– Tướng quân, Thành vương đã áp giải vào trong cung rồi!
Lâm Vãn Vinh ngồi trên ghế lăn, ở một chỗ cao, nhìn khói súng nơi xa xa mà ngẩn người. Hứa Chấn nhìn thấy hắn tâm tình không tốt, âm thanh hồi báo nhất thời nhỏ xuống rất nhiều.
“Áp giải vào trong cung, nơi đó lại sẽ lại có một trận đao thương nữa thôi!” Lâm Vãn Vinh ‘ừm’ một tiếng, có vẻ mỏi mệt, đến cả Hứa Chấn nhìn thấy cũng kinh ngạc.
– Dư đảng đã tiêu diệt hết chưa?
Hứa Chấn vô cùng thận trọng đáp:
– Sáu thành bị diệt, còn bốn thì bị bắt sống. Trong số sáu thành bị tiêu diệt có hai trăm Oa nhân, những kẻ chống cự ương ngạnh nhất cũng chính là Oa nhân này.
Có Oa nhân tham dự, vốn cũng không ra ngoài sở liệu của Lâm Vãn Vinh, tử sĩ do Thành vương huấn luyện, nhìn qua là thấy có chút bóng dáng của Oa nhân, nên hắn cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng khẽ gật đầu.
Chiến sự đã hết, thành Nam không còn gì khẩn yếu nữa. Dặn dò Hứa Chấn dọn dẹp chiến trường xong, Lâm Vãn Vinh ngồi vào kiệu trở về thành.
– Tướng công, chàng làm sao vậy?
Thấy cả quãng đường không nói lời nào, bàn tay lạnh ngắt băng giá, trực giác Tần Tiên Nhi biết hắn có gì đó không hay:
– Từ khi bắt được Thành vương, sắc mặt tướng công quả là rất xấu, cũng rất tiết kiệm lời nói. Đây không phải là phong cách ngày thường của chàng.
Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ thở dài, thần thái vô cùng nghiêm túc:
– Tiên Nhi. Nếu có một ngày, giữa ta và phụ hoàng nàng, nàng chỉ có thể lựa chọn một người, nàng sẽ lựa chọn ai?
Hắn hỏi ra câu này, Tần Tiên Nhi kinh hãi biến sắc, nước mắt lăn dài xuống:
– Tướng công, làm sao chàng hỏi câu hỏi này chứ! Chẳng lẽ chàng còn không biết tâm ý của thiếp? Có phải là là phụ hoàng làm cái gì đó có lỗi với chàng không? Thiếp đi tìm người…
Nàng là người nóng nảy, liền đứng dậy muốn ra ngoài kiệu ngay, Lâm Vãn Vinh vô cùng cảm động, vội giữ chặt tay nàng:
– Nha đầu ngốc, nàng tốt với ta, tự nhiên ta biết! Chỉ là chuyện trên thế giới này quá phức tạp, rất nhiều khi không thể chỉ đơn giản dùng đúng sai để cân nhắc.
Hắn cười nói, vẻ mặt mỏi mệt và bần thần hiện rõ trên gương mặt. So với lần trước bị thương xác xơ ở Vi Sơn hồ thì chỉ có hơn chớ không kém.
– Tướng công…
Tần Tiên Nhi rơi lệ, thì thầm:
– Chàng nói gì thế, thiếp không hiểu. Nhưng Tiên Nhi vẫn thích nghe chàng nói…
– Được rồi!
Lâm Vãn Vinh lau nước mắt trên mặt nàng, đột nhiên cười hì hì:
– Còn nhớ khi chúng ta ở Hàng Châu không? Nàng dẫn ta đi đến nơi ở của mẫu thân nàng, ta hứa với nàng, sau này chúng ta sẽ ở Tây hồ xây một tòa nhà lớn. Mỗi ngày để nàng nghe tiếng gió hát, nàng nhớ không?!
Tần Tiên Nhi mừng rỡ gật đầu:
– Tướng công, chàng còn nhớ việc này à?
– Đương nhiên rồi, đó cũng là giấc mộng của ta!
Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:
– Chờ ta bắc thượng trở về, ta sẽ đưa theo các nàng về Vi Sơn hồ, về Kim Lăng, xây một cái nhà bên Tây hồ, chúng ta cùng chèo thuyền, ca hát nhảy múa, làm thần tiên khoái hoạt, quên đi mọi mưu mô quỷ kế, giết chóc thảo phạt, mấy thứ quỉ quái gì gì đó nữa, con mẹ nó vứt sạch đi!
Tần Tiên Nhi vừa mừng vừa ngạc nhiên ‘ừm’ một tiếng, nước mắt rơi xuống:
– Tướng công, thiếp biết! Chàng muốn rời kinh thành. Có phải là chàng đang mệt mỏi, chúng ta cứ trở về Kim Lăng, về Tây hồ, Tiên Nhi đời đời kiếp kiếp sẽ ở cùng chàng.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, Tần tiểu thư giữ chặt tay hắn, dịu dàng nép vào ngực hắn.
Cỗ kiệu đi tới trước Thành vương phủ, Cao Tù sớm đã vui mừng đứng chờ ở đó, bên cạnh còn có Trần ngự sử mặt mày tái nhợt.
– Chúc mừng Lâm đại nhân, chúc mừng Lâm đại nhân! Nghe nói phản tặc đã rơi vào lưới, dư đảng hoàn toàn bị tiễu sạch, đại nhân đã lập đại công cho Đại Hoa ta.
Cao Tù nháy mắt cười nói.
Cao Tù là một người vồn vã, tâm tư đơn giản, chỉ nghĩ là lập công thì được thưởng, sao có thể hiểu được tâm tình của Lâm đại nhân lúc này. Nhưng đơn giản vị tất đã không phải là phúc phận, Lâm Vãn Vinh cũng hơi hâm mộ lão Cao thô lỗ này. Hắn mỉm cười, nhìn thoáng qua Trần Tất Thanh:
– Trần đại nhân, ngài làm sao vậy?!
– Lâm đại nhân…
Trần Tất Thanh vái một vái thật sâu. Môi hơi lắp bắp vài cái, nói không nên lời.
Lâm Vãn Vinh nhìn nhìn Cao Tù, lão Cao đắc ý:
– Huynh đệ, hôm nay ngươi lập công lớn. Lão Cao ta hưởng ân huệ của ngươi, cũng lập được chút công lao bé bằng đầu ruồi. Ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem!
Nhìn Cao Tù hớn hở như thế, Lâm Vãn Vinh không đành lòng làm hắn mất hứng, theo hắn xuyên qua con đường ở tiền viện, tới hậu viện vương phủ. Tình hình trước mắt làm mọi người chấn động, bên hồ sớm đã bị phá vỡ, lộ ra một lỗ thủng đen ngòm, cách đó chừng năm sáu trượng, vô số binh sĩ cầm cuốc xẻng, đang đào bùn đất.
Vô cùng cẩn thận đưa Lâm Vãn Vinh đến gần miệng hầm, Cao Tù giơ đuốc lên đứng trước người hắn, hưng phấn giương tay lên:
– Huynh đệ, ngươi xem này!
Trước mắt là một khối đất bị sụp lún, sau khi gạt hết bùn đất ra, đã thấy một cái thông đạo làm bằng gạch vàng, dưới ánh đuốc lóe ra ánh kim sắc lấp lánh. Lâm Vãn Vinh hít một hơi:
– Thì ra thật sự một Long cung ngầm!
– Lâm huynh đệ, ngươi thật sự tính toán không sót chỗ nào.
Cao Tù bội phục giơ ngón tay cái, đẩy hắn đi theo lối đi dát gạch vàng, càng đi về phía trước càng kinh ngạc, nơi này quả là một mê cung ngang dọc chằng chịt, thâm sâu khôn lường, gạch vàng khắp nơi, bích ngọc đầy tường, cách ba bước lại gắn một chén phỉ thúy lưu ly, năm bước bày một viên đông châu tỏa sáng rực rỡ, vẻ xa hoa làm người ta đờ cả mắt.
– Đây là Càn Thanh cung, đây là Văn Thù các, đây là Di Ngũ điện, đây là Ngự thư phòng, ồ, còn có Từ Ninh cung…
Cao Tù theo phương vị, một mực giới thiệu, dưới tòa viện này lại là một hoàng cung thu nhỏ.
– Đây là kim điện, ngươi xem kìa…
Cao Tù dừng cước bộ, nhẹ giọng nói.
Một cái long ỷ rộng ước một trượng đặt chính giữa, làm bằng vàng ròng, óng ánh vạn trượng. Trên ghế điêu khắc vô số kim long thần thái khác nhau, linh hoạt vô cùng, nuốt mây nhả khói, hình thể anh tuấn hùng vĩ. Sau long ỷ là một bức bình phong tinh tế bằng phỉ thúy, ở giữa có vô số kim châu, vô cùng xa hoa quý phái. Dưới long ỷ là ba bậc thang vàng, hai bên là chỗ quần thần đứng. Điện này được an trí mười tám viên dạ minh châu kích cỡ bằng quả trứng gà, tỏa sáng lung linh, chiếu bừng lên cả gương mặt yêu kiều của Tiên Nhi.
“Xem ra phương pháp giá họa của ta, thật sự cũng không oan uổng cho Thành vương.” Lâm Vãn Vinh cười khổ vài tiếng, tòa cung điện vàng bạc huy hoàng trước mắt này, cũng không biết hao phí bao nhiêu tiền bạc, quân phí Đại Hoa chiến tranh với người Hồ mười năm cũng không nhiều như vậy.
Sao mà khổ thế! Mỗi ngày ngủ trong kim điện này, chẳng lẽ có thể sống lâu hơn sao?!
Cao Tù tuy đã vào đây vài lần rồi, nhìn tình hình trước mắt, vẫn không tự chủ được cảm thán:
– Huynh đệ, lão Cao ta sống cả đời, hôm nay rốt cuộc cũng được đại khai nhãn giới.
Hắn mở to mắt trâu, quay qua phía Trần Tất Thanh phía sau:
– Trần ngự sử, Trần đại nhân, ngài cũng thấy tình cảnh này rồi, Lâm đại nhân của chúng ta có nói oan cho Thành vương không?
Sắc mặt Trần Tất Thanh trắng bệch, sớm không còn vẻ gì của ngự sử nữa, trộm nhìn Lâm Tam vài lần, cúi đầu không dám nói gì.
Lâm Vãn Vinh than thở:
– Thiên cổ phong lưu, rồi cũng xóa nhòa theo mưa gió thôi! Người cũng sẽ ra đi theo dòng lịch sử, cũng như một hạt cát trong con sông dài thôi, cuối cùng cũng sẽ bị cuốn trôi đi. Vương gia sao lại không nhìn thấy chứ!?
Cao Tù tuy là người thô lỗ nhưng cũng có thể hiểu được ý của Lâm huynh đệ, vội vàng khẽ gật đầu, biểu hiện vẻ tán thành.
Mê cung này tuy lớn, Lâm Vãn Vinh lại không muốn tiếp tục nhìn nữa, liếc sơ vài cái rồi lui ra, thấy bên kia có người cầm đèn lồng đi tới.
– Lâm đại nhân!
Cao Bình mặc một thân áo đỏ, sắc mặt nghiêm túc:
– Hoàng thượng mời ngài tiến cung!
“Ta đến đây mà Hoàng thượng cũng có thể tìm được nhanh như vậy.” Lâm Vãn Vinh cười khổ không nói gì. Tần Tiên Nhi vội vội vàng vàng che trước người tướng công, hừ một tiếng:
– Người nọ cũng bắt rồi, phụ hoàng không thể để tướng công nghỉ một chút sao? Đã trễ thế này rồi, Cao công công, ngươi đi hồi bẩm phụ hoàng, nói tướng công ngủ rồi, ngày mai mới gặp người được!
“Dám nói chuyện như vậy với hoàng thượng cũng chỉ có Nghê Thường công chúa thôi!” Cao Bình cười khổ:
– Công chúa, người không phải muốn mạng của lão nô đó chứ? Tội khi quân như vậy, thần sao đảm đương được! Xảy ra đại sự như thế trong triều, chư vị vương công đại thần giữa đêm tiến cung, lúc này đã ở cả trên Văn Hoa điện chờ nghị sự! Hoàng thượng đặc biệt ra lệnh cho lão nô mời Lâm đại nhân!
Lâm Vãn Vinh gật gù:
– Hoàng thượng gặp Thành vương chưa?
– Chưa!
Cao Tù nhỏ giọng xuống:
– Có tin tức truyền đến, người đã được giải vào thiên lao, đã có hai bản tấu chương thảo tội và tấu chương thỉnh cầu tha thứ, đến cả Cố lão tiên sinh cũng tự mình đến.
“Thành vương đã sớm biến thành một phế nhân, trong lúc này cầu xin làm quái gì còn tác dụng nữa!”Lâm Vãn Vinh thở dài, một lần nữa khâm phục thủ đoạn và tâm tư của lão hoàng đế.
– Tiên Nhi!
Lâm Vãn Vinh cầm tay thê tử:
– Có Cao đại ca theo ta tiến cung là được rồi. Nàng trở về báo việc ta bình an, để mọi người yên tâm, sau khi nghị sự xong ta sẽ trở về. Bảo Xảo Xảo chuẩn bị sẵn cho ta vài món ăn đêm, ta đói bụng rồi!
Tần Tiên Nhi biết hắn muốn tự mình đi, liền khẽ ‘ừm’ một tiếng, đi được vài bước bỗng quay đầu giữ chặt tay hắn, rơi lệ như mưa:
– Tướng công, chàng vào cung đừng tranh chấp với phụ hoàng. Đợi cho chàng bắc thượng trở về, mọi việc sẽ xong hết!
Hai vợ chồng tâm đầy ý hợp, không ai có thể hiểu được, Lâm Vãn Vinh nhéo tay nàng, vui vẻ bật cười.
Bóng đêm bao phủ kinh trung, trên đường cái thỉnh thoảng có vài ánh đèn được đốt lên, trong những ngõ nhỏ sâu loáng thoáng có tiếng người kêu, tiếng chó sủa… tất cả làm cho bóng đêm càng thêm vẻ tĩnh lặng. Người bình thường chắc là đã tiến vào mộng đẹp, làm sao họ có thể tưởng tượng được, ở cách họ hơn mười dặm, vừa có một biến hóa kinh thiên động địa.
Lâm Vãn Vinh có thương tích trong người, lại liên tục bôn ba gian lao hai ngày, từ tinh thần tới thể chất sớm đã kiệt quệ, chỉ là lúc này hắn không muốn gục xuống. Ngày sau, đại quân đã phải xuất phát rồi, khói lửa biên quan, tiếng chuông lạc đà tái ngoại, ngựa không dừng vó, máu lửa khắp nơi… Tìm đâu ra được bóng đêm an bình như nơi này chứ?
Hắn buông rèm, vừa thiếp đi một chút, chợt nghe Cao Tù bên ngoài khe khẽ gọi:
– Lâm huynh đệ, tới rồi!
Cũng không biết đã tới Văn Hoa điện bao nhiêu lần rồi, thế mà mỗi lần đến, dường như lại chưa có được chuyện gì tốt lành. Cao Tù đẩy ghế lăn vào, nhìn ba chữ vàng rất lớn, Lâm Vãn Vinh lắc đầu, cảm giác trong lòng thật khó hình dung.
– Bẩm Hoàng thượng, lại bộ phó thị lang kiêm Đại Hoa trung dũng quân thống soái Lâm Tam Lâm đại nhân, đang ở ngoài điện chờ chỉ.
Cao Tù hô lên một tiếng, nhất thời làm tiếng huyên náo trong triều giảm xuống.
– Truyền cho hắn đến đây!
Hoàng đế ho khan vài tiếng, lạnh lùng cất giọng.
Cao Tù đẩy ghế lăn đưa hắn nhập kim điện, các đại thần vốn còn đang xầm xì, lập tức đưa mắt nhìn về phía hắn. Bây giờ thượng triều hoàn toàn khác biệt so với lúc trước bị người ta vạch tội, mọi người trên điện đều tập trung nhìn hắn, một tên què ngồi trên ghế lăn nhưng không một ai dám khinh thị, ánh mắt rất ngưỡng mộ, kính nể, thậm chí còn kèm một chút sợ hãi. Mặc dù Lâm Tam không có thân phận gì, lai lịch không rõ ràng lắm, nhưng có thể bắt sống Thành vương hiển hách một thời, ai mà không sợ chứ? Thanh danh hắn, chính là hàng thật giá thật chứ chẳng chơi!
– Ra mắt hoàng thượng!
Lâm Vãn Vinh ôm quyền, liếc mắt nhìn hoàng đế. Lão hoàng đế ngồi ngay ngắn giữa long ỷ, mặt hơi sầu não, thần sắc nghiêm nghị, không thấy chút ý cười nào.
– Miễn lễ!
Lão gia tử phất phất tay, chỉ tay về phía một người:
– Lâm Tam, mau tới ra mắt Cố tiên sinh.
Dưới tay trái long ỷ, đặc biệt an bài một cái ghế lớn, trên ghế là một lão nho sinh khoảng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, thân mặc quần áo dài màu trắng xám, dáng vẻ thật là giản dị.
“Đây là sư phụ của hoàng thượng Cố Thuận Chương à?” Lâm Vãn Vinh trộm liếc lão, ông lão này râu dài mày thanh, thần sắc hòa ái, hai mắt đoan chính, không nói không cười, có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng so với nhi tử lão Cố Bỉnh Ngôn thì mạnh mẽ hơn ngàn vạn lần. Thầy của đế vương, quả nhiên không giống bình thường!
Lâm Vãn Vinh vội vàng khom người hành lễ:
– Tiểu tử Lâm Tam, ra mắt Cố lão tiên sinh.
– Ngươi là Lâm Tam?!
Cố Thuận Chương đánh giá hắn từ trên xuống dưới rất tỉ mĩ, ánh mắt lúc tỏ lúc mờ, làm người ta không hiểu lão đang nghĩ gì.
“Lão già này làm sao mà tựa như đang đánh giá con rể thế nhỉ?” Bị Cố lão tiên sinh nhìn chằm chằm đánh giá, Lâm Vãn Vinh không được tự nhiên lắm: “Không phải ngươi muốn báo thù cho con trai ngươi đó chứ?”
– Lâm Tam, ngươi đã đi Cao Ly bao giờ chưa?!
Cố Thuận Chương nói chuyện, chẳng hề liên quan gì đến việc đang nghị sự.
– Đi rồi… à không… chưa đi.
Lâm Vãn Vinh cũng bực: “Lão già này đang muốn làm gì?”
Cố Thuận Chương mỉm cười, thản nhiên hỏi:
– Lâm Tam, ngươi cũng biết ta lần này từ đâu đến chứ?
– Nghe nói qua, Cố tiên sinh là từ Sơn Đông trở về.
Lâm Vãn Vinh thấp giọng xuống, thận trọng thăm dò, trong lòng vô cùng cảm khái: “Đế sư quả nhiên ghê gớm, giữa triều đường nghiêm túc hỏi việc chẳng liên quan gì, đến cả hoàng thượng cũng không dám tùy tiện xen vào.”
Cố Thuận Chương gật đầu:
– Ta từ Sơn Đông trở về thì đúng rồi, nhưng trước đó, ta đi du lịch Cao Ly.
– Du lịch Cao Ly?
Lâm Vãn Vinh ngây người, lão nhân này vô duyên vô cớ nói việc này làm gì.
– Đúng vậy, du lịch Cao Ly…
Cố Thuận Chương mỉm cười:
– Ở đây, lão phu gặp một vị tiểu thư, nàng nhờ ta mang hộ cho nàng một phong thư gửi cho Lâm đại nhân của Đại Hoa triều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/04/2017 05:34 (GMT+7) |