chẳng tới một vạn thì cũng có tám ngàn ngươi rồi.
Hai tên nghe được thì sợ hãi, mồ hôi như tắm, hai chân không ngừng run lẫy bẩy.

– Nói những điều này với các ngươi, kỳ thực cũng chỉ có ý gì khác. Chỉ là để các ngươi nhớ kỹ lấy tên của ta, xuống gặp diêm vương lão gia còn biết mà cáo trạng.
Lâm đại nhân cười hăng hắc, tỏ vẻ chẳng thèm để ý phất tay:
– Được rồi, cũng tới giờ rồi. Người đâu, lôi con lợn béo và con khỉ còm này ra ngoài chém cho ta!

– Không được, không được, đại nhân sao có thể tùy ý giết người ? Ta phải kiện ngài!
Hai tên đồng thanh kêu ầm lên.

– Kiện ta !?
Lâm đại nhân vỗ mạnh lên bàn:
– Lão tử thống binh mấy chục vạn, giết có hai tên cũng như miết chết mấy con kiến, có là cái chó gì. Chém, lôi ra chém !

Tên béo mặt không còn chút máu:
– Đại nhân, tha mạng, tha mạng.

Lâm đại nhân cười khinh miệt:
– Tha mạng? Con mẹ ngươi nói tha mạng, là ta tha mạng luôn à? Ngươi phải cho ta lý do, để ta thuyết phục bản thân đã, đúng không?

– Đại nhân, kỳ thực chúng con phụng mệnh…
Tên béo đang muốn mở mồm, thì thấy con khỉ còm trừng mắt lên, tức thì hắn câm như hến không dám nói nữa.

– Đem con khỉ này ra ngoài chém cho lão tử!
Lâm đại nhân đứng bật dậy, tức giận quát. Tức thì có hai binh sĩ lôi còn khỉ còm ra, không lâu sau, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm, tên béo sợ tới mức mông nện xuống đất cái bịch.

– Tới phiên ngươi rồi!
Lâm đại nhân hờ hững nói:

– Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân xin khai! Tiểu nhân được người ta sai phái, tới đây để dò xét tình hình.

– Được ai sai phái? Dò xét tình hình gì?
Lâm Vãn Vinh hừ lạnh hỏi :

– Con là sư gia của nha huyện phủ Trúc Bình của Tế Ninh, đêm qua phụng mệnh của đại nhân nhà con tới đây điều tra tình hình trên hồ Vi Sơn. Đại nhân nhà con phái tới quan sát thủy vực trong vòng bốn chục tới năm chục dặm phía nam thành Tế Ninh có gì dị thường không. Tiểu nhân chỉ biết có bấy nhiêu thôi, xin đại nhân tha mạng.

Nha huyện Trúc Bình, Lâm Vinh Vinh hừ một tiếng đi ra khỏi khoang thuyền, Lạc Viễn đã mặt mày hớn hở đứng ngay ở cửa giơ ngón cái lên:
– Đại ca, huynh thật là lợi hại, chỉ hai ba câu đã làm tên tiểu tử kia són ra quần rồi.

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Dọa người thì cứ làm vẻ hắc ám là được. Còn con khỉ kia, bảo nó dẫn đường, dặn Hồ Bất Quy mang theo nhân mã mau chóng tới huyện nha Trúc Bình khám xét cho ta. Không chừng còn có thể móc được cá lớn ở bên trong ra ấy chứ.

– Tuân lệnh!
Lạc Viễn hưng phấn đang muốn rời đi, chợt lại nhớ tới một việc, lại dùng chân:
– Đại ca, tên béo kia nói, nha huyện Trúc Bình dặn dò hắn đặc biết lưu ý tới thủy vực trong vòng bốn chục tới năm chục dặm, hay là bạc được giấu ở trong phạm vi đó?

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ chốc lát rồi mỉm cười:
– Không sao, dù thế nào thì chúng ta vẫn tìm kiếm trong phạm vi sáu mươi dặm. Đến khi tới khoảng bốn năm mươi dặm thì tìm kiếm trọng điểm là được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/04/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 37
Nửa buổi không thấy Miêu Nghị phản ứng lại, Diêm Tu đành chủ động hỏi: Vương gia, đã vây chặt bọn họ, nhị gia trở thành con tin trong tay đối phương, giờ làm thế nào? Miêu Nghị: Diêm Tu... Không thể để bọn họ mang đi Bát Giới, hiểu không? Diêm Tu lược trầm mặc một lúc, trả lời: Vương...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 22
Vầng mặt trời năm màu tỏa ra cỗ năng lượng lớn đến mức làm cho người ta kinh sợ, những nơi ánh sáng của nó chiếu qua làm không gian xung quanh dấy lên từng cơn dao động liên hồi. Đúng lúc này, ngọn núi nhỏ màu đen mang theo những tiếng nổ ầm ầm hung hăng lao đến đập lên phía trên vầng mặt...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 47
Thiên La minh cũng đối phó một, mặt khác A Tô La và Ma Tố Lạc sẽ giúp Thương Khung Minh, còn hai giao cho Thương Khung Minh các ngươi, đến thời điểm này phải toàn lực ứng phó, nếu không chẳng ai còn sống đâu. Thần Linh Thiên Cơ nói với Hư Thiên Thánh cô, từ giao thủ vừa rồi đã biết rõ thực lực...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân